Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Chương 14




Kết thúc khóa huấn luyện quân sự, mọi người quay trở lại trường học.

Năm học mới sẽ bắt đầu vào thứ Hai đầu tuần ngay sau đó. Môn giáo dục thể chất và các môn tự chọn của sinh viên năm nhất được đăng ký trực tuyến trên hệ thống quản lý của trường. Mạnh Quân và hai bạn cùng phòng chưa kịp mua máy tính nên chỉ có thể đến phòng máy của trường để xếp hàng lên mạng như đa số các bạn sinh viên khác. Phòng máy cũng chỉ có mấy trăm máy tính, không thể nào đáp ứng đủ nhu cầu sử dụng cùng một lúc của mấy ngàn tân sinh viên.

Sớm tinh mơ Mạnh Quân đi đến khu nhà thí nghiệm, dòng người đã đứng xếp thành một hàng dài bất tận; buổi trưa đi ngang qua, chỉ tăng không giảm; đến nhá nhem tối, vẫn không có dấu hiệu ngắn bớt. Ba cô gái thất thểu nhìn nhau, đúng lúc Hà Gia Thụ và Dương Khiêm tình cờ đi ngang qua, hỏi bọn họ đang làm gì.

Khương Nham thở dài: “Đăng ký môn, các cậu vừa mới đăng ký xong hả?”

Dương Khiêm cười nói: “Đã đăng ký xong lâu rồi. Phòng bọn tớ có máy tính.”

Hà Gia Thụ bổ sung: “Bốn cái.”

Ba cô gái đồng thanh đồng lòng: “Có thể vào ký túc xá nam được không?”

Ký túc xá nam không bị quản lý nghiêm ngặt, hơn nữa hiện giờ vẫn chưa chính thức nhập học. Mọi người lên lầu suôn sẻ trót lọt.

Hà Gia Thụ đẩy cửa phòng ra, Mạnh Quân vừa mới bước một chân qua ngưỡng cửa, nhìn thấy Trần Việt chỉ mặc độc chiếc quần short, thân trên để trần, đang cúi đầu lau tóc.

Anh nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Mạnh Quân, hai mắt anh trừng to, giật bắn mình như chú mèo bị kinh hoảng, bật ra một tiếng thật khẽ: “Holy sh…” âm phía sau ghìm lại, không thốt ra. 

Mạnh Quân lật đật thối lui ra ngoài. Hà Gia Thụ cười ha hả: “Xin lỗi, không chú ý!” Một chiếc khăn bay thẳng vào đầu cậu. Mọi người đứng chờ ngoài cửa, bên trong truyền ra tiếng lục lạo tủ quần áo.

Khương Nham ghé sát vào tai Mạnh Quân, rù rì: “Trần Việt gầy như vậy, không ngờ lại có cơ bụng.”

Mạnh Quân chầm chậm đá mắt với cô ấy, ánh mắt như muốn nói, ‘Tớ cũng thấy rồi, người chị em’.

Qua một hồi lâu, bên trong phòng yên tĩnh trở lại. Hà Gia Thụ gõ cửa, hỏi: “Vào được chưa?”

Tiếng bước chân đến gần, Trần Việt mở cửa ra. Anh mặc chiếc áo phông trắng, lườm Hà Gia Thụ một cái rồi quay lại bàn của mình tiện tay cầm lấy một quyển sách, mở ra.

Mạnh Quân đi vào phòng, vô thức nhìn anh mấy lần. Anh nhận ra điều đó nhưng không dám quay đầu lại đối diện với ánh mắt của cô.

Hà Gia Thụ mở laptop, gọi: “Mạnh Quân, ngồi đây đi.”

“À.” Cô bước tới ngồi xuống bên bàn của Hà Gia Thụ.

Khương Nham vốn định nhờ Trần Việt giúp, nhưng Dương Khiêm đã lên tiếng gọi cô ấy qua chỗ của mình.

Lý Tư Tề đã ra ngoài, trong phòng chỉ có ba nam sinh. Chu Tiểu Mạn mím môi đứng yên tại chỗ. Trần Việt nhìn chằm chằm trang sách mấy giây, mãi một lúc sau mới bất giác nhận ra điều gì đó, lập tức bật máy tính rồi đứng dậy, nói với Chu Tiểu Mạn: “Cậu dùng đi.”

Chu Tiểu Mạn khẽ nói cảm ơn.  

Mạnh Quân nhìn hai người bọn họ một lúc lâu.

Chu Tiểu Mạn thao tác không quen: “Trình duyệt ở đâu vậy?”

Trần Việt khom người, cầm lấy chuột giúp cô ấy nhấp vào, rồi lại giúp cô ấy đăng nhập vào hệ thống quản lý của trường, dáng vẻ hết đỗi kiên nhẫn. 

Mạnh Quân vừa thu lại ánh mắt đã nghe thấy Khương Nham tặc lưỡi cảm khái: “Trần Việt, chân cậu thon quá, chân tớ còn thô hơn chân của cậu.”

Mạnh Quân và Chu Tiểu Mạn nhất loạt nhìn sang, dòm chằm chằm vào hai cẳng chân trần lộ ra bên dưới quần short của Trần Việt.

Trần Việt: “…”

Mạnh Quân còn đặc biệt ngó xuống chân của mình, sau khi xác định thon thả hơn chân Trần Việt mới tiếp tục nhìn vào máy tính.

Dương Khiêm cười phá lên: “Chân Trần Việt gầy nhưng đều là cơ bắp, còn của Khương Nham cậu… ha ha ha.”

Khương Nham vỗ đánh bộp lên bàn: “Cút!”

Cả phòng cười nghiêng ngã, Trần Việt tựa như không nghe thấy, cầm quyển sách bước qua ngồi ở ghế của Lý Tư Tề.

Trong ánh nhìn lặng lẽ qua nơi khóe mắt của anh, Mạnh Quân nằm bò trên bàn của Hà Gia Thụ chọn môn tự chọn chung: “Hầy, môn đại cương Địa kinh tế học này là cái môn quái quỷ gì vậy, lại có đến bốn tín chỉ. Mấy cậu có ai chọn môn này không?”

(*) Địa kinh tế (geo-economics) nghiên cứu các yếu tố không gian và chính trị tác động thế nào đến nền kinh tế và đến các loại tài nguyên. – wikipedia  

Trần Việt chọn, trong lúc anh phân vân không biết có nên trả lời hay không, Hà Gia Thụ lên tiếng: “Mấy môn có số tín chỉ cao đề thi cũng sẽ khó, chi bằng cậu đổi sang hai môn có hai tín chỉ.”

Trần Việt im lặng. Mạnh Quân chống cằm suy nghĩ một hồi, không nghe theo lời khuyên của Hà Gia Thụ: “Thôi, môn này tín chỉ cao, tớ sẽ chọn môn này. Giảm đi được một nửa số giờ lên lớp.”

Học kỳ đầu tiên của năm nhất, sinh viên cần phải hoàn thành đủ hai mươi tín chỉ. Mọi người thảo luận về chương trình học, tính toán số tín chỉ và dự đoán mức độ khó dễ của các môn. Trần Việt ngồi một bên đọc sách, ngồi thật lâu mà không có trang nào được lật giở. Sau chừng mười phút, ba cô gái chọn xong môn tự chọn, chỉ còn lại môn giáo dục thể chất.

Chu Tiểu Mạn chọn cầu lông. Khương Nham mở giao diện ra, hét tướng: “Quân Quân, lớp múa chỉ còn lại một suất, làm sao bây giờ?”

“Hả?” Mạnh Quân nhấp mở giao diện.

Khương Nham chép miệng: “Làm sao đây?”

Mạnh Quân cười khẳng khái: “Cậu nhìn thấy trước, cậu chọn đi.”

“Đã nói là bọn mình sẽ học cùng nhau mà.”

“Cậu mau đăng ký đi, nếu không lát nữa đến suất cuối cùng cũng mất luôn bây giờ.”

Khương Nham chọn múa.

Mạnh Quân do dự giữa mấy môn quần vợt, bóng rổ, nhảy dây và bóng bàn còn sót lại.

Hà Gia Thụ nói: “Chọn bóng rổ đi.”

Mạnh Quân lắc đầu: “Không được đâu. Đau tay lắm. Chọn quần vợt sẽ đỡ hơn.”

Trần Việt nghĩ thầm, chơi quần vợt cũng đau tay.

Mạnh Quân đăng ký xong, khẽ tựa người vào lưng ghế: “Không biết có phải mua vợt không?”

Chu Tiểu Mạn nói: “Vợt tennis đều bán theo cặp, cậu mau tranh thủ tìm người mua chung cho đỡ phí.”

Hà Gia Thụ chỉ vào Trần Việt: “Trần Việt cũng chọn tennis, cậu có thể mua chung một cặp với cậu ấy.”

Mạnh Quân ngoái đầu lại: “Trần Việt, cậu mua vợt tennis chưa?”

Trần Việt nói: “Chưa.”

“Cậu mua giúp tớ luôn được không?”

“Được.”

Mạnh Quân sờ túi: “Khoảng bao nhiêu tiền, tớ đưa trước cho cậu.”

“Mua về rồi tính sau.”

“Cũng được.”



Từ Văn Lễ ở phòng đối diện cũng chọn tennis.

Tiết thể dục đầu tiên, Trần Việt và Từ Văn Lễ đến sân tập hợp. Sắp đến giờ vào học, Mạnh Quân xuất hiện, mặc chiếc áo phông trắng và váy tennis, ánh mặt trời chiếu vào đôi chân thon thả trắng ngần của cô, ánh lên vẻ sáng mịn nuột nà. Mặc dù lớp tennis có đến hơn một nửa là nữ sinh nhưng tất cả đều mặc quần short hoặc quần dài. Cô một mình một phong cách.

Mạnh Quân đưa mắt lướt nhìn trong đám đông, tìm được Trần Việt bèn sải bước đi về phía anh. Trần Việt đưa cho cô chiếc vợt tennis.

Mạnh Quân cười tươi rói: “Bao nhiêu tiền vậy?”

Trần Việt: “Ba mươi tệ.”

Mạnh Quân đưa tiền cho anh, Trần Việt nhận lấy nhét vào túi quần.   

“Cảm ơn cậu.” Tâm trạng Mạnh Quân rất tốt, vung vợt mấy cái rồi đi xếp hàng.

Từ Văn Lễ huých Trần Việt một cái thật mạnh, khụt khịt mũi: “Cậu cũng quá trọng sắc khinh bạn, mua vợt chung với cô ấy, không mua với tớ. Hại tớ phải tìm người khác mòn cả mắt.”

Trần Việt cảm thấy mấy lời này của cậu ấy có phần vô lý, là Mạnh Quân nói muốn mua vợt với anh trước. Nhưng dựa theo phán đoán của anh về Từ Văn Lễ, càng giải thích với cậu ấy, cậu ấy sẽ càng cường điệu khẳng định kết luận của mình hơn, Trần Việt xem như không nghe thấy. Anh không nói năng gì, Từ Văn Lễ liền lái sang đề tài khác, thần thần bí bí thì thầm: “Mạnh Quân chắc chắn chơi tennis rất giỏi.”

Trần Việt hỏi: “Tại sao?”

Từ Văn Lễ cảm thán: “Cậu không thấy sao, cô ấy ăn mặc cực kỳ xinh đẹp sành điệu.”

“…” Trần Việt có đôi chút hoài nghi danh xưng sinh viên khối tự nhiên của Từ Văn Lễ, hỏi: “Giữa hai chuyện này có liên hệ gì với nhau?”   

“Trông có vẻ rất chuyên nghiệp. Lát nữa cậu cứ chờ mà xem.”

Buổi đầu tiên không có cơ hội để xem.

Giáo viên dạy tư thế vung vợt, bốn mươi sinh viên đứng xếp thành năm hàng, lặp đi lặp lại động tác vung vợt một cách thật chậm, vung suốt hai tiếng đồng hồ, đến mặt mũi quả bóng cũng không nhìn thấy. Mọi người cảm thấy nhàm chán, khó tránh khỏi chểnh mảng lơ là.

Thầy thể dục tận tình khuyên bảo: “Tôi hướng dẫn các em cách cầm vợt đúng kỹ thuật, đồng thời sửa lỗi cho các em. Các em lười biếng, tôi cũng không thể nào theo sát từng em một, nhưng tôi xin nói cho các em biết, nếu các em không chăm chỉ luyện tập, trong tương lai thế nào cũng sẽ bị lộ ra.”

Trần Việt nghe thấy mấy lời này, cánh tay đang vung vợt sững lại, mồ hôi từ thái dương chảy xuống mặt.

Mạnh Quân đứng chếch xéo ngay trước mặt anh, vai và khuỷu tay chùng xuống, thấy thầy giáo đi xa, lập tức buông thõng cánh tay, xoa bóp mấy cái. Cô vừa quay đầu lại, Trần Việt đã hấp tấp dời ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Cô thấy mái tóc anh ướt đẫm mồ hôi, cơ bắp trên cánh tay căng cứng, khẽ rung giật. Cô nhìn mấy giây, lại thả lỏng vai, rồi tiếp tục chầm chậm vung vợt.

Ba tuần sau, bắt đầu tập đánh bóng.

Thầy thể dục đứng đối diện bên kia lưới, giao bóng thẳng. Cả lớp đứng xếp hàng lần lượt ra sân đỡ bóng.

Mạnh Quân chậm rãi di chuyển về phía trước theo hàng. Các bạn sinh viên có người đỡ được, có người chạm sướt qua bóng, có người hoàn toàn không đỡ được. Đến lượt cô, cô có mặt đứng nghiêm chỉnh trên sân.

Thầy giáo phát bóng về hướng tay thuận của cô, độ khó không cao, Mạnh Quân vung vợt lên, quật vào… gió.

Quả bóng lộp bộp nảy khiêu khích trên mặt đất. Bên trong hàng dài đang xếp phía sau bật lên tiếng cười, Mạnh Quân đỏ bừng mặt, lật đật rời khỏi sân. Đầu ong ong, cô vòng qua sân bước nhanh về phía dành cho nhóm đã đỡ bóng xong, lúc này mới nhìn ra sân, đúng lúc đến phiên Trần Việt.

Góc bóng phát đi của thầy hơi chếch về một phía, Trần Việt thoăn thoắt băng lên vung vợt chuẩn xác dứt khoát, một tiếng ‘bốp’ đanh giòn lan đi trong không khí, quả bóng tiêu dao bay vọt qua lưới.

“Quao!” Tiếng trầm trồ khen ngợi dậy lên bốn phía.

“Giỏi lắm!” Thầy thể dục cũng bật ngón tay cái tán thưởng.

Trần Việt lau mồ hôi trên trán, rời khỏi sân.

Mạnh Quân dõi mắt nhìn anh chăm chú cho đến khi anh vòng qua sân đi vào hàng. Đợi tiết học kết thúc, mọi người giải tán, cô quay lại dòm Trần Việt. Bắt gặp ánh mắt của cô, Trần Việt nhìn lại cô với ánh mắt như muốn hỏi: ‘Sao vậy?’

Mạnh Quân gióng tiếng: “Có lần tớ đi ngang qua sân thể dục vào buổi tối, cậu đang tập đánh bóng đúng không?”

Trần Việt: “Ừm.”

Mạnh Quân mím môi: “Cậu có thể dẫn tớ đi tập chung được không?”

Trần Việt nhất thời không lên tiếng.

Mạnh Quân hạ thấp giọng: “Chỉ mấy buổi thôi, chỉ cần đỡ được bóng là được, có được không? Không đánh trúng được bóng, thật mất mặt.”

Trần Việt nói: “Được.”

Sáu giờ chiều, lúc Trần Việt chạy tới sân thể dục, Mạnh Quân đã có mặt đợi sẵn ở đó. Nhưng cô không tập mà ấn đầu vợt xuống đất rồi xoay tròn.

Trần Việt đến gần nói: “Xoay một lúc nữa, dây cước sẽ bị đứt.”

Mạnh Quân cầm vợt lên ôm vào lòng, vớt vát lại cho mình chút mặt mũi: “Hồi bé tớ biết đánh cầu lông, không hiểu sao lại không đỡ được bóng tennis. Rõ ràng hai môn này đâu có khác gì nhau.”

Trần Việt không nói gì, anh kéo một giỏ bóng tennis nằm bên rào chắn ra, nói: “Tớ ném bóng nhé.”

Mạnh Quân cười nói: “Không sao đâu, cậu cứ phát bằng vợt đi.”

Trần Việt nhìn cô, không nói thêm gì, cầm vợt đi qua phía đối diện bên kia lưới.

Anh cầm vợt, thả lỏng vai, tay trái thảy bóng lên, tay phải vung nhẹ vợt phát bóng đi. Với tốc độ vừa phải, quả bóng bay sang bên kia.

Mạnh Quân nhìn cây vợt của mình, rồi lại nhìn lên trời, dùng hết sức bình sinh vung mạnh…

Ra vợt muộn, không đỡ được bóng.

“…”

Nơi này rất yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng dội bóng hừng hực khí thế vang lên từ sân bóng rổ bên cạnh.

Vành tai Mạnh Quân ửng đỏ.

Trần Việt cất giọng nhẹ nhàng: “Là do tớ không kiểm soát lực tốt, hay là ném bóng đi.”

Mạnh Quân gật đầu tán thành: “Ừm, ném bóng đi.”

Trần Việt lại kéo giỏ bóng, cầm một quả bóng lên, hỏi: “Cậu chuẩn bị xong chưa?”

Mạnh Quân nắm chặt vợt, hạ thấp trọng tâm xuống: “Sẵn sàng.”

Trần Việt ném bóng qua, Mạnh Quân lại vung vợt…

Vung quá sớm.

Mạnh Quân xấu hổ, hai má đỏ bừng.

Nhưng nét mặt Trần Việt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, chuẩn bị ném tiếp một quả khác, giống như một cái máy ném bóng tự động vô cảm.

“Cậu đợi một chút!”

Đã hết giờ học nên có rất nhiều sinh viên đi ngang qua sân thể dục, Mạnh Quân không có cách nào thả lỏng cơ thể, vừa lo lắng vừa ngượng, cầm vợt chuẩn bị thật lâu.

Trần Việt nhẫn nại đợi cô một lúc, dịu giọng khích lệ: “Đừng sợ.”

“Tớ không sợ, chuyện này có gì phải sợ.” Cô cảm thấy tức giận bản thân mình, khuôn mặt lại đỏ bừng lên, nghĩ tới nghĩ lui, bất giác lầm bầm: “Quả bóng nhỏ như vậy, tốc độ lại nhanh như thế, sao có thể đánh trúng được chứ? Cậu xem cậu có đánh được không?” Vừa dứt lời liền nhặt quả bóng dưới đất lên ném về phía Trần Việt.

Trần Việt thoáng sửng sốt, nhanh như chớp chụp lấy chiếc vợt trên mặt đất, tung người ‘bốp’ một phát. Tư thế thong dong nhẹ nhàng.

Quả bóng bay lướt qua Mạnh Quân, đập vào rào chắn phía sau.

“…”

Mạnh Quân cắn chặt môi, đột nhiên ném vợt đi, ngồi phịch ra đất, đầu gục xuống giống như cây mạ non héo rũ, tự lẩm bẩm với chính mình: “Hoàn toàn không có cách nào đánh được, tennis quá biến thái. Lẽ ra mình nên chọn bóng rổ hoặc đá cầu. Tennis không chơi được…” âm thanh mỗi lúc một nhỏ rồi im bặt, xấu hổ không ngóc đầu lên được.

Trần Việt đứng một lúc, giở lưới chui qua, nhặt chiếc vợt dưới đất lên, đi đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống đưa cho cô.

Mạnh Quân cầm lấy, mặt mày ủ rũ: “Tớ xin lỗi. Làm lãng phí thời gian của cậu.”

Trần Việt nói: “Vừa rồi tớ thấy cậu cầm vợt không đúng góc độ lắm.”

Lần này Mạnh Quân ngẩng đầu lên, nhìn anh với ánh mắt đáng thương, chờ anh chỉ dẫn: “Không đúng chỗ nào vậy?”

Trần Việt nhìn bóng mình đang phản chiếu trong đôi mắt trong veo của cô, luống cuống cụp mắt: “Cậu cầm vợt lên đi.”

Mạnh Quân chậm rãi đứng dậy, cầm chắc vợt; Trần Việt đứng dậy theo cô.

“Góc này…” Trần Việt chỉ tay, muốn chỉnh lại cho cô nhưng lại sợ đụng phải cô. Tay anh cứ xoay qua trở lại lơ lửng trên cán vợt, cuối cùng đặt xuống đầu vợt, vặn một góc, cán vợt trong lòng bàn tay Mạnh Quân xoay theo.

Trần Việt nói: “Cậu thử vung vợt tới trước đi.”

Mạnh Quân cảm nhận được sự khác biệt, cô vung mấy lượt: “Ồ…”

Trần Việt giải thích: “Cách cầm vợt ảnh hưởng tới góc của mặt vợt, phải thay đổi góc dựa theo hướng của bóng. Cậu chỉ cần biết nó bay thẳng về hướng nào là được.”

Mạnh Quân hăm hở tập vung trong không khí một lúc, khoa tay múa chân nói: “Tớ thử lại lần nữa. Nếu lần này mà còn không được, tớ sẽ…”

Trần Việt dịu giọng nói: “Cậu quan sát bóng, đừng mãi nhìn chăm chú vào vợt. Vị trí của vợt phải dựa vào cảm nhận của bản thân.”

Mạnh Quân nghiền ngẫm một hồi: “Hình như tớ hiểu rồi.”

“Chuẩn bị.” Trần Việt nói dứt lời, ném quả bóng qua.      

Quả bóng màu vàng xanh vẽ một đường vòng cung trên bầu trời, Mạnh Quân nhìn chằm chằm vào hướng bay của quả bóng, bàn tay cầm vợt nhấp nhứ, ánh mắt theo sát đường rơi của nó, thình lình dùng toàn bộ sức bình sinh vung mạnh.  

“Bốp!”

Quả bóng nhỏ bị vợt quất trúng, thay đổi quỹ đạo bay về phía Trần Việt, thoắt cái đập vào đầu vai anh, ân ẩn đau. Nhưng Mạnh Quân không xin lỗi, cô giơ cao vợt nhảy cẫng lên, cười ha ha.

Trần Việt ngắm nhìn cô cười. Sao lại có một cô gái ngang tàng đến vậy, tựa ngọn lửa ngông nghênh kiêu ngạo.

Sau này anh nghĩ, tình cảm của anh dành cho Mạnh Quân đã bắt đầu từ chính những nỗi đau đủ muôn hình vạn dáng đó.