Màn đêm buông xuống, đèn được thắp sáng, bên trong Vọng Trúc Hiên mọi người đang chuẩn bị cho chủ tử đi ngắm đèn.
Triệu Trầm không mang bọn nha hoàn đi ra ngoài nên đám người Tưởng ma ma cũng không có chuyện gì cần làm, chỉ phân công hai người ở lại giữ phòng, chờ các chủ tử trở về rồi hầu hạ. Tưởng ma ma đang nói chuyện thì trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi bị đè nén, ánh mắt của nàng đảo qua, thấy bọn người Lục Vân đỏ mặt cúi đầu, hài lòng gật gật đầu, dẫn các nàng đi ra ngoài.
Đại thiếu gia tuổi trẻ khí thịnh, thường xuyên hồ nháo, bốn nha hoàn biết ý nên xem như không tệ. Đối với những phủ khác, chuyện nha hoàn bò lên giường chủ tử cũng nhiều, ngoại trừ muốn kiếm chỗ tốt làm di nương, có mấy ai không phải do động tĩnh nam nữ làm gợi lên ham muốn chứ?
Trong phòng, A Kết vừa mới thay xong cẩm bào đã bị người kéo đi, hai chân run rẩy đứng trên mặt đất gần như vô lực chống đỡ, nửa người trên lại bị ép ngã ở trên giường, đầu sỏ gây nên lại giữ chặt hai tay đang muốn đẩy hắn ra, chôn đầu ở trước ngực nàng...
Không khí thanh lãnh(trong veo mà lạnh lùng), nàng kìm lòng không được co lại làm lộ đầu vai ra bên ngoài, mím chặt đôi môi chịu đựng từng đợt nóng bỏng hắn mang lại. Sau đó, thừa dịp nam nhân thay nàng kéo lại vạt áo, tựa vào bả vai nàng thở gấp, nhỏ giọng thương lượng: "Nếu không thì thiếp quấn vải lại được không?" Là hắn muốn nàng mặc nam trang, cũng là hắn không cho nàng quấn băng vải, kết quả nàng mới thay xong còn chưa kịp soi gương nhìn lại cho cẩn thận, liền bị người kéo lại đây.
Mắc cỡ chết người.
"Không cần, ta sợ siết đau nàng."
Khàn khàn mở miệng, Triệu Trầm chậm rãi ngẩng đầu nhìn thê tử của mình. Nàng chải búi tóc nam nhân, mái tóc đen dùng ngọc trâm cố định ở đỉnh đầu càng làm cho người khác để ý đến ngũ quan tươi đẹp của nàng. Lông mày thanh tú, mắt hoa đào xấu hổ thẹn thùng, đôi môi đầy đặn, khuôn mặt tựa phù dung, cần cổ thon dài trắng nõn, dưới cổ áo xương quai xanh như ẩn như hiện. Nhìn thấy, hắn không còn muốn đi ra ngoài, chỉ muốn ở trong phòng cùng nàng quấn lấy nhau một đêm.
Chỉ là nàng hiếm khi ra khỏi cửa, là hắn hứa hẹn mang nàng ra ngoài. Nên từ lúc đó, nàng mỗi ngày đều ngóng trông, làm sao hắn có thể làm cho nàng mất hứng?
Có ít chỗ tốt, phải dỗ thê tử cao hứng, nàng mới nguyện ý cho hắn.
Triệu Trầm xem mãn nhãn mới vội vã kéo A Kết dậy, tự mình thay nàng mặc lại quần áo lần nữa.
A Kết vốn đang lo lắng hắn thay đổi ý định, giờ thấy Triệu Trầm thay mình mặc quần áo, nàng lập tức an tâm. Nhưng mà nhìn lại bộ ngực vẫn nổi lên của bản thân, lại nhịn không được có chút thẹn thùng, "Như vậy, người bên ngoài vừa nhìn liền biết thiếp là nữ nhân." Thân thể của mình, nàng không ngại khó chịu, hắn lại đau lòng trước, chỉ quấn một đêm mà thôi, sao lại siết chặt chứ? Nếu như hắn nghĩ, trong thoại bản(một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này) nữ giả nam trang hay nữ tướng quân chẳng phải đều phải chịu đựng việc thân thể không thoải mái mỗi ngày?
"Bên ngoài trời tối nên không có ai nhìn chằm chằm vào ngực nàng, nếu nàng mặc đồ nữ nhân thì vừa xuất hiện, những nam nhân kia sẽ nhìn về phía nàng trước, mang mũ che thì nàng lại không thể chơi tận hứng, như vậy vừa đủ." Thực ra là Triệu Trầm thương tiếc hai bảo bối của mình chịu ủy khuất, nói xong cách lớp quần áo tuỳ tiện nhéo nhéo, hiển nhiên là tên hạ lưu bừa bãi.
A Kết lui ra phía sau một bước, không dám trừng hắn, đỏ mặt đi tới trước gương chỉnh lại búi tóc vừa mới bị làm loạn.
Hai khắc sau, hai người đã đến phố chính náo nhiệt nhất của kinh thành phồn hoa.
Triệu Trầm đi bên cạnh A Kết, tay áo dài che lấp đi bàn tay nhỏ của thê tử nằm trong tay hắn, A Kết an tâm để hắn nắm, ánh mắt lại lưu luyến đèn lồng hai bên, không hề lo lắng bị người đụng vào. Vài lần có đứa nhỏ đột nhiên từ ngõ hẻm lao ra, Triệu Trầm đều nhanh chóng kéo nàng sang một bên còn bản thân ngăn cản hộ nàng.
Loại cảm giác này đối với A Kết thật xa lạ.
Nàng là trưởng nữ trong nhà, ra cửa làm khách nàng cũng giúp cha mẹ chăm sóc đệ đệ và muội muội, vẫn luôn là nàng lưu ý đệ đệ có tinh nghịch hay không, muội muội có làm cử chỉ gì mà cô nương gia không nên làm hay không? Sau khi gả cho Triệu Trầm, nàng từ trưởng tỷ biến thành thê tử, hắn quan tâm nàng, mọi chuyện xảy ra đều có hắn chắn tại trước người nàng...
A Kết ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng sáng, trong ánh đèn phồn hoa, nam nhân của nàng đang chú ý dòng người trước sau, nhận thấy ánh mắt chăm chú của A Kết, hắn cúi đầu cười với nàng, vô thanh hỏi, trong mắt phượng sáng rọi, so với ánh trăng ngọn đèn đều muốn say lòng người hơn. A Kết cũng cười, lớn mật cầm tay Triệu Trầm, kéo hắn đến một cái đèn mà mình mới nhìn trúng.
Ngày hội Nguyên tiêu, người qua đường thường xuyên qua lại, đều đang cùng thân nhân hưởng thụ náo nhiệt, sẽ không ai chú ý người khác làm cái gì. Có lẽ sẽ có người chú ý đến trong đám người có thiếu niên phong thái xuất chúng, có lẽ cũng có người nhìn ra đó là một cô nương dáng người nhỏ nhắn, nhưng những điều đó có quan hệ gì với bọn họ đâu? Bên người bọn họ cũng có thân nhân hoặc người trong lòng đi cùng, bọn họ cũng có câu chuyện của riêng mình.
~
A Kết chọn quầy bán đèn đang tổ chức đoán đố đèn, chủ sạp là một lão sư phụ có chòm râu dê, ngoại trừ trên giá gỗ hai bên dùng để treo đèn hoa muốn bán, trên cái giá thấp trước người hắn còn treo hai hàng cùng hai mươi ngọn đèn lồng nhỏ, trên mỗi ngọn đèn đều có câu đố đèn, đáp án theo thứ tự là các loại loài chim chóc, muông thú, hoặc là sâu bọ thường thấy. Đố đèn không khó, nhưng chỉ cho bọn nhỏ đoán, người lớn không thể giúp một tay, đoán đúng, lão sư phụ liền đưa một cái đèn hoa có hình dạng như đáp án vừa trả lời.
A Kết cùng Triệu Trầm đến thì một đôi phu thê vừa dẫn một bé trai rời đi, trong tay đứa bé cầm đèn lồng hình một con con voi, cười thật vui vẻ.
Triệu Trầm chê cười A Kết: "Nàng thoạt nhìn cũng không giống đứa bé."
A Kết không để ý Triệu Trầm, buông tay hắn ra, đứng ở phía trước xem, nàng muốn nhìn bọn nhỏ đoán.
Một câu đố đèn được giải , lão sư phụ quay đèn lồng kế tiếp lại, sợ bọn nhỏ ở phía sau thấy không rõ, hắn bắt nhịp đọc, "Một kẻ râu trắng, mang theo một túi đậu đen, vừa đi, vừa rơi rớt. Tốt lắm, các ngươi đoán đây là vật gì."
A Kết nhịn không được cười.
Triệu Trầm liếc mắt nhìn thê tử, vẻ mặt có chút cổ quái.
Nhanh như vậy thê tử liền đoán được, hắn còn chưa đoán được.
Một tiểu tử béo tròn thoạt nhìn mới có năm sáu tuổi hô to "Con dê!", sau đó thành công được nhận đèn lồng sơn dương thì Triệu Trầm giật giật khóe miệng, kéo thê tử xê dịch đến góc trống một bên, mỉm cười hỏi nàng: "Nàng đoán ra sao?"
A Kết gật đầu, đơn giản như vậy, làm sao nàng có thể đoán không được? Thấy Triệu Trầm dùng biểu tình không tin nhìn nàng, còn hỏi nàng giải thích như thế nào về túi đậu đen, chỉ nghĩ hắn cố ý trêu cợt người, tức giận, quăng cho hắn một cái trừng mắt rồi lại trở về trước sạp. Người này không đứng đắn, loại chuyện này cũng bắt nàng nói ra.
Triệu Trầm hoàn toàn không rõ vì sao nàng trừng mắt nhìn mình, trở lại bên người thê tử, vốn định quên đi thắc mắc về câu đố vừa rồi, chợt nghe bên cạnh có một bé gái được phụ thân ôm trong ngực hỏi: "Phụ thân, tại sao là con dê vậy ạ?"
Phụ thân đứa bé cười ha ha, "Bởi vì con dê màu trắng."
Đứa bé bĩu môi: "Con dê làm sao có thể có đậu đen? Đậu đen rơi rớt nó không biết sao?"
Triệu Trầm không khỏi nghiêng tai lắng nghe.
"Khụ khụ, cái này là bởi vì có đôi khi con dê đi đường, trong lúc ấy lại đi ngoài, thứ nó thải ra là từng viên đen tròn, thật ra so với hạt đậu thì lớn hơn một chút... Con còn chưa thấy qua con dê, lát nữa cha chỉ cho con xem một chút."
Đứa bé gái rất vui vẻ, mặt Triệu Trầm không chút thay đổi nhìn về phía ngọn đèn lồng khác.
Loại đố đèn này, cũng chỉ có thể dỗ tiểu hài tử.