Sáng chủ nhật, Mạnh Quân một mình bay về Côn Minh. Trần Việt phải ở lại Thượng Hải thêm một tuần vì công việc.
Lúc Trần Việt đưa cô ra sân bay, mặt mũi cô ủ rũ: “Đáng ghét, phải về một mình, nếu biết trước như vậy em đã không đi.”
Sự thật là trước khi đi, Trần Việt có nói anh sẽ phải ở lại hai tuần, có thể cô sẽ phải trở về một mình. Lúc đó Mạnh Quân chỉ một lòng muốn đi theo anh, nói chắc nịch: “Không sao. Chuyện này không thành vấn đề.”
Trần Việt nhớ rõ, nhưng anh không nhắc đến, chỉ nói: “Anh sẽ cố gắng thu xếp xong công việc sớm, thứ sáu về, có được không?”
Lúc này Mạnh Quân mới nói: “Dạ.”
Sau khi máy bay hạ cánh, cô ngồi tàu cao tốc đến thủ phủ, sau đó đến Nhược Dương. Ra khỏi nhà ga, Hiên Tử và A Khâu đã đợi sẵn ở đó. Quãng đường từ Nhược Dương đến thị trấn Thanh Lâm phải chuyển từ xe buýt nhỏ sang xe ngựa rồi xe ba gác, rất rầy rà vất vả. Trần Việt nhờ Hiên Tử đến đón cô.
Hiên Tử và A Khâu hết đỗi nhiệt tình, Hiên Tử xách hành lý giúp cô, A Khâu đưa cho cô ly trà sữa vừa mua.
Mạnh Quân gặp được bọn họ, bao nhiêu mệt mỏi cô đơn trên đường vơi đi không ít. Cô để ý thấy A Khâu mặc chiếc váy rất đẹp của nhãn hiệu lần trước cô mua, xem ra sau khi nhận được lương Hiên Tử đã thực hiện lời hứa.
Đôi vợ chồng trẻ đưa cô đi ăn tối, trò chuyện với cô rất gần gũi, cởi mở nhưng đúng mực, không bới đông hỏi tây mỉa mai châm chọc như Miêu Doanh. Ăn cơm xong, hai người lái xe chở cô về thị trấn Thanh Lâm, trên đường còn mua rất nhiều trái cây. Thoạt đầu Mạnh Quân từ chối, nhưng Hiên Tử cười nói: “Không sao, Trần Việt đưa tiền.” Lúc này cô mới nhận.
Nơi này trời lâu tối, đã hơn bảy giờ mà bầu trời vẫn trong xanh. Mạnh Quân ngồi ở ghế sau, trò chuyện câu được câu chăng với hai người phía trước.
“Hiên Tử, lúc Trần Việt đi học, có ai bắt nạt anh ấy không?”
“Tớ và cậu ấy lên cấp ba mới biết nhau. Trường quản lý rất nghiêm, không có những chuyện bắt nạt nghiêm trọng.”
Mạnh Quân nói: “Vậy là có những chuyện bắt nạt nho nhỏ sao?”
Hiên Tử cười: “Thỉnh thoảng, có người nói những lời khiếm nhã độc ác, tuổi còn nhỏ mà, nói năng không biết cân nhắc nặng nhẹ.”
Mạnh Quân thầm nghĩ, nếu cô là bạn hồi cấp ba của anh, cô sẽ đánh người.
Hiên Tử nhìn cô qua kính chiếu hậu, nói: “Trần Việt ấy, quả thật không dễ dàng.”
Lời còn chưa dứt, A Khâu cũng không nhịn được, quay lại nhìn cô: “Mạnh Quân, tớ mong hai cậu thật hạnh phúc.”
Hiên Tử nhìn cô ấy, A Khâu nhoẻn miệng cười, không nói nữa.
Mạnh Quân đoán, có lẽ Trần Việt đã dặn trước hai người họ, không được nói những lời khiến cô cảm thấy áp lực. Cô cúi đầu, điện thoại nằm trong lòng bàn tay, màn hình đang sáng, là khung chat WeChat với Trần Việt.
‘Hạ cánh chưa?’
‘Dạ rồi, lát nữa ngồi tàu cao tốc.’
‘Ra ngoài sân bay nhớ mua nước uống.’
‘Dạ.’
‘Đến đâu rồi?’
‘Vừa xuống tàu cao tốc, đang đợi ở ga xe lửa, lát nữa đi Nhược Dương.’
‘Anh gọi Hiên Tử đến đón em, cậu ấy sẽ chờ em ở cổng. Anh có cho cậu ấy số của em. Nếu không nhìn thấy, cậu ấy sẽ gọi cho em.’
‘Có phiền không ạ?’
‘Không phiền.’
‘Gặp chưa?’
‘Dạ rồi.’
‘Ăn nhiều một chút.’
‘Ừm mà ~’
‘Đi chưa?’
‘Dạ rồi.’
‘Nếu không muốn nói chuyện thì cứ nằm trên xe ngủ, không sao đâu. Không cần sợ xấu hổ.’
‘Biết mà.’
Mạnh Quân ngẩng đầu nói: “Hồi cấp ba Trần Việt không yêu đương, cũng không có thích ai đúng không.”
“Không có, sao vậy?”
Mạnh Quân nói không có gì. Cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra với nụ hôn đầu kia, không phải vì để bụng, chỉ đơn thuần là tò mò. Không sao, sớm muộn gì cô cũng cạy ra được từ miệng anh.
Hiên Tử và A Khâu đưa Mạnh Quân về đến nhà, xách hành lý lên lầu cho cô xong mới tạm biệt đi về.
Mạnh Quân báo với Trần Việt mình đã về đến nhà, gội đầu tắm rửa rồi về phòng.
Trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ.
Cô gọi lại, Trần Việt: “A lô?”
Mạnh Quân vừa nghe thấy giọng nói của anh, tâm trạng liền thư thái dễ chịu. Cô nằm trên giường, giơ chân nghịch chiếc màn đang bay phấp phới dưới luồng gió của chiếc quạt, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
Trần Việt: “Vừa mới lên giường, chuẩn bị gọi cho em.”
Mạnh Quân nhẹ giọng nói: “Em cũng vừa mới tắm xong, đang nằm trên giường.”
Trần Việt cười: “Hôm nay có mệt không?”
“Có một chút, nhưng không sao. Hôm nay anh có bận lắm không?”
“Cũng có một chút, nhưng không sao.”
“Hừ, bắt chước cách nói chuyện của em.”
Anh ở đầu bên kia điện thoại khẽ cười, đột nhiên nói: “Làm việc cho chăm chỉ, đừng nhớ anh nhiều quá.”
Mạnh Quân: “Hứ, có quỷ mới nhớ anh. Em không nhớ anh.” Còn bổ sung: “Anh cũng phải làm việc cho chăm chỉ, nhưng nhất định phải nhớ em.”
Trần Việt: “Ở đâu có chuyện như vậy? Không công bằng.”
Mạnh Quân nói: “Em mặc kệ.”
Trần Việt: “Được. Em muốn sao cũng được.”
Mạnh Quân rất dễ dỗ, trái tim mềm nhũn, cô lật người, chọc ngón tay vào vách màn bị gió thổi, nói: “Em vẫn ổn. Tuần sau sẽ hơi bận. Lúc nãy Lí Đồng nói thứ tư này đoàn làm phim sẽ đến, em phải tranh thủ cho bọn trẻ tập luyện.”
Trần Việt hỏi: “Lí Đồng đang ở nhà Bách Thụ à?”
Mạnh Quân: “Dạ. Mấy hôm bọn mình không ở đây, chị Lí Đồng đến ở lại. Nhưng em về rồi, chắc hai người sẽ dọn đến ký túc xá của chị Lí Đồng.”
Hai người trò chuyện qua lại, quạt nhè nhẹ quay, chiếc màn bay phấp phới. Giọng của người đàn ông trong điện thoại trong như men sứ, Mạnh Quân dần thiếp ngủ, mơ màng chúc nhau ngủ ngon rồi chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày tiếp sau đó, ban ngày Mạnh Quân lên lớp, hướng dẫn học sinh tập luyện, cũng coi như trôi qua phong phú vui vẻ. Cô lo lắng các bạn học sinh sẽ căng thẳng khi đối diện với máy quay nên đã dùng điện thoại quay thử. Mới đầu mọi người chưa quen, nhưng chẳng mấy chốc đã thích ứng.
Đến sáng thứ tư, trước giờ học buổi sáng, Mạnh Quân lại cho các bạn nhỏ tập hát ngoài sân một lần nữa. Các thầy cô Mai Lan Trúc Cúc đi ngang qua rối rít khen hay. Ngay cả cô hiệu trưởng cũng nói chưa từng nghe thấy bản đồng ca nào hay như vậy.
Mạnh Quân động viên các bạn nhỏ: “Nghe thấy lời khen ngợi không, mấy đứa cừ lắm. Lát nữa cho người ta mở mang kiến thức. Làm được không nào?”
“Dạ được!”
Mười giờ sáng, đoàn làm phim đến trường học. Lí Đồng đóng vai trò kết nối, lịch trình buổi sáng là phỏng vấn hiệu trưởng, mấy giáo viên địa phương và một số giáo viên nhà nước hỗ trợ giảng dạy.
Phần hợp xướng sẽ được quay vào buổi chiều, các tiết dạy buổi sáng của Mạnh Quân không bị ảnh hưởng.
Chuông vào học tiết thứ ba vang lên, lúc đến phòng nhạc, Mạnh Quân nhìn thấy mấy chiếc xe bảo mẫu, xe thiết bị và xe công vụ chạy vào trường. Cô cũng không để ý, đi thẳng vào phòng học. Cô vừa viết xong bản nhạc lên bảng, bên dưới rộn lên tiếng ồn ào, cả lớp xúm lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
“Vương Vũ Tây tới rồi!”
“Thôi Miểu nữa!”
Bọn trẻ nhìn thấy người nổi tiếng nên kích động không thôi, có đứa không biết ai là ai cũng tò mò hóng hớt ngóc cổ nhìn.
Mạnh Quân để bọn chúng nhìn một hồi mới nói: “Mọi người trở về chỗ ngồi nào.”
Các bạn học sinh ngoan ngoãn về lại chỗ của mình.
Hôm nay Mạnh Quân dạy bọn trẻ hát hợp xướng bài ‘Sông nhỏ nhẹ trôi’, các bạn chia giọng ra hát:
“Ánh trăng ~ ~ ~ ~”
“Trăng ló mình, sáng vằng vặc ~ ~ ~ ~”
“Sáng vằng vặc ~ ~ ~ ~”
Đột nhiên, thợ quay phim cầm máy quay đi thẳng vào lớp. Các bạn học sinh không hề có bất kỳ sự chuẩn bị nào, giọng hát nhỏ lại.
Thợ quay phim vội vàng chào hỏi Mạnh Quân: “Xin lỗi cô giáo, nghe thấy tiếng hát hay quá nên vào quay luôn mà chưa kịp xin phép trước.”
Mạnh Quân nói không sao, vẫy tay ra hiệu cho các bạn nhỏ hát tiếp.
Tiếng ca lại vút bay.
“Nhớ đến ~ ~ ~
Nhớ đến anh tôi ~ ~ ~
Người anh ~ ~ ~
Nơi núi sâu ~ ~ ~”
Mạnh Quân không muốn lọt vào ống kính, nên lùi ra phía sau thợ quay phim mấy bước, đứng ở cửa lớp.
Bên ngoài có người chạy tới: “Chị.”
Mạnh Quân quay lại, thoáng kinh ngạc, là số 1,5 và 6 của Fanta-six. Ba cô gái nhìn thấy Mạnh Quân, khuôn mặt cười rạng rỡ: “Không ngờ lại gặp nhau ở đây.”
Mạnh Quân: “Sao mọi người lại đến đây?”
Nhóm trưởng nói: “Bọn em là khách mời kỳ này, có Lâm Dịch Dương nữa, anh ấy cũng đến.”
Mạnh Quân lại sửng sốt. Lâm Dịch Dương tính cách lạnh lùng, không thích tham gia chương trình giải trí. Lần này đoán chừng tổ tiết mục mời anh ta xuống núi, ‘đính kèm’ theo ba người cùng công ty này. Cô vô thức nhìn ra sân, mấy chiếc xe đang đậu ở phía đối diện. Dưới nền trời xanh thẳm, nhân viên đang tất bật cho công tác chuẩn bị, không nhìn thấy Lâm Dịch Dương.
Tiểu Ngũ chỉ: “Anh ấy ở trong phòng làm việc kia. Bọn em đều ở đó.” Chính là văn phòng của nhóm giáo viên hỗ trợ giảng dạy và tình nguyện viên.
Trong phòng học, các bạn học sinh đã hát đến đoạn cuối: “Một cơn gió thổi thốc lên đỉnh núi ~”
Mạnh Quân nói: “Tôi vẫn đang trong giờ dạy, vào trước nhé.”
Ba người vẫy tay: “Chị, lát nữa gặp ~”
Sau khi hát xong, thợ quay phim cảm ơn Mạnh Quân, ra khỏi lớp.
Các bạn học sinh lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ba cô gái trẻ xinh đẹp trắng ngần đi ngang qua. Bọn chúng không biết nhóm Fanta-six mới ra mắt, nhưng điều đó không ngăn cản chúng thưởng thức vẻ đẹp thời thượng toát ra từ các cô gái.
Mạnh Quân ngồi xuống đánh đàn piano để giúp bọn trẻ lấy lại sự tập trung: “Cô đệm đàn cho mấy đứa, hát lại một lần nữa nào.”
Giai điệu vang lên, các bạn học sinh cất tiếng hát. Mặt đàn với nước sơn đen bóng phản chiếu cửa sổ sáng sủa của phòng học, ngoài cửa sổ là bầu trời xanh rộng lớn, bóng một người đàn ông hiện ra bên mép cửa sổ.
Mạnh Quân chỉ liếc qua, không quay đầu lại.
Sau giờ học, cô không về văn phòng mà ở lại luôn trong phòng học nhạc. Ngoài sân, mấy ngôi sao đang chơi bóng rổ, chơi trò chơi với các bạn học sinh. Mạnh Quân cũng không xem.
Hôm nay Lí Đồng rất bận, không thể cùng đi ăn cơm trưa, Mạnh Quân dứt khoát chen chúc trong căn tin với học sinh. Cô rất ít khi đến căn tin, các bạn nhỏ nhìn thấy cô lập tức nhao nhao nhường chỗ, khiến cô dở khóc dở cười. Cô nghĩ thầm chỗ ngồi vốn đã ít, đúng là cô không nên đến làm phiền.
Cô vội vàng ăn cho xong rồi đi ra ngoài, vừa bước ra khỏi cửa thì gặp đạo diễn. Đạo diễn nói muốn có danh sách đầy đủ của các học sinh trong dàn hợp xướng để đưa vào phần credit cuối tiết mục. Mạnh Quân nghe vậy rất vui, nói sẽ đi lấy ngay.
Văn phòng của bọn họ nằm ở góc dãy nhà trệt cạnh tòa nhà lớp học, từ căn tin đến đó phải đi vòng ra phía sau văn phòng để đến cửa trước.
Vừa mới đi đến bên ngoài cửa sổ phía sau đã nghe thấy giọng nói của Tiểu Ngũ từ bên trong vọng ra: “Nơi này thật tồi tàn, vậy mà còn phải ở lại một đêm, ký túc xá thật buồn nôn, làm sao mà ở cho nổi. Tớ muốn về Nhược Dương.”
“Cả tổ đều ở đây, Vương Vũ Tây, Thôi Miểu cũng ở được, chỉ một mình cậu không ở được?” Đây là giọng nhóm trưởng, “Cậu muốn nhân viên tung tin cậu kênh kiệu chảnh chọe hả?”
Tiểu Ngũ hung hăng đá mạnh cái ghế, đổi chủ đề: “Đoán xem tớ nghe ngóng được chuyện gì?”
“Chuyện gì?” Người tiếp lời là Tiểu Lục.
“Không ngờ Mạnh Quân lại ở đây yêu đương.”
“Không phải chứ?”
“Thật đó. Tớ hỏi học sinh, bọn chúng đều nói vậy.”
“Là giáo viên thể dục kia sao, đẹp trai ghê.”
“Không phải. Nghe nói là làm phát điện, xóa đói giảm nghèo gì đó kiêm tình nguyện viên của quỹ gì đó, thường xuyên tiếp xúc với bên trường học. Mấy cậu biết chuyện thần kỳ nhất là gì không, người đàn ông đó là bạn thời đại học của Mạnh Quân, đụng mặt nhau ở chỗ này.”
“Wow, thật có duyên phận mà.”
“Duyên phận cái gì? Mạnh Quân nhất định là ở đây nhàm chán nên chơi đùa cho vui vậy thôi.” Tiểu Ngũ cất giọng khinh thường: “Tốt nghiệp đại học A thì sao, trường danh giá cỡ đó, vậy mà cũng chỉ có thể làm được những việc như vậy ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Nghe nói còn là người địa phương, gia cảnh chắc rất nghèo khó.”
Nhóm trưởng không nhịn được nữa: “Tiểu Ngũ, cậu có thể ngậm cái miệng ăn nói không ra gì của mình lại không?”
Sắc mặt Mạnh Quân sầm xuống, vòng qua lối rẽ đi đến bên hông văn phòng, lùm cây che khuất tầm nhìn của cô.
Tiểu Ngũ: “Tớ nói có sai đâu.”
Nhóm trưởng: “Không sai? Nếu như đạo diễn và nhà sản xuất ở đây, cậu có dám nói như vậy không?”
Tiểu Lục cũng nói: “Đúng đó, cậu đừng nói như vậy. Vừa rồi đạo diễn phỏng vấn hiệu trưởng, cảm động đến suýt khóc. Tớ thấy những người có thể làm việc ở nơi này đều thật vĩ đại.”
Tiểu Ngũ phá lên cười: “Vĩ đại? Mấy trăm năm rồi tớ chưa nghe thấy chữ này, cậu là học sinh tiểu học hả, còn vĩ đại? Nói cho cao thượng dễ nghe, toàn là những người không lăn lộn nổi ở thành phố lớn đến nơi này làm từ thiện, thỏa mãn chút cảm giác thành tựu.”
Nhóm trưởng: “Bảo cậu đừng có nói nữa!”
Mạnh Quân vòng qua cửa trước, vừa đi lên bậc thang thì nhìn thấy Lâm Dịch Dương đứng ở cửa văn phòng, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan. Hai người liếc nhìn nhau, sắc mặt đều rất tệ.
Trong phòng, Tiểu Ngũ vẫn còn đang nói: “Lâm Dịch Dương đến đây chính là vì ——”
“Ầm!”
Mạnh Quân không nặng không nhẹ đá tung cửa.
Gương mặt ba người trong phòng biến sắc.
Chỉ khoảnh khắc trước, ba người đang đợi những ngôi sao khác đến ăn cơm. Trường đặc biệt chuẩn bị bữa trưa cho họ, nấm ganba xào, nấm thông, sườn kho sả, cá sốt chanh, gà hầm nấm, bò gác bếp, đậu tằm xào, khoai tây nghiền xào dưa cải, bánh đậu đỏ chiên, canh rau đắng, bún lạnh, ngọn đậu hà lan, bày đầy cả bàn.
Trong phòng chìm vào im lặng, bên ngoài tiếng ve xé toạc bầu không.
Ngoài cửa sổ có học sinh qua lại. Mạnh Quân không nổi giận, tựa như không nhìn thấy ba người họ, đi thẳng đến bàn làm việc của mình lục tìm đồ.
Ba cô gái đứng im bặt tại chỗ, cơ hồ không dám nhúc nhích. Lâm Dịch Dương nhìn Mạnh Quân, cũng bước vào văn phòng, ngồi xuống trước một bàn đầy thức ăn kia, múc cơm vào bát, cũng không lên tiếng nói lời nào với ba cô đàn em, cầm đũa lên bắt đầu ăn một cách thản nhiên.
Ba cô gái không biết nên làm thế nào, vừa mới đưa mắt nhìn nhau, bỗng nghe thấy Mạnh Quân kéo mạnh hộc tủ, ‘rầm’ một tiếng. Cô lấy ra một xấp tài liệu, ngón tay lật xoèn xoẹt, đọc qua thông tin trên giấy, nói:
“Trong xã hội này, có rất nhiều thứ không công bằng. Vốn dĩ đã không công bằng. Ví dụ cô sinh ra ở nơi giàu có, người khác sinh ra ở nơi nghèo khó.”
Đây không phải là tập tài liệu cô đang tìm, cô ném nó vào ngăn kéo, đóng rầm tủ lại.
Một Năm Sáu đồng loạt run lên.
Lâm Dịch Dương gắp miếng thịt bò cho vào miệng nhai, như thể không nghe thấy xung quanh đang xảy ra chuyện gì.
Mạnh Quân mở hộc tủ khác: “Trên đời này, có rất nhiều công việc dơ bẩn và cực khổ, cũng cần phải có người làm. Nếu không cô tưởng mình có thể sống yên ổn sao?”
Cô lại lấy ra một xấp tài liệu khác, trang giấy lật giở vang lên tiếng loạt soạt: “Không làm được cũng chẳng sao, dù sao cũng đều là người phàm tục, vùi trong xa hoa, không cao thượng được như vậy, nhưng học cách tôn trọng người khác khó lắm hả?”
“May mắn được hơn người không biết quý trọng, chỉ biết xem thường khinh miệt người khác, tính cách cũng quá xấu xí.” Mạnh Quân tìm thấy bản photo danh sách khối lớp 7, rút mấy tờ bên trong tập hồ sơ ra. Lần này, cô ngước mắt nhìn thẳng vào Tiểu Ngũ, nói: “Trước khi lấy sự thành công tầm thường ra rêu rao bản thân giỏi giang hơn người khác, hãy nghĩ cho kỹ xuất phát điểm của mình ở đâu. Nếu cô ở vị trí của anh ấy, cô chắc chắn không thể nào so được với anh ấy. Nếu anh ấy ở vị trí này của cô, cũng tuyệt đối không vô liêm sỉ ôm chút hư danh cỏn con mà dương dương tự đắc. Huống chi, bây giờ cô không có tư cách gì so sánh với anh ấy, một đầu ngón chân cũng chẳng bằng.”
Cô đóng sầm hộc tủ, cầm mấy tờ giấy đi ra ngoài, không buồn ngoảnh đầu lại.
Lâm Dịch Dương cho một đũa cơm vào miệng, làm như không thấy gì.
Mạnh Quân ra khỏi văn phòng, vẫn cảm thấy người mình yêu bị xúc phạm, tức giận chửi: “Thứ thối tha ngu xuẩn!”
Âm thanh này truyền vào tai mọi người trong phòng rõ mồn một. Mặt Tiểu Ngũ đỏ như máu.
Lâm Dịch Dương húp một muỗng canh rau đắng, thật đắng chết người.
Tiếng bước chân của Mạnh Quân xa dần, 1 5 6 từng người chậm rãi ngồi xuống. Một lúc lâu sau, nhóm trưởng rốt cuộc cũng nổi giận: “Đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô có thể quản cái miệng ti tiện ăn nói hàm hồ chuyên miệt thị người khác đó không? Lúc nào cũng là cô gây chuyện, có phải cô muốn hại chết cả nhóm này không!”
“Ai ti tiện hàm hồ?” Tiểu Ngũ chất vấn: “Mới vừa rồi cô không nghe thấy chị ta mắng chửi sao, chửi tôi ngu dốt, chị ta chạy tới nơi này hẹn hò với một kẻ giúp đỡ người nghèo, chị ta mới ngu ——”
“Muốn ầm ĩ thì cút ra ngoài ầm ĩ.” Lâm Dịch Dương cắt ngang.
Yên tĩnh.
Tiểu Ngũ mím chặt môi, ngồi im tại chỗ không nhúc nhích.
Nhóm trưởng và Tiểu Lục đồng thanh nói: “Xin lỗi đàn anh.”
Lâm Dịch Dương nói: “Ăn cơm đi. Người ta bỏ công sức ra làm, đừng lãng phí.”
1 và 6 nhìn nhau, không động đũa. Lâm Dịch Dương vừa gắp một miếng sườn, mới nhớ ra những vị khách quý cố định và các ngôi sao khác của chương trình vẫn chưa vào. Anh ta vô cớ ăn trước một mình.
Anh ta chậm rãi nuốt miếng rau đắng cuối cùng trong miệng, đặt bát đũa xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cây cối xanh tươi đang đung đưa trong gió.
Bầu trời nơi này, sao mà cao và xanh đến vậy.
…
Mạnh Quân bực bội suốt cả buổi, ngồi một mình trong phòng học nhạc, đến hai giờ chiều mặt vẫn còn sa sầm.
Ánh nắng nơi cửa lớp đung đưa, gương mặt tươi cười của Tây Cốc và Bạch Diệp hiện ra. Hai cô gái nhỏ rất hào hứng: “Cô Mộng Mộng ơi, chúng ta phải đi hát rồi!”
Lúc này sắc mặt Mạnh Quân mới dịu lại, cô mỉm cười đứng dậy, xoa hai cái đầu tóc xù, nói: “Đi thôi.”
Đúng vào lúc mặt trời lên giữa đỉnh đầu.
Tổ đạo diễn nhường cho dàn đồng ca đứng dưới bóng cây, cả nhóm nhân viên thì đối mặt với cái nắng như thiêu như đốt. Các ngôi sao đứng ở nơi giao nhau của bóng râm và ánh nắng giao lưu với các bạn học sinh một lát, sau đó đạo diễn nói có thể bắt đầu hát.
Thấy đám Long Tiểu Sơn và Tây Cốc hơi căng thẳng, Mạnh Quân bước đến vỗ nhẹ vào cánh tay bọn trẻ, rồi xoa bóp vai cho chúng, nói: “Ai còn căng thẳng, cô tới xoa bóp cho người đó nhé.”
Trong dàn đồng ca dậy lên tiếng cười rúc rích.
Mạnh Quân còn nói: “Sợ gì nào, hát một lần không tốt, chúng ta lại hát thêm mấy lần nữa. Hôm nay, mọi người nên học một chút khí thế không sợ mất mặt của Dương Lâm Chiêu nào.”
Dương Lâm Chiêu hô vang: “Đi hết theo tớ mặt dày mày dạn nào! Cô Mạnh đã phê chuẩn rồi!”
Lại một tràng cười vang, mọi người thả lỏng hơn nhiều.
Mạnh Quân lùi ra sau máy quay, giơ cánh tay lên, dùng khẩu hình miệng nói ‘1,2,3, hát ——” cô vung cánh tay, các cô gái cất cao giọng hát:
“Trăng vằng vặc, gió nhẹ trôi
Bản làng Dao đắm mình trong ánh trăng tan
Trên cánh đồng, hương lúa thoảng bay trong gió…”
Giọng hát của bọn trẻ trong trẻo, thuần khiết, không có nhiều trau chuốt kỹ xảo, tất cả đều xuất phát từ tận đáy lòng. Gió rì rào thổi qua lá cây, ánh nắng rơi lốm đốm lên người bọn trẻ, như dòng sông ngân dập dềnh.
Giữa đất trời tĩnh lặng, chỉ có tiếng hát trẻ thơ, vút bay về phía mặt trời. Như thể núi đồi là gợn sóng biêng biếc, bọn trẻ đứng ở bên kia chân mây, hướng về đại dương.
“Đêm ngắn tình dài, đêm ngắn tình dài, đêm ngắn tình dài, lời ca vang mãi.”
Tiếng hát đó hư ảo như mơ như thực, không vui vẻ chẳng u sầu, như gió núi, như dòng suối, như hết thảy những gì đẹp đẽ nhất của tự nhiên, đẹp đến nao lòng.
Nếu chỉ nhìn khuôn mặt rạng rỡ đáng yêu của Tây Cốc, sẽ không ai nghĩ đến chiếc giường rách nát trong nhà cô bé.
Nếu chỉ nhìn vào đôi mắt trong veo của Long Tiểu Sơn, sẽ không ai ngờ rằng ông nội cậu bé với đôi mắt phủ mây trắng đục, dù là gặp bóng cây cũng sẽ hỏi ‘có vỏ chai không’.
Hai mắt Mạnh Quân bỗng đỏ hoe, cô cố nén lại cho đến khi bài hát kết thúc, cô che mắt xoay người sang chỗ khác, trên gương mặt đã ướt đẫm nước mắt.
Tổ quay phim bị chấn động, thật lâu sau vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Không biết ai là người dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên khắp bốn phía.
Các bạn học sinh đã thể hiện quá xuất sắc, chỉ một lần là hoàn thành. Nhân viên mua nước và kem chia cho bọn trẻ. Các bạn nhỏ ngồi dưới gốc cây ăn uống nói cười. Đạo diễn và nhà sản xuất gật đầu lia lịa, cực kỳ hài lòng với đoạn phim này.
Mạnh Quân không ở lại lâu, nhanh chóng rời đi.
Buổi chiều, tổ chương trình còn phải quay các tiết mục khác nhưng không liên quan gì đến Mạnh Quân. Cô dạy xong thì tan làm đúng giờ.
Cô mua một tô bún giá một tệ ở tiệm, mang về vừa làm bữa tối vừa cho Vân Đóa ăn.
Cô ngồi trên bậc thềm tưới nước cho hoa hồng và đuôi công hoa xanh. Khoảng thời gian về Thượng Hải kia, để tiện cho Bách Thụ tưới nước, hai chậu hoa đã được chuyển ra để trong sân.
Đang độ giữa hè, hoa nở rực rỡ. Vân Đóa chui ra khỏi bụi hoa, toàn thân dính đầy đuôi công hoa xanh, biến thành một con mèo hoa xanh. Nó nhảy lên người Mạnh Quân, dụi đầu vào cổ cô làm nũng. Mạnh Quân đoán liệu có phải do trên người cô có mùi của Trần Việt hay không, nên một người một mèo mới trở nên gần gũi thân thiết.
Nhớ đến Trần Việt, tâm trạng của cô khẽ chùng xuống.
Cô có thể hiểu được và cảm nhận một cách sâu sắc công việc của anh vô cùng ý nghĩa. Về tình về lý cô không thể nào yêu cầu anh thay đổi. Cô không biết phải đối mặt với khoảng thời gian yêu xa dài đằng đẵng sắp tới như thế nào nên trong tiềm thức đã tìm được một hướng ra. Nhưng như những gì ba đã nói, đó chẳng qua chỉ qua một biện pháp xoa dịu tình hình, không thể giải quyết triệt để vấn đề. Cô không biết mình có thể đối mặt với việc mỗi người một nơi hay không, càng không biết trong lòng anh suy tính về vấn đề này như thế nào.
Chỉ mới về thị trấn Thanh Lâm ba ngày, mà cô cảm giác dường như đã xa anh rất lâu. Anh không có ở đây, thị trấn cũng mất đi ánh sáng rực rỡ trước kia. Nhất là trong đêm tối, Bách Thụ và Lí Đồng không có ở đây, cô một mình ngồi trong tứ hợp viện, chỉ có một con mèo báo nhỏ làm bạn. Cho dù Trần Việt gọi video, Mạnh Quân cũng không vực dậy được tinh thần, đêm nào cũng ủ rũ hỏi một câu: “Khi nào anh về?”
Mạnh Quân nghĩ, suy cho cùng cô vẫn là người thành thị, một người phàm tục bình thường sợ cô đơn tịch mịch. Nếu cô có thể bỏ Trần Việt vào túi mang theo mỗi ngày thì tốt biết mấy.
Cô vuốt ve cổ Vân Đóa, nó nằm trong lòng cô phát ra tiếng kêu gừ gừ thoải mái.
Mạnh Quân sờ đầu nó, nhặt những cánh đuôi công hoa xanh dính trên lông: “Anh ấy sẽ không vứt bỏ mày đâu. Anh ấy không nỡ xa núi rừng mà.”
Vân Đóa kêu meo meo.
Cửa hông đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Vân Đóa giật mình, vùng dậy khỏi tay cô, phóng xuống đất.
Mạnh Quân tưởng Bách Thụ hay Lí Đồng trở về lấy đồ nhưng không mang theo chìa khóa nên đi ra mở cửa.
Lâm Dịch Dương đứng trong bóng đêm.