Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 187




Cái gì gọi là “Trong đội của các cô còn rất nhiều người chờ tôi đánh bại?” Quả thật một câu đã đắc tội với người của cả một đội, cũng không để lại đường lui cho mình.

Ở trường quay vang lên tiếng hét chói tai, có người ủng hộ, cũng có người chê bai, tiếng ồn ào muốn nổ tung nóc nhà.

Trên mặt người dẫn chương trình và đạo diễn trường quay thì hớn hở, Diệp Tinh Lăng này, có phải là thiên sứ nhỏ của ratings không? Không khí nóng lên, quá tốt rồi, có cô ở đây, chương trình kỳ này không muốn nổi cũng khó.

Trong lúc nhất thời, thiện cảm của bọn họ đối với cô lại tăng thêm vài phần.

“Lại quay thêm mấy cảnh nữa.” Đạo diễn trường quay nói: “Quay đẹp một chút, khán giả thích xem cô ấy.”

Thiên vị hẳn về một bên, trực tiếp bỏ qua Triệu Vãn Ương vẫn còn trên sân khấu.

Triệu Vãn Ương cố nén cơn giận trong lòng, hạ quyết tâm làm khó dễ Hạ Lăng, nếu đã hát hỏng ‘Cánh sao’, vậy chỉ có thể làm cho Hạ Lăng càng hát hỏng hơn, như vậy mới cứu vãn được thể diện của mình. Hạ quyết tâm, cô ta ra vẻ ôn hòa nhưng kỳ thật rất thâm độc mà nói: “Tôi cũng chọn cho cô Diệp một ca khúc đơn giản vậy, ca khúc ‘Hoa phi hoa’ của tôi rất dễ hát.”

Dưới sân khấu, thiên vương lâu năm Bạch Mộ Dung nhìn thấy vậy nói thầm: “Thật không biết xấu hổ.”

“Đúng vậy.” Đồng đội bên cạnh anh ta nói: “Ca khúc của mười năm trước, lúc bài hát này phát hành, Diệp Tinh Lăng vẫn còn đang học tiểu học, hơn nữa bài hát này lại không nổi tiếng, cô ấy đã nghe qua hay chưa còn khó nói, chứ đừng nói đến hát.”

Anh ta ngẩng đầu nhìn sân khấu, muốn xem cô sẽ xử lý như thế nào. Người mới này, hết lần này đến lần khác làm người ta kinh ngạc, có lẽ lần này cũng sẽ tạo ra bất ngờ.

Chính Bạch Mộ Dung cũng không phát hiện, đối với cô, anh ta đã bất giác có rất nhiều sự tin tưởng và chờ mong.

Hạ Lăng nghiêng đầu, nhẹ nhàng đáp: “Được thôi.” Bài hát này quả thực rất ít được chú ý, nhưng thật không khéo, cô đã nghe qua rồi, có trách thì trách thời gian Triệu Vãn Ương ra mắt quá gần với thời gian cô ra mắt đời trước, nên cô đã ít nhiều nghe qua bài hát đó.

Ở phương diện âm nhạc, từ trước đến nay trí nhớ của Hạ Lăng đều rất tốt, nghe qua một lần sẽ rất khó quên, hơn nữa bài hát kia cũng không tính là khó hát.

Triệu Vãn Ương cho rằng cô đang mạnh miệng, trong lòng cười lạnh nghĩ, Diệp Tinh Lăng, xem cô có thể mạnh miệng đến khi nào!

Nhưng mà, biểu hiện tiếp theo của Hạ Lăng đã khiến cô ta mở rộng tầm mắt… Âm nhạc vang lên, Hạ Lăng theo tiếng nhạc mà trôi chảy hát ra bài hát này, uyển chuyển lôi cuốn, thậm chí so với bản gốc còn hay hơn!

Khán giả như si như say.

Trên sân khấu, cô mặc bộ váy trắng như tiên nữ trong mơ, diễn ‘Hoa phi hoa’ đến hoàn mỹ.

Ca khúc kết thúc, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.

Hạ Lăng cúi chào, yên lặng nhìn Triệu Vãn Ương: “Cô thua.” Phía sau, trên màn hình thật lớn, điên cuồng nhảy lên điểm số thống kê, số phiếu của cô đã vượt qua Triệu Vãn Ương vài lần, thắng không thể bắt bẻ.

Sắc mặt Triệu Vãn Ương tái nhợt, không có khả năng, làm sao cô lại hát được bài hát này? Những sự thật đã phơi ra trước mặt cô ta, Hạ Lăng chẳng những đã hát, còn hát hay như vậy.

Triệu Vãn Ương lảo đảo đi xuống sân khấu, người dẫn chương trình tuyên bố kết quả trận đấu giữa đội của Trần Hiểu Mẫn và đội của Phượng Côn, trận thứ nhất, Diệp Tinh Lăng của đội Phượng Côn thắng. Dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.

Hạ Lăng xinh đẹp đứng trên sân khấu, khéo léo cười: “Người tiếp theo.” Cô trước nay vẫn không hiểu cái gì gọi là khiêm tốn, chưa gì đã bỏ thêm một câu: “Hi vọng các người chọn người mạnh hơn một chút.”

Sự khiêu khích không kiêng nể này khiến người trong đội Trần Hiểu Mẫn muốn nổ tung.

“Triệu Vãn Ương làm cái gì vậy, tại sao có thể bại bởi một người mới chứ?” Có người oán trách: “Cô xem cô ta kiêu ngạo như thế nào rồi?”

Triệu Vãn Ương vừa mới mất mặt, một bụng tức giận: “Cô giỏi thì lên đi!”

“Tôi lên thì lên!” Người kia gọi là La Diệp, cũng là một ca sỹ có chút danh tiếng: “Tôi không tin không trị được cô ta!” Cô ta tràn đầy lòng tin mà đi lên sân khấu.

Bây giờ, Hạ Lăng là người phòng thủ, dựa theo quy tắc thi đấu, người phòng thủ chỉ định bài hát cho người khiêu chiến trước, sau đó mình mới hát. Hạ Lăng không chút suy nghĩ mà nói: “Vẫn là ‘Cánh sao’ đi, cũng không tăng thêm khó khăn cho các người.” Ngụ ý là, nếu ‘Cánh sao’ còn không hát tốt, còn muốn hát ‘Ngón tay trên ô cửa kính’ gì nữa?

Bị nhục nhã, lại bị nhục nhã.

Khán giả vây xem sôi nổi bình luận, nhóm ca sĩ trong đội Trần Hiểu Mẫn, chính là một đám tự đưa đến cửa để Diệp Tinh Lăng sỉ nhục mà.

La Diệp rốt cuộc cũng cảm nhận được tâm trạng của Triệu Vãn Ương vừa rồi, tức giận nhưng không thể phát tác: “Được, ‘Cánh sao’ thì ‘Cánh sao’, tôi muốn hát đến mức cô không có lời nào để nói!”

Giai điệu vang lên.

La Diệp không hổ là minh tinh đang nổi tiếng, giọng hát cao hơn Triệu Vãn Ương không chỉ một bậc, hát ‘Cánh sao’ đúng là dễ nghe động lòng người, có thể nói là rất hay.

Kết thúc, dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay.

Nhìn phản ứng nhiệt liệt của khán giả, La Diệp đắc ý: “Diệp Tinh Lăng, cô còn gì để nói không?”

Hạ Lăng chậm rãi đưa micro lên, khóe môi lộ ra ý cười: “So với Triệu Vãn Ương vừa rồi thì tạm được.”

Chỉ là tạm được? Một câu đã khiến La Diệp tức giận: “Cô dùng từ có phải quá dè dặt rồi không? Có phải tôi hát quá hay, còn hơn ca sỹ hát gốc như cô, nên trong lòng không thỏa mái?”

Dù sao trong nhạc hội, rất nhiều người đều không lựa lời mà nói, cho dù có nói quá đáng thì khán giả cũng chỉ cho rằng người đó nói đùa để tăng thêm không khí thôi, nhưng rốt cuộc nói thật hay nói đùa, cũng chỉ trong lòng đương sự là rõ ràng nhất.

Hạ Lăng lạnh nhạt: “Cô ít nhất có ba chỗ sai.”

“Hả?” La Diệp ngây ngẩn cả người.

“Một, lúc bắt đầu đã không đúng, thấp hơn nửa thang âm, tuy sau đó đã duổi theo, nhưng gắn kết có chút gượng ép. Thứ hai, giọng giả quá the thé, có vẻ mỏng lại chói tai. Thứ ba, từ ‘cánh’ trong ‘cánh sao’ quá dồn dập, hụt hơi không thể cất cao lên, còn phải tăng mạnh hơn.” Từng chữ cô nói ra đều là tử huyệt, khiến người ta muốn cãi lại nhưng không thể cãi được.

Dưới sân khấu, khán giả cũng ngây ngẩn cả người, thật sự không tốt như vậy à? Làm sao bọn họ còn nghe hay như thế.

Phối hợp với lời nói của Hạ Lăng, màn hình lớn treo phía sau sâu khấu đang phát lại cảnh La Diệp hát vừa rồi, ba chỗ cô chỉ ra, đều có sơ hở nhỏ.

Khán giả lúc này mới phục: “Oa, Diệp Tinh Lăng thật giỏi, chỗ nhỏ như vậy cô ấy cũng nhìn ra được.”

“Đúng vậy, quá chuyện nghiệp, quả thực là có thực lực.”

Sắc mặt La Diệp rất khó coi, vốn dĩ cũng không phải bài hát của cô ta, có mấy chỗ không tốt cũng là chuyện đương nhiên, cô ta đã tận lực che giấu, không ngờ vẫn bị đối thủ lôi ra.

“Xin lỗi nha, dù sao tôi cũng không phải ca sỹ gốc của bài hát này, không luyện tập lâu như cô.” Cô ta nửa châm chọc, nửa giải vây cho mình, ám chỉ Diệp Tinh Lăng ỷ vào việc mình là ca sỹ gốc của bài hát, bắt nạt ca sỹ khách mời.

Cô ta vừa nói xong lời này, Hạ Lăng còn chưa nói gì, Vệ Thiều Âm đã nổi giận trước.

Vệ Thiều Âm có tiếng là luôn bênh vực người của mình, người khác bắt nạt ca sỹ anh thích nhất, anh còn ngồi yên sao? Anh ấy lạnh giọng nói: “Tiểu Lăng, cô là heo sao? Chỉ nhìn ra ba lỗi sai? Ở câu thứ tư, nhịp điệu của cô ta quá gấp, câu thứ năm hát sai lời, câu thứ sáu thang âm không đúng, những lỗi này cô không nhìn ra sao? Còn có…”

Vệ Thiều Âm thao thao bất tuyệt, răn dạy Hạ Lăng một trận.

Hạ Lăng đã sớm quen với tác phong của anh, nên cô vẫn hời hợt, dửng dưng và tự nhiên đứng trên sân khấu, nhưng La Diệp thì không chịu nổi nữa, từng câu răn dạy Hạ Lăng là giả, chế giễu La Diệp không biết hát mới là thật!