Không quá mấy ngày, trời quang mây tạnh.
Hạ Lăng tính toán thời gian, suy nghĩ hẳn là Phượng Côn đã xử lý công việc được hòm hòm rồi, hơn nữa phản ứng nôn ọe ngày càng nghiêm trọng cũng sắp không che giấu được nữa, do vậy bèn gọi cho Sở Sâm đón cô đến Đế Hoàng.
Một chiếc xe dừng ở trước cổng, là chiếc Rolls Royce của Bùi Tử Hoành.
Bùi Tử Hoành là một người rất cứng nhắc và bảo thủ, ngay cả xe cũng không thích đổi, anh có ba chiếc Rolls - Royce cùng một cỡ, dễ dàng thay đổi khi bảo trì hoặc gặp trục trặc.
Lúc này, đang chờ Hạ Lăng ở cổng, chính là một trong số đó.
Sở Sâm mời cô lên xe.
Hạ Lăng đứng cạnh cửa không hề nhúc nhích: “Chúng ta tới Đế Hoàng đúng không, ngồi cái này sao?” Thế này thì hơi khoa trương quá, cả Đế Hoàng có ai không biết xe của ông chủ chứ?
Sở Sâm nói: “Đây là ý của ông chủ.”
“Tôi muốn đổi xe.” Cô mặc kệ là ý của ai.
Sở Sâm nói: “Chuyện này tôi không làm chủ được. Hôm nay ông chủ mở cuộc họp hội đồng quản trị rất quan trọng, không tiện làm phiền, nếu cô thật sự không muốn ngồi chiếc xe này, chi bằng đợi buổi tối ông chủ trở về, chính miệng nói với ngài ấy.”
Hạ Lăng lặng im, bảo bối nhỏ trong bụng đang lớn lên từng ngày, cô nhất định phải giành giật từng phút từng giây bảo vệ cho sự an toàn của nó, cho dù là thời gian một ngày nửa ngày cũng rất quý báu. Cô không muốn đợi thêm nữa, bất đắc dĩ lên chiếc Rolls - Royce vô cùng xa hoa này.
Chiếc xe chầm chậm lái vào khu trụ sở chính, trên đường đi, tất cả người đứng gác đều cúi chào bọn họ.
Bọn họ lượn vòng một hồi lâu trên làn đường phủ cây xanh râm mát, cuối cùng dừng lại trước một tòa cao ốc. Hạ Lăng nhận ra tòa cao ốc này, là địa điểm của phòng thu âm, bên trong có rất nhiều phòng thu với phong cách khác nhau, được trang bị dụng cụ âm nhạc hạng nhất, để cho các nhà sản xuất của Đế Hoàng cùng các ca sĩ sử dụng.
Khi xuống xe, có rất nhiều người qua lại đều nhìn chằm chằm vào cô.
May mà cô đã sớm dự đoán được sẽ như vậy, trước đó đã đeo kính râm, che giấu hơn nửa gương mặt, cũng ngăn cản được không ít ánh nhìn hiếu kỳ. Trong lòng cũng rất bực bội, Bùi Tử Hoành muốn để cô ngồi lên chiếc xe này, không phải vì để thông báo quyền sở hữu cô ở trước mặt mọi người hay sao? Chỉ sợ không quá một ngày, trong công ty sẽ truyền khắp nơi scandal liên quan đến anh và cô mất.
Nhưng mà, những việc này đều không quan trọng.
Cô đi theo Sở Sâm vào thang máy lên tầng 16, khu vực dành riêng cho Phượng Côn.
Cánh cửa đóng chặt.
“Xin lỗi, hai vị.” Trước quầy phục vụ tầng lầu, nhân viên tiếp tân trẻ tuổi xinh đẹp tao nhã lễ độ nói với bọn họ: “Ngài Phượng Côn vẫn đang bận. Tuy nhiên, ngài ấy có dặn dò, nếu như cô Diệp tới thì lập tức nói cho ngài ấy biết. Hai vị chờ một chút, tôi vào thông báo một tiếng.”
Trước khi cô đến, đã bảo Sở Sâm hẹn trước với Phượng Côn. Đến giờ, đã quá năm phút so với thời gian gặp mặt, nhưng anh vẫn còn đang bận, có lẽ là có việc rất quan trọng. Hạ Lăng rất hiểu Phượng Côn, làm âm nhạc mặc dù không liều mạng giống Vệ Thiều Âm, nhưng cũng rất chuyên tâm.
“Không cần đâu.” Cô nói với nhân viên tiếp tân: “Không nên quấy rầy anh ấy, đợi anh ấy xong việc, hãy nói cho anh ấy biết tin tôi đến.”
Nhân viên tiếp tân chấp nhận.
Sở Sâm giúp cô bấm thang máy, cửa mở ra.
Anh ta nhường cô vào trong, bản thân đi theo sau.
“Cô Diệp.” Tay của anh ta ấn lên bảng điều khiển, dùng giọng điệu trưng cầu hỏi: “Bây giờ cô muốn đến tầng mấy? Nếu chờ người, tầng hai có một quán cà phê nhỏ, lúc này người không nhiều, ghế sô pha cũng rất thoải mái.”
Hạ Lăng biết quán cà phê nhỏ đó, cảnh vật không tệ, bên ngoài cửa sổ sát sàn là sân thượng và vườn hoa, có ánh mặt trời, có hương hoa. Trước kia cô rất thích chỗ đó, hơn nữa, quả thật không có nơi khác để đi. Khu Đế Hoàng mặc dù lớn, nhưng nơi làm việc không có nhiều phương tiện nghỉ ngơi giải trí lắm, mỗi tòa nhà cũng chỉ có một quán cà phê và phòng ăn mà thôi.
Cô gật đầu: “Đến đó đi.”
Sở Sâm ấn nút tầng hai, không lâu sau, đã đến nơi. Anh ta vẫn vô cùng phong độ nhường cô ra ngoài trước, mình đuổi theo sau. Người đàn ông này, khi anh ta ngụy trang bằng cách khoác lên vỏ ngoài nhã nhặn, thật sự không nhìn ra một chút nào là tay sai cả.
Hạ Lăng đi ở phía trước, hồi tượng lại, rất dễ dàng đã tìm được quán cà phê đó. Vẫn như cũ, nền sỏi được lát một cách dày công, quầy bar và bàn ghế như cũ, trong không khí có mùi đắng của hạt cà phê xay, ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, có một chú mèo tam thể lông vằn xinh đẹp lười biếng nằm phơi nắng ở một góc gần cửa sổ.
“Anh Sở, lâu rồi không gặp.” Nhân viên pha chế cà phê tiến lên, mỉm cười chào hỏi Sở Sâm. Ở Đế Hoàng, nếu như nói Bùi Tử Hoàng là hoàng đế, vậy thì Sở Sâm ít nhất cũng là tể tướng thực quyền, người người đều muốn nịnh bợ, người người đều không đắc tội được.
“Hôm nay muốn uống chút gì không?” Nhân viên pha chế cà phê ân cần hỏi anh ta.
Sở Sâm hỏi Hạ Lăng: “Muốn uống chút gì đó không? Tôi nghe nói cô không thích uống cà phê, nước chanh thì thế nào? Nước chanh ở đây dùng loại chanh đặc biệt, mùi vị rất đặc biệt, trên thị trường không tìm được.”
Hạ Lăng không vui vẻ lắm.
Không sai, cô quả thật không thích uống cà phê lắm, cũng thích uống nước chanh, nhưng cô thật sự không thích việc này bị người ta... Nhất là cảm giác bị cái tên đáng ghét này hiểu rõ, điều đó thật tệ.
Cô bỏ kính râm xuống, lạnh lùng liếc nhìn Sở Sâm, nói: “Tôi uống gì không cần anh quan tâm, Sở Sâm, từ lúc nào đến lượt anh quản lý tôi vậy?” Rồi quay đầu, nói với người pha chế cà phê: “Cho tôi một cốc cà phê đá mandheling, ít sữa, nhiều đường.”
Người pha chế cà phê vẻ mặt kinh ngạc, chắc là chưa từng gặp người nói chuyện như vậy với Sở Sâm.
“Cô Diệp…” Anh ta có chút khó xử, lại quay đầu nhìn Sở Sâm: “Anh Sở…”
Tốt lắm, anh ta có thể gọi ra họ của cô, chắc hẳn biết cô là ai. Nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn hành động theo Sở Sâm, rốt cuộc ai mới là minh tinh, ai mới là người đại diện đi theo làm tùy tùng?
Tâm trạng càng tồi tệ, cô nói: “Không uống nữa.”
Cô quay người đi.
Phía sau, Sở Sâm thấp giọng quở trách người pha chế cà phê: “Còn không đi mau! Cà phê Mandheling, ít sữa nhiều đường, nhớ chưa?”
Người pha chế cà phê kia khúm núm: “Vâng! Vâng!”
Sở Sâm sải mấy bước đuổi theo: “Cô Diệp, cô đừng nóng giận, người pha chế ở đây không hiểu chuyện…”
Hạ Lăng quay đầu nhìn anh ta, anh ta nuốt lời nói phía sau xuống, tự giác không quấy rầy sự thanh tịnh của cô nữa.
Quyền thế thật sự là một thứ tốt, gần bên người có quyền thế bay thẳng đến chân trời, không phải sao? Hơn một năm trước, cái tên ở trước mặt vẫn còn vênh váo đắc ý trước mặt cô, dồn ép cô đến bước đường cùng, nhưng ai ngờ được thế sự vô thường, ngày nay địa vị của bọn họ chuyển đổi, là anh ta phải cẩn thận hầu hạ, nhìn sắc mặt cô.
Tất cả những điều này, đều là vì người đàn ông đó, Bùi Tử Hoành.
Bởi vì, anh đã yêu một ảo ảnh của hồ điệp.
Hạ Lăng men theo quán cà phê tùy ý bước đi vài bước, bất giác, đi đến một bước tường treo đầy ảnh. Cô nhớ rõ bức tường này, đây là bức tường minh tinh của Đế Hoàng, thứ treo ở phía trên là những minh tinh có danh tiếng khá lớn dưới cờ Đế Hoàng mấy năm gần đây, trong đó, bao gồm cả cô của đời trước, thiên hậu Hạ Lăng.
Trong rất nhiều bức ảnh màu, chỉ có bức ảnh này là màu đen trắng.