Khi mọi người đến chân núi thì mặt trời đã lên cao, Lý Tông Hoa đứng bên cạnh Lý lão thái quân gọi những kiệu phu đã thuê sẵn đến, sau khi đỡ tổ mẫu lên kiệu liền vụng trộm nhìn thoáng qua các cô nương phía bên kia.
Trong bốn cô nương dáng người thon thả chỉ có một người mặc đồ đỏ, không thể nghi ngờ chính là người mà mình đã nhìn thấy trên đường đi.
Vóc dáng của cô nương này thật là cao, trong lòng Lý Tông Hoa lại càng hài lòng. Hắn có dáng người cao lớn nên cũng hy vọng tìm được một cô nương cao một chút chứ đừng giống như đại ca và đại tẩu, hai người đó đứng cùng một chỗ thì nhìn kiểu nào cũng thấy không được tự nhiên.
Người vừa ý, chỉ là không biết tính tình thế nào.
Bởi vì trở ngại lễ nghĩa, Lý Tông Hoa không dám nhìn lâu, đành đi theo kiệu của tổ mẫu đi lên núi lễ Phật.
Tằng Tuyết Nhu lại ỷ vào việc mình đứng phía sau mà nghiêm túc đánh giá dáng vẻ nam nhân trước mặt, huống hồ trên đầu mang mũ che nên nàng cũng không sợ nam nhân kia đột nhiên quay đầu bắt gặp.
Lý Tông Hoa thân cao chân dài, tay vượn eo ong (tay dài eo nhỏ:v), nhìn thế nào cũng thấy là một người kiên cường. Về phần dung mạo, nhớ lại lúc nãy ở trong xe ngựa vội vàng nhìn thoáng qua, Tằng Tuyết Nhu cười cười. Bề ngoài của Lý Tông Hoa tự nhiên không có cách nào so với biểu huynh, nhưng mà nam nhân có vẻ ngoài dễ nhìn cũng có để làm gì đâu? Với tình cảnh hiện tại của nàng, thay vì cho nàng một nam nhân anh tuấn không bằng cho nàng một trượng phu có thân phận, có bản lĩnh lại đáng tin, một người sẽ không ghét bỏ xuất thân của nàng, ngược lại còn nguyện ý giúp nàng chiếu cố ấu đệ. Đương nhiên, nàng không có tư cách yêu cầu nhiều như vậy, chỉ cần trước khi gả không phải quá kém là đủ rồi, sau này nàng sẽ tự mình chậm rãi cố gắng đạt được.
Trong sự chao đảo của kiệu nâng, mọi người đã tới trước cửa Long Ân tự.
Hai bà cháu Lý lão thái quân đi đầu, Quý lão thái thái và Quách phu nhân sóng vai theo sau, A Kết muốn gọi hai muội muội tinh nghịch theo bên cạnh mình, kết quả Quách Bảo Châu lại cố ý lôi kéo Lâm Trúc đi phía cuối. Website đăng truyện chính thức: Trước mặt mọi người A Kết cũng không tiện quản các nàng, liền cùng Tằng Tuyết Nhu đi.
Lần lượt thắp hương xong, Lý lão thái quân bảo Lý Tông Hoa đi nơi khác dạo, các nữ quyến đến khách phòng nghỉ tạm.
Quách Bảo Châu cười hì hì xin mẫu thân: "Nương, lần đầu tiên A Trúc đến Long Ân tự, ta muốn mang nàng đến sau núi ngắm hoa được không?" Nàng và Lâm Trúc không có ý gì với Lý Tông Hoa, nên cũng chẳng muốn vô giúp vui.
Quách phu nhân không muốn nữ nhi chạy lung tung nhưng Quý lão thái thái lại rất cao hứng, từ ái nói: "Đi đi, tiểu cô nương gia ham vui, thừa dịp hiện tại chưa gả cho người ta thì đi nhiều chút, chờ thêm hai năm các ngươi phải gả ra ngoài sẽ không còn tự tại như lúc này nữa, tức phụ Thừa Viễn có thấy vậy không?" Quách Bảo Châu đi thì tốt, chuyện hôn nhân lần này sẽ không liên quan đến nàng.
Lý lão thái quân liếc mắt nhìn Quý lão thái thái, nhưng mà nhìn lại Quách Bảo Châu và Lâm Trúc, cũng không có cái gì không vui. Cả hai tính tình vẫn còn trẻ con, không thích hợp gả đến nhà bọn họ. Tương lai có khả năng cháu trai phải ra ngoài đánh giặc, cần một người ổn trọng, giống như tức phụ Triệu Trầm vậy mới thích hợp, nhưng mà tính tình tức phụ Triệu Trầm lại quá dịu dàng, nhỡ mấy chị em dâu giận dỗi bất hoà, vẫn khiến cho bà thấy không yên lòng. Nhà bà, đại phòng có ba cháu trai, tương lai nhị phòng hồi kinh, một nhóm người ở cùng một chỗ khó tránh khỏi có va chạm.
Ngược lại là Tằng gia biểu cô nương này, không biết rốt cuộc là tính tình gì, điều kiện gia đình thế nào...
Bởi Quý lão thái thái mở miệng, dù là A Kết hay Quách phu nhân cũng không tiện ngăn cản, Quách phu nhân đành bảo hai nha hoàn nhà mình đi theo sát nữ nhi, nhíu mi nhắc nhở Quách Bảo Châu: "Chỉ cho các ngươi chơi trong vòng hai khắc thôi đó, không cho ở lại bên ngoài lâu."
A Kết cũng nháy mắt với muội muội, bảo Như Ý, người biết võ đi cùng các nàng.
Quách Bảo Châu và Lâm Trúc như được đại xá, hưng phấn rời đi.
Quách phu nhân lắc đầu, nói với hai vị lão phu nhân: “Tính tình của Bảo Châu linh hoạt, nói như thế nào cũng không được, để cho hai vị chê cười rồi.”
Lý lão thái quân cười nói: “Mỗi người đều có tính tình của mình, giống như là hoa vậy, đều như nhau cả thì có gì đáng xem chứ? Lúc ta bằng Bảo Châu bây giờ thì cũng có khác gì đâu, bây giờ không phải là sống cũng rất tốt hay sao? Con cháu đều có phúc của con cháu, chúng ta không cần quá bận tâm. Đi thôi, già rồi nên sức khỏe không còn như xưa nữa, đoạn đường này đều ngồi kiệu nên hông ta mỏi nhừ rồi, chúng ta nhanh đi vào trong phòng ngồi nói chuyện đi.”
Quý lão thái thái mỉm cười phụ họa.
Sư phụ phụ trách tiếp khách đi trước dẫn đường, chẳng mấy chốc đoàn người đã đến phòng cho khách.
Tuy rằng khi ở dưới chân núi đã giới thiệu sơ lược một lần, hai vị lão phu nhân vẫn cùng nhau nhìn về Tằng Tuyết Nhu. Tằng Tuyết Nhu đứng tại bên người A Kết, tự nhiên hào phóng, dịu dàng trầm ổn, trong mắt lại để lộ ra ba phần linh động anh khí, vóc người nàng cao gầy, cho dù thấy qua rất nhiều quý nữ kinh thành, trong mắt hai vị lão phu nhân vẫn lộ ra khen ngợi.
Sau khi ngồi xuống, Lý lão thái quân chủ động mở miệng nói chuyện với Tằng Tuyết Nhu: "Biểu tẩu ngươi nói nhà ngươi ở tại Liêu Đông, nghe khẩu âm thì không giống nhỉ?"
Tằng Tuyết Nhu thản nhiên cười: "Ông tổ cũng là người kinh thành, sau này mới phái đến Liêu Đông nhậm chức, chúng ta cũng đi theo, nhưng gia phụ và gia mẫu vẫn luôn nói giọng kinh thành nên ta cùng đệ đệ cũng nói theo bọn họ."
Lý lão thái quân gật đầu, lại hỏi: "Cha nương ngươi khoẻ chứ? Sao có thể để ngươi một mình đến kinh thành? Nếu ta có một cô nương như hoa như ngọc thế này chắc sẽ luyến tiếc cho ngươi rời khỏi mình."
Sắc mặt Tằng Tuyết Nhu hơi ảm đạm, cụp mi nói: "Gia phụ từng nhậm chức tri phủ Liêu Đông, bảy năm trước Liêu Đông đại hạn, ôn dịch hoành hành, gia phụ ở ngoài bôn ba, bất hạnh nhiễm bệnh... Windchimelqd Mẫu thân thương tâm quá độ, không lâu sau đó cũng đi."
"Đứa nhỏ đáng thương, khổ cho ngươi vừa phải tự chăm sóc cho mình vừa phải nuôi nấng đệ đệ.” Lý lão thái quân thổn thức nói.
Tằng Tuyết Nhu cười cười, không nói gì thêm.
A Kết vỗ tay nàng, hai người nhìn nhau cười.
Quách phu nhân ở một bên cùng hai vị lão phu nhân nói tới việc dưỡng sinh.
~
Trước khi mặt trời lặn, hai bà cháu Lý lão thái quân trở về bá phủ.
Lý lão thái quân nhìn đứa cháu trai thứ hai cố gắng giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng tràn đầy mong đợi, không làm khó hắn, thở dài: "Ba cô nương gia, có hai người quá hoạt bát, một người khác thì dáng dấp tính tình đều không phải nói, đáng tiếc cha nương chết sớm..."
Lý Tông Hoa biết tổ mẫu nói đến là ai, không khỏi giải thích: "Ta cưới tức phụ là cưới cô nương nhà người ta, cũng không phải cưới cha nương của nàng, tổ mẫu, ta cũng đã 18, nếu người cảm thấy cô nương kia thích hợp, vậy hãy thương lượng một chút với nương ta, phái người cầu hôn đi thôi. Duyên Bình hầu là hồng nhân bên người hoàng thượng, bao nhiêu người muốn làm thân với Triệu gia, dù cho chỉ là một biểu cô nương, đó cũng là bánh trái thơm ngon."
"Sao con biết rõ vậy?" Lý lão thái quân có chút kinh ngạc nói, "Làm sao con biết ta nói đến là vị biểu cô nương kia, ngươi nhìn thấy người ta sao?" Đừng nói là Tằng Tuyết Nhu muốn gả đến nhà mình nên làm chuyện không nên làm chứ? Triệu Trầm và tổ mẫu hắn không hợp nhau, Tằng Tuyết Nhu là người nhà mẹ đẻ Thái phu nhân còn có thể thân thiết với phu thê Triệu Trầm như vậy, có thể thấy được nàng cũng không đơn giản.
Trên mặt Lý Tông Hoa hơi nóng, nhưng hắn không phải người ngại ngừng, thích liền nói ra, kể lại chuyện trên đường đi có nhìn thấy thoáng qua Tằng Tuyết Nhu: "Tổ mẫu, ta biết người đang suy nghĩ gì, nhưng Tằng cô nương hiểu lễ nghĩa, là hai cô nương kia trêu chọc nàng nên nàng mới không cẩn thận bị ta nhìn thấy. Dù sao cũng chỉ có ta coi trọng nàng, tổ mẫu đừng nghĩ nhiều như vậy, đi trước cầu hôn, nói không chừng người ta còn chê ta xấu không chịu gả..."
Lý lão thái quân không bằng lòng: "Ai nói con xấu?" Thường ngày hắn lôi thôi lếch thếch, vậy mà hôm nay cũng biết nghĩ đến việc so đo đẹp xấu.
Lý Tông Hoa sờ mũi một cái: "Ta đã từng thấy Triệu Trầm, so với một biểu ca như vậy, ta thế này cũng có thể coi là xấu."
Nghĩ tới diện mạo của phụ tử Triệu Duẫn Đình, Lý lão thái quân cũng không nói gì được, cả giận: "Nếu nàng bởi chuyện này mà không muốn gả, ta cũng chướng mắt nàng."
Lý Tông Hoa ngẩn người, lập tức mừng rỡ: "Tổ mẫu đồng ý rồi sao?"
Lý lão thái quân trừng hắn: "Xem dáng vẻ không có tiền đồ của con kìa, chờ đi, ngày mai ta sẽ nói với nương con, nếu nương con không phản đối, ta liền nhờ tức phụ Thừa Viễn hỏi một chút ý tứ của Triệu gia." Kỳ thật bà cũng không quá để ý xuất thân của Tằng Tuyết Nhu, ngược lại thưởng thức bản lĩnh của tiểu cô nương, chỉ là lo lắng con dâu...
Lý Tông Hoa một chút cũng không xấu hổ, hưng phấn rời đi, bước chân cũng thể hiện sự vui mừng.
Lý lão thái quân lắc đầu bật cười. Mà thôi, nếu cháu trai vừa lòng như vậy, bà sẽ cố gắng nói chuyện với con dâu, Tằng Tuyết Nhu có phu thê Triệu Trầm làm chỗ dựa, như cháu trai nói, đúng là bánh trái thơm ngon.
~
Không qua vài ngày, Lý lão thái quân liền đưa thiếp mời cho A Kết, mời nàng đến nhà ngắm sen.
A Kết đi, sau khi trở về liền vui sướng đi đến Hinh Lan uyển: "Nương, Lý gia chọn trúng biểu muội, bảo con hỏi ý kiến mọi người, nếu đồng ý, bọn họ liền mời bà mối đến nhà cầu hôn."
Đây là chuyện tốt, Ninh thị cũng vô cùng cao hứng, "Được, con khoan hãy nói với Tuyết Nhu, buổi tối ta cùng phụ thân con nói một chút qua, việc này còn phải do hắn làm chủ."
A Kết gật đầu, ôm lấy nữ nhi đang bò đến chân của mình, hôn một cái thật kêu lên mặt của bé.
Xán Xán cực kỳ xinh đẹp, tay nhỏ lắc trống bỏi qua qua lại lại vang lên những tiếng kêu lanh canh rộn ràng.
Chạng vạng Triệu Duẫn Đình trở về, cả người đầy mồ hôi. Hắn tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi mới qua chỗ thê tử. Hắn muốn đi Vinh Thọ đường ăn cơm chiều với Thái phu nhân, Ninh thị thừa dịp trước bữa ăn, nói: "Lần trước không phải nói Lý gia có ý cùng chúng ta kết thân sao? Bây giờ có tin chính xác Lý gia muốn vì Lý Tông Hoa cầu cưới Tuyết Nhu, chỉ chờ ngươi nhận lời liền đến đề thân."
Triệu Duẫn Đình vốn thoải mái nằm ở trên kháng, nghe vậy liền ngồi dậy, vẻ mặt không còn thả lỏng như vừa rồi.
Ninh thị biết hắn lo lắng cái gì, bước lại trước cửa sổ, không nhiều lời.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Triệu Duẫn Đình thở dài: "Là mối hôn sự tốt, đêm nay sau bữa cơm ta liền nói với mẫu thân, lát nữa nàng đi ngủ sớm một chút đi, có khả năng tối muộn ta mới về." Mẫu thân hồ đồ, nhưng không ngốc, một khi biết chuyện Lý gia cầu hôn, lập tức sẽ có thể đoán được cháu gái bà muốn bồi dưỡng kỳ thật đã đứng về phía Vọng Trúc hiên từ lâu. Dieendaanleequuydonn Đến thời điểm đó không thể thiếu chuyện giận tím mặt.
Triệu Duẫn Đình không muốn tranh cãi với mẫu thân nhưng lần này sợ là không thể tránh khỏi được rồi.
Nhìn thê tử một chút, Triệu Duẫn Đình đầy nặng nề đi Vinh Thọ đường.
Vinh Thọ đường bên này coi như náo nhiệt.
Thái phu nhân không phải khắt khe với chính mình, Vọng Trúc hiên không kính trọng tổ mẫu như bà, bình thường bà liền xem như không có trưởng tôn, tựa như trước kia, khi Triệu Trầm chưa trở về, mỗi ngày nghe ba huynh muội Triệu Thanh nói chuyện vui vẻ, thậm chí hình như là để chứng minh cái gì đó, bà ra tay cũng hào phóng hơn, thường xuyên thưởng đồ trang sức hay vải vóc cho Triệu Nghi. Triệu Hàm cùng tổ mẫu vốn thân thiết, Triệu Thanh và Triệu Nghi cũng phảng phất coi như không biết chuyện ân oán giữa huynh trưởng và Thái phu nhân, như cũ nguyện ý dỗ tổ mẫu vui vẻ.
Triệu Duẫn Đình vừa đến đây, không khí vui vẻ trong phòng cũng ngưng lại.
Thái phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử, sai bọn nha hoàn dọn cơm, làm như không nhìn thấy người này.
Triệu Duẫn Đình biết mẫu thân còn oán giận lần trước hắn khoanh tay đứng nhìn để mặc cho nhi tử hành hung. Trước đây, lúc đến nơi này hắn sẽ cố ý nói cười vài câu để hòa hoãn không khí, nhưng hôm nay có chuyện nên hắn cũng không có tâm tình muốn lấy lòng mẫu thân. Ba người Triệu Thanh kiêng kị phụ thân nên cũng không dám nhiều lời, một bữa cơm nặng nề đến cực điểm.
Sau bữa cơm, bọn tiểu bối đều đi, Thái phu nhân thấy nhi tử còn chưa đi, ngạc nhiên nói: "Ngươi lưu lại làm cái gì?"
Triệu Duẫn Đình đứng dậy, muốn nâng mẫu thân vào phòng, Thái phu nhân cũng đành đứng lên đi theo, sau khi ngồi xuống tháp thì hừ lạnh: “Nói đi, có lời gì muốn trút giận với ta à? Không có việc gì thì ngươi cũng hay tùy tiện nổi giận nên ta đã sớm quen rồi. Ta tức chết thì cũng đáng đời, ai bảo ta lại sinh ra một nhi tử tốt như vậy chứ!”
Triệu Duẫn Đình nhìn mẫu thân, khoát tay với hai nha hoàn đang hầu hạ trong phòng, ý bảo các nàng ra ngoài.
Chuyện phụ tử Triệu Duẫn Đình giết chết đại nha hoàn Thược Dược trước đây không ai biết được, nhưng nha hoàn trong Vinh Thọ đường ít nhiều cũng đoán được một chút, bởi vậy chỉ cần Triệu Duẫn Đình đến đây thì không người nào muốn ở lại trong phòng hầu hạ, sợ không cẩn thận mất mạng. Được lệnh của Triệu Doãn Đình, Nghênh Xuân và một nha hoàn nữa vội vàng đi ra ngoài, đứng phía xa xa canh giữ.
Tuy đứng ở khoảng cách khá xa nhưng tiếng ly trà bị dằn mạnh xuống bàn ở trong phòng thì các nàng vẫn nghe thấy.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Hôi Hôi: tức phụ, tối qua ta mơ thấy nàng.
A Kết: thiếp cũng mơ thấy chàng.
Triệu Hôi Hôi: Nàng mơ thấy gì?
A Kết: Mơ thấy chàng đánh thắng trận trở lại, chàng thì sao?
Triệu Hôi Hôi: Ta mơ thấy mình đánh trận với nàng, mấy hiệp...
A Kết: Câm miệng!