Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 186




“Ai hát trước?” Triệu Vãn Ương cao ngạo nhìn cô, nếu Diệp Tinh Lăng thua chắc rồi, chi bằng mình phát huy tác phong của tiền bối, để cô ta lựa chọn thứ tự hát, như vậy cô ta mới thua tâm phục khẩu phục được.

Hạ Lăng lạnh nhạt cười: “Sao cũng được.”

Cái gì, sao cũng được? Triệu Vãn Ương sửng sốt, sau đó là tức giận, người mới này, tại sao lại có thái độ dửng dưng như vậy? Cô ta có để tiền bối như cô vào mắt không? Thái độ của Triệu Vãn Ương càng cao ngạo, lạnh lùng hơn: “Vậy thì tôi hát trước, để người khác đỡ phải nói là tôi bắt nạt một người mới ra mắt.”

“Ai bắt nạt ai còn chưa biết đâu.” Hạ Lăng thờ ơ đáp lại một câu.

Khán giả dưới sân khấu đều rất kích động, không hổ là đấu trường thi đấu, vừa lên sân khấu đã đối chọi gay gắt như vậy. Bọn họ mong chờ diễn biến của trận đấu, đặc biệt là Diệp Tinh Lăng, buổi chiều cô vừa xuất hiện tai tiếng với Lệ Lôi, tất cả mọi người đều rất tò mò, cô gái này rốt cuộc có tài đức gì đáng để một đại boss như Lệ Lôi tuyên bố nghiêm túc như vậy.

Khán giả hồi hộp, hận không thể khiến Hạ Lăng hát ngay bây giờ, nhưng mà Triệu Vãn Ương hát trước, cũng chỉ có thể kiên nhẫn nghe.

Hạ Lăng tùy tiện chỉ định Triệu Vãn Ương hát bài ‘Cánh sao’, bài hát này nhìn có vẻ hoa mỹ, nhưng thực tế dễ hát hơn bài ‘Ngón tay trên ô cửa kính’ rất nhiều… ‘Ngón tay trên ô cửa kính’ là loại bài hát có thể kéo ra khoảng cách cực lớn giữa người có trình độ kém và cao thủ, còn ‘Cánh sao’, chỉ cần người không quá ngốc đều có thể hát được khá tốt.

Nhưng mà Triệu Vãn Ương lại không cảm kích: “‘Cánh sao’?” Diệp Tinh Lăng, cô lựa chọn bài khó hơn trong hai bài hát kia cho tôi sao? Không sao, bài hát này không làm khó được tôi.”

Nhìn vẻ mặt tự cho là đúng của cô ta, Hạ Lăng thực sự muốn thở dài, người này chẳng những ngu ngốc, lại còn tự làm mất mặt trước công chúng nữa? Quả nhiên, một vị chế tác không nhìn được nữa, trên mặt lộ vẻ khinh thường.

Người dẫn chương trình tinh mắt, nhanh chóng đưa micro cho vị chế tác kia: “Anh Lê, hình như anh có chuyện muốn nói đúng không?”

Đạo diễn ở trường quay chỉ huy người quay phim quay tới anh Lê.

Vị chế tác âm nhạc gọi là anh Lê kia cũng không kiêng dè, lạnh nhạt cười: “Triệu Vãn Ương cảm thấy Diệp Tinh Lăng đang làm khó cô ta? Tôi lại thấy ngược lại, Diệp Tinh Lăng không làm khó cô ta nên mới để cô ta hát ‘Cánh sao’. Giai điệu bài hát này rất lưu loát, dễ hát. Còn ‘Ngón tay trên ô cửa kính’ nhìn có vẻ đơn giản, nhưng thực tế không phải dựa vào kỹ năng, mà hoàn toàn dựa vào cảm xúc để suy diễn, bản lĩnh không vững vàng thì rất dễ làm hỏng nó.”

Thì ra là thế.

Khản giả bỗng nhiên hiểu ra, còn chưa bắt đầu hát, đã có rất nhiều người khinh thường Triệu Vãn Ương.

“Triệu Vãn Ương có phải là ca sĩ không? Tại sao đạo lý này cô ta cũng không hiểu?” Người ngoài nghề không biết bài nào đơn giản bài nào phức tạp thì cũng được, nhưng một ca sỹ chuyên nghiệp, thế mà lại phạm phải sai lầm cấp thấp này?

Trên sân khấu, Triệu Vãn Ương đỏ mặt tía tai, cũng biết mình đã gây ra chê cười, để lấy lại mặt mũi, mạnh miệng cãi: “Anh Lê nói không đúng rồi, tôi vẫn nghĩ ‘Cánh sao’ khó hát hơn.”

Người dẫn chương trình giống như được tiêm máu gà, chen vào nói: “Diệp Tinh Lăng, cô là người có quyền lên tiếng nhất, theo cô, bài nào khó hát hơn?”

Trời đất làm chứng, Hạ Lăng quả thật đã chọn bài đơn giản hơn cho Triệu Vãn Ương, cũng không tính toán khiến Triệu Vãn Ương mất mặt lúc chọn bài hát, Nhưng cô không ngờ, Triệu Vãn Ương lại không có kiến thức như vậy.

“Tôi nghĩ, có một người càng có quyền lên tiếng hơn tôi.” Hạ Lăng khéo léo nói, nhìn Vệ Thiều Âm.

Người dẫn chương trình hiểu ý, vội vàng hỏi Vệ Thiều Âm: “A Vệ, ‘Ngón tay trên ô cửa kính’ và ‘Cánh sao’ đều là ca khúc do anh sáng tác, anh nói xem, bài hát nào dễ hát hơn?”

“Đương nhiên là ‘Cánh sao’ khá dễ hát.” Vệ Thiều Âm lạnh lùng nói: “Tôi không biết bây giờ còn có nghệ sỹ có trình độ kém như vậy.” Ngay cả bài hát dễ hay khó cũng không nhận định được.

Lời chế giễu rõ ràng này khiến không ít khán giả trong trường quay cười ra tiếng, ngay cả mấy người chế tác cũng cảm thấy buồn cười.

Gương mặt Triệu Vãn Ương càng không nén được giận, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể đào cái lỗ chui xuống.

Hạ Lăng cười như không cười: “Cô Triệu còn muốn phản bác không? Hay chúng ta tìm nhiều người hơn xác minh hơn nhé.”

Xác minh? Ngay cả Vệ Thiều Âm cũng nói như vậy, còn có gì cần xác minh nữa? Tất cả mọi người đều biết anh nổi tiếng khắc nghiệt, hơn nữa rất chính trực, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không tôn trọng âm nhạc chỉ vì thiên vị một ai đó.

Triệu Vãn Ương đỏ mặt, oán hận lườm Hạ Lăng, không nói lời nào.

Nhưng Hạ Lăng vẫn hời hợt, lườm một cái cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa trên sân khấu, trước mặt bao nhiêu người, chỉ cho thấy Triệu Vãn Ương đã không có kiến thức, lòng dạ lại hẹp hòi. Quả nhiên, dưới sân khấu càng thêm bàn tán, đại khái đều nói: “Triệu Vãn Ương không phải đã hoạt động nhiều năm trong giới giải trí rồi sao, đứng trên sân khấu còn không bằng một ca sĩ mới ra mắt”, “Đúng vậy, Diệp Tinh Lăng còn mạnh hơn cô ta nhiều”…

Còn chưa thi đấu, Triệu Vãn Ương đã thua rồi.

Hạ Lăng ung dung nói: “Như vậy, cô Triệu có thể bắt đầu hát chưa?” Cô đứng giữa sân khấu, khéo léo cười thật xinh đẹp, vẻ mặt nhàn nhã không sợ hãi, đối lập với đối thủ đang mặt đỏ tía tai. Giống như trời sinh đã là người tỏa sáng, cô chỉ cần trang điểm nhẹ, mặc một chiếc váy trắng đứng ở đó, đã hấp dẫn hết tầm mắt mọi người.

Đạo diễn trường quay lại cho cô thêm mấy cảnh quay nữa.

Cón Triệu Vãn Ương? Rốt cuộc cũng đành khó chịu mà bắt đầu hát, bởi vì bị hai nhà chế tác châm chọc mà tâm trạng xáo trộn, khi hát ‘Cánh sao’ cũng cực kỳ nguy hiểm, liên tiếp mắc sai lầm. Đạo diễn và người quay phim quả thực cũng lười quay cô ta, ống kính hết quay Hạ Lăng lại quay đến đám người Vệ Thiều Âm và Phượng Côn, ngay cả khán phòng cũng quay vài lần, hoàn toàn không chú ý đến Triệu Vãn Ương. Không có cách nào khác, ai bảo cô ta hát quá khó nghe, khiến người khác không có hứng thú được?

Dưới sân khấu, vang lên những tiếng phản đối.

Một bài hát kết thúc.

Vẻ mặt Triệu Vãn Ương càng thêm oán hận: “Diệp Tinh Lăng, nếu không phải hôm nay tôi bị cảm, trạng thái không tốt, nhất định có thể hát ca khúc này hoàn mỹ hơn.”

“Ha, hoàn mỹ?” Hạ Lăng không nhịn được cười: “Tôi không biết tiêu chuẩn hoàn mỹ của cô Triệu là gì? Dù sao ở trong mắt tôi, cô hát bài hát này sai sót chồng chất, nếu lúc trước, tôi mà hát như vậy ở phòng thu âm của A Vệ, tuyệt đối sẽ bị hô ngừng, không cho qua rồi… Nói thật là, cô hát bài này, ngay cả tiêu chuẩn của đĩa nhạc cô cũng không đạt được.”

Đây là sự nhục nhã rất lớn, từ trước đến nay, Hạ Lăng là người rất giỏi đốp chát, cho dù có tấn công thế nào cô cũng không hề để ý.

Không khí ở hiện trường sôi nổi lên, Diệp Tinh Lăng quả thật đã nói ra tiếng lòng của mọi người, thậm chí còn có nhà chế tác vỗ tay cho cô.

Triệu Vãn Ương thấy nhục nhã đến sắp khóc: “Sao cô có thể nói quá đáng như vậy.”

“Cô không phải Hạ Vũ, đừng giả vờ yếu đuối để được người khác đồng tình, diễn không giống.” Hạ Lăng cười như không cười: “Đừng lãng phí thời gian nữa, nhanh chỉ định ca khúc cho tôi đi, trong đội của các cô còn rất nhiều người… Chờ tôi đánh bại đấy.”

Vô cùng kiêu ngạo.

Từ trước đến nay, sự đối chọi gay gắt trong nhạc hội Tinh Vân rất được khích lệ, nhưng trình độ không coi ai ra gì như Hạ Lăng, cũng rất hiếm gặp.