Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 127: Đầu Óc Toàn Hình Bóng Em!






Tiểu Dương nghe vậy mới cảm thấy yên tâm hơn chút.
“Mẹ ơi, vậy là cậu bé con của Iron Man kia cũng không được gặp bố thường xuyên đúng không ạ?"
“… Đúng rồi, nhưng con vẫn còn có mẹ, có em gái, và cả má Phúc nữa mà.

Mọi người sẽ luôn luôn ở bên cạnh con, chăm sóc cho con."
Tiểu Dương nghe đến đây thì vui hơn hẳn, khuôn mặt cậu bé dần dần nở một nụ cười, cậu bé nhào vào trong lồng ngực cô, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, con cảm thấy mình thật hạnh phúc, con là đứa trẻ may mắn nhất trên thế giới này.”
Câu nói này nghe có vẻ quen quen.
Tối hôm qua tiên sinh cũng nói với cô bằng giọng điệu y hệt thế, anh đã thủ thỉ bên tai cô rằng: “Anh cảm thấy mình chính là người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này.”
Thật đúng là…
Nếu tiên sinh thật sự là anh trai sinh đôi của Tiêu Cận Ngôn, vậy thì chắc hẳn anh và Tiểu Dương cũng có chung một dòng máu, có thể tính là quan hệ ruột thịt.
Anh cũng không có thái độ bài xích gì với Tiểu Dương và Viên Nguyệt, thậm chí còn chăm sóc ba mẹ con cô vô cùng cẩn thận là đằng khác, đây có được coi là lời giải thích cho tất cả không?
Thời điểm trước đó, khi Lục Tước giả danh làm tiên sinh, anh ta dường như cũng không có thể hiện sự quan tâm đặc biệt gì dành cho bọn trẻ cả, chỉ có một lần ngẫu nhiên, anh ta cảm thấy Viên Nguyệt quá đáng yêu nên muốn ôm cô bé một cái, sau đó thì anh ta không bao giờ làm vậy nữa.
Nhưng tiên sinh thì không như vậy, đồ dùng trẻ con cho Viên Nguyệt lẫn đồ dùng học tập cần thiết cho việc đi học của Tiểu Dương anh chuẩn bị rất đầy đủ.
“Mẹ ơi, mẹ đang nghĩ cái gì vậy?"

“Không có gì." Tô Cẩm Tinh định thần lại, cô nhìn con cười cười, nói: “Mẹ cũng cảm thấy mình là người mẹ may mắn nhất trên thế giới này.”
Chuông điện thoại vang lên, là Hà Hiểu Hiểu gọi.
Chỉ một giây sau khi cô vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng kêu kích động của Hiểu Hiểu: “Cẩm Tinh! Tớ mới phát hiện ra một chuyện cực kỳ quan trọng!”
Hà Hiểu Hiểu hẹn gặp cô tại một cửa hàng bánh ngọt ở trung tâm thành phố.
Khi cô đến nơi vẫn còn khoảng mười phút nữa mới tới thời gian hẹn gặp của hai người.
Cô gọi một ly cà phê, vừa uống vừa chờ, một lúc sau thì có một người ăn mặc như thần đèn Aladin đi tới ngồi trước mặt cô.
“Bạn là?”
Thần đèn Aladin kia cởi bỏ kính râm và khăn sa quấn quanh đầu cổ xuống, thở dài một hơi: “Là tớ đây má ơi, ngạt chết tớ rồi.”
Tô Cẩm Tinh nhìn thời tiết bên ngoài, hôm nay mặt trời lên cao, nhiệt độ ít cũng phải trên dưới hai mươi độ.
“Hiểu Hiểu, cậu đây có phải là… trốn nợ không đấy?"
Hà Hiểu Hiểu nhìn cô với vẻ mặt phẫn nộ hận thù: “Còn không phải tại tên Lục Tước đó sao! Tớ nói cậu nghe, anh ta chính là một tên biếи ŧɦái đó!”
“Anh ta đã làm gì?"
Hà Hiểu Hiểu cũng không kiêng dè gì, đưa tay cởi khuy áo của mình ra cho cô xem: “Cậu nhìn đi này! Cổ tớ giờ có khác gì một bản vẽ hỏng không, xấu chết được!”
Tô Cẩm Tinh theo bản năng giơ tay kéo kéo cổ áo của mình.
Nếu như để so sánh thì đúng là, tiên sinh vẫn còn kiềm chế một chút.
Dấu hôn trên cổ Hà Hiểu Hiểu còn nhiều và chằng chịt hơn cô bao nhiêu, hơn nữa còn đi thẳng một đường từ trên xuống dưới, cảm giác như không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.
“… Cẩm Tinh, vì muốn giúp cậu thăm dò tin tức của tiên sinh mà tớ phải hy sinh nhiều lắm đó nha!"
Tô Cẩm Tinh vội vã lên tiếng dỗ dành cô bạn thân: “Rồi rồi rồi, để tớ mời cậu bữa cơm coi như quà cảm ơn được chưa? Hay là cậu muốn tớ bồi thường cái gì?”
Hai má Hà Hiểu Hiểu phập phồng, nói: “Tớ không thể ăn được nữa, cậu có biết hai ngày nay tớ bị Lục Tước nhồi nhét như nhồi heo không hả? Cậu gọi hộ tớ ly cà phê là được rồi.”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy liền vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, gọi một cốc latte kẹo bơ cứng yêu thích của Hà Hiểu Hiểu, sau đó lại gọi thêm một vài món tráng miệng.
Hà Hiểu Hiểu ăn mặc kín mít như vậy nóng gần chết, ly latte đá vừa đưa tới cô ấy đã cầm lên, uống ừng ực cả cốc, nước cà phê latte mát lạnh chảy xuống bụng, khiến cô ấy không kìm được hô một tiếng cảm thán: “Tuyệt!”
“Cậu từ từ thôi…"
“Cẩm Tinh à, tại cậu không biết đấy chứ, Lục Tước bây giờ chẳng khác gì bố tớ cả! Điều này chứng tỏ việc chúng tớ chia tay trước đây là lựa chọn hoàn toàn đúng đắn.

Cậu biết đấy, phải vất vả lắm tớ mới thoát được sự quản thúc của bố, tớ nhất định không thể để bản thân phải rơi vào tay ông bố thứ hai được nữa! Hôm nay không cho ăn cái này ngày mai không cho uống cái kia, cậu biết không, hiện giờ đến việc tớ uống nước thế nào Lục Tước cũng đòi quản luôn! Ly cà phê latte đá này á, đừng có mơ, đến cả cốc nước nhiệt độ bình thường anh ta cũng nhất quyết không cho tớ uống, trời thì nắng nóng gần chết mà bắt uống nước ấm, thân thì là một người đàn ông dáng người to lớn mà ngày nào cũng lải nhải lải nhải, phiền chết tớ mất!"
Tô Cẩm Tinh nghe chuyện buồn mà thấy mắc cười: “Kỳ kinh nguyệt của cậu rơi vào ngày nào?”
“A, hình như là trong khoảng mấy ngày hôm nay đó, tớ cũng không nhớ rõ nữa."
“Nhưng Lục Tước chắc hẳn là nhớ rất rõ đấy, anh ta không cho cậu uống nước lạnh là vì sợ cậu đau bụng thôi."
Hà Hiểu Hiểu lại không cho là đúng: “Thôi quên chuyện đó đi, tớ nói cậu nghe cái này.


Tối hôm qua tớ lại hy sinh bản thân một chút, sau đó thành công móc được một thông tin khá hữu dụng từ miệng của Lục Tước.

Anh ta nói tiên sinh đã cực kỳ cực kỳ thích cậu từ lâu lắm rồi, hơn nữa, theo như cách tớ cảm nhận từ lời lẽ ý tứ của anh ta thì có vẻ như tiên sinh không thể xuất hiện trước mặt cậu một cách đường đường chính chính, là bởi vì có một vấn đề rất khó giải quyết.

Tớ có suy nghĩ này, dựa theo suy luận trước kia của chúng ta thì vấn đề khó giải quyết này phải chăng là… Vụ tai nạn xe cộ xảy ra vào sáu năm trước không?”
Tô Cẩm Tinh nghe vậy cũng gật gật theo, cô nói: “Trên đường tới đây tớ cũng có suy nghĩ như vậy, nếu anh ấy thật sự là anh trai sinh đôi của Tiêu Cận Ngôn thì bác trai Tiêu và bác gái Tiêu cũng là bố mẹ của anh ấy.

Tối hôm trước anh ấy làm rơi một cái cà vạt, anh ấy nói cái cà vạt đó là mẹ anh ấy đưa cho, trông anh ấy cũng có vẻ là rất quý món đồ đó.”
Hà Hiểu Hiểu thở dài một hơi: “Ây da, cậu thử nói xem có phải kiếp trước cậu có dính vào sợi dây ràng buộc với nhà họ Tiêu không đây? Dây dưa với Tiêu Cận Ngôn suốt mười mấy năm chưa dứt, phải vất vả lắm mới ly hôn và thoát được cái hố sâu đó, vậy mà kết quả thì sao, tiên sinh dù gì cũng vẫn là con cháu nhà họ Tiêu, đúng là nực cười hết sức mà!”
Tô Cẩm Tinh cười khổ: “Hiện giờ tớ cũng không để bụng anh ấy là ai, dù anh ấy là ai thì cũng được hết.”
“Đúng vậy, chỉ cần đừng là tên cặn bã khốn nạn họ Tiêu kia là được, còn lại thì dù có là ai cũng được hết." Hà Hiểu Hiểu tiếp tục nói: “Cẩm Tinh, tớ đã thử lên mạng tra qua rồi, dù là anh em sinh đôi nhưng tính cách lại hoàn toàn không giống nhau đâu, có thể là một người hướng ngoại còn một người hướng nội.

Cậu thử nghĩ xem, vì chuyện tai nạn xe đó mà Tiêu Cận Ngôn mới gây khó dễ, quyết liệt với cậu, còn tiên sinh thì không như vậy.

Anh ta không những chăm sóc cậu chu đáo mà còn thay cậu giải quyết việc khó, đây là… câu thành ngữ đó nói thế nào ấy nhỉ?”
“Trên dưới khác nhau một trời một vực."
“Đúng đúng đúng, là trên dưới khác nhau một trời một vực! Anh trai thì vẫn là anh trai, chín chắn chững chạc, tốt hơn người em biết bao nhiêu.

Nhưng mà Cẩm Tinh, nếu sau này cậu và tiên sinh trực tiếp gặp mặt nhau thì sao? Gương mặt anh ta chắc chắn là rất giống Tiêu Cận Ngôn rồi, cậu… có thể chấp nhận chuyện này được không?"
Tô Cẩm Tinh ngẩn người: “Tớ còn chưa nghĩ đến vấn đề này nữa.”
Hà Hiểu Hiểu cười ha ha: “Nói thật thì chắc cũng chẳng sao đâu mà, cùng lắm thì lúc làm chuyện đó cứ tắt hết đèn đi là xong.”
[Xin lỗi, tối hôm qua đã làm em đau.]
Cô bấm vào tin nhắn của tiên sinh.
Tô Cẩm Tinh cong môi cười, nhắn lại anh: [Em nên cảm ơn anh một tiếng mới đúng, ít nhất thì anh xuống tay vẫn còn nhẹ hơn Lục Tước một chút.]
[Lục Tước cũng giống anh, cô đơn nhiều năm, nhưng khả năng kìm hãm của anh ta vẫn chưa thể bằng anh được.

Có điều, việc anh ta có thể thành công ôm mỹ nhân về tay cũng cần phải cảm ơn chúng ta nhiều lắm đấy.]
[Anh có đang bận không?]
[Có bận, nhưng đầu óc anh toàn hình bóng em thôi, căn bản là chẳng có lòng dạ nào để làm việc nữa cả.]

[… Vậy đêm nay anh có tới không?]
[Nhớ anh à?[
Tô Cẩm Tinh nuốt nước miếng, tay đánh chữ bắt đầu run nhẹ: [Không có.]
[Thật không?]
[Thật.]
[Nói dối, ngay tại giây phút này chắc chắn tim em đang đập cực kỳ nhanh, mặt thì nóng ran, ngón tay bấm điện thoại bắt đầu có sự run nhẹ.]
Người đàn ông này.
Giống như là anh đã gắn sẵn một chiếc camera trên người cô vậy.
Chưa kể, anh còn đọc được cả suy nghĩ của cô.
Cô đánh ra một đống ký tự, nhưng sau đó lại nghĩ nghĩ gì rồi xóa sạch đi, cuối cùng chỉ nhắn vẻn vẹn bốn chữ: [Tập trung làm việc] rồi gửi đi.

||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||
Hà Hiểu Hiểu ngồi một bên đang dùng cái muỗng nhỏ vừa chọc ngoáy đồ tráng miệng, vừa chép miệng nói: “Chậc chậc chậc, lại đang trò chuyện bằng tin nhắn với nhau đó hả? Đúng là ngọt ngào nha…”
Tô Cẩm Tinh cất điện thoại, cô cũng thu lại ý cười đang hiện rõ mồn một trên mặt mình, bắt đầu chuyển đề tài sang chuyện khác: “Hiểu Hiểu, thủ tục nhận nuôi làm đến đâu rồi?”
Mẹ của Tiểu Hào đã qua đời, từ hôm Hà Hiểu Hiểu quay về từ cô nhi viện đó, cô ấy vẫn luôn canh cánh chuyện nhận nuôi Tiểu Hào.
Nói đến chuyện của Tiểu Hào, Hà Hiểu Hiểu lại lắc đầu: “Viện trưởng đã đưa hết tư liệu cho tớ rồi, yêu cầu thì vẫn giống năm đó, phải kết hôn thì mới được nhận con nuôi, mà giờ tớ biết đi tìm ai đồng ý kết hôn giả với tớ đây? Hoắc Hàn vốn là một ngôi sao lớn trong làng giải trí, anh ta chắc chắn không có khả năng rồi, hơn nữa mấy tình nguyện viên trong cô nhi viện tớ cũng chẳng quen ai cả, nếu giờ lại tùy tiện đến chỗ họ ngỏ lời rằng tôi muốn kết hôn với anh, thì chắc người ta tưởng tớ là bệnh nhân tâm thần thật mất.”
‘’Vậy… Lục Tước cũng không đồng ý sao?"
‘’Anh ta hả? Không có khả năng đâu." Hà Hiểu Hiểu cự tuyệt hoàn toàn: “Kết hôn thì dễ nhưng ly hôn thì khó, nếu tớ mà ký giấy chứng nhận với anh ta thì có lẽ cả đời này tớ sẽ không thoát khỏi người đàn ông này được mất, cái hố lửa sâu như thế tớ nào có dám nhảy chứ.

Cẩm Tinh, cậu không cần lo lắng quá, tớ sẽ nghĩ cách, tớ nhất định phải nhận nuôi Tiểu Hào.”
“Ồ ồ, vậy cậu mau nghe máy đi!"
Tô Cẩm Tinh nghe điện: “Alo, xin chào?”
“Chào cháu Tiểu Tinh Tinh, là ông nội của Tiêu Cận Ngôn đây, hôm nay cháu có rảnh không, tới gặp ông được không?".