Những lời này khi nói ra thật khéo léo nhưng hàm ý uy hiếp bên trong nó cũng thật rõ ràng.
Đưa cả một đoàn người tới trung tâm đào tạo sao? Trời ạ, việc này sẽ tạo ra một tin tức rất lớn đó. Hạ Lăng cắn chặt răng nghĩ thầm, có lẽ Lệ Lôi cho rằng cô không muốn mọi chuyện bị làm quá lên nên mới không hề tỏ ra sợ hãi như vậy.
Cô nhẫn nhịn rồi thở dài một hơi, đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp, lạnh lùng nói:
"Cảm ơn cậu chủ của ông."
Quản gia vẫn cung kính nói:
"Cậu chủ còn nói rằng, nếu như cô thay đổi suy nghĩ thì hãy gọi cho cậu ấy. Bên cạnh điện thoại có một nút dành cho cuộc gọi khẩn cấp, số điện thoại đó chính là số của cậu ấy."
"Cảm ơn. Nhưng tôi sẽ không bao giờ dùng tới số điện thoại đó đâu." Hạ Lăng cố nén lại sự kích động muốn ném luôn cái điện thoại xuống đất, cô nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó liền quay người lên xe.
Trở lại trung tâm đào tạo, cô liền phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi khi cô không có ở đây.
Đầu tiên là việc Lục Đào đã tìm được bạn nhảy Hip-hop với anh ta, đó là một thiếu niên tên Lãnh Huy, tóc đen, mắt nhỏ, rất ít nói, biểu cảm trên gương mặt cũng khá lạnh lùng, giống với hình ảnh chàng trai lạnh lùng ít nói mà các cô gái ngày nay yêu thích.
Cậu ta từ công ty giải trí Đế Hoàng chuyển tới đây, ngược lại Lạc Lạc sắp chuyển tới công ty giải trí Đế Hoàng.
Hạ Lăng cũng có chút lo lắng cho cô gái đáng yêu kia, Đế Hoàng chính là công ty giải trí tốt nhất trong giới, đồng thời cũng là nơi nghiêm khắc nhất, cạnh tranh khốc liệt nhất. Tỉ lệ bị loại bỏ cao đến đáng sợ, hằng năm đều truyền ra thông tin có người tự sát vì không chịu được áp lực, không biết liệu Lạc Lạc có thể kiên trì tới cuối cùng hay không.
Đàm Anh gọi cô tới văn phòng rồi đưa cho cô một thứ:
"Đây là thứ mà Lạc Lạc nhờ tôi đưa cho cô trước khi cô ấy đi. Cô ấy nói, lần trước cô không thừa nhận cô ấy là bạn thân của mình nhất định là do khoảng thời gian đó bị người khác bắt nạt cho nên tâm trạng không được tốt lắm. Cô ấy còn nói, sẽ mãi mãi coi cô là bạn thân, cho dù cô ấy đi tới đâu cũng sẽ tiếp tục cùng cô cố gắng, tranh thủ thời gian để nhanh chóng được ra mắt."
Hạ Lăng cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong tay, trong lòng có chút chua xót và cảm động mơ hồ. Lạc Lạc thật đúng là một cô bé ngây thơ, cho dù bị từ chối như vậy mà vẫn vui vẻ như cũ, không hề có chút khúc mắc nào trong lòng.
Cô nói với Đàm Anh:
"Giúp tôi chuyển lời cho Lạc Lạc, bảo cô ấy hãy tự biết chăm sóc bản thân mình." Sau khi nghĩ ngợi một lúc liền thay đổi: "Hay là thôi đi."
Đàm Anh có chút hứng thù nhìn cô nói:
"Thật tàn nhẫn. Cô biết rõ ràng rằng cô bé kia rất thích bám lấy cô mà, cô thật sự phải nhẫn tâm với cô ấy như vậy sao?"
"Nếu không thì tôi phải làm sao đây? Khóc đến mức nước mắt chảy ròng ròng rồi nói mình sai rồi, chúng là làm hòa đi sao?" Trong lòng nhịn không được có chút tức giận, giọng điệu của Hạ Lăng cũng bắt đầu chua ngoa hơn:
"Sếp Đàm, đây là việc riêng của tôi, không dám phiền anh quan tâm đâu."
Ai mà không muốn có bạn bè chứ? Ai mà không muốn được nhiều người quan tâm chứ?
Nhưng cô thì không thể, mãi mãi cũng không thể.
Từ nay về sau, cô chỉ mong sống yên ổn một mình, không cần phải lo lắng về điều gì, cũng như không sợ phải nhận lấy bất cứ loại phản bội nào nữa.
Thời gian cứ trôi qua từng ngày như thế.
Hạ Lăng vẫn luôn chỉ có một mình, luyện tập, ăn cơm, rửa mặt, đi ngủ. Ngoài ra, thỉnh thoảng cô cũng sẽ tới phòng thu âm của Vệ Thiều Âm để giúp đỡ anh vài việc, chủ yếu là các công việc lặt vặt, chau chuốt lại phổ nhạc, giúp đỡ làm nhạc... Còn cùng anh chạy đi khắp nơi, lắng nghe kế hoạch giao lưu của anh với mọi người, chủ yếu là các tác phẩm nhẹ nhàng, êm ái. Những điều này hoàn toàn khác xa với cuộc sống lộng lẫy, đẹp đẽ của cô ở kiếp trước.
Càng tiếp xúc nhiều, cô càng hiểu thêm được nhiều về những phong cách âm nhạc mà trước đây mình chưa từng biết.
Nó hòa nhập vào bên trong tiếng hát của cô, dần dần đã tạo thành giọng hát đặc trưng của cô ở kiếp này. Theo như lời của Vệ Thiều Âm, thì âm điệu của cô càng lúc càng trở nên gọn gàng, xa cách, thật giống như việc nhìn thế giới qua cánh cửa thủy tinh vào những ngày mưa, đơn giản mà xinh đẹp.
"Kết hợp với gương mặt này của cô, cũng không tệ đâu." Vệ Thiều Âm tổng kết.
Anh đưa thiệp mời trong tay cho Hạ Lăng:
"Đến lúc đó cùng đi với tôi."
Hạ Lăng cúi đầu, tấm thiệp mời đỏ thẫm với những đường viền ánh kim vô cùng quen thuộc, đó là Tuế Mạt Thịnh Điển, buổi lễ âm nhạc long trọng nhất của đài truyền hình, hàng năm, đều mời những nhân vật nổi tiếng trong giới tham gia như ca sĩ, người chế tác, nhạc sĩ,... Những ngôi sao sáng chói đều tề tựu lại ở cùng một nơi.
Trước đây, hàng năm cô đều được mời đến, nhưng mà lại chưa bao giờ nhìn thấy Vệ Thiều Âm.
"Hình như anh không thích tham gia vào những hoạt động như vậy, sao lần này lại đi?" Cô hỏi.
"Những hoạt động lặt vặt như vậy là phiền phức nhất." Vệ Thiều Âm nhíu mày uống cà phê, trong không gian yên tĩnh thoang thoảng một mùi cà phê ngào ngạt:
"Người thì nhiều, vừa ồn ào, vừa bẩn." Ngừng lại một lúc rồi nói: "Là rất bẩn."
Hạ Lăng nhẹ giọng bật cười.
Vệ Thiều Âm bị cuồng sạch sẽ ở mức độ thấp, đây là phát hiện của cô sau một thời gian làm chung với anh ta. Phòng làm việc của anh ta mỗi ngày đều phải khử trùng một lần, khi đi ra ngoài thì luôn tự chuẩn bị bộ đồ ăn và cà phê, hơn nữa cũng không dùng khăn giấy, chỉ dùng một chiếc khăn nhỏ luôn mang theo bên người... Nghe nói cung hoàng đạo của người này là cung Xử Nữ.
Anh không vui liếc cô một cái:
"Cô cho rằng tôi muốn đi sao? Lần này vốn dĩ Phượng Côn đã từ chối lời mời của bọn họ, sau đó thì cái đám người Trần Vũ, Mộ Dung Chiêu không phải sinh bệnh nhập viện thì chính là kết hôn hưởng tuần trăng mật, nhà sản xuất không chịu liền đẩy tôi đi. Phía đài truyền hình bên kia cũng tới mời nhiều lần, điện thoại cũng gọi tới sếp luôn rồi, hơn nữa, còn thề độc là năm sau sẽ dành khung giờ vàng cho rồi, nên tôi chỉ có thể đi thôi."
"Phượng Côn từ chối?" Tin tức này khiến cho Hạ Lăng rất kinh ngạc, trong trí nhớ của cô hàng năm đều thấy hắn tới dự, năm nay tại sao vậy?
Vệ Thiều Âm lãnh đạm nói:
"Hắn nói trong khoảng thời gian này bận rộn quá mệt mỏi, muốn ra nước ngoài nghỉ ngơi một thời gian để điều chỉnh tâm trạng. Ai cũng biết, Hạ Lăng đã chết hơn nửa năm nay rồi, Hạ Vũ thì lại sắp ra mắt, có quá nhiều việc xảy ra liên tục, quả thật khiến hắn trở tay không kịp."
Đúng vậy, Hạ Vũ sắp ra mắt rồi.
Không phải bây giờ Hạ Lăng mới biết được tin tức này, thực tế là sau khi cô trở lại trung tâm không lâu, việc tuyên truyền đã rầm rộ ở khắp nơi. Khắp nơi đều là tin tức lăng xê cho Hạ Vũ, nhạc còn chưa ra nhưng người đã nổi tiếng rồi.
Vệ Thiều Âm đứng lên khỏi chiếc sô pha rộng làm bằng da thật, cùng Hạ Lăng nhìn về phía xa bên ngoài cửa sổ thủy tinh.
Ngoài cửa sổ, là âm thanh qua lại ồn ào của người qua đường, màn hình điện tử cực lớn thay đổi, hiện ra bức ảnh tinh xảo với gương mặt xinh đẹp của Hạ Vũ. Gương mặt của cô ta có ba phần giống với Hạ Lăng kiếp trước, nhưng lại không xinh đẹp sắc xảo như vậy, mà lại có nhiều hơn vài phần trong sáng động lòng người, khiến cho người ta không khỏi muốn yêu thương và bảo vệ.
"Rất phù hợp với thân phận hiện giờ của cô ta." Vệ Thiều Âm uống một ngụm cà phê, bình luận.
"Cái gì?" Hạ Lăng nhất thời cảm thấy khó hiểu.
"Em gái Hạ Lăng đau khổ không nơi nương tựa, thật đúng là khiến cho người ta thấy đau lòng." Trong giọng nói của hắn còn có một chút mỉa mai nhàn nhạt.
Tâm trạng của Hạ Lăng có chút phức tạp:
"Hình như anh không thích Hạ Vũ thì phải."
Vệ Thiều Âm cũng không phủ nhận:
"Tuy rằng Hạ Lăng hay nóng nảy, nhưng cũng không tỏ ra yếu đuối, tất cả thành tựu đều là do tự mình dùng thực lực thật sự để dành lấy. Hạ Vũ thì khác, cô ta chẳng qua chỉ là dùng sự nổi tiếng của chị gái mình để đi đường tắt mà thôi."
Hạ Lăng trầm mặc. Vệ Thiều Âm không hề biết vì ngày hôm nay mà Hạ Vũ đã hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, có thể là dựa vào sự nổi tiếng của cô, nhưng mà "đường tắt" này là do Hạ Vũ suy tính, dùng hết sức để trải ra, tuyệt đối không thoải mái dễ dàng gì, cũng không hề có một chút may mắn nào.
Hôm nay nghĩ lại, có lẽ Hạ Vũ đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch này từ rất lâu rồi.
Năm đó được Bùi Tử Hoành thu nhận, Hạ Vũ chín tuổi, thân thể yếu ớt giống như một con mèo bệnh, sắc mặt vàng như nến, mười ngón thô sưng. Cô ta được đưa ra nước ngoài để nhận được các loại điều trị tốt nhất, nhưng mà bệnh tim bẩm sinh rất khó trị, cũng đã phát bệnh lâu như vậy, đến giờ đã thực sự muộn rồi.
Khoảng thời gian đó, Hạ Vũ bị các loại phẩu thuật giày vò đến mức chỉ còn da bọc xương, thống khổ không chịu nổi.
Bùi Tử Hoành thì lại không hay để Hạ Lăng đi thăm, sợ làm chậm trễ việc đào tạo, cũng sợ mỗi lần trở về cô lại âm thầm rơi nước mắt. Cho nên anh thay cô đi thăm, ân cần hỏi han Hạ Vũ, kể chuyện, tặng cô ta các loại đồ vật nhỏ bé tinh xảo.
Cô không biết Hạ Vũ đã thích anh từ lúc nào nữa.