Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 20: Thù Mới Hận Cũ Chúng Ta Tính Chung Đi




Tiêu Cận Ngôn rời khỏi phòng bệnh, đi xuống lầu.

Điện thoại vang lên, là điện thoại của Dương Tuyết Duyệt.

“Alo?”

“Cận Ngôn, anh đi đâu rồi? Em hỏi luật sự Trương mà ông ấy hắn ấp úng không chịu nói.”

Tiêu Cận Ngôn vuốt mặt một phen, hít sâu một hơi để điều chỉnh cảm xúc một chút: "Ra bên ngoài xử lý một chút chuyện, chân của em có khá hơn chút nào không? Anh sẽ về ngay."

“… Anh đi thăm cô Tô phải không?”

“Không có.” Anh ta phủ nhận: “Cô ta không xứng!”

Ở đầu bên kia điện thoại, Dương Tuyết Duyệt im lặng một lát, hỏi dò: “Hay là anh đi thăm cô ấy một chút đi, nếu cô ấy không xảy ra chuyện gì, hai người cũng có thể nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.

Dù sao đi nữa em cũng không thể đi theo anh không danh không phận được.”

Không hiểu vì sao, mỗi khi nhắc đến việc phải ly hôn, Tiêu Cận Ngôn bỗng cảm thấy có một chút phiền muộn.

“Sớm muộn cũng phải ly hôn thôi, cũng không nóng vội nhất thời.

Được rồi, Tuyết Duyệt, bây giờ em vẫn còn bị thương, trước không cần nghĩ đến chuyện này đâu, nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Dương Tuyết Duyệt dịu dàng nói: “Được, vậy anh lái xe cẩn thận nhé.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, Tiêu Cận Ngôn gọi thẳng cho trợ lý Hạo Đặc.

“Hạo Đặc, giúp tôi một chuyện này.

Hai đứa bé Tô Cẩm Tinh sinh ra kia, tôi phải biết cuối cùng chúng là con của ai.”

“Được.”

“Còn nữa, bệnh của Tô Cẩm Tinh, cuối cùng là có chuyện gì?”



Tô Cẩm Tinh nén cơn đau, đi vào phòng bệnh của con mình.

Còn chưa tới cửa, anh ta đã chợt nghe một giọng trẻ con sang sảng đáng yêu truyền ra từ bên trong.

“Chú Diệp, em ấy là em gái nhỏ mẹ sinh ra cho con sao?”

Giọng nói của Diệp Lăng Phong vô cùng dịu dàng: “Đúng rồi, là em gái nhỏ cứu con, nên con mới tỉnh lại được.”

“Sau này con nhất định sẽ là một anh trai tốt, yêu chiều chăm sóc cho em gái nhỏ.

Ai dám ức hiếp em ấy, con sẽ đánh lại người đó!”

Diệp Lăng Phong bị lời nói trẻ con của cậu bé chọc cho cười: “Tiểu Dương của chúng ta là một anh hùng nhỏ, mẹ con mà biết thì chắc chắn sẽ vui lắm!”

“Chú Diệp, vì sao mẹ con không đến thăm con?”

“Mẹ con à, mẹ con cũng bị bệnh rồi, cần chữa trị.”

“Có nghiêm trọng không ạ?”

“… Có một chút.”

“Có phải ngày nào cũng phải nằm trên giường lâu thật lâu như cháu không? Mẹ cũng sẽ giống như con, khỏe mạnh trở lại phải không?”

Diệp Lăng Phong hít sâu một hơi, không biết nên nói thế nào với cậu bé.

Bệnh của Tô Cẩm Tinh là ung thư, liều chết sinh con gái nhỏ ra là đã lấy hết toàn bộ sức lực của cô ấy rồi, lại bỏ lỡ giai đoạn tốt nhất để hóa trị bệnh.

Dù bây giờ cô ấy đã miễn cưỡng tìm về được một cái mạng, thì cũng sợ là không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Trong lòng anh ta nổi lên một hồi nhói đau.

Anh ta thật sự không hiểu, hai con của cô còn nhỏ như vậy, Tô Cẩm Tinh liều mạng như vậy cũng chỉ để bảo vệ thế giới nhỏ bé này của cô ấy thôi, vì sao vận mệnh lại tuyệt tình với mẹ con cô ấy như vậy?

“Chú Diệp ơi?”

“Ừ.” Diệp Lăng Phong mỉm cười, cho cậu một câu trả lời chắc chắn: “Con yên tâm đi, chắc chắn mẹ con sẽ khỏe lại.”

Sau khi có được câu trả lời thuyết phục, cuối cùng Tô Dương cũng vui vẻ cười rộ lên.

Cậu cũng chỉ mới được làm phẫu thuật xong thôi, vẫn cần phải mang rất nhiều rất nhiều thiết bị như trước, có lẽ là do cậu bé đã quen mang từ nhỏ rồi, nên cũng không hề khóc nháo giống như những đứa bé khác, ngay cả nụ cười cũng là đạm mạc thản nhiên.

Dáng vẻ Tô Dương rất giống Tiêu Cận Ngôn.

Trước đó anh ta chưa từng gặp Tiêu Cận Ngôn, hôm nay nhìn thấy rồi mới phát hiện ra, Tô Dương thật sự chính là một bản sao thu nhỏ của Tiêu Cận Ngôn.

Từ mặt mày, dáng vóc… tất cả đều rất giống.

Nếu nói có thứ duy nhất nào không giống, thì hẳn đó là tính cách của Tô Dương.

Tô Dương luôn luôn rất ngoan ngoãn nghe lời, nói chuyện hay làm việc đều vô cùng lịch sự, lễ phép, hoàn toàn không giống người bố không quan tâm ai, chỉ thích gây chuyện kia của cậu.

“Chú Diệp, con có thể hỏi chú một chuyện này không?”

“Tất nhiên.”

Tô Dương cắn môi, có hơi rụt rè: “… Chú là bố của con sao?”

Diệp Lăng Phong sửng sốt: “Chú… Con có mong chú là bố của con không?”

Tô Dương suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nhưng lại lắc đầu ngay rất nhanh.

Diệp Lăng Phong nở nụ cười: “Con đang có ý gì đây, là hy vọng hay là không hy vọng?”

Tô Dương nở một nụ cười vô cùng đáng yêu: “Tất nhiên là con hy vọng rồi, vì chú Diệp đối xử với con tốt lắm, với mẹ cũng tốt nữa, nhưng con cũng có thể nhìn ra được, chắc là chú không phải bố của con.”

“Vậy con có muốn gặp bố mình không?”

“Trước kia thì có, bây giờ không có nữa.”

“Vì sao lại không?”

“Vì ông ta đã khiến mẹ con đau lòng!” Tô Dương nói xong thì đôi mắt đỏ lên, trong giọng nói ẩn chứa chút tiếng khóc nức nở, nhưng cậu đã cố nén chúng đi: “Vì bệnh của con, mẹ con đã vất vả lắm, con chỉ muốn sau này mẹ luôn vui vẻ.

Tuy là con cũng rất muốn gặp ba, nhưng nếu ba sẽ khiến mẹ không vui, con có thể chịu được, cả đời con không gặp ông ta cũng không sao, con chỉ muốn mẹ vui vẻ!”

Điều dưỡng đang giúp cậu kiểm tra triệu chứng bệnh và nhịp tim cho cậu nghe xong lời này cũng không kìm được mà mũi gay gay: “Đứa bé này, thật sự là hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng.”

Tô Dương cười vui vẻ: “Chị điều dưỡng ơi, chị có thể tạo cho em một kiểu tóc không?”

Điều dưỡng bị chọc cho cười: “Ôi trời, bé đẹp trai còn muốn tạo hình trong bệnh viện nữa à?”

“Cũng không phải đâu, là do con lâu lắm lâu lắm rồi không được gặp mẹ, con muốn gặp mẹ phải thật đẹp!”

Cuối cùng nụ cười gắng gượng trên mặt người điều dưỡng cũng không nở ra nổi nữa.

Lời nói của đứa bé này luôn dịu dàng không có chút tính công kích nào, nhưng từng câu từng chữ luôn như ngâm trái tìm người khác vào giấm chua, khiến lòng người thấy chua xót không thôi.

“Được, chị sẽ cắt giúp em!”

Tô Dương điềm nhiên nói cảm ơn: “Cảm ơn chị!”

Diệp Lăng Phong lách người qua, chừa lại chỗ cho điều dưỡng.

Anh ta quay người lại, không ngờ lại thấy Tô Cẩm Tinh đã đứng ở bên ngoài tự lúc nào, cô đang che miệng khóc không thành tiếng.

Cô cố gắng ngăn tiếng khóc lại, không muốn để cho Tiểu Dương nghe thấy.

Diệp Lăng Phong đi ra ngoài, cởϊ áσ khoác của mình ra phủ lên cho cô: “Sao em lại xuống giường rồi?”

Tô Cẩm Tinh lắc lắc đầu, lấy tay lau lung tung khuôn mặt đẫm nước mắt của mình một phen: “Em chỉ muốn đến thăm con mình thôi.”

“Bây giờ em đã thành thế này rồi, để con thấy sẽ khiến nó lo lắng đấy.”

Diệp Lăng Phong gật đầu: “Anh hiểu ý của em, anh cố hết sức sẽ giúp em.

Trên phương diện pháp luật, chắc chắn là anh có khả năng, nhưng pháp luật cũng cần chứng cứ, em có hiểu lời của anh không?”

Tất nhiên là cô hiểu.

Dương Tuyết Duyệt, cái chết của hai bác Tiêu và bố cô, bệnh ung thư máu của Tô Dương, còn cả những năm cô đã lãng phí với Tiêu Cận Ngôn nữa, từng cái, từng cái một.

Bây giờ, thù mới hận cũ, chúng ta cùng tính đi!.