Cô mặc một bộ đồ màu trắng, tao nhã cưỡi trên người Khuynh Ca có bộ lông màu đỏ rực bóng loáng như tơ lụa, vừa ra sân đã hấp dẫn tầm mắt của mọi người. Động tác giục ngựa của cô như nước chảy mây trôi, mang theo một loại nhịp điệu khiến người ta phải mê say, dưới sự ra roi tuyệt diệu đó Khuynh Ca duỗi tứ chi, nó băng băng chạy một cách uyển chuyển, giống như một đám mây màu lóa mắt đang di chuyển nơi chân trời vậy.
“Chỉ bằng cái phong thái này đã thắng Lý Bối Nhi một cách tuyệt đối rồi.” Đỗ Vân Phong nhìn giữa sân.
“Tốc độ rất nhanh đó.” Một người con nhà giàu khác nói.
“Quả thực giống như đang bay vậy.” Người con nhà giàu thứ ba nói.
Đúng, dáng vẻ Khuynh Ca tung người chạy đi giống như đang bay vậy, bốn vó thon dài gần như không chạm đất, mỗi lần đều chỉ chạm nhẹ đã có thể bay về phía trước được một khoảng dài. Còn Hạ Lăng, cô điều khiển dây cương một cách dễ dàng, đón ánh mặt trời và gió của buổi chiều đầu xuân, còn có cánh hoa đào đang bay lả tả, bóng người tinh tế kết hợp với cái má trơn bóng, cô đẹp giống như tinh linh trong truyền thuyết vậy.
Có lẽ vẻ ngoài của cô không phải là kiểu diễm lệ nhất.
Nhưng mà, thứ hào quang mà cô đang tỏa ra vào giờ khắc này lại là thứ mà tất cả các cô gái ở đây đều không thể sánh bằng.
“Lệ Nhị...” Mắt của Đỗ Vân Phong vẫn nhìn chằm chằm vào giữa sân như trước, anh ta đưa tay ra rồi vỗ vào vai của Lệ Lôi: “Ánh mắt rất tốt.”
Lệ Lôi nở nụ cười, tầm mắt của hắn cũng dõi theo bóng dáng xinh đẹp ở giữa sân. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Hạ Lăng đã điều khiển Khuynh Ca chạy xong một vòng rưỡi, sắp theo kịp Lý Bối Nhi... Nói cách khác, khi Hạ Lăng chạy xong một vòng rưỡi thì Lý Bối Nhi vẫn chưa chạy được một vòng! Đây là loại chênh lệch lớn đến mức nào chứ!
Ở ngoài sân, tất cả mọi người đang vây xem đều trở nên kích động.
“Cố lên! Diệp Tinh Lăng! Vượt qua cô ta!” Có người hô cố lên với Hạ Lăng.
“Cố lên cố lên cố lên!” Âm thanh cổ vũ bắt đầu tăng lên.
Hạ Lăng hơi cúi người xuống, cô vỗ vào lông bờm màu đỏ đẹp đẽ như tơ lụa của Khuynh Ca: “Tiểu Ca, dựa vào em đó.”
Khuynh Ca và chủ nhân thấu hiểu suy nghĩ của nhau, nó tung người lên nhảy một cái, vậy mà đã đuổi đến chỗ cách Lý Bối Nhi chỉ có một mét!
Lý Bối Nhi trở nên hoảng hốt, cô ta không nghĩ tới Hạ Lăng lại đuổi theo nhanh như vậy, đáng ghét! Cô ta liều mạng vung roi, quật vào người con ngựa đỏ thẫm ở dưới, mắng: “Nhanh đi! Cái con súc sinh này! Nhanh hơn chút nữa! Đừng để cho người đàn bà đáng ghét kia vượt qua!”
Con ngựa có màu mận chín bị đau, nó miễn cưỡng kéo ra khoảng cách nửa mét với Khuynh Ca.
“Đuổi theo nó đuổi theo nó!” Âm thanh của mọi người đang vây xem càng lúc càng to hơn.
Lý Bối Nhi nghe thấy vậy thì vô cùng tức giận, cô ta dùng sức quất vào mông con ngựa màu mận lần nữa. Thế nhưng lần này, cho dù cô ta có quất thế nào thì con ngựa màu mận cũng không thể chạy nhanh hơn được nữa, nó đã dùng hết sức lực của mình rồi, tốc độ không sánh bằng thì chính là không sánh bằng.
Mắt thấy Hạ Lăng sắp vượt qua mình, Lý Bối Nhi cắn răng, cô ta kéo con ngựa màu mận chiếm đường đi: “Ngăn bọn họ lại! Đừng cho bọn họ vượt qua! Chúng ta không chạy nhanh được, bọn họ cũng đừng hòng chạy nhanh!”
Lý Bối Nhi hạ quyết tâm, cô ta muốn chặn Hạ Lăng lại ở phía sau mình!
Chạy đến chỗ đường hẹp, hơn nữa Lý Bối Nhi còn cố gắng chặn đường, trong một lúc, Hạ Lăng muốn vượt qua cô ta thật sự khá khó khăn.
“Quá vô liêm sỉ rồi!” Một người con nhà giàu tức giận trách cứ.
“Đúng đó!” Những người khác dồn dập phụ họa, dáng vẻ phóng ngựa của Hạ Lăng rất đẹp đó, tuyệt vời như nước chảy mây trôi, bóng dáng bay lượn đó quả thực giống như một bức tranh phong cảnh, bây giờ, bởi vì sự cản trở của Lý Bối Nhi mà cô phải giảm tốc độ lại.
Trong lúc mọi người đang bất mãn, Hạ Lăng chỉ khẽ cười.
Muốn ngăn cản cô ư? Mơ đi!
“Tiểu Ca.” Cô nhẹ nhàng kéo cái dây cương của Khuynh Ca: “Tiến lên!”
Con tuấn mã có màu đỏ rực cực kỳ xinh đẹp kia bỗng nhiên hí lên một tiếng thật dài, uy thế tuyệt đối đó phảng phất như nữ vương thống trị thiên hạ! Nó chính là bậc chí cao vô thượng trong đám ngựa ở Nam Sơn, không có một con ngựa nào dám mạo phạm uy nghiêm của nó cả!
Con ngựa màu mận ở phía trước bị tiếng hí của Khuynh Ca làm cho sợ đến mức run rẩy, nó nghe theo bản năng của mình mà nhường đường.
“Đi!” Hạ Lăng kéo dây cương, con tuấn mã màu đỏ rực làm cho không trung xuất hiện một bóng mờ, giống như ma quỷ vậy, nó đã vượt qua con ngựa màu mận trong nháy mắt.
“Trời ạ!”
“Quá đẹp!”
“Thật là khó tin mà!”
Mọi người đang vây xem đều sôi trào, cú vượt này thật sự là quá xinh đẹp, thậm chí có rất nhiều người không thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, bóng dáng của Hạ Lăng và Khuynh Ca đã nhảy đến phía trước Lý Bối Nhi và con ngựa màu mận rồi!
“Tôi chưa từng thấy cô gái nào cưỡi ngựa lợi hại như thế cả.” Cánh tay của Đỗ Vân Phong vẫn còn khoác lên vai của Lệ Lôi, anh ta đã quên luốn việc phải rút tay về.
Trên mặt Lệ Lôi vẫn mang theo nụ cười sáng rỡ như trước, thế nhưng trong lòng cũng rất khiếp sợ, kỹ thuật cưỡi ngựa của cô nàng này thật sự đã đến trình độ xuất thần nhập hóa, rốt cuộc thì làm sao cô có thể học được vậy? Xem ra, trên người cô còn có rất nhiều bí mật đây...
Hắn hơi nheo mắt lại, trong con ngươi sâu thẳm lóe lên sự trầm tư.
Sau đó thì cuộc thi chẳng còn một chút hồi hộp nào cả, Hạ Lăng dễ dàng chạy hết ba vòng, với chênh lệch cực lớn là dẫn trước nửa vòng, cô đến điểm cuối lấy được thắng lợi trước hết... Không, nếu tính luôn việc cô để cho Lý Bối Nhi chạy trước một vòng, nói cách khác, Hạ Lăng đã dẫn trước Lý Bối Nhi một vòng rưỡi! Một vòng rưỡi có nghĩa là sao? Có nghĩa là tốc độ của cô gấp hai lần Lý Bối Nhi!
Đám người lại sôi trào thêm một lần nữa, họ kéo nhau đi về điểm cuối để nghênh đón cô, lại giống như đang nghênh đón một vị anh hùng vừa mới khải hoàn trở về vậy.
Hạ Lăng nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, nhận nước uống mà nhân viên phục vụ trong trại ngựa đưa đến.
“Tiểu Lăng, làm tốt lắm.” Lệ Lôi không hề keo kiệt mà khen cô.
Cô cười nhẹ, vỗ Khuynh Ca bên cạnh mình: “Là Khuynh Ca làm tốt lắm.”
Con tuấn mã màu đỏ rực xinh đẹp và kiêu ngạo kia lại cúi đầu xuống, nó thân mật cọ vào người chủ nhân. Con ngựa này có tính tình rất mãnh liệt, cho dù là ai cũng không được đến gần nó trong vòng ba bước, nhưng đối với người mà nó thừa nhận thì nó không hề giữ lại cái gì, vô cùng trung thành với người đó.
Đỗ Vân Phong và mấy người Chu Nhị Thiếu cũng đi lên, dồn dập khen ngợi.
Có mấy cô gái thông minh, lúc này đã nhìn thấy được tình thế, biết Hạ Lăng rất được đám con nhà giàu này hoan nghênh, thế là mấy cô gái này cũng dồn dập vây quanh cô, cười nịnh hót rồi còn mời cô uống trà tán gẫu, hoặc xin cô chỉ bảo mình kỹ thuật cưỡi ngựa.
Tới khi Lý Bối Nhi đi đến điểm cuối thì bọn họ cũng không hề chú ý đến cô ta.
Lý Bối Nhi tức giận đến mức muốn cắn nát răng, cô ta giận dữ mà quăng roi ngựa xuống đất. Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng dưng nghĩ ra đây là một cơ hội tốt, chỉ cần cô ta trốn đi nhanh thì không cần thực hiện việc đánh cược nữa. Thế là cô ta nhân lúc mọi người không để ý đến mình, lặng lẽ đi về phía ngược lại đám người.
“Đứng lại.” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên.
Là Hạ Lăng, cho dù tất cả mọi người đều không chú ý đến Lý Bối Nhi thì cô vẫn đang nhìn cô ta. Hạ Lăng cô không có ưu điểm gì nhiều, chỉ có thù dai thôi, người chọc đến cô thì cô luôn luôn sẽ trả lại, muốn ung dung trốn đi sao? Không có cửa đâu.
“Cô Lý muốn đi đâu vậy?” Khóe môi của Hạ Lăng cong lên với vẻ chế giễu.
Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lý Bối Nhi, cuối cùng bọn họ cũng đã nhận ra sự tồn tại của cô ta.
“Lý Bối Nhi, cô thua rồi, không phải là cô muốn chạy đấy chứ?” Có người nói.
“Không, sao có thể chứ.” Trong lòng Lý Bối Nhi thầm hận, thế nhưng mắt thấy không trốn thoát nổi, cô ta đành phải mạnh miệng nói vậy.
“Không phải là tốt rồi.” Hạ Lăng từ trong đám ngườiđi ra, cô đứng ở trước mặt cô ta, giơ bàn tay trắng nõn như ngọc của mình ra: “Đưa đây.”
“Đưa cái gì?” Lý Bối Nhi giả ngu.
“Dây chuyền kim cương đó.” Hạ Lăng cười tủm tỉm: “Muốn quỵt nợ à?”