chiếc xe đi đến trước một khu biệt thự sang và cách đây 2 km không hề có một ngôi nhà nào cả. Anh bước xuống xe đi tiếp vào bên trong, đi vòng qua khu biệt thự và thẳng đến phía trước theo một con đường nhỏ 2 bên là những thảm cỏ xanh tươi và thẳng tắp đâu đó xen kẻ rất nhiều hoa anh thảo.điểm cuối của con đường là một ngôi nhà nhỏ với lối kiến trúc rất độc đáo. Anh không bước vào mà chỉ ngồi lên chiếc xích đu phía bên ngoài cửa. Đôi mắt anh khẽ nhắm lại và đưa hồn vào khoảng kí ức lúc 11 tuổi
"-Cậu chủ!tôi có chuyện muốn xin phép cậu_bà Lan: người làm trong nhà
-Nói đi_Khiêm lạnh lùng lên tiếng
-Vì khó khăn nên tôi muốn xin cậu cho phép con gái tôi được đến đây sông.tôi hứa nhấtđịnh nó sẽ không làm phiền cậu đâu!
Dù hơi khó chịu nhưng Khiêm vẫn gật đầu đồng ý vì bà Lan là người chăm sóc cậu từ nhỏ
-Cảm ơn cậu chủ!
bà ta cúi đầu rồi bước ra ngoài.2 tiếng sau trên tay bà dắt theo một cô bé xinh xinh từ từ bước vào, bà dẫn cô bé đến trước mặt Lập Khiêm
-Con mau chào cậu chủ đi!
bà Lan giục
-Xin chào
-Tên_từng tảng băng như rơi ra trong miệng của cậu
-em tên là hoàng Băng Du
-Thôi xin phép cậu chủ tôi không làm phiền cậu nữa!
Khiêm chỉ gật đầu. Bà dắt nhỏ vào trong phòng
-Con phải ngoan không được làm hư đồ đạc ở trong nhà,không được làm phiền cậu chủ nữa biết không?
-Vâng ạ! nhưng con có thể ra vườn chơi không?
-Được nhưng mà không được pha hoa!
-vâng ạ!
Nhỏ chạy vội ra bên ngoài. Tất cả những gì ở đây đều làm nhỏ thích thú hoa co, hồ nước,tất cả như một bức tranh
Nhỏ bước dần ra phía sau và vô tình nhìn thấy một cảnh tượng