Con Đường Tám Ngàn Dặm - Cửu Nguyệt Hi

Chương 11




Ánh trăng như sương rơi nghiêng trên đỉnh núi, nhuộm bàng bạc khoảng sân nhỏ của tứ hợp viện. Bóng cây lựu phản chiếu trên tường mang mang hư ảo tựa bức tranh thủy mặc được phẩy nét mực nhạt với gam màu đen trắng giản dị. Từ bên trong bức vách của căn phòng thấp bé nằm ở góc tây nam vọng ra tiếng nước chảy róc rách, ô kính trên khung cửa tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như chiếc đèn lồng giấy.

Màn đêm tĩnh lặng.

Căn nhà nhỏ ở góc phía Đông, hai cánh cửa lớn dưới nhà mở rộng. Con Vân Đóa nằm nhoài trên bậu cửa, bàn chân măng cụt không ngừng quơ quào chộp mấy con bướm đêm và đám côn trùng mùa hè.

Trong nhà có một chiếc bóng đèn sợi đốt, chao đèn là tấm bìa trắng được cuộn thành hình nón, treo trên xà nhà. Trần Việt bóng lưng mảnh khảnh đang đứng bên bàn nấu bún gạo. Một chiếc bàn dài, một cái bếp từ, mấy loại gia vị đơn giản và bát đũa, chính là nhà bếp.

Nước trong nồi réo sôi, Trần Việt thả hai vắt bún vào, nghe thấy tiếng cửa nhà tắm đẩy ra. Mạnh Quân tắm rửa xong đang dợm bước đi về phòng.

Trần Việt bước ra cửa, cái bóng của anh kéo dài qua sân phủ lên bàn chân Mạnh Quân. Cô vẫn mặc chiếc đầm ngủ hai dây màu đỏ dưa hấu, trên vai choàng chiếc khăn tắm lớn màu xám tro.

“Mạnh Quân.”

“Hở? Cô quay lại.”

Ngược sáng, không thể nhìn thấy được nét mặt của anh.

“Qua đây ăn bún.”

Tâm trạng Mạnh Quân không tốt, cô lắc đầu: “Tớ không muốn ăn.”

“Đã nấu rồi.”

“Tớ buồn ngủ.”

“Ăn xong rồi ngủ.”

Mạnh Quân nhíu mày, trước giờ cô rất sợ bị quản thúc.

Cách khoảnh sân, cái bóng của người đàn ông trùm lên cô. Cô đứng một lúc rồi lẹp xẹp lê dép bước xuống thềm đá xanh băng qua sân.

Còn chưa bước qua bậu cửa, con Vân Đóa đang lim dim mắt bỗng giật bắn mình nhảy dựng dậy chui tọt vào nhà, phóng lên bậc thang nhỏ nằm khuất trong góc, nấp trên cao quan sát Mạnh Quân qua lan can cầu thang.

Mạnh Quân không một chút khách khí, nói: “Tình nhân nhỏ nhà cậu không thích tớ.”

“Không cần để ý.” Trần Việt cầm đũa khuấy bún trong nồi: “Dù sao cậu cũng không thích nó.”

Mạnh Quân: “…”

Cô vuốt phần tóc ướt bên tai: “Rõ ràng đến vậy sao?”

Trần Việt: “Rõ ràng như nó không thích cậu.”

“…” Cô liếc mắt nhìn con mèo trên bậc thang, hừ giọng: “Nó không trắng cũng chẳng mềm chút nào, sao lại gọi là Vân Đóa chứ? Gọi là Ô Vân còn đúng hơn.” (*Ô Vân: mây đen)

Trần Việt nói bâng quơ: “Tính khí cô nàng quả là không mấy tốt.”

(*) Trần Việt dùng từ ‘她’ – nó; cô ấy; chị ấy; bà ấy (đại từ nhân xưng chỉ ngôi thứ ba số ít, phái nữ).

Mạnh Quân ngờ rằng anh đang nói mình, dẩu môi hỏi: “Nó là giống đực hay cái?”

Trần Việt: “Cái.”

“Biết ngay mà, hèn chi thích cậu, không thích tớ.”

Trần Việt: “Chuyện này không liên quan tới đực hay cái.”

Mạnh Quân nói với vẻ quả quyết: “Có liên quan!”

Trần Việt không tranh cãi với cô.

Mạnh Quân hài lòng, quét mắt một vòng quanh nhà, cô rất thích nhà anh, có sinh khí hơn nhà của cô ở bên kia.

Không gian chừng ba mươi mét vuông, không lớn không nhỏ, bài trí đơn giản, sắp xếp vô cùng ngăn nắp gọn gàng.

Một chiếc bàn làm việc cạnh cửa sổ, bên trên để máy vi tính, máy tính bỏ túi, giấy kẻ ô, ống đựng bút. Trên bàn chất đầy bản vẽ kỹ thuật, số liệu thực nghiệm cối xay gió, bản đồ quy hoạch thị trấn Thanh Lâm, dự án xóa đói giảm nghèo, còn có bảng khảo sát tình hình học sinh của quỹ từ thiện. Dọc trên tường là một dãy kệ, sách được phân thành từng loại, xếp chồng lên nhau ngay ngắn, sách chuyên môn, tài liệu tham khảo, tạp chí, tài liệu chính sách, văn học lịch sử, thiên văn địa lý…

Mạnh Quân lại cảm thán: “Hồi đại học cậu đã rất say mê nghiên cứu, tớ còn nhớ lúc nào cậu cũng lấy được học bổng.”

Nhưng cô đã quên sau khi nhận được học bổng anh đã mời cô ăn cơm; cô đương nhiên không nhớ, bởi vì anh đã lấy danh nghĩa mời Hà Gia Thụ, mời cả phòng ký túc xá. 

Bún chín tới, Trần Việt dùng đũa gắp vào bát nước dùng, cho thêm gia vị rồi quay lại nhìn cô.

Mạnh Quân khoanh tay đứng dưới ngọn đèn sợi đốt, ánh đèn chiếu vào hàng mi dài rậm tạo nên cái bóng nhàn nhạt trong đôi mắt đen láy của cô.

Trong nhà không có chỗ ngồi, trước giờ cô đều múc thức ăn rồi mang về ăn ở phòng mình.

Trần Việt kéo hai chiếc ghế đẩu cao và hai chiếc ghế thấp ở sát tường ra, nói: “Ngồi tạm một chút!”

Anh đặt bát mì và đũa lên ghế đẩu, Mạnh Quân ngồi trên chiếc ghế thấp không khác gì ngồi xổm dưới đất.

Mạnh Quân gắp một đũa bún, chu miệng thổi: “Có điều cậu ở lại nơi này, không cảm thấy buồn chán sao?”

Trần Việt ngẩng đầu: “Không. Rất bận.”

Mạnh Quân xuôi xị: “Tớ chán sắp chết rồi.”

Vốn dĩ cô muốn đến một nơi xa xôi hẻo lánh, chuyển hướng sự chú ý, nào ngờ khi sự nhàn rỗi độc chiếm thời gian, cô càng cảm thấy lo lắng bất an hơn.

Trần Việt: “Nếu cậu muốn đọc sách… sách ở đây, cậu thích quyển nào cứ lấy.”

Mạnh Quân nhíu mày: “Đâu phải cậu không biết tớ không thích đọc sách.”

Trần Việt không nói gì.

Mạnh Quân nói tiếp: “Ngay cả game cũng không chơi được, tín hiệu chập chờn quá.”

Trần Việt dịu dọng dỗ dành: “Ngày mai tớ gắn cho bên cậu một cái Router.”

“Thật hả?”

“Ừm.”

“Cảm ơn cậu!” Tâm trạng của cô lập tức hớn hở trở lại, vùi đầu ăn bún.

Mạnh Quân ăn được một lúc bắt đầu cảm thấy nóng, rút khăn tắm trên vai xuống ôm trước ngực. Đầm ngủ kiểu hai dây, lộ ra bờ vai thon nhỏ và xương quai xanh mảnh mai trắng ngần. Mái tóc ướt buông xõa trên vai, những giọt nước li ti đọng nơi đuôi tóc lẳng lặng trượt xuống làm loang ra những chấm tròn đỏ sẫm trên chiếc đầm ngủ.

Trần Việt hỏi: “Máy sấy hư rồi sao?”

“Đâu có. Dù sao bây giờ cũng chưa đi ngủ, để khô tự nhiên tốt cho tóc hơn.”

“Ừm.” Trần Việt im lặng thu lại ánh mắt, không nhìn cô nữa, nhanh chóng ăn xong hết bún rồi đứng dậy.

Cái bóng của anh trải dài trên mặt đất, gấp khúc ở nơi tiếp giáp với vách tường rồi in lên trần nhà, tựa hồ cả căn phòng tràn ngập bóng hình anh.

Mạnh Quân vô cớ cảm nhận được một thứ sức mạnh khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn.

Anh đứng trước ‘bếp’, khom người lau dọn bàn. Chiếc quạt trần trên đầu chầm chậm chuyển động cắt đứt quãng luồng ánh sáng chiếu xuống người anh, sườn mặt nghiêng của anh thoắt tối thoắt sáng, xương lông mày hơi gồ lên, lông mi rất dài, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm góc cạnh nam tính.

Chiếc quạt quay đều làm không khí chuyển động thành gió, thổi chiếc áo phông dán sát vào lưng anh, phác họa lên những đường nét rắn rỏi đầy sức mạnh.

Đang mải ngắm nhìn, Trần Việt bất chợt di chuyển ánh mắt, giao với ánh mắt của cô.

Trong mắt nhau chứa đựng vẻ sâu lắng tĩnh lặng của đêm.

Trái tim Mạnh Quân vô cớ run lên, cô luýnh quýnh nói: “Tớ ăn xong rồi.”

Cô cầm bát toan đứng dậy, Trần Việt nhẹ giọng: “Để đó đi. Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mạnh Quân ngồi im tại chỗ không nhúc nhích, anh bước tới lấy cái bát đi.

Cô ngồi sững một lúc mới sực tỉnh, đứng dậy bước qua bậu cửa tiến vào màn đêm. Đi vào nhà, lên gác, không bật đèn.

Mạnh Quân ngồi khoanh chân trên ghế mây, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu trong bóng tối, suy nghĩ quay cuồng, rồi thở ra.

Không hiểu sao, cô bỗng nhớ tới khoảnh khắc ngồi trong hẻm núi, Trần Việt nhìn cô nói: “Tớ đã nói, cậu sẽ không quay về được.”

Nhớ tới cô ngồi sau xe máy, chúi đầu vào lưng anh.

Trong sân truyền đến tiếng nước chảy rào rào, Mạnh Quân rón rén đi tới bên cửa sổ. Trần Việt đang ngồi xổm trên bậc thềm rửa bát, con báo nhỏ ngồi chồm hổm bên cạnh anh, ngoe nguẩy đuôi, meo ô meo ô nói chuyện với anh.

Anh ngồi ở nơi giao nhau của ánh sáng và bóng tối, một cái bóng mờ đường nét mượt mà hiện trên cánh tay anh.

Nhưng cô nhanh chóng nhớ đến chiếc ô tô ghê tởm trên con đường ruộng kia, rồi sực nhớ mình đã bỏ hút thuốc, lập tức dụi tắt đầu thuốc, leo lên giường.  

Mạnh Quân lăn qua lộn lại, lòng bức bối ngột ngạt. Tóc vẫn chưa khô, cô đành phải tiếp tục nghịch điện thoại. Ban ngày Nhã Linh gửi Wechat hỏi cô có viết ca khúc mới chưa, bảo nhóm nhạc nữ mới thành lập hồi năm ngoái của công ty sắp ra album. Mạnh Quân phớt lờ không trả lời cô ấy.

Điện thoại không có trò chơi gì thú vị, cô uể oải đăng nhập vào ứng dụng video, không có ai để lại tin nhắn, chỉ có ‘Ánh nắng chiếu trên cây hạch đào’ lại tặng xu cho cô vào hôm qua, còn gửi kèm biểu tượng ‘cố lên’.

Cô lướt trang trong vô thức, lại vuốt chuyển ứng dụng video, vuốt tới vuốt lui bất giác chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.

Cả một ngày mệt nhọc, sáng hôm sau đồng hồ báo thức reo inh ỏi cũng không đánh thức được Mạnh Quân. Lúc giật mình tỉnh dậy, đầu óc mơ màng, loáng thoáng cảm thấy đêm qua đã mơ thấy rất nhiều điều kỳ lạ nhưng lại không có cách nào nhớ ra được.

Tám giờ rưỡi sáng, cô vội vàng thay đồ rửa mặt rồi lật đật chạy tới trường.

Thoạt đầu, phương pháp ‘trò dạy thầy’ mà cô nghĩ ra rất có hiệu quả, những giai điệu cô dạy nhanh chóng lan tỏa khắp sân trường. Có lần tình cờ gặp cô hiệu trưởng Đao trong giờ giải lao, cô ấy còn khen: “Nghe các em học sinh nói, giờ học của cô Mạnh rất thú vị.”  

Nhưng phương pháp giảng dạy này kéo dài chưa đầy một tuần thì xuất hiện tình trạng thắt nút cổ chai — các bạn học sinh không còn bài hát nào hay để dạy Mạnh Quân. Phương pháp này chỉ có thể khuyến khích mọi người tích cực tham gia xây dựng tiết học, nhưng nhược điểm là đảo lộn trật tự đem xe đặt trước ngựa.

Cốt lõi của vấn đề nằm ở chỗ, cô là giáo viên nhưng cô không có cách nào ‘cho’ học sinh của mình nhiều hơn.

Lại đến cuối tuần, Mạnh Quân vắt óc suy nghĩ cả ngày, không có kết quả.

Suốt cả thứ bảy và chủ nhật Trần Việt đều không có ở nhà, Lí Đồng lại ghé sang. Mạnh Quân và cô ấy gặp nhau trong sân.

Lí Đồng mua một túi đào mỏ quạ của đồng bào miền núi, mang qua cho Bách Thụ, nhưng Bách Thụ đã đi xuống thôn. Cô ấy cũng không thất vọng, vui vẻ cầm con dao nhỏ ngồi trên bậc thềm đá, lấy một trái trong túi lưới ra, mở nước rửa sạch rồi gọt vỏ thành một dây dài ngoằng, gọt xong đưa lên miệng cắn một miếng to, thấy ngon miệng còn gật gù hài lòng.

Nhìn thấy Mạnh Quân, cô ấy cười thật tươi: “Lại đây ăn đào nè.”

Mạnh Quân đi qua ngồi xuống, Lí Đồng đưa cho cô một trái.

“Cảm ơn chị.”

Lí Đồng lại gọt một trái khác cho mình.

Mạnh Quân đưa mắt nhìn cánh cửa khóa chặt sau lưng, nói: “Không biết Trần Việt và anh Bách Thụ chạy đi đâu, vừa mới sáng ra đã không thấy mặt ai.”

“Hoặc là lên núi, hoặc đi xuống thôn. Cậu ấy bận đến nỗi không còn thời gian để thở, tháng trước vừa mới lắp đặt xong mười cái quạt gió, nghe nói lô tiếp theo sắp lên tới. Rồi còn tổ xóa đói giảm nghèo đã vận hành được một năm, dự án đã đến giai đoạn sau, càng bận rộn hơn. Cậu ấy đến nơi này một năm, hầu như không ghé về nhà.”

Mạnh Quân hỏi: “Nhà cậu ấy ở đâu ạ?”

“Nhược Dương đó, không phải em là bạn học của cậu ấy sao?” Lí Đồng thắc mắc: “Hai đứa không tán gẫu hả?”

Mạnh Quân: “…”

Cô mường tượng trong đầu huyện Nhược Dương, mặc dù không thể so sánh được với thành phố cấp tỉnh, nhưng nhịp sống cũng rất sôi động, ở trung tâm thị xã còn có thành cổ.

Mạnh Quân quyết định chứng minh mình và anh thật sự là bạn cùng lớp: “Chẳng phải bố mẹ cậu ấy đã mất từ khi cậu ấy còn nhỏ rồi sao, trong nhà còn có ông bà ạ?”

“Không. Có bà nội, nhưng hồi cậu ấy lên cấp hai thì bà cũng mất. Không về nhà cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không còn ai ở đó. Dừng chân nơi nào thì nơi đó là nhà thôi.” Lí Đồng gọt đào, nói tiếp: “Thật ra nguyên quán của cậu ấy không phải ở Vân Nam đâu.”

Mạnh Quân hỏi: “Vậy ở đâu ạ?”

“Cái đó thì chị không biết. Chị cũng chỉ nghe anh Bách Thụ kể lại, ông nội cậu ấy tham gia quân ngũ, ba cậu ấy mồ côi từ trong bụng mẹ. Cậu ấy còn chưa tròn tuổi thì ba mẹ qua đời, được bà nội nuôi.”

Mạnh Quân không biết phải nói gì, ăn xong quả đào thứ hai, nói: “Loại đào này ngọt quá, lại giòn nữa.”

“Đào mỏ quạ Mông Tự mà, giống đào ngon số một Vân Nam đó.” Lí Đồng lại gọt thêm một trái khác cho Mạnh Quân: “Trần Việt cũng lạ, bạn học nữ nào cũng cực kỳ xinh đẹp. Lầu đầu gặp em, chị cứ tưởng nhìn thấy tiên nữ.”

Mạnh Quân nghe thấy chữ ‘cũng’, hỏi bâng quơ: “Chị đã gặp các bạn học khác của cậu ấy rồi ạ?”

“Bạn cùng lớp nghiên cứu sinh của cậu ấy đó, em không biết cũng phải. Kỳ nghỉ đông vừa rồi, lặn lội từ Thượng Hải đến đây. Chị thấy cô bé đó thích Trần Việt lắm.”

“Sau đó thì sao?”

“Chen chúc với chị trong ký túc xá hai đêm rồi đi. Cô ấy nói với chị, hồi còn đi học đã thích Trần Việt nhưng không có cách nào theo đuổi được. Nhà cô bé đó cũng rất giàu có.”

Mạnh Quân hừ một tiếng: “Cậu ấy, tên đầu gỗ này, ăn nói vụng về, lại có thể khiến cho con gái yêu thích như vậy.”

Lí Đồng nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Vụng về chỗ nào chứ. Trần Việt nói ít nhưng mỗi lời nói ra đều gãy gọn súc tích đi thẳng vào trọng tâm. Làm việc gì cũng giỏi, kêu gọi đầu tư mở trường học cho bọn trẻ, nói chuyện vô cùng đĩnh đạc tự tin đầy sức thuyết phục.”

Mạnh Quân im lặng lắng nghe, mãi một lúc lâu sau mới sực phản ứng — đúng vậy, anh vừa theo dõi vận hành cối xay gió vừa tham gia công tác xóa đói giảm nghèo, giao tiếp với đồng nghiệp, nói chuyện với bà con, thương lượng với những nhà đầu tư, phối hợp với các tình nguyện viên… thì làm sao có thể ăn nói vụng về chứ. Như vậy xem ra, anh chỉ không có gì để nói với cô mà thôi. Có phải anh cảm thấy cô là một người qua loa hời hợt? Đúng vậy. Nhất định anh cảm thấy mọi việc cô làm đều hỏng bét nên không còn lời nào để nói với cô.

Ăn nhiều đào quá, mắc nghẹn trong cổ họng.

Mạnh Quân đấm nhẹ ngực, giọng ủ dột: “Chị Lí Đồng, dạy bọn trẻ thật là khó.”

“Rất nhiều người đến nơi này hỗ trợ giảng dạy ngắn hạn đều như vậy, không biết phải bắt đầu từ đâu, tới khi tìm ra được tiết tấu nhịp điệu rồi thì cũng đến lúc phải rời đi. Cho nên bọn chị cũng không dám trông đợi gì nhiều.” Lí Đồng ăn đào, nhìn cô cười: “Chị nói thật lòng, em đừng giận.”

“Em không giận. Em chỉ cảm thấy hơi buồn và thất bại, cảm thấy việc mình làm không mang lại được ích lợi gì.”

Lí Đồng im lặng một lúc, đưa cho cô một quả đào khác, nói: “Sao lại không có ích lợi gì.”

Mạnh Quân không mấy bị thuyết phục: “Chị nói đi.”

“Sự khác biệt lớn nhất giữa bọn chị và tụi em, ngoại trừ truyền đạt cho bọn trẻ kiến thức nền tảng, bọn chị không thể khơi dậy sự sáng tạo, sự rung cảm chân thật ở nơi chúng, không thể hun đúc nên tâm hồn, tình cảm và ý chí của chúng. Nhưng kỳ thực có mấy người làm được điều đó đâu chứ, người thầy như vậy thật sự rất khó tìm.”

Mạnh Quân im lặng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh cao vợi nơi những chú chim nhỏ đang tung cánh chao liệng tự do.

Đêm đó, khi ngồi trên ghế mây ôm đàn guitar phổ nhạc, nhìn sheet nhạc trên giấy, trong đầu cô bất chợt nảy sinh ra linh cảm.

(*) Sheet nhạc: Mỗi bài hát thường gồm phần nhạc và lời. Hai phần này chính là sheet. Sheet nhạc là cách ghi một bài hát có nốt nhạc và lời hát. Sheet nhạc giúp học piano, guitar… tốt hơn và hát đúng nhịp, đúng cấu trúc. – theo nhaccongvn.com.



Chuông vào lớp vang lên, các bạn học sinh lớp 7/3 ngồi yên vị trong phòng học nhạc. Mạnh Quân cầm một xấp giấy, phát cho mỗi người một tờ.

Trong sự tò mò của các bạn nhỏ, Mạnh Quân viết các con số lên bảng đen: “1, 2, 3 —”

Mấy tên con trai nghịch ngợm đọc theo: “6, 7, 8, 9 —”

Nhưng Mạnh Quân chỉ viết đến 7 thì dừng lại, bắt đầu viết dòng thứ hai, cũng là “1, 2, 3 —” viết đến 7 như hàng trên.

Điểm khác biệt là lần này đằng sau mỗi con số đều có một chấm nhỏ.

Cả lớp ngơ ngác nhìn nhau. Mạnh Quân đặt viên phấn xuống, nói: “Trên bảng là 14 con số trước đây cô đã dạy các em, Đô Rê Mi Fa Sol La Si. Mọi người hãy xáo trộn thứ tự, tùy ý sắp xếp ngẫu nhiên và lặp lại như thế nào cũng được. Viết đầy hết trang giấy thì dừng lại.”

Các bạn học sinh không biết lý do nhưng ai nấy đều ngoan ngoãn làm theo, chẳng mấy chốc đã viết xong.

Mạnh Quân bước đến bên đàn piano, đàn qua 14 nốt nhạc trên bảng một lần, ngón tay cô lướt trên phím đàn, một chuỗi nốt nhạc tuôn ra. Các bạn học sinh vô thức cất giọng hòa theo.

Mạnh Quân nói: “Vừa rồi mỗi bạn đã tự sáng tác một bản nhạc, ai muốn nghe thử bản nhạc của mình nào?”

Đổng Bằng lập tức giơ cao cánh tay: “Cô ơi, em!”

“Nào, bắt đầu từ Đổng Bằng.” Mạnh Quân ngồi xuống ghế đàn, Đổng Bằng nộp tờ giấy của mình lên, cô bắt đầu đánh: “24645646776…”

Mọi người chăm chú lắng nghe, Đổng Bằng bưng miệng cười nghiêng ngã.

Mạnh Quân hỏi: “Cả lớp thấy bản nhạc này của bạn Đổng Bằng nghe có hay không?”

Bạch Diệp nói: “Giống bà nội em phơi ngô trên sân ạ.”

Cả đám cười ngặt nghẽo.

Mạnh Quân cũng cười: “Bạch Diệp, em mang bản nhạc của em lên đây.”

Bạch Diệp hớn hở nộp lên, Mạnh Quân đàn, “523647425641”

Không ngờ giai điệu lại khá êm dịu dễ nghe, Tây Cốc nói: “Giống như đang đắm mình trong ánh nắng vậy!”

Các bạn nhỏ bắt đầu chộn rộn, nhao nhao nộp ‘âm nhạc’ của riêng mình. Mạnh Quân nhìn thoáng qua Long Tiểu Sơn ở hàng cuối cùng, nói: “Long Tiểu Sơn, bản nhạc của em đâu?”

Long Tiểu Sơn vẫn không nói chuyện với cô như mọi khi. Mạnh Quân đi xuống cầm tờ giấy trên bàn, Long Tiểu Sơn đè xuống không cho cô lấy. Mạnh Quân nhìn cậu, cậu bé cũng nhìn cô chằm chằm, ánh mắt im lặng nhưng không có mảy may nào vô lễ bất kính.

Mạnh Quân khẽ dùng sức kéo nhẹ tờ giấy, Long Tiểu Sơn liền buông ra.

Mạnh Quân quay trở lại ghế, ngón tay lướt trên phím: “13131, 17. 17. 6., 14141, 27. 26. 5.”

Mặc dù giai điệu thoáng đôi chút nặng nề, nhưng lại hết sức nhịp nhàng.

Ai đó nói: “Giống ma quỷ chạy trong nhà.”

Cười rộ lên. Long Tiểu Sơn cúi đầu im lặng.

Mạnh Quân khen ngợi: “Cô cảm thấy rất có phong cách của một nhạc sĩ đích thực.”

“Còn lâu Long Tiểu Sơn mới trở thành nghệ sĩ dương cầm.” Lưu Tư Thành ngồi cuối lớp hét tướng lên.

Mạnh Quân lập tức nói: “Ai cũng có thể trở thành bất cứ ai đó.”

Long Tiểu Sơn vẫn cúi thấp đầu, không nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt.

Mạnh Quân lo lắng cậu bé nhạy cảm nên chuyển hướng câu chuyện: “Lưu Tư Thành, em còn nói người khác, bản nhạc của em đâu nào?”

Cô đàn hết bản này đến bản khác, cố ý thêm một số nhịp và tiết tấu cho từng bản. Mỗi khi chơi một bản, các bạn nhỏ lại ngân nga hòa theo, rõ ràng là lệch tông lạc nhịp, nhưng ai nấy đều vô cùng thích thú hăng say.

Mạnh Quân nghe lướt qua hết một lượt, phát hiện có thể kết hợp các đoạn nốt nhạc do các bạn nhỏ viết thành một bản nhạc đơn giản.

“Cả lớp, hôm nay là buổi thử nghiệm đầu tiên, tất cả mọi người đều làm rất tốt. Âm nhạc không phải là môn học khó, bản nhạc chính là tổ hợp các nốt nhạc cơ bản. Lần sau chúng ta lại viết tiếp, cố gắng càng lúc càng hay hơn, được không?”

“Dạ!”

Mạnh Quân cũng rất hài lòng với buổi dạy này, thấy đã sắp đến giờ tan học, bèn xoay người lau bảng. Đột nhiên bên dưới vang lên tiếng bàn ghế ngã đỗ.

Mạnh Quân quay phắt đầu lại, hai ba bộ bàn ghế hàng sau cùng ngã chỏng chơ, mấy nam sinh nhảy rộn lên. Lưu Tư Thành bị đánh ngã xuống đất, Long Tiểu Sơn cầm ghế đập vào người Lưu Tư Thành.

“Long Tiểu Sơn!” Mạnh Quân lao đến, nhưng quá muộn, cái ghế phang xuống, dội lên một tiếng ‘bộp’ kinh hoàng. Cô hoảng hốt, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện lớn. Nhưng Lưu Tư Thành đã lăn nhanh vào gầm bàn, phần đầu tránh được va đập song cánh tay xước một vệt dài, máu tứa ra.

Long Tiểu Sơn vẫn còn đang tính tiếp tục nện xuống, Mạnh Quân túm lấy cánh tay cậu: “Long Tiểu Sơn, em làm gì vậy! Dừng tay cho cô!” Cô kéo cậu lại nhưng không được: “Dừng tay, em có nghe cô nói không Long Tiểu Sơn! Cô bảo em dừng lại!”

Mấy nam sinh khác nhào vô can ngăn, Long Tiểu Sơn như con thú hoang, hai chân không ngừng vùng vẫy.

Tiếng cãi vã, tiếng bàn luận, tiếng bàn ghế nghiêng đổ, tiếng la hét nhốn nháo hỗn loạn, tiết học vui vẻ ấm áp trong phút chốc tan tành. Sợi dây thần kinh căng như dây đàn trong đầu Mạnh Quân kia cuối cùng cũng đứt đoạn, cô gần như hoàn toàn tuyệt vọng với nơi này. Lửa giận xộc thẳng lên đỉnh đầu, cô không còn thiết bất cứ thứ gì, bước tới đạp vào bắp chân đang vùng vẫy loạn xạ của Long Tiểu Sơn: “Khốn kiếp, cô đã bảo em dừng lại, tai em bị điếc hả?!”    

Trong nháy mắt, lặng phắc như tờ. Tất cả mọi người hoảng hốt sững sờ, đồng loạt đổ dồn ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Mạnh Quân.

Long Tiểu Sơn cũng ngừng giãy dụa, đôi mắt đen láy chằm chằm nhìn cô.

Huyệt thái dương của Mạnh Quân đập mạnh: “Đánh bạn trong lớp, có còn kỷ luật nữa không? Em là thứ lưu manh, côn đồ, rác rưởi bỏ đi sao?”

Long Tiểu Sơn nhìn sững vào cô, nắm tay siết chặt đến nổi vằn gân xanh.

Mạnh Quân ném cái ghế xuống, đến gần cậu: “Sao? Cô nói sai về em, em không phục đúng không?”

Long Tiểu Sơn đứng bất động, cũng không hé môi lấy một lời, ánh mắt như muốn khoét sâu vào khuôn mặt cô.

Mạnh Quân nói: “Em cút ra ngoài cho cô!”

Long Tiểu Sơn gạt mấy bạn đứng bên cạnh, xách áo khoác bước ra khỏi lớp.

Mạnh Quân đứng trong mớ hỗn độn, không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào, sự thất bại cùng cực bao trùm lấy cô; cô quay đầu lại nhìn những gương mặt non nớt xung quanh: “Mọi người trở về chỗ của mình đi, chúng ta tiếp tục bài học!”

Cô không biết mình đã đi trở lại bục giảng như thế nào, khoảnh khắc bước lên đó, cô hoàn toàn nản chí ngã lòng. Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, giải tán lớp học thất bại này trước mặt cô.

Tất cả mọi người đã đi hết, cô dựng bàn ghế lên, ngồi xuống, gục đầu lên tay, bất lực tột cùng.

Quá khó khăn.

Mọi thứ quá khó khăn.

Cô ngồi lặng ở đó không biết bao lâu, bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp, Tây Cốc hốt hoảng xông vào: “Cô Mạnh, cô đi mau! Đến phòng ban giám hiệu tránh đi!”

Cô gái nhỏ chạy vọt tới trước mặt Mạnh Quân, kéo tay cô: “Đi mau, Dương Lâm Chiêu muốn đến đánh cô!”