Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc

Chương 110: Tôi Biết Sẽ Không Phải Là Cô Ấy






Trong phòng thử đồ, Dương Tuyết Duyệt giống như phát điên mà phá cửa ra: “Hà Hiểu Hiểu! Cô mở cửa ra cho tôi!”
Hà Hiểu Hiểu bắt chéo chân, khóe miệng kéo lên đến tận mang tai, dùng điện thoại di động bật chức năng quay video, hướng vào cửa phòng thử đồ, cố ý nói: “Tại sao phải mở cửa cho cô chứ? Các người dám làm mà không dám nhận à? Giữa ban ngày ban mặt như này mà không nhịn được hả?”
Dương Tuyết Duyệt đang ở trong phòng thử đồ, bị ngăn cách bởi một tấm cửa, cô ta chỉ có thể nghe thấy tiếng mà không thể làm gì được Hà Hiểu Hiểu, chỉ có thể sốt ruột đè thấp giọng nói rồi gầm nhẹ: “Không có gì cả! Tôi chỉ đến đây mua quần áo, cô đừng ngậm máu phun người.”
“Mua quần áo?” Hà Hiểu Hiểu cười khẩy một tiếng: “Có ai đi mua quần áo mà một nam một nữ cùng nhau vào phòng thử đồ à, cô nghĩ tất cả mọi người đều là đồ ngốc sao?"
“… Vậy cô muốn thế nào mới bằng lòng thả chúng tôi ra ngoài?”
Hà Hiểu Hiểu bật cười: “Rất đơn giản, cô, quỳ xuống nói xin lỗi với Cẩm Tinh!”
Dương Tuyết Duyệt vừa nghe đã lập tức bác bỏ: “Không thể!”
“Vậy thì cô cứ đợi ở trong đi.

Đợi một lát phóng viên nhà báo đến đây, đúng lúc có thể đưa tin về đôi trai gái đê tiện này.

Tiêu Cận Ngôn thì không sao đâu, kẻ có tiền mà, trêu hoa ghẹo nguyệt một chút cũng không phải chuyện lớn lao gì, sau này đổi thành một em gái mẫu mực thì vẫn cứ là một doanh nhân ưu tú thôi.


Nhưng còn cô thì khác nha, sau này Tiêu Cận Ngôn không cần cô nữa, cô còn có thể đi tìm kẻ có tiền nào đây?”
Dương Tuyết Duyệt thẹn quá hóa giận, bắt đầu dùng chân đá vào cửa: Cô nói bậy! Tôi không có!"
“Ồ, được rồi, cô nói không có thì sẽ không có.

Dù sao đám phóng viên buôn chuyện kia rất tò mò, nên những chuyện bí mật gì cũng đều có thể đào ra được mà.

Tôi đây rất mỏi mắt mong chờ, không biết tổng giám đốc Tiêu nghĩ thế nào ấy nhỉ?”
Tiêu Cận Ngôn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh mà không nói lời nào.
Anh vốn đã chia tay với Dương Tuyết Duyệt, cũng đã chu cấp đủ tiền và nhà ở, vốn định sẽ tách xa một cách nhanh gọn, nhưng tai nạn xe hơi của bố mẹ sáu năm trước vẫn là một nút thắt trong tim anh.
Trợ lý Hạo Đặc đã tìm kiếm các trạm tái chế xe phế liệu khắp thành phố H, nhưng không tìm thấy hai chiếc xe gặp nạn vào thời điểm đó.
Manh mối bên Tiểu Phong cũng đứt gánh giữa đường, hồ sơ sửa chữa và bảo dưỡng ban đầu cũng không được tìm thấy.
Người hiểu rõ tình hình duy nhất lúc này là Dương Tuyết Duyệt, người chịu trách nhiệm chăm sóc xe ô tô của bố mẹ chính là cô ta.

Hôm nay cô ta gọi điện tới nói với anh rằng, nếu anh muốn biết rõ chân tướng sự việc thì phải cùng đi dạo với cô ta.
Thời điểm nhận được cuộc gọi, Tiêu Cận Ngôn thật sự cảm thấy rất mỉa mai.
Lúc trước Cẩm Tinh như thế này, bây giờ Dương Tuyết Duyệt cũng như vậy, từ đầu đến cuối anh giống như một công cụ của người khác.
Ngày càng nhiều người tụ tập bên ngoài chỉ trỏ vào cửa phòng thử đồ, bên ngoài có tiếng ồn ào, Dương Tuyết Duyệt rất tức giận, nhưng chỉ bất lực đứng trong phòng thử đồ mà không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn anh chằm chằm: “Cận Ngôn, anh mau nghĩ cách đi…”
Tiêu Cận Ngôn khoanh tay lại: “Tôi có thể làm gì?”
“Anh… anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ có cách đúng không? Nếu chúng ta thực sự bị quay phim, bây giờ mấy phương tiện truyền thông viết bậy bạ lắm, người ta sẽ viết phóng đại lên để thu hút được người đọc, như thế sẽ không có lợi cho hình tượng của anh, cũng chẳng đẹp đẽ gì với hình tượng công ty của anh.

Chẳng lẽ anh để mặc cho Hà Hiểu Hiểu càn quấy như vậy sao?”
Tiêu Cận Ngôn lùi lại một bước, dựa vào vách ngăn trong phòng thử đồ, khoanh tay nhìn cô ta: “Tuyết Duyệt, cô đang sợ cái gì?”
“Em không sợ, em chỉ lo lắng cho anh…”
“Vậy sao?” Tiêu Cận Ngôn cong môi nói: “Tôi có thể đổ tiền để mua hết tin tức của đám nhà báo, chuyện ngày hôm nay sẽ không để lộ ra ngoài nửa chữ.”
Dương Tuyết Duyệt ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Cận Ngôn, em biết anh nhất định sẽ có cách mà…”

Tiêu Cận Ngôn giơ tay ra hiệu cho cô ta cách xa mình ra.
“Nhưng điều kiện tiên quyết là bây giờ cô phải nói cho tôi biết, cái chết của bố mẹ tôi rốt cuộc còn có ẩn tình gì?”
Dương Tuyết Duyệt cắn môi, trầm giọng nói: “… Bây giờ không phải lúc nói chuyện này mà? Chờ khi chúng ta ra ngoài, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện không phải tốt hơn sao?”
Tiêu Cận Ngôn khẽ lắc đầu: “Ra khỏi đây thì cô thoát khỏi nguy hiểm, nhất định sẽ không nói mà còn có thể nghĩ cách khác để bẫy tôi.

Dương Tuyết Duyệt, nói ngay bây giờ đi, tôi muốn một câu trả lời chuẩn xác.”
Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn.
Hà Hiểu Hiểu đã chủ động làm người hướng dẫn cho quần chúng vây xem, giống như một hướng dẫn viên đến các điểm du lịch: “…Các ông bố bà mẹ, mọi người đi qua đi lại thì đừng bỏ lỡ chuyện này nha! Tổng giám đốc tập đoàn Tiêu Thị và một người phụ nữ cùng vào phòng thử đồ, ngang nhiên làm chuyện không biết xấu hổ ở nơi công cộng, đúng là hết sức vô liêm sỉ! Lát nữa phóng viên tới đây tôi sẽ mở cửa, nhìn sơ qua thì mọi người cũng sẽ biết là thật hay giả.”
Tô Cẩm Tinh không muốn làm lớn chuyện, cô kéo tay áo Hà Hiểu Hiểu, nhỏ giọng nói: “Hiểu Hiểu, bọn họ mất mặt như vậy được rồi, tớ còn có mấy đứa nhỏ đấy.

Tớ sợ Dương Tuyết Duyệt phát điên lên, trả thù tớ cũng không sao, nhưng ngộ nhỡ làm hại mấy đứa nhỏ thì phải làm sao?”
Hà Hiểu Hiểu tức giận hừ một tiếng: “Không sao đâu.

Chuyện hôm nay là do một mình tớ làm, cô ta muốn trả thù thì cứ nhằm vào tớ.

Cậu không cần lo lắng cho mấy đứa nhỏ đâu, có tiên sinh ở đây mà, anh ấy mạnh như vậy nên sẽ bảo vệ tốt cho mẹ con cậu thôi.”
“Hiểu Hiểu, cậu không biết Dương Tuyết Duyệt điên rồ đến mức nào đâu, cô ta…”
“Vậy thì cứ để cô ta nhắm vào tớ đi! Hà Hiểu Hiểu tớ không thèm sợ cô ta đâu!” Hà Hiểu Hiểu đập dây thắt lưng vào cánh cửa, nói vọng vào bên trong: “Những người bên trong nghe đây, hôm nay Hà Hiểu Hiểu tôi nhốt các người ở trong đó, các người muốn trả thù thì cứ việc tìm tôi trả thù, bà đây không sợ các người đâu.”
“Hiểu Hiểu…”
Trong phòng thử đồ yên tĩnh đến đáng sợ, trái ngược với tiếng ồn ào bên ngoài.
Tiêu Cận Ngôn lạnh lùng đứng đó, chờ đợi câu trả lời của cô ta, lúc này trong lòng Dương Tuyết Duyệt đang đấu tranh dữ dội.
Cô ta đã qua lại với nhiều người đàn ông, trong lòng cô ta cũng hiểu rằng nếu một người đàn ông đã đến mức này thì không có cách nào cứu vãn được.

Nếu theo thói quen trước đây, cô ta sẽ tìm cách cho họ uống thuốc và mang thai một đứa con, sau đó cầm tờ giấy kiểm tra đi tìm bọn họ để kiếm chút tiền, cách này lần nào cũng đạt được hiệu quả.
Nhưng…
Ngày hôm đó cô ta chuốc thuốc Tiêu Cận Ngôn, cho dù đang trong trạng thái mê man nhưng anh cũng không muốn chạm vào cô ta.

Cuối cùng, cô ta chỉ có thể cởi bỏ quần áo của mình, tạo ra một hiện trường giả rằng bọn họ đã qua đêm với nhau để lừa gạt Tiêu Cận Ngôn.
Chuyện xảy ra sau đó vẫn chưa xong, cô ta vẫn đang chờ cuộc gọi từ bệnh viện…
“Dương Tuyết Duyệt.” Tiêu Cận Ngôn hít một hơi dài: “Mười lăm phút đã trôi qua, phóng viên chắc đã gần đến nơi rồi, cô còn chưa định nói sự thật sao?”
“… Anh chắc chắn muốn nghe sao?”
“Điều tôi muốn nghe là sự thật, tôi đã nói rồi, tôi ghét bị lừa dối.”
Dương Tuyết Duyệt đột nhiên cười lạnh: “Được rồi, nếu anh đã muốn biết như vậy thì em sẽ nói cho anh.

Vụ tai nạn xe hơi đó thật sự không phải là ngoài ý muốn, và quả thực đã có người động tay động chân với chiếc xe.

Em đã phát hiện khi em đang làm kiểm tra xe, nhưng còn chưa kịp nói với bố mẹ anh thì họ đã lái xe ra tới cửa, sau đó… xảy ra chuyện.”
Tiêu Cận Ngôn đứng thẳng người: “Ai đã ra tay? Đừng nói với tôi là Cẩm Tinh, tôi biết sẽ không phải là cô ấy.”
“Anh tin tưởng cô ta như vậy sao?”
"Bởi vì cô ấy chưa bao giờ nói dối tôi, cô ấy bị bệnh, cô ấy sinh cho tôi một trai một gái, cô ấy chưa bao giờ làm hại má Phúc, những điều này đều là sự thật.

Và cô ấy còn nói cô ấy thậm chí không biết rằng tai nạn xe hơi sẽ xảy ra, cho nên tôi tin sẽ không phải là cô ấy.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày thật chặt và lắc đầu: “Động cơ không đúng, cho dù Tô Phong có dã tâm đến đâu thì ông ấy cũng sẽ không đùa giỡn với hạnh phúc cả đời của con gái mình.

Hơn nữa, cô là người chịu trách nhiệm bảo dưỡng chiếc xe đó, nếu muốn động tay động chân thì chính cô mới là người dễ dàng bày trò hơn.”
“Cận Ngôn, anh nghi ngờ em sao? Em muốn gả cho anh, nếu không có nhà họ Tiêu thì có lợi ích gì cho em đâu chứ? Em hoàn toàn không có lý do dâng hết tài sản vốn thuộc về mình cho người khác mà!”
Tiêu Cận Ngôn mím chặt môi, ánh mắt sắc bén: “Nhưng mà… chỉ có như vậy thì tôi mới có thể chia tay với Cẩm Tinh, cô mới có cơ hội bước vào cuộc đời của tôi, không phải sao?”.