Con Đường Trở Thành Thiên Hậu

Chương 166




Lúc nãy Hạ Lăng chỉ lo giúp đỡ Lạc Lạc, đã quên mất bên Thiên Nghệ vẫn còn những người đang đặt hy vọng vào mình. Nhưng bây giờ nói gì thì cũng không kịp nữa rồi, Vương Quân đã lên sân khấu, đây là chuyện ván đã đóng thuyền, không thể thay đổi được nữa.

Vả lại, nếu cho cô thêm một cơ hội nữa, dù cô đoán trước được sự tức giận của mọi người trong Thiên Nghệ, thì cô vẫn sẽ chọn giúp Lạc Lạc.

Lạc Lạc là bạn của cô, cô không thể trơ mắt nhìn bạn mình rơi vào móng vuốt của một tên háo sắc, mất đi sự trong sạch và tiền đồ được.

"Xin lỗi chị Mạch Na và mọi người." Cô cúi đầu, chân thành nói lời xin lỗi với mọi người: "Là tôi tự ý đổi số thứ tự với Vương Quân. Tôi có lý do bất đắc dĩ nên mới làm như vậy."

"Lý do bất đắc dĩ gì hả?" Mạch Na tức giận đến mức cười giễu, họ làm việc cùng nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên cô ấy tức giận đến thế: "Không lẽ em muốn vào vòng hồi sinh sao?"

Hạ Lăng trầm mặc không nói gì.

Sắc mặt của Mạch Na dần dần thay đổi: "Em thật sự muốn vào vòng hồi sinh ư? Trời ạ, em đang phát điên cái gì vậy hả!"

"Xin lỗi mọi người." Hạ Lăng lại nói thêm lần nữa. Cô không thể nói nguyên nhân cho mọi người biết được, nếu không thì mọi người sẽ chĩa mũi nhọn vào Lạc Lạc. Lạc Lạc chỉ mới được ra mắt thôi, cô ấy không thể nào chịu nổi lời chỉ trích, áp lực từ nhiều minh tinh lớn và người đại diện nổi tiếng như vậy được.

Nhưng mà, cô không ngờ Lạc Lạc lại tới, cơ thể bé nhỏ chen vào giữa nhóm người của Thiên Nghệ, vẻ mặt cô ấy vô cùng bất ngờ, sau đó nhìn Hạ Lăng nước mắt lã chã: "Tiểu Lăng, cậu làm vậy là vì tớ đúng không? Vì vậy cậu mới tìm Vương Quân để đổi số thứ tự, cậu muốn bảo vệ người lên sân khấu cuối cùng là tớ!"

Cô ấy chỉ ngây thơ thôi chứ không hề ngu ngốc, vừa nhìn thấy Vương Quân xuất hiện trên sân khấu, Lạc Lạc chỉ cần suy nghĩ một chút là hiểu ngay.

Đế Hoàng của cô ấy và Thiên Nghệ dùng chung một phòng hóa trang. Cuộc tranh chấp bên Thiên Nghệ, cô ấy có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

Vào giờ phút này, Lạc Lạc cảm thấy vô cùng áy náy, là do cô ấy đã làm hại Tiểu Lăng rơi vào tình huống này.

Mạch Na nhíu mày hỏi Lạc Lạc đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Lăng còn chưa kịp ngăn cản, Lạc Lạc đã kể hết đầu đuôi câu chuyện.

Nghe xong mấy câu này, tất cả mọi người đều trầm mặc, ngay cả sự tức giận nơi chân mày của Mạch Na cũng tan biến vài phần. Họ đều là người trọng tình trọng nghĩa, tự hỏi lòng mình, nếu bạn bè của mình mà gặp phải chuyện như vậy, có lẽ họ cũng sẽ đưa ra lựa chọn như Hạ Lăng. Còn danh tiếng, điểm số, sự kỳ vọng của công ty ư? Chắc sẽ bị đặt ra phía ra.

"Hóa ra là như vậy." Thư Uyển Nghi mở miệng trước, làm người hòa giải: "Nếu mọi chuyện đã thế này rồi, bây giờ nói nữa cũng không có ý nghĩa gì. Chị Mạch Na, đừng nóng giận, mọi người nên suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo đi."

Mạch Na lại nhìn chằm chằm vào Lạc Lạc với vẻ lạnh như băng: "Tôi vẫn luôn theo dõi quá trình tuyển chọn, tôi nhớ trước đó cô đã đổi số thứ tự với Hạ Vũ, cho Hạ Vũ một số thứ tự tốt ở phía trước, cô lại cầm số thứ tự cuối cùng, thứ vốn là của cô ta. Lúc đó còn có truyền thông đưa tin bảo hai người là bạn tốt, tình cảm chị em sâu đậm... Ha, được lắm, tình cảm chị em sâu đậm cơ đấy, sau khi trả giá và hi sinh vì Hạ Vũ, cô lại gài bẫy Tiểu Lăng ư?"

"Không phải như vậy!" Lạc Lạc sốt ruột đến mức sắp khóc: "Tôi và Hạ Vũ căn bản không phải là chị em tốt gì cả!"

Cô nàng này vừa kích động liền nói chuyện lớn tiếng, không khống chế được âm lượng của mình, thế nên tất cả mọi người trong phòng hóa trang đều nghe thấy, mấy người bên Đế Hoàng cũng nhìn về phía bên này.

Lạc Lạc vẫn không nhận ra: "Là do Sở tổng bảo tôi đổi cho chị Hạ Vũ! Nói là do công ty sắp xếp! Tiểu Lăng mới là chị em tốt của tôi, sao tôi lại chủ động đổi một số thứ tự tốt như vậy cho người ngoài, sau đó quay lại hãm hại Tiểu Lăng chứ?"

"Cô nói ai là người ngoài hả?" Một giọng nói âm u chen vào.

Mọi người quay đầu nhìn lại, là Sở Sâm.

Lúc này sắc mặt của anh ta vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm vào Lạc Lạc: "Đừng quên thân phận của cô! Thân là nghệ sĩ của Đế Hoàng, cô lại dám nói tiền bối trong Đế Hoàng là người ngoài, còn nghệ sĩ của công ty đối thủ là chị em tốt?"

"Tôi..." Lạc Lạc nghẹn họng.

"Đừng có dạy bảo người khác trước mặt tôi." Hạ Lăng che trước người Lạc Lạc, ngẩng đầu nhìn thẳng vào Sở Sâm: "Sở Sâm, anh là cái thá gì chứ? Uổng công người trong nghề xưng anh là người đại diện vàng, anh lại không từ thủ đoạn nào mà chèn ép một người mới, một hậu bối, khiến cô ấy phải đưa số thứ tự tốt cho nghệ sĩ của anh, anh không cần thể diện nữa sao?"

"Thể diện?" Sở Sâm nhìn Hạ Lăng, cười với ý vị sâu xa: "Cô Diệp, cô thật là người thích giữ thể diện đó, cho nên mới ngu ngốc đến mức không thèm để ý đến sự vất vả và cố gắng của nhiều người như vậy trong Thiên Nghệ, chủ động đổi số thứ tự tốt cho người khác. Đế Hoàng của chúng tôi thì không giống như vậy, nghệ sĩ đều phải biết nghe lời, tuân theo sự điều phối của công ty. Cô đã từng nghe câu chuyện Điền Kỵ đua ngựa(*) chưa? Cho con ngựa tốt nhất có được ưu đãi tốt nhất, thì có gì không đúng?"

(*) Điền Kỵ đua ngựa: Thời đó chia ngựa thành ba cấp là tốt, trung bình và kém. Điền Kỵ nghe theo lời của Tôn Tẫn, dùng ngựa kém thi với ngựa tốt, ngựa tốt thi với ngựa trung bình, ngựa trung bình thi với ngựa kém của đối thủ. Kết quả cuối cùng là hai thắng, một thua, thế là Điền Kỵ thắng cuộc.

"Vì vậy nên mấy người mới hy sinh Lạc Lạc?" Vẻ mặt Hạ Lăng lạnh lùng.

"Hy sinh?" Sở Sâm mỉm cười lắc đầu: "Tôi chỉ đang cho người mới một cơ hội rèn luyện mà thôi."

"Rèn luyện bà nhà anh đó!" Mạch Na không nhịn được mà chửi tục: "Cút!"

Sở Sâm cũng không lãng phí thời gian với họ nữa, anh ta mang theo nụ cười của kẻ chiến thắng mà thong dong rời khỏi.

Bên kia, trước một hàng gương trang điểm thật dài của Đế Hoàng, một cô gái mặc một cái váy lụa mỏng màu hồng nhạt đang ngồi nghiêm chỉnh ở đó. Đôi mắt hơi âm u nhìn về phía cuộc tranh chấp bên Thiên Nghệ thông qua gương hóa trang, trên khuôn mặt tinh xảo như được điêu khắc kia là ý cười khoái trá. Diệp Tinh Lăng ơi là Diệp Tinh Lăng, không ngờ cô cũng sẽ có ngày hôm nay đấy. Thứ tự thứ hai từ dưới lên, cô chờ mà tham gia vòng hồi sinh đi!

Trong lòng Hạ Vũ tràn ngập sự khoái trá ác ý, cô ta không nghĩ tới, ép buộc Lạc Lạc đổi số thứ tự, dựng lên màn Triệu tổng đó còn có thể nhận được một thu hoạch ngoài ý muốn như vậy.

Ha ha ha, Diệp Tinh Lăng, đi chết đi!

Cô ta giơ tay ra một cách tao nhã, lại dặm một lớp phấn lên mặt mình.

Tuy đã đuổi Sở Sâm đi rồi, thế nhưng không khí bên Thiên Nghệ vẫn rất áp lực, chuyện xếp thứ tự cứ như một tảng đá lớn nặng trịch đè trong lòng mọi người. Họ yên lặng cầu nguyện, đội của sáu vị nhà chế tác tuyệt đối đừng đủ người nhanh như vậy, nhất định phải để lại vị trí cho Hạ Lăng và Lạc Lạc.

Có thể là do lời cầu nguyện của họ đã có hiệu quả, cuối cùng, thật sự còn lại hai vị trí.

Một là đội của Phượng Côn, một là đội của Trương Nhã Nhiên.

Tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Hạ Lăng có thể được Phượng Côn chọn, Lạc Lạc được Trương Nhã Nhiên chọn, vậy thì mọi chuyện tốt đẹp.

Nhưng mà, họ cũng nhanh chóng trở nên rối bời, tiêu chuẩn chọn người của Phượng Côn không hề thấp, Tiểu Lăng có được chọn hay không đây? Nếu không được Phượng Côn chọn, thật ra cũng có thể thử vào đội của Trương Nhã Nhiên. Thế nhưng một khi Tiểu Lăng chọn đội của Trương Nhã Nhiên, bởi vì Lạc Lạc và Phượng Côn đều đến từ Đế Hoàng, thế nên Lạc Lạc không thể nào vào được đội của Phượng Côn, cô ấy cũng chỉ có thể vào vòng hồi sinh thôi.

"Tiểu Lăng, cậu nhất định phải cố gắng. Nếu chỉ có Trương Nhã Nhiên chọn cậu, cậu cứ vào đội của cô ấy đi, không cần lo cho tớ!" Lạc Lạc kéo tay Hạ Lăng, nghiêm túc nói. Số người thông qua cuộc tuyển chọn lần này rất quý giá, đồng nghĩa với việc họ có thể tiếp tục tham gia hoạt động thi đấu tiếp theo. Nếu tiếp tục được vào những vòng trong thì sẽ trở nên nổi tiếng, còn nếu thua ở đây, lại không qua được vòng hồi sinh, thế thì hành trình ca hát năm nay sẽ phải chấm dứt tại đây. Đối với ca sĩ mới mà nói, việc tổn thất lần này không chỉ là một chút thôi đâu.

Lạc Lạc rất biết ơn Hạ Lăng, phần tình nghĩa này cô ấy sẽ khắc ghi trong lòng, thế nhưng cô ấy cũng không muốn Hạ Lăng hy sinh quá nhiều cho mình.

Hạ Lăng mỉm cười, bước lên sân khấu.