Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 247




Nhớ lại thì Tiểu Lăng và anh chưa từng thật sự trò chuyện với nhau.

Về cuộc đời của cô, quá khứ và tương lai của cô, gia đình của cô và các mối quan hệ xã giao... Cô chưa bao giờ kể. Tất cả những chuyện của Tiểu Lăng mà anh biết qua thuộc hạ điều tra lý lịch còn nhiều hơn so với những gì cô tự nói với anh.

Thì ra, từ khi mới bắt đầu, tình cảm của hai người đã hời hợt như vậy.

Đàm Anh nói: "Khi Diệp Tinh Lăng ra mắt từ Trung tâm đào tạo, người phỏng vấn là tôi. Khi phỏng vấn trực tiếp, có một người trong hội đồng thẩm vấn hỏi cô ấy về vấn đề đời sống cá nhân… Cậu biết đấy, nghệ sĩ yêu đương khi nào, có thái độ như thế nào đối với hôn nhân đều ảnh hưởng đến phát triển sau này. Lúc đó, Diệp Tinh Lăng trả lời rất đặc biệt..."

"Trả lời như thế nào?" Lệ Lôi hỏi.

Đàm Anh trầm tư một chút: "Cô ấy nói, cô ấy đời này kiếp này sẽ không thể yêu đương, càng không thể nào kết hôn. Còn bổ sung thêm một câu, xin công ty đừng sắp xếp cho cô ấy những bộ phim có cảnh hôn hay tiếp xúc thân thể với các diễn viên nam. Hình như cô ấy rất bài xích đàn ông."

"Cho nên tôi mới ấn tượng sâu sắc như vậy," Đàm Anh nói, "Cô ấy còn trẻ tuổi như vậy, theo lý mà nói, đây chính là lúc ngập tràn mộng ước với tình yêu, tại sao lại phủi sạch mọi thứ như vậy? BOSS, cho nên tôi hỏi cậu có biết ước mơ của cô ấy là gì không? Khi phỏng vấn, tôi hỏi Diệp Tinh Lăng về vấn đề này, giấc mơ của cô ấy là kiếm đủ tiền, một mình sống bình yên đến cuối đời, vậy thôi…"

Một mình sống bình yên đến cuối đời.

Lệ Lôi tin Đàm Anh không lừa mình, đây là những lời mà Tiểu Lăng sẽ nói. Kể từ lúc đồng ý làm bạn gái của anh, cô đã rất miễn cưỡng rồi, cứ bàng quan như vậy, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng thoát khỏi mối quan hệ này.

Từ trước tới nay, đều là một mình anh cố gắng giữ cô lại mà thôi.

Đàm Anh hơi chồm về phía trước nhìn Lệ Lôi: "BOSS, buông tay đi."

"Buông tay?" Lệ Lôi lại cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn Đàm Anh: "Cô ấy nói không yêu đương, nhưng lại đồng ý làm bạn gái của tôi. Nói không tiếp xúc thân thể với đàn ông, nhưng không bài xích tôi ôm cô ấy…” Ít ra thì trước đây không bài xích.

Lệ Lôi nói tiếp: "Đàm Anh, những lời của anh hôm nay chỉ càng làm tôi kiên định hơn. Tôi đã thay đổi cô ấy nhiều như vậy, có lý do gì lại không tin rằng cô ấy sẽ cùng tôi kết hôn sinh con chứ?"

Đàm Anh không chống chế tiếng nào.

"Nói cho tôi biết đi, làm sao để theo đuổi cô ấy?" Lệ Lôi nói. "Hiện tại cô ấy muốn dọn đi."

"Bắt chước cách theo đuổi Hồng San thì không thích hợp với người đó của cậu." Đàm Anh trao cho boss một ánh mắt thương cảm nhưng cũng không giúp gì được. "Năm đó khi Hồng san bị bệnh tôi ngày nào cũng mang cháo đến, cô ấy không có tiền trả tiền thuê phòng bị bà chủ nhà đuổi đi, tôi liền thuê cho cô ấy, ngày lễ ngày tết thì tặng quà rồi tặng hoa hồng nữa... BOSS, tôi nhớ không lầm thì những chiêu này cậu đã dùng qua hết rồi?"

Lệ Lôi: "..."

Anh đâu chỉ dùng qua mà căn bản còn lợi hại hơn cả Đàm Anh. Tiểu Lăng bị bệnh anh đâu chỉ mang cháo đến mà còn túc trực bên giường bệnh 24/24, nhà trọ mà cô ấy đang ở cũng chỉ thu chút tiền tượng trưng mà thôi… Ngay cả phí bảo vệ cũng không lấy mà chỉ cho cô thuê chùa. Còn quà và hoa hồng ư, anh ngay cả haute couture còn tặng nữa là, thậm chí trước đây còn nghĩ tới việc tặng biệt thự nữa nhưng đáng tiếc là cô không cần… Căn bản là mức độ này không thể đả động gì tới cô hết."

Anh hi vọng cô chỉ là một người phụ nữ thích tiền.

Lệ Lôi gắt gỏng.

Đàm Anh: "Phụ nữ ấy mà, ngoài miệng thì nói không muốn nhưng thực ra…

Lệ đại Boss nhìn anh ta bằng ánh mắt muốn giết người.

Đàm Anh lặng lẽ chuyển hướng câu chuyện: "Trong lòng thực ra cũng rất để ý, cậu có ân cần hỏi han 24/24 hay không, có đi đưa về đón hay không, từng ánh mắt cử chỉ, các cô ấy đều có thể để trong lòng, suy nghĩ cả nửa ngày. Nếu quả thật không được thì cậu cứ tiếp tục mặt dày đi! Dù sao cũng chẳng còn biện pháp nào khác.”

"Mặt dày có tác dụng không?" Lệ đại Boss rất nghi ngờ.

Đàm Anh không chịu trách nhiệm nói: "Là tôi thì dùng cách ấy đã theo đuổi được Hồng San, còn người đó của cậu thì... Ha ha, còn phải xem vận may."

Kết thúc cuộc trò chuyện, Lệ Lôi càng sa vào u sầu sâu hơn. Xem ra chuyện làm sao theo đuổi được Tiểu Lăng thật khiến cho người ta bế tắc, một cô gái như cô ấy quá đặc biệt, mấy chiêu thức bình thường thì không thích hợp để dùng. E rằng, chỉ có thể tiếp tục mặt dày?

Lệ Lôi đi từ nhà Đàm Anh ra, lên xe của mình.

Anh suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại quốc tế.

Đầu dây bên kia là giọng nói của Lệ lão gia: "Tiểu Lôi, sao lại nhớ gọi điện thoại cho ông nội vậy?" Lão gia rất vui, kể từ sau lần Lệ Lôi vì cứu Hạ Lăng mà bị phạt quỳ trong vườn Dưỡng Tâm, giữa hai ông cháu tựa như có một vách ngăn nào đó, đến nay vẫn chưa khôi phục lại sự gần gũi lúc trước.

Bây giờ, Lệ Lôi chịu gọi điện thoại đến, đôi mắt của lão gia sáng hơn bình thường mấy lần.

Nhưng, câu tiếp theo của Lệ Lôi lại khiến sắc mặt của lão gia trầm xuống. "Ông nội, con quyết định tiếp tục theo đuổi Tiểu Lăng, đi đưa về đón, lễ tết đều sẽ tặng quà, xin ông đừng làm khó cô ấy nữa."

"Lệ Lôi." Ông cụ Lệ nắm chặt chén trà bằng sứ Thanh Hoa trong tay, hiếm khi gọi anh ta bằng cả họ lẫn tên. "Đừng quên chuyện cháu đã đồng ý với ông! Nếu cháu không làm được thì đừng trách ông vì sao không khách khí với con bé đó!"

"Chính vì cháu sợ ông không khách khí với cô ấy nên mới gọi cuộc điện thoại này." Giọng nói của Lệ Lôi rất bình tĩnh. "Chẳng phải ông nói mạng của Tiểu Lăng là xung khắc mẹ góa con côi sao? Con đưa cô ấy đến tìm trụ trì Không Tịch, ông ấy tiến cử một vị cao nhân... Nghe nói đó là vị cao nhân mà ngay cả ông cũng không dám đắc tội. Vị cao nhân đó làm một chút pháp thuật, từ nay về sau, mọi tai ách trên người cô ấy đều chuyển sang cho con."

"Con nói cái gì." Lệ lão gia cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Lệ Lôi kềm nén sự kích động nói lại một lần nữa, rồi thêm một câu: "Cho nên, đừng ra tay với Tiểu Lăng, vì người gặp phải tai họa chính là con."

Lệ lão gia sắc mặt tái xanh cúp điện thoại, ông vội vã gọi điện cho phương trượng Không Tịch.

Trong điện thoại, phương trượng Không Tịch xác nhận lí do thoái thác của Lệ Lôi: "Lôi thiếu gia quả thực có đưa Diệp tiểu thư tới, gặp ngài quốc sư... Đúng vậy, chính là truyền nhân của nhà họ Hạ, là vị có khả năng thông thiên triệt địa trong truyền thuyết kia. Đúng là ngài quốc sư có nói rằng có thể chuyển tai ách sang được."

Thâm tâm của Lệ lão gia trầm xuống: "Ngài Quốc sư bây giờ đang ở đâu? Lão già này muốn gặp ông ta, xin ông ta gỡ đoạn nghiệt duyên này."

"Hành tung của quốc sư thay đổi thất thường, lão nạp cũng không biết ngài ấy đi đâu nữa."

Ngắt cuộc điện thoại.

Lệ lão gia tức đến mức đầu đau như búa bổ: "Nghiệp chướng! Đều là nghiệp chướng!" Thằng cháu trai mà ông một lòng thương yêu và nuôi lớn, tại sao lại vì một con bé không đâu vào đâu mà không biết quý trọng bản thân? Lệ lão gia đập mạnh cái chén làm bằng sứ Thanh Hoa trong tay xuống, chén sứ cùng nước trà văng tung tóe trên mặt đất.

Lưu quản gia đi vào, nhìn những mảnh vụn trên mặt đất thì hoảng sợ: "Ấy, lão gia, là ai làm cho ngài nổi giận như vậy?"

Ông cụ tức giận nói: "Nhanh gọi điện cho Lệ Phong cho tôi! Nói với Lệ Phong, ngàn vạn lần không được động đến Diệp Tinh Lăng! Nếu nó dám động vào một cọng tóc của con nha đầu đáng ghét Diệp Tinh Lăng, thì theo như quan hệ đối với Lệ Lôi mà xử! Tội tàn sát người trong tộc!" Đó là hình phạt riêng của nhà họ Lệ, là tội danh tàn khốc nhất.

Bây giờ, mạng của Diệp Tinh Lăng và Lệ Lôi đã bị buộc chung một chỗ rồi, cho dù Lệ lão gia có tức giận đi chăng nữa, cũng đành phải chịu thôi.

Bất luận như thế nào, ông ấy cũng không thể để người ta động vào một sợi tóc của cậu cháu trai bảo bối này.

"Còn nữa, phái thêm người đi bảo vệ Diệp Tinh Lăng!" Lệ lão gia vừa đập đồ vừa rống lên.

Chú Lưu đang định đi lại bị Lệ lão gia gọi lại…

"Còn nữa! Phái người đi tìm Hạ quốc sư, đúng, chính là cái vị mà ngay cả phương trượng Không Tịch cũng không chọc nổi đó, sau khi tìm được thì dùng tốc độ nhanh nhất để mời đến đây!"

Ông muốn thay Tiểu Lôi gỡ bỏ sự ràng buộc này.

Cái tên Hạ quốc sư này, đang yên đang lành lại làm cái gì không làm, cứ khăng khăng đi quản chuyện yêu đương trai gái của nhà người ta!