Phượng Côn nhìn cô mỉm cười: “Rượu trái cây mới ra, vị khá ngon, tôi đoán cô sẽ thích.”
Cô nhắm mắt lại, vừa nếm qua một ngụm, ánh sáng đầy trời trở nên mộng ảo mê ly hơn, giống như cả thế giới đều phủ một lớp sắc màu mông lung. Tiếng nhạc êm ái vang lên bên tai, là giai điệu mà kiếp trước cô quen thuộc.
“Còn nhớ những bài hát này không?” Giọng điệu Phượng Côn ôn hòa chậm rãi: “Bài hát chúng ta cùng nhau làm.”
“Ừ.” Câu nói của cô không rõ, độ cồn hình như có hơi cao, khiến suy nghĩ của cô hoạt động chậm chạp.
Mí mắt Phượng Côn khẽ giật, tiếng “Ừ” nhẹ nhàng kia giống như sấm sét nổ tung bên tai anh. Tay anh ấy bất giác nắm chặt, bởi vì căng thẳng thái quá mà có chút run rẩy, cố gắng tự bình tĩnh lại, anh tiếp tục dùng giọng điệu ôn hòa nhã nhặn thăm dò để gọi cô: “Tiểu Lăng.”
Cô không đáp lại, giai điệu quen thuộc lại hấp dẫn bao quanh cô, giống như là về lại với thời gian trước kia, dễ chịu đến vậy.
Phượng Côn rót thêm cho cô ít rượu: “Uống nhiều một chút, rượu được làm theo khẩu vị của cô. Cô còn nhớ có một năm chúng ta đi Bordeaux của Pháp không, cô hái được một loại nho rất ngon, muốn tự mình ra tay cất rượu, kết quả suýt chút nữa đã hủy cả trang viên của người ta.”
Nghĩ lại chuyện cũ, khóe môi Hạ Lăng khẽ nhếch lên: “Nhớ chứ, lần đó anh kéo tôi len lén bỏ trốn.”
Sấm sét lại nổ tung lần nữa.
Cho dù là Phượng Côn giỏi tự kiềm chế đến mấy thì lần này giọng anh cũng run lên: “Tiểu Lăng… Tiểu Lăng.”
“A Côn.” Đầu óc cô mơ hồ, dưới tác dụng của cồn rượu, cô cười ngây ngô.
Cách gọi quen thuộc khiến khóe mắt anh hơi ươn ướt, người trước mắt này thật sự là cô sao? Cho dù là ý trời cũng được, trái với lẽ thường cũng được, nhưng thật sự dường như cô đã trở về! Phượng Côn mạnh mẽ tự áp chế kích động, tiếp tục cẩn thận kiểm tra: “Mấy năm nay, tôi rất nhớ cô.”
“Chỉ có anh… nhớ tôi thôi.” Hạ Lăng cười chóng mặt, lắc lư chất lỏng trong ly: “Bọn họ đều là… kẻ lừa gạt.”
“Bọn họ là ai?” Anh ấy hít một hơi nhẹ nhàng hỏi.
“Hạ Vũ, Sở Sâm, còn có… còn có…” Cô không nói được.
Anh lại rót cho cô một ly rượu, nhìn cô uống xong, giọng nói càng ôn hòa hơn: “Còn ai?”
“Bùi Tử Hoành.” Cô lắc lư nhìn lên bầu trời, thì thầm: “Bùi Tử Hoành…” Trước mắt lại hiện ra người đàn ông cao lớn đẹp trai, sống mũi thẳng tắp và đôi môi mỏng, lúc nhìn người khác giống như vị thần. Viền mắt nóng rát, mũi cay xè: “Tên khốn kiếp Bùi Tử Hoành… Kẻ lừa gạt, kẻ lừa gạt…”
“Anh ta lừa cô cái gì?” Phượng Côn lên tiếng.
“Anh ta nói mãi mãi đối tốt với tôi, nhưng anh ta lại kết hôn với Vương Tịnh Uyển, cánh bướm mà anh ta từng nói… cánh bướm chỉ thuộc về lời hứa hẹn bí mật của chúng tôi, nhưng anh ta lại tặng nó cho người khác! Kẻ lừa gạt, lừa gạt!”
Tâm trạng Hạ Lăng đột nhiên kích động, lập tức đập ly rượu đế cao vào mặt tường thủy tinh.
Mảnh vỡ văng khắp nơi, âm thanh chói tai.
Phượng Côn kéo cánh tay cô, để cô tránh khỏi mảnh vỡ xa một chút, anh hỏi: “Cánh bướm gì?”
“Cánh bướm trên tấm thẻ kia.” Cô vùng ra khỏi anh ấy, lại uống rượu.
“Anh ta tặng bươm bướm cho ai?”
“Tôi.”
“Không phải cô nói tặng cho người khác sao?”
“Anh ta cho người khác! Anh ta tặng cho Diệp Tinh Lăng!” Cô bực bội nói, đầu óc xoay chuyển rất chậm: “Không phải cho tôi!”
“Cô không phải là Diệp Tinh Lăng sao?” Phượng Côn ngừng thở, chân tướng đang ở ngay trước mắt.
“Tôi không phải!”
“Vậy cô là ai?” Giọng nói thì thầm cuốn hút, tràn đầy mê hoặc.
“Tôi là… tôi là…” Cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, cố gắng lắc đầu, nhìn anh ấy, cười ngây ngô: “Tôi không nói với anh.”
Cô đưa tay lấy rượu nhưng bị anh ấy ngăn lại: “Tiểu Lăng, cô không thể uống.”
“Tôi chưa say.” Cô muốn đẩy anh ra, chưa từ bỏ ý định chạm vào ly rượu cách đó không xa.
Anh thở dài: “Tôi không nên để cô uống nhiều như vậy.”
“Tôi muốn uống!”
“Không được.”
“Vậy…” Cô nhìn anh, tiếp tục cười ngây ngô: “Tôi cho anh biết tôi là ai có được không.”
“Bí mật lớn như vậy chỉ đáng giá một ly rượu?” Anh ấy dở khóc dở cười: “Tiểu Lăng, cô không thể uống nữa.”
“Không… tôi muốn uống.” Hạ Lăng không quan tâm đến sự ngăn cản của anh, tiếp tục cố gắng giằng co: “Phượng Côn anh thả ra, thả ra… Đưa rượu cho tôi, đưa rượu cho tôi tôi sẽ nói anh biết tôi là ai…”
“Tôi đã biết cô là ai rồi.” Giọng nói của anh ôn hòa, tiếp tục áp chế cô, không cho cô lấy rượu nữa.
Nhất thời cô quên giãy giụa, nửa tin nửa ngờ nhìn anh: “Vậy anh nói thử xem, tôi… tôi là ai?”
Nhất thời anh ấy không trả lời, một lát sau anh đưa tay xoa gò má cô: “Tiểu Lăng à, Tiểu Lăng… Quen cô hơn mười năm, nhưng đến nay tôi vẫn không dám tin cô lại dễ dàng ra đi như vậy.”
“Dễ dàng?” Cô cười ha hả: “Không dễ dàng… Tuyệt đối không dễ dàng, A Côn, anh biết tôi muốn sống yên ổn như thế nào không, nhưng bọn họ muốn hại tôi, hại chết tôi…”
Phượng Côn ôm cô vào lòng.
“Nhưng, không chết thì có thể thế nào, trong nhà tù của anh ta, cả đời làm tình nhân thấp hèn, làm con rối của anh ta sao? A Côn, anh biết tôi sợ thế nào không, tôi sợ ngày nào đó tỉnh dậy sẽ thật sự biến thành một con rối…” Cô nghẹn ngào, nước mắt chảy thành dòng.
Phượng Côn cứ ôm cô như vậy một lúc lâu, giọng nói nghẹn ngào: “Sân khấu cao như vậy, lúc ngã xuống có sợ không?”
“Sợ chứ…” Cô nói, trong vòng tay ấm áp của anh, ý thức dần dần mất đi: “Rất sợ, nhưng… nhảy xuống là được giải thoát rồi, có thể vĩnh biệt Tử Hoành rồi… Để tôi ghi nhớ, từng điểm tốt của anh ta đối với tôi không biến mất vào khoảnh khắc cuối cùng…”
Giọng của cô dần dần thấp xuống, cuối cùng chìm vào giấc mộng u tối.
Giấc mơ rất dài, một lúc là cô nhi viện nở rộ hoa diên vỹ, lúc khác lại là buổi nhạc hội lớn chứa một trăm nghìn người, còn có chó Ngao dữ tợn, người đàn ông cầm roi da trong bóng tối, ôm ấp, yêu đương rồi nói lời xa nhau…
Hôm sau khi tỉnh lại, đầu cô đau như muốn nứt ra.
Hạ Lăng đỡ cái đầu đau sắp nổ tung ngồi dậy, cô xuống giường, đẩy cửa ra quan sát xung quanh, phát hiện ở đây không phải quán bar, cũng không phải là căn hộ của cô và Lệ Lôi. Có điều những sắp xếp bày biện này luôn khiến cô có một cảm giác rất quen thuộc, cô lượn một vòng trong phòng khách, lại xem nhà bếp một chút, sau đó lên lầu, rốt cuộc cũng nhớ ra…
Đây là nhà Phượng Côn.
Tại sao cô lại ở đây? Hơn nữa, Phượng Côn đâu rồi?
Hạ Lăng tìm kiếm xung quanh, phát hiện cửa phòng làm việc khép hờ, cô đẩy cửa ra nhìn quả nhiên anh ấy ở bên trong. Trong nắng sớm, Phượng Côn mặc bộ đồ trắng nhạt từ trên xuống dưới, anh ngồi trên chiếc sofa mềm mại, đối diện với những nhạc cụ khắp phòng, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nghe thấy tiếng động, anh quay đầu nhìn cô.
“Tiểu Lăng?” Anh ấy dịu dàng nói: “Vào đi, trở nên khách sáo như vậy từ lúc nào thế.”
Cô ngây ngẩn: “Anh Phượng, chúng ta…” Cô vốn định nói bọn họ không quen, nhưng lời ra đến miệng, thoáng nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của anh, cô vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng, liền gắng gượng nuốt nửa câu sau trở vào.
“Đừng giả vờ nữa.” Anh ấy mỉm cười nhìn cô: “Anh biết là em, Hạ Lăng.”
Anh ấy đọc ra tên thật của cô từng chữ rõ ràng.