Con Đường Mang Thai Của Bé Thư

Chương 3: “Nhưng mà, tớ không uống thuốc tránh thai mà.”




Lâm Thư vui vẻ đi làm, chưa đến cửa hàng đã uống hết nửa bình nước đường.

Cuối cùng cũng đến cửa hàng hoa, cậu vừa ngẩng đầu đã thấy một người siêu cấp đẹp trai ngồi trên ghế mây trước cửa, mũi cao, môi hơi mỏng, áo sơ mi kẻ sọc phổ thông khiến anh có vẻ cấm dục hơn bình thường, mấy sinh viên đi qua chỗ này đều lén cầm điện thoại chụp ảnh anh.

“Dương Dương!”

Lâm Thư thấy người quen, kích động đến mức nhảy hẳn ba bậc thang liền, nhưng nhảy được hai bước, trong đầu cậu đột nhiên nhớ ra hôm nay Bách Dương đến đây làm gì, hai chân lập tức bất động.

Bách Dương thấy cậu như thể đang trong cơn đại dịch, hơi nhíu mày, đứng dậy lạnh nhạt nói: “Lại đây, cơ thể không có vấn đề.”

Lâm Thư nghe được câu này như nghe được “Kim bài miễn tử”, thở phào một hơi, giơ tay định khoác cổ Bách Dương, nhưng chưa kịp chạm vào một sợi tóc đã bị Bách Dương túm cổ thúc giục: “Mở cửa.”

Lâm Thư bĩu môi, lắc đầu “Hừ” một tiếng làm tóc tai bay tán loạn, xoay người đi mở cửa.

Lúc cậu không có ở đây sẽ có hai học sinh làm thêm giúp cậu trông coi cửa hàng, bây giờ vừa mở cửa, hoa nở sặc sỡ chen nhau trong không gian nhi nhỏ, mặc dù hơi chật chội nhưng lại rất ấm áp

Lâm Thư lấy ra hai chiếc ghế, mỗi người một chiếc ngồi bên cửa sổ sát đất, trong chốc lát, hai người đối diện nhau không nói gì.

“……”

“……”

“Tớ nói kĩ một chút về tình trạng sức khỏe của cậu cho cậu nghe.” – Bách Dương ngồi bắt chéo chân, đặt báo cáo kiểm tra sức khỏe lên đầu gối, có cảm giác rất chuyên nghiệp.

Bách Dương là bác sĩ nổi tiếng, tháng trước Lâm Thư lấy cớ kiểm tra sức khỏe tổng quát để nhờ anh làm các kiểm tra về khả năng thụ thai.

Mãi không có thai, cậu đã bắt đầu hoài nghi nguyên nhân là do mình.

Lâm Thư nghe anh nói thế, lập tức ngồi thẳng lưng, lông mày nhíu chặt, ánh mắt vội vàng trở nên nghiêm túc. Nhưng mà vì gồng quá nên thịt trên mặt cậu có vẻ phồng phồng như một đứa trẻ con đang giả vờ nghiêm túc như người lớn.

Bách Dương nhìn cậu lại nhớ đến bé con nhà mình, tình thương của cha cuồn cuộn trong lòng, mặc dù trên mặt không hiện ra những giọng điệu đã dịu hơn rất nhiều: “Sức khỏe không có vấn đề gì, nhưng về sau phải giảm bớt các loại thuốc tránh thai đi.” – Giọng hiền từ không kéo dài nổi hai câu đã biến thành lạnh lùng như lúc trước, giữa mày cũng hiện lên một tia bất mãn: “Nói với Cố Hạc Viễn, sau này phải dùng biện pháp tránh thai an toàn.”

“Sự bài tiết progesterone hiện tại của cậu quá thấp, dẫn đến số lượng pheromone cảm ứng tăng mạnh. Nếu tớ phân tích không lầm, kỳ ph@t tình lần này của cậu đến rất sớm so với dự kiến, cũng kéo dài hơn bình thường.”

“Thực ra ảnh hưởng lớn nhất là ở khoang sinh sản, bây giờ nó vẫn đang ở trạng thái nguy hiểm nhẹ, nhưng nếu cậu vẫn tiếp tục uống thuốc tránh thai sẽ không thể có thai được nữa, đã hiểu chưa?” 

Lâm Thư nghe xong, đôi mắt bỗng chốc bịt kín một tầng nước mắt, bàn tay nhỏ bám chặt vạt áo, ngẩn người bĩu môi, một lúc lâu sau mới nghẹn ngào nói: “Nhưng mà, tớ không uống thuốc tránh thai mà.” Nói xong, nước mắt thi nhau lăn xuống khiến cổ và ngực áo ướt một mảng.

“Tớ, tớ…” – Cậu nhất định phải nói cho Bách Dương biết mình muốn có con đến thế nào, chắc chắn sẽ không dùng đến mấy thứ này, nhưng cổ họng đau xót, chỉ biết “Tớ” mãi rồi không nói lên lời.

Cậu nắm chặt tay áo lau lung tung nước mắt trên mặt mình, nhưng càng lau lại càng nhiều nước mắt, tay áo ướt đẫm cũng không lau khô mặt cậu được. 

“Bách, Bách Dương.” – Lâm Thư khóc đến mức cả người phát run, giọng nói cũng rung rung: “Tớ, tớ chưa từng uống, uống, nó, cậu, có phải cậu, nhầm, nghĩ nhầm không?”

Đôi mắt nai tròn xoe khóc đỏ bừng, lúc cậu nói ra lời này còn lộ ra vẻ kỳ vọng tha thiết, nhưng Bách Dương đặt báo cáo vào tay cậu, mấy dấu mũi tên đã đánh sập hoàn toàn hi vọng trong cậu.

Bách Dương nhìn cậu đầy lo lắng, nhưng là bác sĩ, anh không thể giấu diếm: “Thư, cậu không thể nghi ngờ khoa học được, nếu cậu không…”

Chưa nói xong, Lâm Thư đã “Òa” một tiếng ngồi gập người khóc lên, dùng cách đơn thuần nhất để ngắt lời anh.

Cậu không che giấu cảm xúc của mình, dù khó chịu đến đâu cũng chỉ có thể dùng nước mắt để nói ra bất mãn và tủi thân của mình.

Mùi hương khổ sở trong tiệm dần tan, Lâm Thư khó chịu đến mức không thể khống chế được pheromone của mình, mùi hoa ngọt ngào giờ đã trộn lẫn vị cay đắng nhàn nhạt, cậu như đài sen chưa kịp chín đang gục đầu đáng thương vô cùng. 

Bách Dương nhìn dáng vẻ đau lòng muốn chết của cậu cũng không đành lòng, anh kéo ghế đến gần trước mặt cậu, xoa mái tóc mềm xoã tung của cậu, nhẹ giọng an ủi: “…Có phải cậu muốn có con không?”

Mái tóc mềm gật lên gật xuống: “Phải, phải.”

“Cho nên cậu đến kiểm tra sức khỏe là để biết vì sao mấy năm nay không có con phải không?”

“Ừ.”

“Cho nên cậu chắc chắn không uống thuốc.”

Nghe anh nói câu này, Lâm Thư lập tức ngẩng đầu lên, lắc đầu nguây nguẩy phủ nhận: “Đương nhiên, đương nhiên là không! Tớ, tớ thích có con như thế mà, hức hức…”

“Thế thì là Cố Hạc Viễn, đồ cậu ăn đều do một tay anh ta chuẩn bị, chắc chắn anh ta không muốn cậu mang thai.” – Bách Dương vừa là bác sĩ vừa là bạn, anh thẳng thừng nói ra đáp án mà Lâm Thư không muốn nghĩ đến nhất.

“……”

Lâm Thư ngẩn người nhìn anh, đôi môi mím chặt không thể nói nửa lời phản bác.

“Sau chuyện phòng the, thứ cậu cần bổ sung nhất là nước và đường. Đường là ba cậu tự làm, vậy thì chỉ còn nước thôi.”

Nghe anh nói xong, Lâm Thư đi đến quầy, cầm bình nước mà cậu vừa vui sướng trong lòng, đi đến trước mặt Bách Dương.

“Tớ biết rồi.” – Nước đường mình uống mấy năm trời, hóa ra đều là thuốc độc người ta tự tay điều chế.