Con Đường Hắc Hóa Nữ Chủ

Chương 13: Bát canh thứ nhất (12)




Editor: loi_nha_tinh

Beta: Mai Tuyết Vân

Ngoài miệng thì hắn nói sẽ nhanh quay lại thôi, nhưng trên thực tế Quân Vô Nhai không hề quay lại. Thanh Hoan không cần đoán cũng biết lý do, đơn giản chỉ là bị hảo muội muội kia của hắn lại quấn lấy. Cũng được thôi, hắn không tới thì cũng sẽ có người khác tới, như Hoa Tam chẳng hạn.

Hoa Tam thật sự say mê thân thể của nàng. Mấy lần gần đây thậm chí hắn không kịp chờ người lui ra đã muốn mây mưa một trận với nàng. Hắn xuống tay thật không biết nặng nhẹ, Thanh Hoan có thể nói đã ăn không ít khổ từ tay hắn. Nhưng nàng không phải là nữ tử ai cũng có thể tùy ý khi dễ như nguyên chủ. Sau khi nàng giăng lưới xong, thì nhìn bề ngoài có vẻ như Hoa Nam đùa bỡn nàng, nhưng thực tế thì nàng đã khống chế Hoa Tam trong lòng bàn tay.

Hoa Tam thích thân mình của nàng chứ gì? Thanh Hoan liền lợi dụng điểm này, lúc hắn khẩn cấp muốn đến thì nàng vừa cự tuyệt vừa nghênh dón (Chỗ này tỉnh lược 3000 chữ). Hoa Tam tính tình có vẻ nóng nảy, nhưng mỗi khi Thanh Hoan làm nũng với hắn thì thái độ của hắn sẽ mềm hẳn xuống. Dần dần, Hoa Tam đã thay thế Quân Vô Nhai xuất hiện hằng ngày ở nơi này.

Vì Thanh Hoan mà hắn đã tốn không ít bạc. Tú bà thu ngân phiếu cười đến không khép miệng lại được. Trên đời này còn có chuyện gì tốt đẹp hơn việc nữ nhân vừa được ưa thích lại còn ngoan ngoãn nghe lời chứ? Ngày qua ngày, ham muốn chiếm hữu Thanh Hoan của Hoa Tam ngày càng sâu. Vốn dĩ dù không bán thân thì Thanh Hoan cũng có thể hát một khúc giải buồn hoặc chơi cờ, phẩm trả. Nhưng gần đây thì ai cũng phải xếp phía sau Hoa Tam.

Hôm nay Thanh Hoan đang chơi cờ cùng với Tri phủ đại nhân tuổi đã lớn. Khi còn sống nàng đã từng học chơi cờ với một vị danh sư nên kỳ nghệ của nàng rất cao. Lúc vào Ỷ Hương viện, tú bà cũng có thỉnh một tiên sinh tới dạy dỗ nên kỳ nghệ của Thanh Hoan lại càng thêm lợi hại. Tuổi của Tri phủ đại nhân đã cao, lại không hề có ý dâm dục với Thanh Hoan nên đã làm cho Thanh Hoan nhớ tới trượng phu mình được gả cho khi còn sống. Đó cũng là một lão nhân hiền từ, ngay lúc nàng bơ vơ không nơi nương tựa lại cưới nàng làm phu nhân. Ông nhận hết nhục mạ vào người, thanh danh bị hủy hoại hết, mà cũng chưa một lần chạm vào nàng. Tri phủ đại nhân trước mặt này cũng cho nàng một loại cảm giác như vậy, cho nên Thanh Hoan rất vui lòng chơi cờ với lão nhân gia.

Nhưng lúc ván cờ đang đến đỉnh điểm, đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra. Thanh Hoan chưa kịp phản ứng thì một thanh trường kiếm sáng lóa đã kề vào cổ Tri phủ đại nhân. Khuôn mặt tuấn tú của Hoa Tam lại tràn ngập tức giận: “Lão già ngươi, dám đoạt nữ nhân với gia à, ngươi không muốn sống nữa phải không?”

Tri phủ đại nhân bị dọa đến run rẩy, ông chưa từng gặp qua một tên hung thần ác sát đầy sát khí như vậy nên lập tức bị dọa đến trợn trắng mắt, hôn mê bất tỉnh! Thấy thế, Thanh Hoan vô cùng bất đắc dĩ. Ai ngờ giây tiếp theo mũi kiếm liền chỉ vào cổ nàng: “Ngươi đã quên những gì ta đã nói với ngươi sao? Ta không có ở đây thì ngươi cũng không được tiếp khách!”

May mà hắn tới sớm, nếu không thì không biết con tiểu tiện nhân này lại làm ra cái chuyện gì nữa. Hoa Tam chán ghét nhìn thoáng qua Tri phủ đại nhân đang ngất xỉu, không thèm nói tiếng nào khiêng Thanh Hoan lên, cầm trường kiếm nghênh ngang rời khỏi Ỷ Hương viện. Lệ khí của hắn rất nặng nên tú bà cũng không dám cản lại. Tuy Ỷ Hương viện này cũng có hộ vệ, nhưng có cùng nhau nhào lên cũng không chạm được chân của Hoa Tam. Lần thứ hai Hoa Tam tới tìm Thanh Hoan bị nàng cự tuyệt, không ngờ nhân gia này không nói tiếng nào liền trực tiếp động thủ. Tú bà rút kinh nghiệm, với lại đây cũng đúng ý Thanh Hoan không phải sao?

Con ngựa của Hoa Tam đang ở bên ngoài Ỷ Hương viện. Hắn ôm Thanh Hoan rồi phi thân lên ngựa, vung roi phóng ngựa chạy như điên. Thanh Hoan ngồi trong lồng ngực hắn vị gió thổi run lẩy bẩy. Tuy hôm nay trời không lạnh lắm, nhưng gió thổi qua một thân áo sam mỏng manh thật không chịu nổi.

Ngồi trên ngựa khoảng nửa nén hương, Thanh Hoan bị ném xuống một cái giường, nàng bị chóng mặt đến lợi hại, miễn cưỡng ngẩng đầu lên thì thấy Hoa Tam đã cởi áo ngoài ra. Nàng bày ra vẻ mặt vô tội thuần khiết hỏi: “Tam gia, đây là đâu vậy? Ngài mau đưa nô gia trở về…”  

“Đưa trở về?” Hoa tam cười lạnh, “Gia đã từng nói với ngươi là sau khi hầu hạ gia thì không được quyến rũ nam nhân khác đúng không?” Hắn nhìn chằm chằm mắt nàng, nói: “Phía dưới chịu không nổi rồi à? Tuổi của lão nhân kia ít nhất cũng hơn sáu mươi rồi, ngươi định cứ như vậy mà bụng đói ăn quàng sao?”

Lời nói của hắn vô cùng sỉ nhục người, Thanh Hoan lại cười: “Tam gia nói gì vậy, sau khi rời đi lần trước, Tam gia đã nhiều ngày chưa từng xuất hiện lại, nô gia ở Ỷ Hương viện cũng không thể ngồi không. Nô gia chỉ là chơi một ván cờ với Tri phủ đại nhân mà thôi, Tam gia cần gì phải tức giận chứ?”

Hoa tam hừ lạnh: “Chỉ sợ ngươi còn có dụng ý khác đấy, sao nào, còn nhớ tới muội tế tương lai của ta không?”

Thanh Hoan cười nói: “Duyên phận của nô gia và công tử đã hết, nếu chỉ vì chuyện này mà muốn tự tử thì uổng phí ngần ấy năm ở Ỷ Hương viện. Không phải Tam gia vẫn luôn sợ nô gia cướp đoạt công tử với lệnh muội sao? Bây giờ nô gia có thể thề, nếu nô gia vẫn gặp mặt công tử thì cho thiên lôi đánh cho nô gia không được chết tử tế đi.” Nói xong, nàng khẽ bóp trán, chắc là vì cú ném vừa rồi của Hoa Tam khiến nàng bị choáng váng. “Cho nên thỉnh Tam gia buông tha nô gia đi, bây giờ đưa nô gia trở về thì có lẽ Tri phủ đại nhân cũng vừa tỉnh, còn có thể đánh xong ván cờ đó.”

Từ đó đến giờ lời Hoa Tam muốn nghe chính là lời này của Thanh Hoan. Chỉ cần nàng thề không gặp Quân Vô Nhai nữa thì hắn sẽ buông tha cho nàng. Tất nhiên là trước đó nếm thử cơ thể của nàng cũng là chuyện bình thường. Nhưng hắn không nghĩ có thể đạt được mục đích nhanh như vậy nên hắn rất kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy mất mát ngoài dự liệu.

Nếu Thanh Hoan tiếp tục khăng khăng chung tình với Quân Vô Nhai thì Hoa Tam nghĩ mình có thể độc chiếm nàng một thời gian nữa. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nàng không có quan hệ với Quân Vô Nhai, không phải đúng lúc có thể có quan hệ với mình sao? Vì thế hắn bóp cằm Thanh Hoan, thỏa thuê đắc ý nói: “Gia có chuyện tốt muốn nói cho ngươi nghe, ngươi muốn nghe không?”  

“Gia nói đi.”

“Nếu ngươi không gặp Vô Nhai nữa, vậy theo ta được không?” Hoa tam hỏi, mắt rất nghiêm túc. “Quân Vô Nhai trả tiền, ta sẽ trả gấp ba lần, nhưng trong khoảng thời gian ở cùng với ta thì ngươi cũng chỉ có thể có một người nam nhân là ta. Hơn nữa lúc ta đã chơi chán ngươi rồi thì ngươi không được dây dưa ta.” Tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng nghĩ đến lúc mình rời đi thì nàng ta sẽ bình tĩnh giống như với Quân Vô Nhai vậy, thì trong lòng Hoa Tam cảm thấy không thoải mái.  

Thanh Hoan hỏi: “Nô gia chỉ có một người là gia, vậy trong lúc này thì gia cũng chỉ có một mình nô gia đúng không?”

Nghe vậy, Hoa tam cười nhạo: “Tất nhiên là phải nhiều hơn một người, đừng mơ tưởng viễn vông.” Tuy thân mình nàng tuyệt vời, nhưng hắn cũng không thể chỉ sủng một mình nàng.

Lời này là hắn châm chọc Thanh Hoan không phân biệt thực hư. Thanh Hoan cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười nói: “Vậy cứ theo lời Tam gia đi. Nhưng… mong Tam gia cho người về Ỷ Hương viện nói với ma ma một tiếng để ma ma khỏi lo lắng.”

Hoa tam cảm thấy lời nói rất bình thường, nhưng hắn lại hoàn toàn không để ý tới đáy mắt Thanh Hoan lóe lên ánh sáng khác thường.