Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 296




Ăn xong bữa cơm.

Hạ Lăng vẫn theo lịch trình cũ, cần làm gì thì làm cái đó, một chút cũng không hề thấp thỏm chờ đợi kết quả.

Tố chất tâm lý vững vàng khiến cho Lâm Úc Nam hài lòng: “Tôi còn tưởng rằng cô sẽ lo lắng bồn chồn, đứng ngồi không yên chờ đợi kết quả”

Hạ Lăng khẽ cười: “Điều tôi nên làm đều đã làm rồi, chuyện tiếp theo không phải là điều tôi có thể kiểm soát. Cái gì có thể đạt được thì sẽ đạt được, nếu không đạt được… chỉ có thể nói rằng nó chưa thật sự gây ấn tượng được với tôi mà thôi.”

Lâm Úc Nam nhìn cô hồi lâu. Không thể không thừa nhận rằng, cô nói đúng. Cô đã gặp gỡ nhà chế tác, thực lực cũng đã phô bày ra đó, chuyện tiếp theo, chính là cạnh tranh sau hậu trường, cô không giỏi chuyện đó, toàn quyền giao cho anh phụ trách. Có thể giành được chương trình này hay không, đã trở thành chuyện của Lâm Úc Nam, hiện giờ cô gái này thoải mái không vướng bận gì.

Nếu như Lâm Úc Nam không lấy được, cô thậm chí có thể dùng đến mối quan hệ với Lệ Lôi để đạt lấy.

Kể cả là chương trình cuộc phiêu lưu tuyệt vời, cũng không thể không nể mặt Lệ Lôi.

Chỉ là, với cuộc nói chuyện vừa xong, cô ấy rõ ràng không muốn dùng tới mối quan hệ đó, hoặc có thể nói, một chương trình bình thường không hấp dẫn cô đến mức không từ thủ đoạn để giành lấy.

Đó chẳng phải là đang đùa bỡn với nam thần hàng đầu sao.

Lâm Úc Nam lắc đầu, không biết cô gái này suy nghĩ như thế nào, trong lòng rất tán thưởng sự điềm tĩnh và tầm nhìn của cô ấy. Mục tiêu của cô là trở thành thiên hậu, ngoại trừ khả năng ca hát, còn có rất nhiều yếu tố khác quyết định sự thành bại, may mắn là cô dường như đã có sẵn rất nhiều tố chất cao hơn người khác một bậc.

Hạ Lăng hoàn toàn không biết những đánh giá của Lâm Úc Nam.

Điều phiền não hiện giờ của cô là Lệ Lôi.

Mấy ngày nay, vì để cô có “khoảng thời gian sạch sẽ”, Lệ Lôi bắt đầu tránh né, không thường xuyên đưa đón cô nữa.

Có lúc quay xong quảng cáo hết cả ngày, lên xe không nhìn thấy anh, tâm trạng sẽ cảm thấy trống rỗng. Cơm hộp ở trường quay cũng không ngon, cô bắt đầu nhớ tay nghề của anh.

Thói quen đúng thật là một chuyện đáng sợ.

Đến cả Lạc Lạc, sau khi về nhà cũng than vãn: “Không phải chứ, không dễ dàng gì, mình sống chết quay cho xong ngoại cảnh để kịp về nhà, chính là vì để ăn cơm Lệ Boss nấu, vậy mà cậu lại nói với mình, anh ấy sau này không tới nữa?!” Lạc Lạc nổi điên, “Anh ấy chính là động lực cổ vũ tớ mỗi ngày nuốt cơm hộp ngoài phim trường!”

Hạ Lăng cười khổ an ủi cô ấy: “Nhẫn nhịn đi, sớm muộn gì có ngày chúng ta sẽ quen với chuyện ăn cơm một mình thôi.”

Ngược lại Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn cô một cách kỳ quặc.

“Sao vậy?”

“Mình nói cậu đó,” Lạc Lạc lắc đầu, “Rốt cuộc có đặt Lệ Boss trong tim không vậy? Anh ấy đối với cậu tốt như vậy, rõ ràng muốn ở bên cậu lâu dài, kể cả người nhà anh ấy không đồng ý… đến cả tớ cũng nhận ra, anh ấy tuyệt đối không phải chỉ chơi bời tùy tiện.” Nếu như thật sự là tùy tiện chơi bời, phái người tới tặng hoa tặng quần áo, trang sức, nhà cửa được rồi, cứ vứt tiền ra là xong, nhưng lại tận tâm như vậy, một ngày ba bữa tặng thay hoa…?

Lạc Lạc nghiêm túc nhìn Hạ Lăng: “Người đàn ông tốt như anh ấy không nhiều đâu, cậu phải nhanh chóng nắm lấy! Nếu không cẩn thận bị người khác bắt mất anh ấy! Gì mà quen với việc ăn một mình, cậu phải nhân cơ hội sớm quen với việc cùng ăn cơm với anh ấy cả đời đi ấy!”

Hạ Lăng: “…”

Được rồi, vấn đề này, cô thật sự chưa từng nghĩ tới.

Cùng anh ấy ăn chung cả đời này? Lâu như vậy sao, lâu đến tận…

Cô không chắc nữa.

“Bọn mình thuộc hai thế giới khác nhau.” Giọng của cô thấp xuống. Cô quá nhỏ bé, nhỏ bé đến mức không đủ để cùng với một nhân vật cường quyền như vậy nói chuyện yêu đương bình đẳng, vậy nên cô mới rời khỏi Thiên Nghệ, cố gắng để có thể tự đứng trên một vị trí độc lập đối điện với anh. Nhưng thực tế thì sao? Cô không có tự tin, cho dù giờ cô vẫn đang cố gắng gìn giữ tình cảm đó, nhưng cô vẫn không đủ tự tin.

Có lẽ đến một ngày, tổng bộ Lệ gia lại truyền đến một câu, bọn họ lại phải kết thúc trong thất vọng.

“Lẽ nào cậu không cảm thấy, anh ấy nên cùng với một người môn đăng hộ đối, ví dụ như,” lồng ngực cô khó chịu, “Cố Lâm?”

“Cố Lâm nào?” Lạc Lạc phản ứng lại, “À, cậu đang nói đến đại tiểu thư nhà họ Cố à, cô ta và Lệ Boss cảm tình thật sự rất tốt sao? Mình lại chẳng thấy vậy.” Lạc Lạc tuyệt đối là người bạn tốt nhất Trung Quốc, bẩm sinh đã thích hợp giúp đỡ bạn bè phân tích chuyện tình yêu phiền não, trước đây cho dù là ở trung tâm đào tạo Thiên Nghệ, hay là trung tâm đào tạo của Đế Hoành, cô đã giúp bạn cùng phòng phân tích rất nhiều rồi, bây giờ lại gặp Hạ Lăng, rõ ràng phải ra tay trợ giúp, “Nghe nói hai người họ là thanh mai trúc mã, so với mình và cậu mà nói, muốn gọi thì đã sớm gọi rồi, không gọi chính là không gọi, Lệ Boss không thích cô ta, nói đơn giản vậy thôi đó!”

Lạc Lạc nhìn Hạ Lăng, giọng điệu thêm phần nghiêm trọng: “Tin mình đi, người Lệ Boss thích là cậu, cậu cũng thích anh ấy.”

Thích anh ấy sao?

Vậy nên mới muốn ở bên anh ấy đến thiên trường địa cửu, mới muốn giữ chặt ánh mặt trời ấm áp đó không buông tay.

Nhưng thiên trường địa cửu quá lâu, lâu tới mức cô không nhìn thấy được điểm cuối.

Đột nhiên nhớ tới lời một bài hát cũ, hận không thể bên nhau trọn đời, vĩnh viễn không chia lìa.

Ngay lúc này đây, lại như viết nên tâm trạng thực sự của cô.

“Tiểu Lăng, cậu phải cố gắng hơn nữa,” Lạc Lạc mặt nhăn mày nhó ăn hết bữa tối đơn giản, cảm thấy, kể cả là vì hộp cơm ngon miệng yêu thích cũng nên giúp Lệ Boss một tay, “Mình thấy, đều là một mình Lệ boss theo đuổi cậu, chăm sóc cậu, cậu có biết như vậy anh ấy rất vất vả không? Cậu cũng phải có chút phản ứng lại chứ, nhất là bây giờ…”

Cô ấy dừng lại một chút: “Cậu phải cùng với mình tham gia chương trình cuộc phiêu lưu tuyệt vời đúng không? Loại trò chơi ghép đôi này, rất dễ làm khéo thành vụng, làm không tốt thì khiến người ta hiểu nhầm, trước khi bắt đầu, cậu nhất định, nhất định phải để cho Lệ Boss tin tưởng đó.”

Hạ Lăng ngẩn ra, “Sao cậu biết mình sẽ tham gia trò chơi này?”

“Danh sách đã được quyết định rồi mà.” Lạc Lạc nói, “Sao, cậu không biết sao? Sao nữ là cậu, tớ, Châu Diễm Tuyết. Đúng rồi, mình còn chưa chúc mừng cậu.” Nói rồi, cô ấy nở nụ cười lớn.

Thông thường mà nói, trong giai đoạn lựa chọn, trước khi quyết định chọn ai đều rất bảo mật.

Ngay cả Lâm Úc Nam cũng chỉ biết thành viên được quyết định rồi là Lạc Lạc và Châu Diễm Tuyết, lại càng không biết rốt cuộc cùng lúc cạnh tranh vị trí thứ ba với Hạ Lăng có những ai. Nhóm chương trình thông thường sẽ không tiết lộ thông tin này ra bên ngoài, một mặt đề phòng có sự cố xảy ra, thứ hai là để giữ thể diện cho cả hai bên, nếu không, người bị loại ra không phải sẽ rất mất mặt sao? Sau này vẫn còn phải gặp nhau nữa mà.

Đương nhiên, nếu Lâm Úc Nam bỏ công đi nghe ngóng, thám thính cũng không phải hoàn toàn không tìm hiểu được.

Điều này giống như gián điệp thương mại vậy, độ khó cao hơn một chút.

Hạ Lăng cũng không biết Lâm Úc Nam có nghe ngóng qua chưa, dù gì, những chuyện này anh ta cũng chưa nói cho cô biết. Thậm chí, cô không biết bản thân đã được tuyển dụng, mà giờ từ miệng Lạc Lạc mới được biết.

“Thông tin không thể nhầm lẫn chứ?” Cô hoài nghi.

Lạc Lạc nói: “Sao có thể, trước khi về nhà người quản lý của mình vừa mới lấy được danh sách và nói cho mình biết. Người quản lý của cậu chưa báo cho cậu sao? Hay là cậu gọi điện cho anh ấy hỏi xem, chuyện đã chắc như đinh đóng cột rồi mà.”

Hạ Lăng nghĩ ngợi, rồi gọi điện thoại cho Lâm Úc Nam.