Tằng Tuyết Nhu nở mày nở mặt xuất giá từ phủ Duyên Bình hầu.
Sau khi phần lớn khách khứa đều đã rời đi, A Kết giao những việc vặt còn lại cho Tưởng ma ma xử lý, cả người mệt mỏi đi đến Hinh Lan uyển đón nữ nhi.
Nàng vừa mới vào nhà, Xán Xán đang đỡ cửa sổ tập đi lập tức quay đầu nhìn sang, nhìn thấy nàng, đứa nhỏ cao hứng cười, nhanh chóng nằm sấp trên kháng, thuần thục bò đến mép giường, vặn vặn vẹo vẹo giống như là thỏ con mặc quần áo màu đỏ vậy. Nhìn đến khuôn mặt tươi cười của nữ nhi, A Kết cảm thấy không còn mệt mỏi nữa, đứng gần mép giường, chờ nữ nhi bò đến trước mặt, nàng trực tiếp ôm đến trong ngực, hôn mạnh một cái, chỉ vào mẹ chồng ngồi tại đầu giường, hỏi: "Xán Xán có nghe lời của tổ mẫu hay không?"
Xán Xán không biết nghe hiểu không, gật gật đầu, đầu dựa trên vai mẫu thân.
Ninh thị cười trả lời thay cháu gái: "Rất nghe lời, buổi trưa ăn hết canh trứng gà luôn, bên kia đã xong xuôi hết rồi chứ?”
“Vâng ạ, mới tiễn khách ra về xong.” A Kết ngồi vào trên kháng, kể cho mẹ chồng một chút tình hình ở tiền viện rồi đứng dậy cáo từ, nói: "Nương, ta đi về trước, buổi tối lại đến dùng cơm với người." Nàng giờ chỉ muốn thay quần áo khác nằm ở trên kháng nghỉ ngơi, mẹ chồng đối tốt với nàng thế nào đi nữa thì nàng cũng không thể thoải mái nằm nghỉ tại Hinh Lan uyển.
Ninh thị biết con dâu vất vả một ngày chắc chắn mệt mỏi, không cố giữ lại, đưa con dâu và cháu gái đến cửa viện. Xán Xán chơi cùng tổ mẫu nửa ngày có chút luyến tiếc, vươn thân mình nhỏ nhắn ra muốn sà vào trong ngực tổ mẫu, nhưng khi A Kết giả vờ muốn giao bé cho tổ mẫu và bước đi, Xán Xán cũng gấp, lưỡng lự một chút mới tựa vào trong ngực của mẫu thân.
Trên đường lại gặp Ô ô, A Kết chỉ vào Ô ô cho nữ nhi xem, Xán Xán lập tức quên tổ mẫu, duỗi tay nhỏ học mẫu thân, gọi: "U, u..."
Giọng nói thanh thúy, ngọt ngào rất là dễ nghe.
A Kết trìu mến hôn nữ nhi: "Xán Xán, gọi nương, nương..."
Tiểu nha đầu lúc đầu thì chỉ có a a, nhưng bây giờ đang bắt đầu học nói, tuy nhiên bé không hề gọi mẫu thân phụ thân hay tổ phụ tổ mẫu mà lại rất thân với người Lâm gia, biết gọi Lâm Trọng Cửu là ‘cữu’, phu thê Lâm Hiền thì đều gọi là ‘mỗ’ (mụ/ngoại), A Kết biết nữ nhi sẽ không gọi là ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu nên chỉ đơn giản dạy bé gọi là mỗ gia, mỗ mỗ (mỗ gia, mỗ mỗ: ông ngoại, bà ngoại) thôi, không nghĩ chó ngáp phải ruồi, nhưng chỉ có dì là không gọi, chọc cho Lâm Trúc tức điên.
Sự chú ý của Xán Xán đều đặt hết lên người Ô ô nên không nghe thấy mẫu thân nói gì. Website đăng truyện chính thức: Đợi Ô ô đi rồi, A Kết vừa bế bé đi về vừa dạy bé gọi nương nhưng Xán Xán lại không chịu nói, nâng tay nhỏ lên sờ cây trâm ngọc bích trên đầu mẫu thân, may mắn là bây giờ bé đã hiểu lời răn dạy của mẫu thân rồi nên chỉ nhẹ nhàng sờ vào chứ không có kéo ra.
Nhận ra được nữ nhi tò mò nhưng hành động lại cẩn thận, A Kết hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, trong lòng ngập tràn ấm áp.
Trở lại trong phòng, A Kết ôm nữ nhi ngồi lên giường lò, Lục Vân bưng nước lại hầu hạ nàng rửa mặt, Xán Xán liền ngoan ngoãn ngồi ở một bên nhìn. A Kết rửa xong, nhìn thấy vẻ mặt tò mò của nữ nhi, cố ý cầm lấy cái khăn vươn tay về phía bé, Xán Xán thấy vậy thì lập tức xoay người bò vào bên trong, vui vẻ kêu lên.
Sau đó, trong phòng chỉ còn hai mẫu tử, A Kết rút gối đầu nằm xuống, thở ra một hơi. Nhìn thấy ai cũng phải cười, mặt cũng cười đến cứng.
Xán Xán thấy mẫu thân không đuổi theo mình, ngơ ngác ngồi một hồi, lại bò lại bên người mẫu thân, nửa người trên đặt tại trước ngực mẫu thân, tò mò nhìn nàng.
Nữ nhi tháng sau sẽ đầy tuổi, mặt mày dáng dấp càng ngày càng rõ nét, khi còn nhỏ cảm thấy chỉ có lông mày giống Triệu Trầm, bây giờ nhìn lại, hình như những chỗ khác cũng giống, không thể nói cụ thể là chỗ nào, nhưng liếc mắt nhìn cũng có thể nhận ra bé là nữ nhi của Triệu Trầm. A Kết vươn cánh tay, ôm nữ nhi hoạt bát hiếu động vào trong ngực, ôn nhu nói: "Xán Xán nghe tiếng pháo sao? Đó là dượng con ở Lý gia tới đón Tuyết Nhu cô cô về." Có lẽ là bộ đồ cưới làm nổi bật lên dáng người, hôm nay dáng vẻ của Lý Tông Hoa nhìn cũng rất xuất chúng.
Xán Xán a a phụ họa hai câu.
A Kết coi như nữ nhi nghe hiểu, cúi đầu chăm chú nhìn mặt mày của bé, giọng nói tràn đầy hoài niệm: "Xán Xán biết không, lúc trước phụ thân con cũng thú nương về nhà như vậy. Dáng vẻ của phụ thân con rất tuấn tú, là nam nhân đẹp nhất mà nương từng thấy, khi đó nương còn chưa có thích cha con đâu, lúc nương nhìn thấy hình ảnh của cha con vén khăn voan lên thì nương vẫn rất hồi hộp, tim đập rất nhanh, uống ly rượu giao bôi cũng không dám nhìn cha con nữa…”
Chuyện hai năm trước vẫn rõ ràng trước mắt, ánh mắt Triệu Trầm ý vị thâm trường, khàn khàn nói lời ngon tiếng ngọt, ban đêm lúc cùng giường cũng ôn nhu và ẩn nhẫn đến giờ vẫn hiện lên mồn một trước mặt. Sau khi hắn đi, A Kết mỗi ngày đều nghĩ đến hắn, nhưng nàng khống chế rất tốt, chỉ là hôm nay nhìn thấy người bên ngoài thành thân, nàng không nhịn được.
Ôm lấy nữ nhi, A Kết âm thầm rơi lệ, nỗi nhớ nhung chiếm hết trái tim của nàng nhưng cố tình xung quanh chỉ là một mảnh trống rỗng mà thôi.
"Nương..."
Từ trong ngực truyền đến giọng nói trong trẻo của nữ nhi, A Kết không dám tin, mở to mắt ra, vội vàng lấy cổ tay áo lau nước mắt, cúi đầu nhìn nữ nhi: "Xán Xán vừa mới kêu nương?"
Xán Xán ngửa đầu, đôi mắt đen to tròn lúng liếng nhìn mẫu thân một lát rồi nhẹ nhàng gọi một tiếng: "Nương".
Nước mắt A Kết nhất thời lại chảy ra, chẳng qua lần này là vui mừng quá mà khóc.
Nàng ngồi thẳng, đỡ nữ nhi đứng trên chân mình, nghẹn ngào dạy bé: "Xán Xán kêu cha, kêu cha..."
Có lẽ bị ánh nước trong đôi mắt của mẫu thân hù dọa nên Xán Xán không có nhảy nhót tới lui trong ngực mẫu thân như bình thường, nhìn mẫu thân, ngoan ngoãn hô "Cha". Mới bắt đầu nghe vào tai giống như đô (cha là diē, đô là dū), A Kết liên tục lặp lại mấy lần, Xán Xán ngoan ngoãn học, nhìn chằm chằm môi mẫu thân, kêu càng ngày càng giống, cuối cùng thật sự tinh tường hô lên "Cha".
A Kết ôm nữ nhi hôn hôn, biết nữ nhi sợ mình rơi nước mắt, nàng vội vàng lau đi, cười khen: "Xán Xán thật ngoan, chờ phụ thân con trở về nghe được con biết kêu hắn, chắc hắn sẽ đặc biệt cao hứng."
Xán Xán không hiểu những lời kia, nhưng thấy mẫu thân cười bé cũng nhếch miệng cười theo, dựa vào cánh tay mẫu thân bắt đầu nhảy nhót đứng lên, chân nhỏ đạp trên đùi mẫu thân, có lực hơn bình thường.
Ba ngày sau Tằng Tuyết Nhu về lại mặt, đầu tiên là đến Vinh Thọ đường bái kiến Thái phu nhân, sau nửa canh giờ mới tới Vọng Trúc hiên.
A Kết ôm nữ nhi đi ra ngoài nghênh đón nàng, nhìn đến tức phụ với đôi mắt cười long lanh đang ung dung đi về phía mình, thiếu chút nữa A Kết đã không nhận ra.
Dung mạo vẫn như cũ, chỉ là phong thái cả người đã đổi thay, nếu như trước kia là viên minh châu bị che giấu, hiện tại tầng tầng bụi đất đã được xoá đi, lộ ra ánh sáng rực rỡ loá mắt.
A Kết thật lòng vui mừng cho biểu muội này, sau khi vào phòng liền cười trêu ghẹo: Windchimelqd “Người ta đều nói chỉ cách một ngày mà khi gặp lại đã khác rồi, nhìn thấy khí sắc này của biểu muội thì chắc là muội phu đối với muội rất tốt rồi.”
Tằng Tuyết Nhu mặt cười ửng đỏ, cũng không ngượng ngùng cúi đầu, mà là cảm kích nhìn A Kết, nói: "Hắn đối với ta rất tốt, biểu tẩu, từ sau khi cha nương ta rời đi, không có người nào đối xử với ta như vậy. Biểu tẩu và biểu huynh có đại ân đại đức, Tuyết Nhu sẽ ghi tạc trong lòng một đời."
Lý Tông Hoa nhìn qua tưởng là người khô khan, trên thực tế rất chu đáo, đêm động phòng vụng về làm cho nàng buồn cười lại như ăn mật. Đêm đó bọn họ không ngủ, nàng nói cho hắn nghe tất cả những chuyện trong nhà, biết nàng lo lắng đệ đệ, Lý Tông Hoa lập tức quyết định giúp đệ đệ mua một tòa nhà, lần này đệ đệ tới kinh thanh tham dự hôn lễ của nàng thì không cần phải quay lại Liêu Đông nữa, hắn sẽ sắp xếp cho đệ đệ đến Quốc Tử Giám đọc sách, trượng phu tốt như vậy, làm sao nàng có thể không cảm kích?
"Nói những lời khách khí này làm gì." A Kết oán trách trừng mắt nhìn nàng, ném quả tú cầu của nữ nhi lên trên giường cho bé đi nhặt để nàng có thể chuyên tâm nói chuyện với Tằng Tuyết Nhu: “Lúc nãy đi qua chỗ Thái phu nhân, mấy người đó không làm khó muội chứ?” Lần này Tằng lão thái thái cũng tới, ngoại trừ đệ đệ của Tằng Tuyết Nhu thì cũng mang theo một Tằng gia cô nương nữa. A Kết đã gặp hai lần trong hoa viên rồi, dáng vẻ tiểu cô nương cũng tạm được nhưng tính tình đúng là không làm cho người ta thích nổi, vừa nhìn thấy Xán Xán là lại gần muốn bế, không có một chút gì gọi là khách sáo nên A Kết cũng không thèm để ý đến nàng ta.
Tằng Tuyết Nhu cười cười: "Tướng công đi cùng muội, Thái phu nhân không sao, tổ mẫu dù có bất mãn, cũng khó mà nói được gì, biểu tẩu, tướng công lúc này đang cùng tổ mẫu thương lượng chuyện giữ đệ đệ ở lại kinh thành, biểu huynh không ở đây, hắn cũng không tiện đến Vọng Trúc hiên bái phỏng, chờ biểu huynh trở lại, lại để cho tẩu nhìn qua hắn một lần."
Nữ nhi lại bò đến dán vào người nàng, lúc này A Kết đưa tú cầu cho Tằng Tuyết Nhu, cổ vũ nữ nhi bò qua đó, nhân cơ hội nói: “Ta gặp muội phu làm cái gì chứ, chỉ cần muội vừa lòng là đủ rồi, chỉ cần hắn chăm sóc muội thật tốt, chính là muội phu tốt."
Tằng Tuyết Nhu vừa muốn nói chuyện, Xán Xán bò được một nửa đột nhiên ngừng lại, kêu lên với Tằng Tuyết Nhu: "Muội".
Tằng Tuyết Nhu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn A Kết, A Kết ngoài ý muốn chuyện nữ nhi lại học thêm một chữ, cao hứng bế tiểu nha đầu dậy, "Xán Xán thật thông minh, biết học mẫu thân nói chuyện, chỉ là nàng không phải là muội muội, con phải gọi cô cô..."
Xán Xán mặc kệ, dựa vào trong ngực mẫu thân nhìn biểu cô cô gọi ‘muội’, tự mình chơi đùa vui vẻ.
~
Tháng 10 kinh thành đã rất lạnh, mà cách kinh thành mấy ngàn dặm ở biên giới Nam Cương thì chỉ cần một bộ quần áo mùa thu cũng đủ để chống rét rồi.
Vân Dương bá Lý Càn đang ở trong doanh trướng cùng chúng tướng sĩ thương nghị (bàn bạc, trao đổi) chiến thuật.
“Ngày hôm trước Tuyên Úy Sử (Tuyên Úy Sứ (sử) là tên một chức quan quản lý đất đai có từ đời Đường) ti Xa Lý đã bị Triệu tướng quân dẫn binh chiếm lại, dư âm của sự kiện này vẫn còn, trận tiếp theo phải đánh như thế nào đây, mọi người nói thử xem?” Dời ánh mắt từ bản đồ biên giới Nam Cương nhìn lên, Lý Càn ngẩng đầu nhìn vài vị tướng quân trước mặt, bao gồm cả người giám sát Thụy vương.
Tiền Vân Nam tuần phủ Hạ Nhữ Minh trầm giọng nói: “Muốn đánh thì phải thừa dịp trước năm mới. Nếu để đến năm sau thì trời sẽ mưa xuống, đứt quãng hai ba tháng mới tấn công được, như vậy rất bất lợi với quân sĩ của chúng ta.”
Đệ đệ ruột của hắn là Hạ Nhữ Phương cũng cao giọng phụ họa, chỉ vào hai nơi tuyên úy sử tư nói: "Ta cùng đại ca mang binh đánh hai chỗ này, Triệu tướng quân phụ trách nơi này, Đông Việt vừa trấn áp tuyên úy sử ti này không lâu, không để lại quá nhiều binh lực trông coi, rất nhanh sẽ có thể đánh thắng. Sau đó Triệu tướng quân dẫn binh tấn công Mạnh Dưỡng, mạt tướng và đại ca sẽ chia làm hai đường đánh từ hai cánh lên đại quân Đông Việt đang mai phục trên núi, cuối cùng Triệu tướng quân hợp binh vây quanh lại, chắn chắc sẽ đánh tan tác quân Đông Việt.”
Triệu Trầm nhìn hắn một cái, mặt không chút thay đổi.
Thụy vương không khỏi hỏi hắn: "Triệu tướng quân cảm thấy kế này không ổn sao?" Lần này xuôi Nam, hắn xem như nhìn thấy được bản lĩnh của Triệu Trầm, nếu không phải tuyển Triệu Hàm làm bạn đọc khiến phụ hoàng nghi ngờ, hắn tạm thời phải giữ một khoảng cách với Triệu gia, sau khi hồi kinh hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp nhanh chút thu Lâm Trúc vào tay mình.
Triệu Trầm không trực tiếp trả lời mà nhìn về phía Quý Chiêu bên cạnh: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
Sắc mặt huynh đệ Hạ gia nhất thời trầm xuống. Triệu Trầm có bản lĩnh, không để huynh đệ bọn họ vào mắt, bọn họ nhẫn, Quý Chiêu chỉ là một tên mao đầu tiểu tử (một tiểu tử chưa sạch tóc máu, đại loại như miệng còn hôi sữa ấy) thì tính là gì, Triệu Trầm lại dùng Quý Chiêu đến nhục nhã bọn họ?
Quý Chiêu làm như không phát hiện hai người đen mặt, nhìn chằm chằm sa bàn (bản đồ bằng cát) một lát, chậm rãi nói: "Đông Việt liên tiếp bại lui, sĩ khí giảm mạnh, chúng ta quả thật nên thừa thắng xông lên, chỉ là tuyên úy sử ti Tứ Xử vốn là Đại Đường chúng ta, không đáng dụng binh cướp đoạt, không bằng phái người đi giảng hòa, dụ chủ động hàng phục, sẽ cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, cùng nhau vây đánh Đông Việt."
Lý Càn gật đầu, chỉ là rất nhanh lại nhíu mi: "Chỉ sợ là lúc trước Đông Việt tấn công bọn họ, chúng ta không xuất binh tương trợ, hiện tại thổ ty (một chức quan quản lý đất) của họ rất khó tín nhiệm chúng ta."
Sắc mặt huynh đệ Hạ gia càng thêm khó coi, bất đắc dĩ bọn họ phạm sai lầm trước, lúc này cũng chỉ có thể nén giận.
Cuối cùng Triệu Trầm cũng mở miệng, chỉ vào tuyên úy sử ti Xa Lý đã bị thu phục nói: "Phái thổ ty Xa Lý đi thuyết phục, hứa vài chỗ tốt, bọn họ hận nhất là Đông Việt, chỉ cần chúng ta thể hiện đủ thành ý, bọn họ sẽ phối hợp." Dieendaanleequuydonn Triều đình cũng không có quá nhiều quản thúc đối với mấy tuyên úy sử ti này, mấy thổ ty có thể xem như thổ hoàng (ý là người có quyền nhất về quản lý đất đai), nhưng nếu như bị Đông Việt triệt để trấn áp, về sau bọn họ liền chỉ có thể làm thần tử. Có thể làm được thổ ty đều là người thông minh, biết nên lựa chọn thế nào.
“Được, kế sách này có thể giảm được không ít sức lực, người đâu, mời thổ ty vào trong!” Lý Càn khen ngợi rồi sau đó lớn giọng gọi người.
Triệu Trầm vẫn nhìn chằm chằm sa bàn trước mặt, tâm tư lại trôi dạt đến kinh thành.
Bữa tiệc nữ nhi chọn đồ vật đoán tương lai, chắc chắn hắn phải bỏ lỡ, nhưng mà nếu trận chiến này thuận lợi, trước năm mới có lẽ hắn có thể về nhà.
Lòng nam nhân nhớ thương thê tử và nữ nhi, không chú ý đến hai huynh đệ Hạ gia âm thầm trao đổi một ánh mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: Phụ thân, ta đã biết kêu cha, thông minh không?
Triệu Hôi Hôi: Thông minh, Xán Xán thông minh nhất.
Triệu Xán Xán: Vậy lúc nào phụ thân trở về?
Triệu Hôi Hôi: Nhanh thôi.
Triệu Xán Xán: Phải thật tốt trở về nha
Triệu Hôi Hôi: Nhất định.