Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 76




Hạ Lăng không ngờ anh ấy sẽ hỏi như vậy, ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời: “Tôi cần đi xem nước hoa trước, hiểu qua một chút về phong cách và hàm ý trong nó.” Đây là thói quen đã hình thành trong kiếp trước, không tùy ý nhận làm người đại diện, trừ khi thật sự phù hợp với cô.

Đây là cách trân trọng giá trị bản thân và cũng là sự thể hiện trách nhiệm đối với sản phẩm.

Cố lão gia im lặng gật đầu, “Cánh sao” là một sản phẩm quan trọng, có thể quyết định tương lai của ngành nước hoa, vì nó, Cố gia đã đầu tư vô số nhân lực và tiền tài. Đến giờ mọi thứ đã được chuẩn bị, chỉ thiếu một người đại diện thích hợp, bất luận là ai lấy được hợp đồng này cũng đều có thể trở nên nổi tiếng, một bước lên trời. Cố lão gia đã gặp qua rất nhiều người mẫu và minh tinh, để giành được hợp đồng này đã bỏ ra nhiều thủ đoạn, nhưng cô bé trước mắt này, được đề bạt đến trước mặt ông mà còn suy nghĩ không quyết.

Cô ta tâm cơ thâm sâu hay là thật sự thận trọng.

Cố lão gia tỉ mỉ đánh giá cô, đôi mắt cô bé trong veo, không vướng một chút tạp bụi, rõ ràng như một miếng pha lê tỏa sáng dưới ánh trăng. Nhưng, nhìn lâu lại phát hiện ra, giống như có một ánh sáng và sức hút bí ẩn, khiến cho người khác vô thức si mê, không rời được ánh mắt. Không hổ là người mà tên tiểu tử nhà họ Lôi xem trúng, không kiêu ngạo biết chừng mực, hoàn toàn không nóng vội hay vì cái lợi trước mắt giống như những nghệ sĩ khác. Cố lão gia cảm thấy, cô bé này, nói không chừng thật sự thích hợp với “Cánh sao”.

“Đi thử vai trước.” Cố lão gia quyết định.

Nói là thử vai, cơ bản là đã quyết định một nửa rồi, vì hợp đồng này có rất nhiều người đã cầu tới Cố lão gia, nhưng có thể khiến cho Cố lão gia mở miệng đề xuất đi thử vai thì Hạ Lăng là người đầu tiên.

Người được Cố lão gia giới thiệu, chỉ cần không quá kém, ai dám dị nghị?

Người được Cố lão gia giới thiệu, có thể kém cỏi sao? Dám nói kém, không phải nghi ngờ tầm nhìn của Cố lão gia có vấn đề hay sao?

Lệ Lôi vốn im lặng nãy giờ, lúc này mới giãn cơ mặt, liên tục cảm ơn.

Ông Cố cười mắng mỏ: “Tên giảo hoạt này, ngươi rõ ràng biết việc này do chú Cố phụ trách, không đi tìm hắn ta lại tới tìm ta, ngươi nghĩ ta không thấy rõ được chút ý đồ đấy của ngươi sao?” Chú Cố là con trưởng của ông Cố, cũng là người đứng đầu tài phiệt Cố thị hiện giờ, nhưng luận về tiếng nói, mười chú Cố cũng không sánh bằng một mình ông Cố.

Lệ Lôi cười hi hi, “Con vốn biết ông Cố là lợi hại nhất, cái gì cũng không qua mắt được người.”

“Được rồi, cút đi.” Ông Cố đã lớn tuổi rồi, vốn là lúc được hưởng thụ niềm vui gia đình, nhưng đám con cháu trong nhà thấy ông còn không dám thở mạnh, chỉ có mình Lệ Lôi có thể ngốc nghếch đối đáp với trước mặt ông, vì thế ông ta rất thương yêu Lệ Lôi, “Kêu bác Châu gói chút trà Long Tỉnh mà đem về, chú Cố của ngươi mới gửi đến hôm qua, uống cũng tạm được.”

“Chú Cố là cao thủ về trà, loại trà được gửi đến cho người, lẽ nào lại không được.” Lệ Lôi cười hi hi nói đế theo, rồi vui vẻ nhận lấy gói trà, sau đó đưa Hạ Lăng rời đi.

Chờ bọn họ đi xa khỏi, bác Châu mới nói với ông Cố: “Lão gia, đã điều tra rõ, Diệp tiểu thơ là nghệ sĩ mới ra mắt của Thiên Nghệ, gần đây có gặp phải chút phiền phức.” ông ấy đem chuyện rối loạn giữa cô và Hạ Vũ ra kể lại đầu đuôi.

Ông Cố lấy một quân cờ lên rồi từ từ đặt xuống bàn cờ: “Biết rồi.”

“Lão gia?” Bác Châu lên tiếng hỏi: “Diệp tiểu thư gần đây bị người ta chửi bới rất thậm tệ, trong giới giải trí sắp không còn chỗ đứng nữa rồi, tất cả các quảng cáo đều từ chối cô ta, để cô ta làm người đại diện cho Cánh sao, thích hợp không?”

“Người được tên tiểu tử nhà Lệ gia để mắt đến, sẽ không sai.” Ông Cố vẫn chậm rãi, “Hắn để tâm đến cô bé như vậy, sẽ không để cho cô bé vướng vào chuyện này, ngược lại Cố gia chúng ta, được lợi rồi.”

“Chúng ta được lợi?” Bác Châu càng thấy khó hiểu.

“Mọi quảng cáo đều từ chối con bé, chỉ có Cố gia chúng ta không bị tin đồn mê hoặc, đồng ý để cho con bé một cơ hội, đưa than trong tuyết. Nói xem, chờ sau này nha đầu đó khôi phục lại danh tiếng, bên ngoài sẽ đánh gia Cố gia chúng ta như thế nào?”

“Chắc chắn là đánh giá cao rồi.” Bác Châu lúc này vỡ lẽ: “Hiệu quả tốt hơn nhiều so với quảng cáo thông thường.”

Ánh mắt ông cố lộ ra sự tán thưởng: “Đây mới là điểm thông minh của tên nhóc đó, dự liệu chắc rằng ta đã biết được những chuyện xảy ra gần đây, cũng sẽ không từ chối. Hắn đem đến cơ hội hai bên cùng có lợi.”

Bác Châu gật đầu, thảm nào ông Cố lại thích Lệ nhị thiếu gia đến vậy.

“Đứa cháu vô tích sự của ta.” Ông Cố đột nhiên thở dài, “Nếu như có được một nửa năng lực của tên nhóc Lệ gia, ta đã yên tâm rồi. Thế hệ thứ ba của Cố gia… thật đáng lo ngại…”

Quân cờ chầm chậm hạ xuống bàn cờ, một tiếng gõ đầy cô đơn.

Bác Châu cũng thở dài, mỗi nhà mỗi cảnh.

Ánh trăng ảm đạm.

Hạ Lăng cùng với Lệ Lôi ra khỏi nhà họ Cố, lên ghế sau xe.

Hôm nay hiếm có một ngày Lệ Lôi không tự lái xe, do tài xế lái thay, anh cũng theo cô ngồi vào ghế sau.

“Tặng cho cô.” Anh ta tiện tay đưa cho Hạ Lăng gói trà Minh Tiền mà ông Cố tặng, “Lấy mà uống.”

Hạ Lặng không định nhận: “Người ta tặng anh mà.” Cô không ngốc, biết được anh ta hôm nay vì cô mà tới cầu cạnh người khác, trong lòng đã rất ngại, sao có thể nhận quà từ anh ta nữa chứ?

Anh lại nói: “Cầm lấy.”

“Tôi có cầm cũng chỉ lãng phí,” cô uyển chuyển từ chối, “Ngon dở tôi cũng không nhận ra, hà tất phải phung phí như vậy?” Đây là lời nói thật, lúc đầu cô theo bùi Tử Hoành, mặc dù được một vài người nổi tiếng giảng dạy, nhưng phàm là những thứ cô không thích, không quan tâm, Bùi Tử Hoành tuyệt đối không ép cô học. Vừa hay, thưởng trà là một trong số đó.

Cô dúi gói trà quý vào lại trong lòng anh: “Trả lại…”

Còn chưa kịp nói hết câu, đột nhiên dừng lại.

Trong xe, ánh trăng mờ ảo chiếu xuyên qua cửa xe, như một lớp vải tuyn màu bạc, phủ lên mi mắt yên tĩnh mà tuấn mỹ của Lệ Lôi. Không biết từ lúc nào, anh đã ngủ rồi, hai mắt khẽ nhắm lại, hơi thở dài và đều đặn.

Hạ Lăng thu tay về, trong lòng không kiềm được suy nghĩ, có phải vì anh ta gần đây quá mệt nên hôm nay mới không tự lái xe? Nhìn kỹ khuôn mặt anh ta, có thể nhận ra một chút tiều tụy, dưới mắt đã có quầng thâm mắt, quả nhiên là bộ dạng không được nghỉ ngơi. … Thời gian gần đây, anh ta làm gì?

Cô đột nhiên phát hiện ra, không hề biết chút gì về anh ta, khoảng cách giữa thế giới của bọn họ rất xa.

Xe đi tới trước khu nhà.

Lái xe lịch sự thay cô mở cửa xe, lại vòng sang bên phía Lệ Lôi mở cửa, thấy gương mặt anh ta đnag say giấc thoáng ngây người rồi mới nói: “Diệp tiểu thư, cô lên trước đi, tôi đỡ thiếu gia.”

Hạ Lăng hỏi: “Gần đây anh ta không ngủ đủ giấc sao?”

Lái xe là thuộc hạ thân thuộc theo Lệ Lôi đi khắp nơi, lúc này trả lời một cách lễ độ: “Lần trước, việc ở Manhattan rất cấp bách, thiếu gia đặc biệt rút ngắn thời gian, vội vàng đi Ý, rồi lại về nước sớm trước lịch trình. Anh ấy bận đến mức nhịp sinh hoạt đảo lộn, riêng lệch múi giờ đã phải đổi đến mấy lần, đừng nói là ngủ, ngay cả ăn uống cũng không đầy đủ.”

Hạ Lăng lúc này mới ngẩn ra, anh ta tự vắt kiệt mình như vậy, liệu có phải muốn quay về cho kịp để giúp đỡ cô? Trong lòng cảm thấy có chút chua xót, lại cảm động, lại có vài phần hoảng loạn không biết phải tiếp nhận thế nào…

Lái xe đã đỡ Lệ Lôi dậy, anh ta vừa động vào Lệ Lôi đã mở trừng mắt.

“Đến nhà rồi?” Lệ Lôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ hồ hỏi.

“Đã tới dưới nhà rồi, thiếu gia.” Lái xe trả lời.

Lệ Lôi chỉ ừ một tiếng, ánh mắt dần tập trung lên người Hạ Lăng, nở một nụ cười đơn thuần: “Tiểu Lăng” anh ta lầm bầm nói: “Chúng ta tới nhà rồi.”

Cô không để ý tới lời nói có chút hưởng lợi của anh ta, chỉ cảm thấy ân hận: “Lần này tôi đánh Hạ vũ, quá kích động rồi, xin lỗi, đã thêm phiền phức cho anh.” Sớm biết như vậy, có lẽ trước khi ra tay cô đã nghĩ nhiều hơn chút.

Anh vẫn mơ hồ cười nói: “Đánh rất hay, để xem sau này ai dám bắt nạt Tiểu Lăng nhà chúng ta nữa.”

Cô là người dưới trướng của anh, bảo vệ cô, là chuyện đương nhiên.