Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 240




Lệ Lôi nhìn cô không động đậy. Hạ Lăng lấy hết dũng khí nhìn anh, ánh mắt lặng thinh của hai người giao nhau giữa không trung. Cuối cùng, cô đành chịu thua, giọng nói mang chút nghẹn ngào:

“Lệ Lôi, anh không được ức hiếp người như vậy!” Trải qua tất cả những tủi hờn đau khổ trong thời gian qua, cô hận bản thân vì lúc đầu đã trêu chọc anh. Sự nghẹn ngào ấm ức của cô đã kích động đến trái tim anh. Anh làm gì thế này? Tại sao lại ức hiếp cô gái mà anh yêu thương ra nông nỗi này? Rõ ràng, anh luôn muốn bảo vệ cô, dành cho cô những điều tốt nhất, tại sao bọn họ lại đi đến bước đường này?

Lệ Lôi nắm chặt tay không để cô nhìn thấy, rất lâu sau, anh thả lỏng rồi quay người bước xuống xe. Hạ Lăng không ngờ rằng anh cứ thế mà quay đi, không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, cô nhanh chóng thay quần áo, áo len quần dài, giấu mình thật kín đáo. Đợi cô chỉnh trang xong mọi thứ, anh mới trở về xe, nhìn cô một lượt rồi gọi tài xế đến. Xe chạy nhanh đến sân bay, trên đường cao tốc, cả hai người đều không ai nói gì. Tim của Hạ Lăng vẫn không ngừng đập liên hồi, đang ở trong tình huống nguy hiểm, cô sợ bản thân mình lại làm điều gì khiêu khích anh.

Lệ Lôi vẫn ngồi ở phía sau xe, dựa vào cửa sổ kính màu thẫm, yên lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, gỡ bỏ lớp trang điểm, sự tiều tụy không được che giấu nữa, cơ hồ như cô đã trải qua những ngày tháng vô cùng gian nan, trên mặt không có chút sức sống nào. Anh muốn vươn tay chạm vào cô, muốn ôm chặt cô vào lòng. Nhưng nhìn thấy cô sợ hãi như một con chim nhỏ, anh lại thôi. Hạ Lăng nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Ban đầu, cô cho rằng, anh chỉ tùy ý dẫn cô đến một ngôi chùa gần đây, thế nhưng xe dừng lại ở sân bay, bọn họ lên máy bay, sau đó rời khỏi sân bay đi ra xe, xe đi rất lâu dọc theo con đường quanh co, rất khó khăn mới đến một ngôi chùa nhỏ nằm sâu trong hẻm núi, khói hương trầm u buồn, làm con người ta càng lạnh lẽo hơn.

“Ở đây rất thiêng.” Nhìn thấy sự hoài nghi của cô, anh chầm chậm giải thích. Hạ Lăng không hỏi gì thêm, cô đi theo anh vào bên trong, lặng lẽ quỳ xuống tấm đệm mỏng, yên lặng cầu nguyện. Cầu xin điều gì đây? Hi vọng Đức Phật có thể bảo vệ cô thoát khỏi sự khống chế của những kẻ quyền thế này, mong tới ngày cô chính thức được tự do… Cô không biết rằng ước nguyện này có thực hiện được không, chỉ là, ngoại trừ điều này ra cô không còn thỉnh cầu nào khác. Đốt hương xong, Lệ Lôi dẫn cô đi gặp vị chủ trì của ngôi chùa này nói chuyện. Chủ trị đó là một ông lão có gương mặt gầy guộc, mặc một chiếc áo cà sa rộng bay phấp phới trong gió. Ông ấy chắp tay chữ thập, nói với hai người vài câu, dặn dò tiểu hòa thượng sắp xếp một phòng dành cho nữ thí chủ để Hạ Lăng nghỉ ngơi. Ông ấy giữ Lệ Lôi lại, dẫn anh đến phòng riêng của ông nói chuyện. “Là vị nữ thí chủ này phải không?” Ông hỏi. “Vâng.” Lệ Lôi cả đường đi lộ rõ đôi mắt dậy sóng, vẻ mặt lo lắng. “Sư phụ Không Tịch, người xem tướng mạo của Tiểu Lăng như thế nào? Có thật là giống lời ông nội tôi nói cô ấy có bản mệnh xung khắc cô độc cả đời không?” Đây mới là mục đích anh đưa Hạ Lăng đến đây, anh không tin những lời phán đoán của ông nội là đúng, không đưa cô đến đây hỏi vị cao tăng này anh quyết không từ bỏ. Vị sư phụ Không Tịch và nhà họ Lệ có mối quan hệ rất tốt, thường xuyên xem phong thủy cho Lệ gia, hơn nữa, rất nhiều thuật xem tướng của ông cụ Lệ đều học từ vị sư phụ này.

Nghe những lời đó, sư phụ Không Tịch im lặng một hồi: “Nhìn từ tướng mạo, đúng là đơn độc một đời, khi con gửi ảnh của vị nữ thí chủ này cho ta, ta đã nói với con rồi mà.” Lúc đó Lệ Lôi không tin, sợ là nhìn qua ảnh sẽ không chính xác, bắt buộc phải dẫn người đến. Hỏi thế gian tình là gì? Đều là nghiệt duyên, nghiệt duyên. Sư phụ Không Tịch nhìn Lệ Lôi, trong ánh mắt ánh lên nỗi buồn. Lệ Lôi bị ông ấy nhìn tới nỗi trái tìm chùng xuống: “Không còn khả năng nào khác sao?”

“Vẫn còn một vài chỗ, không thể giải thích rõ được.” Sư phụ Không Tịch chậm rãi nói. Đây cũng là nguyên nhân ông không phản đối việc Lệ Lôi dẫn người thật đến đây… Giống như Lệ lão gia, ông cũng cho rằng, cô gái này cho dù thế nào cũng không sống quá tuổi thành niên, nhưng nghe Lệ Lôi nói, năm nay cô đã mười tám tuổi.

“Bát tự sinh nhật của nữ thí chủ, con có đem đến đây không?” Sư phụ Không Tịch hỏi. “Con có đem theo đây.” Lệ Lôi vội vàng nói, dâng lên một trang giấy. Sư phụ Không Tịch nhận lấy bát tự tính một hồi, càng xem vẻ mặt càng nghiêm trọng. “Có gì không đúng sao?” Lệ Lôi thấp thỏm hỏi. Nén tiếng thở dài, sư phụ Không Tịch ngẩng đầu lên: “Lão nạp học nghệ không tinh tường, việc của nữ thí chủ này, xem ra vẫn phải thỉnh giáo một vị cao nhân mới được.” Cho dù đã thêm ngày tháng năm sinh, vẫn là mệnh chết yểu, rốt cuộc thì sai ở đâu? May thay, lúc trước khi xem ảnh cô, ông nghĩ rằng tướng mạo của cô gái này không đơn giản, ông đã đặc biệt mời đến đây một vị cao nhân, cùng nghiên cứu cặn kẽ.

“Là ai vậy?” Lệ Lôi hỏi, theo những gì anh biết, thì sư phụ Không Tịch đã là người am hiểu tinh tường nhất rồi, còn có người nào tài giỏi hơn vị sư phụ này nữa sao? Sư phụ Không Tịch chỉ cười không trả lời. Ông mời Lệ Lôi ngồi lại trong phòng, tự mình cầm ngày tháng năm sinh của Hạ Lăng rồi đi ra ngoài bái kiến. Lệ Lôi nói: “Con đi cùng với người.” Việc liên quan đến Tiểu Lăng, anh vô cùng đau lòng.

Sư phụ Không Tịch ngăn cản anh: “Người đó không phải là người có thể đắc tội, cho dù ông nội của con đến, cũng chưa chắc có thể gặp được, Lệ thiếu gia, nghe lời ta, đợi ở đây, nếu như người đó đồng ý gặp con, ta nhất định sẽ cho gọi con, nếu như người đó không muốn gặp… Thì tốt nhất là không nên đắc tội với ngài.” Việc của nhà Phật, luôn có gì đó thần bí và huyền ảo. Lệ Lôi vẫn không dám đắc tội với vị cao nhân trong truyền thuyết đó, anh trưởng thành bên ông nội, từng nghe không ít những chuyện kỳ lạ, đối với ma quỷ và thần thánh cũng có chút kinh sợ và tôn kính.

Anh buộc bản thân phải bình tĩnh hơn, ngồi im trong phòng đợi. Sư phụ Không Tịch cầm theo bát tự, men theo con đường bí mật dẫn ra vườn sau, gõ nhẹ vào một cánh cửa. Sau cánh cửa đó, là một căn phòng nhỏ, sạch sẽ, gọn gàng, ngoại trừ một chiếc bàn trống trơn. Bên cạnh bàn là một người đàn ông mặc áo trắng, dung mạo bên ngoài còn rất trẻ, nhưng nhìn không ra tuổi tác, khí thế toát lên từ ông ta khiến người khác không thể không kính sợ.

Sư phụ Không Tịch vẫn phải đứng đợi ở ngoài cửa, tôn kính gọi: “Hạ quốc sư” Hai chữ quốc sư, là sự tôn kính dành cho người đàn ông này. Nếu như nói, trên thế gian này thực sự có những gia tộc quỷ thần không dám động, từ cổ xưa truyền lại thì nhà họ Hạ là một trong số đó. Không ai biết bọn họ từ đâu đến, cũng không ai biết bọn họ mạnh thế nào, theo truyền thuyết, nhà họ Hạ có thể điều khiển cả vũ trụ, có thể thay đổi vận mệnh của một đất nước, không thể đắc tội được, chỉ duy nhất người đứng đầu chính trị và quyền lực, hoặc những người may mắn đi đầu trên con đường “hư huyền” mới có thể cùng bọn họ nói chuyện được. Sư phụ Không Tịch là một trong số đó. Cho đến bây giờ, sư phụ Không Tịch đang đứng trước mặt vị quốc sư trẻ tuổi họ Hạ này, nhưng ông cũng không dám thở mạnh.