Con Đường Nghịch Tập Của Vật Hi Sinh

Chương 8: Một kế tiểu thi




“Lăng Tiêu.” Hoàng đế gọi.

Lăng Tiêu cúi đầu: “Có nô tài.”

“Bọn họ nói ngươi thấy thế nào?” Hoàng đế hỏi y.

Lăng Tiêu cắn răng, theo hiểu biết của y đời trước, hoàng đế không chỉ hận nói dối, hơn nữa, còn thông minh tuyệt đỉnh, hắn từ khi triệu kiến Tể tướng thì nhất định đã biết được chân tướng, nhưng mà, hắn lại không vạch trần lời nói dối của Tể tướng mà chỉ là trừng phạt nhỏ, chứng minh hoàng đế cũng không muốn làm lớn chuyện này, còn đáp ứng Tể tướng giữ lại Mạc Khởi, trong lòng tự nhiên có an bài khác.

Lúc này hỏi y, Lăng Tiêu cảm thấy, hắn chính là đang thử lòng trung thành của  y, nhìn y có theo lời Tể tướng phủi sạch tất cả hay không…

Mà Tể tướng sớm đã nhìn thấy y thân với hoàng đế, bịa chuyện liền kéo quan hệ của mình và họ ra ngoài, nói y biến mất sau khi Mạc Khởi tiến cung, chẳng phải là sợ thân phận nam tử của y bại lộ liên lụy đến cả nhà ông ta hay sao, phỏng chừng, người biết chuyện thật việc y tiến cung toàn bộ đều đã chết, người phủ Tể tướng đều thay đổi, Lan Úy là vì yêu cầu của Mạc Khởi mới cho y tiến cung, Tể tướng cũng không biết, sau đó y tiến cung tỉnh lại chưa tịnh thân gây họa, Tể tướng mới gọi Lâm ma ma giúp xử lý, cho nên, lập trường của Tể tướng là mặc kệ y tự sinh tự diệt.

Nghĩ vậy, Lăng Tiêu cúi đầu trả lời: “Hai người họ không nói sự thật.”

Hoàng đế nhướng mày, nhìn Lăng Tiêu: “Vậy ngươi nói xem gì là sự thật.”

Lăng Tiêu lúc này chỉ còn lại một sự lựa chọn cuối cùng.

“Giao tình của Mạc tú nữ và tiểu công tử Lan Úy không bình thường.” Y nói.

Hoàng đế nhếch môi, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nói: “Khi nô tài ở phủ Tể tướng, tiểu công tử Lan Úy liền có mối tình tha thiết với Mạc Khởi, mọi người ở trong phủ xem như đều biết, chỉ là Tể tướng không đồng ý, ngọc bội kia quý trọng như thế, lại ở trong tay nô tài, chỉ vì nó vốn được Lan Úy đưa cho Mạc tú nữ, nô tài đi theo Mạc tú nữ, mới có may mắn lấy được ngọc bội kia.”

Hoàng đế khẽ gật đầu, Lăng Tiêu nói: “Cho dù Mạc tú nữ tiến cung, tiểu công tử Lan Úy cũng không chặt đứt niệm tưởng, mới dặn dò nô tài ở trong cung quan tâm Mạc tú nữ nhiều hơn, để tránh nàng chịu ủy khuất, đồng thời cũng từng bảo nô tài truyền tin…”

Nói tới đây, Lăng Tiêu cẩn thận liếc biểu tình hoàng đế, phát hiện hắn vẫn sâu không lường được như vậy, liền càng thêm cẩn thận.

“Nhưng nô tài tự biết không nên làm vậy, nên vẫn không làm việc này, chỉ là lần trước ngẫu nhiên biết được Tiểu Lý Tử truyền tin vừa vặn bị Hoàng Thượng ngài đụng phải, từ sau đó, nô tài liền không dám có bất kì tiếp xúc gì với tiểu công tử Lan Úy nữa, cho nên, vừa nãy tiểu công tử Lan Úy nhìn thấy nô tài mới có thể kinh ngạc như vậy.”

Hoàng đế tinh thần không động, dáng vẻ thấp thỏm sợ giải thích không rõ của tiểu thái giám khiến hắn buồn cười, nhưng nhớ lại tư tình của Mạc tú nữ và Lan Úy, nhất thời trong lòng cho Tể tướng một tiếng hừ lạnh.

Quyền lực lớn, tâm cũng lớn.

Lăng Tiêu sưu tràng quát bụng nói hết những gì có thể nói: “Hôm nay, bị Hoàng Thượng biết việc này, Tể tướng đại nhân nóng lòng phủi sạch, mới nói nô tài trực tiếp biến mất sau khi Mạc tú nữ tiến cung, mà Tể tướng đại nhân để Mạc tú nữ tiến cung, không chỉ là muốn hiến Mạc tú nữ cho Hoàng Thượng đơn giản như vậy, ông ta còn nhìn trúng địa vị phi tử hậu cung của Hoàng Thượng.”

Nói xong mới phát hiện, con ngươi sâu thẳm của hoàng đế cứ như vậy rơi xuống trên người mình, làm Lăng Tiêu chảy mồ hôi lạnh.

Lăng Tiêu cắn răng, cúi thấp đầu: “Là Hoàng Thượng bảo nô tài nói thật.”

Hoàng đế ánh mắt mang cười, từ từ đứng dậy đi tới trước mặt y: “Đúng là trẫm bảo ngươi nói thật, nhưng ngươi là sai vặt của Mạc tú nữ, cũng biết, ngươi nói những lời này đủ để chủ tử của ngươi chết không có chỗ chôn?”

Lăng Tiêu nghe xong, trợn trắng mắt trong lòng, lời này nếu không nói, y còn có mạng hay sao?

Hoàng đế hỏi y nói không phải là muốn y nói chân tướng, cho thấy lập trường của mình hay sao? Hiện tại ngược lại lấy “quan hệ chủ tớ” với Mạc Khởi để trói buộc y!

Tuy nghĩ như vậy, Lăng Tiêu cũng không dám không đáp, cung kính khom người trả lời: “Nô tài từ sau khi vào cung, liền ghi nhớ trong cung chỉ có một vị chủ tử là Hoàng Thượng ngài.”

Hoàng đế nhướng mày: “Ngươi ngược lại biết rõ.”

Lăng Tiêu hành lễ, cho thấy lòng trung thành nói: “Nô tài nếu đã tiến cung, liền là nô tài của hoàng thượng, tự nhiên sẽ suy xét vì bệ hạ.”

Hoàng đế nghe vậy, cúi đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu quỳ gối trước mặt hoàng đế, từ góc độ hoàng đế nhìn xuống, y rũ mắt cười nhạt, không hèn mọn không lên tiếng, hoàng đế đột nhiên cảm thấy hứng thú, nhếch khóe môi, xoay người đi đến chỗ ngồi ngồi xuống: “Nếu thế, vậy liền thay trẫm mài mực đi.”

Lăng Tiêu sửng sốt, có chút không có kịp phản ứng với lời sai bảo bất ngờ của hoàng đế, lời này của hắn ý là hắn đã không truy cứu?

Lăng Tiêu vội vàng đứng dậy, bước nhỏ chạy đến trước bàn, động thủ mài mực, trong lòng suy sụp nhẹ nhàng thở phào, giật mình tựa như nhặt về một cái mạng, xem ra y thành thật quả nhiên là đúng.

Hoàng đế vốn đã biết chuyện của Mạc Khởi cùng Lan Úy, hỏi y chỉ là đang thăm dò y có phải người của Tể tướng hay không.

May mắn, hoàng đế cũng chỉ để ý chuyện Lan Úy cùng Mạc Khởi, cũng không truy cứu lai lịch của y, xem ra, là tin tưởng y chính là sai vặt của Mạc Khởi.

Mặt y trước đây khi ở phủ Tể tướng phủ ngoan ngoãn phục tùng Mạc Khởi, khiến phụ tử Tể tướng hiểu lầm y là sai vặt của Mạc Khởi, hiện giờ mới khiến cho hiểu lầm này thuận lợi biến thành “sự thật”.

Hoàng đế bắt đầu phê duyệt tấu chương, trong lúc đó Từ tổng quản trở về một chuyến, hoàng đế bảo ông ta ra ngoài, lại giữ Lăng Tiêu lại.

Một lần phê duyệt, thẳng đến khuya khoắt, Lăng Tiêu đã thêm trà cho hoàng đế nhiều lần, y đứng phía sau mệt mỏi muốn ngủ, hoàng đế mới đứng dậy.

Lăng Tiêu vội vàng lên tinh thần, bất đắc dĩ buồn ngủ căn bản không mở mắt lên được, chỉ có thể nửa híp nhìn hoàng đế trước mặt, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít mang theo mê mang, hoàng đế thấy y như vậy, cười khẽ ra tiếng.

“Như thế mới nhìn ra ngươi là tiểu thái giám mới tới.”

Lăng Tiêu đầu óc có chút mê muội, cũng không nhớ nên đáp lời như thế nào, chỉ theo bản năng dùng ánh mắt đuổi theo hoàng đế, hoàng đế lắc đầu: “Đến, nếu mệt, liền đi xuống nghỉ ngơi đi.”

“… Đa tạ Hoàng Thượng!” Vừa nghe đến nghỉ ngơi, Lăng Tiêu tựa như được xá lệnh, cả người tinh thần phấn khởi, miệng cười hành lễ với hoàng đế, xoay người nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hoàng đế nhìn bóng lưng y như có điều suy nghĩ.

Về Ninh Tú cung, Lăng Tiêu qua vài ngày thoải mái, Mạc Khởi chọc giận Lâm ma ma, thời gian gần đây đều bị Lâm ma ma bắt đi học lễ nghi trong cung, ngược lại có rất ít thời gian ra ngoài tác quái, tự nhiên cũng không tiếp xúc với Lăng Tiêu nhiều nữa.

Lăng Tiêu cũng không vội, để Mạc Khởi đi theo Lâm ma ma ăn khổ mấy ngày, mới không uổng phí tâm cơ y trước đây tính kế.

Lần thứ hai khi nhìn thấy Mạc Khởi, đã là còn một ngày bắt đầu tuyển tú, Lâm ma ma coi như biết người ta là người phải tuyển tú, cho nên cho nàng một ngày để chuẩn bị.

Nhưng mà, hoàng đế đã biết chuyện của Mạc Khởi cùng Lan Úy, Lăng Tiêu cũng không rõ hoàng đế còn có thể chọn Mạc Khởi hay không.

Nói đúng ra, Lăng Tiêu cũng không biết hoàng đế muốn gì.

Đời trước, Mạc Khởi chính là từ tuyển tú mà bắt đầu làm hoàng đế chú ý, từ nay về sau đáp lên hoàng đế một đường lên thẳng, lần này, Mạc Khởi còn chưa gặp hoàng đế, đã để mình hủy đi hình tượng của nàng trong lòng hoàng đế, tuy rằng hoàng đế còn giữ Mạc Khởi, nhưng Lăng Tiêu cảm thấy hoàng đế không có khả năng không thèm để ý chuyện này.

Chính vì nghĩ như vậy, chỉ thấy Mạc Khởi khí thế vội vàng chạy tới: “Lăng Tiêu!”

Lăng Tiêu xoa xoa lỗ tai bị chấn đau, nhìn về phía Mạc Khởi.

Mạc Khởi cả giận: “Ngươi có phải cố ý dẫn đường ta đi hối lộ Lâm ma ma hay không, có phải cũng biết chút đồ của ta căn bản không vào mắt Lâm ma ma, cố ý chỉnh ta hay không!”

Lăng Tiêu cười nhạo, Mạc Khởi nói: “Ngươi vì sao lại đối xử với ta như vậy!”

Nói xong, Mạc Khởi hoài nghi hỏi: “Ngươi ghi hận ta sao?”

Lăng Tiêu cười, nữ nhân này cuối cùng cũng ý thức được rồi sao!

“Không, sẽ không …” Mạc Khởi lại tự mình phủ định: “Ngươi không có khả năng ghi hận ta, ngươi đối với ta là…”

Như ý thức được điều gì, Mạc Khởi đột nhiên ngậm miệng.

Lăng Tiêu đen mặt.

“Đối với ngươi? Đối với ngươi như thế nào?” Y hỏi.

Mạc Khởi cúi đầu, răng cắn môi dưới: “Ngươi mười năm nay tốt với ta như vậy, thương ta như vậy, đây không phải là giả, ngươi điều gì cũng có thể bao dung ta, sẽ không vì việc này mà ghi hận ta.”

Trong mắt Mạc Khởi tràn ngập kiên định, Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng.

“Ngươi còn biết ta rất tốt với ngươi a.” Lăng Tiêu ý vị sâu sa nói, trong đầu nghĩ đến màn nàng độc chết y.

Cũng khó trách hiện tại nàng không tin y sẽ ghi hận nàng, mười năm bảo vệ không phải là giả, bao dung cũng không phải là giả, nếu không phải y trọng sinh, nếu không phải nàng hạ độc y, y còn thật sự không có khả năng ghi hận nàng, nhưng đây chẳng qua là nếu thôi.

Mạc Khởi nghe lời nói ý vị sâu xa của Lăng Tiêu, trên mặt mang theo khổ sở, nàng đột nhiên thay đổi thái độ, nhìn Lăng Tiêu ánh lệ gợn sóng: “Lăng Tiêu, ta biết ngươi tốt với ta, ta biết tâm ý của ngươi.”

Lăng Tiêu nhíu mày, không biết Mạc Khởi lại muốn chơi trò gì, liền giữ tư thái nhìn xem.

“Ta vẫn luôn biết tâm ý của ngươi với ta, Lăng Tiêu, kỳ thật… Ta đối với ngươi cũng là vậy.”

Lăng Tiêu chấn động, Mạc Khởi nói: “Nhưng mà, hiện giờ chúng ta ở trong cung cũng là thân bất do kỷ có phải hay không.”

“Lăng Tiêu, ta không muốn thật sự qua cả đời trong cung, ta chỉ là đồ mới, chờ cái mới qua đi, ta liền rời đi với ngươi, ngươi ở trong cung cũng đừng lãnh đạm như vậy tốt với ta đi được không, ta sợ.”

Mạc Khởi nói xong, vẻ mặt ủy khuất: “Ngươi giúp ta, ở trong cung giúp ta, chờ chúng ta nhìn chán cảnh sắc hoàng cung liền rời đi, ta theo ngươi đến chân trời góc biển.”

Chân trời góc biển?

Lăng Tiêu lạnh lòng, tâm ý của y cư nhiên cũng bị người này lấy ra để lợi dụng như thế!

Lăng Tiêu đột nhiên rất tức giận, tuy rằng đã sớm biết Mạc Khởi sẽ lợi dụng y nữa, nhưng đời trước càng nhiều là bản thân cam tâm tình nguyện, khi nàng còn chưa có tỏ thái độ thì đã giúp nàng giải quyết tất cả, đời này cũng bởi vì y không giúp, người này đầu tiên là ám chỉ sắc dụ, lúc này lại lấy tâm ý của y ra nói chuyện.

Lăng Tiêu xem như hoàn toàn thất vọng với Mạc Khởi.

Mạc Khởi thấy thái độ Lăng Tiêu ngày càng lạnh, cắn răng không khỏi tức giận thêm vài phần, nàng chưa từng hai lần ba lượt đi cầu xin người này qua như vậy, nàng bị Lăng Tiêu nuông chiều, tự nhiên cảm thấy Lăng Tiêu nên che chở nàng nên nghe theo nàng, ngẫu nhiên nàng gây họa chỉ cần nàng nói mềm, thì Lăng Tiêu nên tha thứ cho nàng.

Lúc này, Lăng Tiêu chưa từng tha thứ cho nàng hai lần ba lượt chịu thua, Mạc Khởi cũng buồn bực.

“Lăng Tiêu, ta cho ngươi biết, ngươi và ta hiện tại là châu chấu trên cùng một thuyền, ta nếu không có thứ ta muốn, ngươi cũng đừng yên thân, phải biết, ngươi hiện tại chính là một tên nguy hiểm, ngươi còn chưa có tịnh…”

Lăng Tiêu bụm miệng nàng lại: “Ngươi điên rồi, lớn tiếng như vậy, sợ không ai biết chuyện này hay sao!”

Mạc Khởi giãy dụa tránh thoát y: “Mạc Khởi ta ở trong cung có thể bị bất cứ ai ức hiếp, ta thì sợ gì!”

“Cùng lắm thì chết chung! Ngươi là thân nam nhi, ta thấy hoàng đế sẽ bắt ngươi khai đao trước đó.”

“Mạc Khởi!” Lăng Tiêu trừng nàng, Mạc Khởi vênh đầu vẻ mặt kiêu ngạo.

Lăng Tiêu bị tức đến cười: “Vậy, ngươi nói đi, ngươi muốn làm gì?”