Trong sân huấn luyện thực cảnh của cục công an thành phố Tân Hà, Cố Dĩ Di mặc đồng phục huấn luyện mùa hè màu xanh đậm, thân trên mặc áo chống đạn, đeo kính bảo vệ mắt, trong tay cầm cây súng mô phỏng đột kích dùng khi huấn luyện.
Cô nghiêng người tựa vào tường, tai đeo tai nghe bluetooth, nghe Ôn Chất Bân báo cáo."Đội trưởng, bọn họ có ba người ở cửa hàng tiện lợi trong con ngõ nhỏ bên trái chị."Cố Dĩ Di nhếch nhếch mày, nói: "Được."Cô không nói nhiều, đạn nhanh chóng nạp lên nòng, di chuyển thần tốc về phía cửa hàng tiện lợi.Khoảnh khắc phá cửa ra, một cây súng gác đằng sau kệ để hàng, Cố Dĩ Di không có một giây do dự, quỳ gối dùng lực trượt trên đất, trực tiếp trượt đến đằng sau một kệ để hàng khác, tránh khỏi viên đạn của khẩu súng ở cửa.
Ngay sau đó, cô gác súng của mình lên kệ để hàng, không chút do dự tập trung vào kẻ địch đằng sau kệ để hàng ở cửa, bóp cò bắn trúng áo chống đạn trước ngực người đó.Hệ thống hiện lên out một người.Người bị bắn trúng không còn cách nào khác, để súng xuống giơ tay rời khỏi sân huấn luyện.Động tác của Cố Dĩ Di không dừng lại, eo mèo trực tiếp xông vào bên trong, lỗ tai không đeo tai nghe của cô hơi động đậy, hai ba bước vọt tới đằng sau kệ để hàng ở bên trong cùng, một tên địch trốn ở trong đó, đang gác súng đợi cô.
Cô chỉ ló đầu ra, vào thời khắc đối phương nổ súng thì lui về sau một bước, một cái lộn đẹp mắt nhảy về kệ để hàng bên cạnh, nòng súng nghiêng ra ngoài, cô còn không nhìn thấy vị trí của kẻ địch, chỉ có thể nhấn cò dựa trên ký ức khoảnh khắc vừa rồi.Bạch một tiếng, hệ thống hiển thị out hai người.Siêu thị này còn có một kho để hàng nữa, Cố Dĩ Di dừng lại trước cửa kho để hàng, cô khẽ cười một tiếng, nhấc chân đá văng cửa kho để hàng, một tên địch đang trốn sau cửa, thấy cô bước vào thì dùng một tay nắm lấy báng súng của cô định cướp súng.
Cố Dĩ Di không hề do dự, động tác trên tay thả lỏng, để mặc anh ta cướp súng đi, nhưng sau đó cô thuận thế cúi người xuống, một động tác chân quét đất nhanh chóng làm kẻ địch vấp ngã.
Ngay sau đó cô vòng ra sau kẻ địch, hai tay ghìm chặt cổ anh ta, vặn anh ta ngã xuống đất, sau đó rút súng trên người ra chống ở áo chống đạn của anh ta nổ một súng.Hệ thống hiển thị out ba người.Trong phòng chỉ huy, Nhậm Du Nhiên chau mày nhìn chằm chằm màn hình, Yến Quy ung dung ngồi đó tán thưởng động tác của bạn gái nhà mình, vẻ mặt vui vẻ.Hai người Cố Dĩ Di và Ôn Chất Bân phối hợp rất ăn ý, trò chơi bắt đầu mới được mười lăm phút ngắn ngủi, hai người đã out được bảy người của đối phương.Cuối cùng Nhậm Du Nhiên không nhìn tiếp được nữa, cầm bộ đàm lên quát: "Mười mấy người các người không làm gì được hai người bọn họ, thế thì làm được gì nữa?! Còn có phải là một đám đàn ông không vậy! Hai người bọn họ tổng cộng có bốn cái mạng, bây giờ chưa dùng đến cái nào, các người đã out bảy người rồi các đại ca! Cứ tiếp tục thế này chúng ta trực tiếp giơ luôn cờ trắng đầu hàng đi!"Buổi huấn luyện hôm nay là các đội viên đội trinh sát với hai đội trưởng đội lính đặc vụ, bên đội trinh sát có ưu thế về số người, tổng cộng ra mười bốn người.Diêu Viễn và Triệu Phong đứng đằng sau Nhậm Du Nhiên, biểu cảm có hơi ngượng ngùng, Diêu Viễn nhịn không được lên tiếng: "Đội trưởng, người vào sân bên chúng ta đều là những người tương đối yếu lúc bình thường huấn luyện trong đội..."Nhậm Du Nhiên quay đầu trừng mắt nhìn anh ấy, Diệu Viễn lập tức ngậm miệng lại."Bình thường tương đối yếu ở trong đội? Anh còn dám nói! Tôi hỏi anh, yếu còn có lý đúng không?!"Diêu Viễn mạnh mẽ lắc đầu, không dám nói chuyện.Triệu Phong ở bên cạnh không dám thở mạnh, trong lòng thầm đổ mồ hôi thay Diêu Viễn, lúc này Nhậm Du Nhiên đang đầy một bụng tức không có chỗ xả, anh ấy cứ phải lên tiếng làm con chim đầu đàn, không phải là muốn bị mắng sao.Nhậm Du Nhiên chỉ chỉ màn hình, nói: "Nhìn cho kỹ động tác của Dĩ Di.
Diêu Viễn tôi hỏi anh, đổi thành anh trở thành đối thủ của Dĩ Di, anh có chắc chắn sẽ thắng cô ấy không?"Diêu Viên nhìn chằm chằm động tác như dòng mây chảy của Cố Dĩ Di trên màn hình, tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng cuối cùng vẫn lắc lắc đầu.Nhậm Du Nhiên thở ra một hơi: "Coi như anh còn biết tự mình biết mình.
Cái mạnh của Dĩ Di không giống người bình thường, đây là trực giác thiên phú bẩm sinh.
Loại thiên phú này thể hiện ở ngũ quan săn bắn như mãnh thú trong trận chiến.
Ví dụ như phát súng thứ hai trong siêu thị vừa nãy, cô ấy không cần cố ý nhắm chuẩn cũng có thể bắn trúng kẻ địch, điểm này các người không học được."Diêu Viễn và Triệu Phong yên lặng nghe, trong lòng biết những điều cô ấy nói đều là sự thật, bọn họ cũng biết cái danh tay súng thần của Cố Dĩ Di tuyệt đối không phải là giả, nhưng không tránh khỏi có hơi nhụt chí.Nhậm Du Nhiên biết hai người đang nghĩ gì, lại nói: "Hai người cũng không cần như vậy, tôi nói những điều này không phải để hai người nản lòng, điều tôi muốn nói là thiên phú là bẩm sinh, nhưng những nỗ lực sau này thì không phải vậy." Cô ấy hếch hếch cằm ra hiệu bọn họ nhìn màn hình: "Dĩ Di ngoại trừ kỹ thuật bắn súng, năng lực cận chiến cũng rất mạnh.
Cô ấy rất gầy, sức lực không cần so với đàn ông mấy người, so với tôi còn không bằng, nhưng cô ấy thắng ở linh hoạt.
Loại năng lực này do huấn luyện sau này bồi dưỡng nên, khi mấy người lặp đi lặp lại một động tác hàng trăm nghìn lần, nó sẽ khắc sâu vào máu của mấy người, lúc dùng đến phản ứng cơ thể sẽ nhanh hơn não của mấy người, ngay cả thời gian suy nghĩ cũng có thể tiết kiệm bớt.""Đội trinh sát hôm nay thua trước Dĩ Di và Ôn Tử, đừng tìm bất kỳ lý do nào, đừng nói cái gì mà những người vào sân hôm nay đều tương đối yếu ở trong đội.
Là sai lầm! Cảnh sát chúng ta dùng sinh mệnh để bảo vệ quốc gia và lợi ích của nhân dân, thời thời khắc khắc đều chuẩn bị dao thật súng thật tranh đấu với tội phạm, chúng ta không chấp nhận bất kỳ hình thức "yếu" nào! Đã nghe rõ chưa?"Diêu Viễn và Triệu Phong theo bản năng đứng thẳng người, cao giọng trả lời: "Rõ!"Nhậm Du Nhiên nhìn nhìn bọn họ, gật đầu nói: "Mục đích tôi sắp xếp lần huấn luyện này, bây giờ mấy người đã rõ chưa?""Rõ!"Nhậm Du Nhiên đúng là cố ý để bọn họ nhìn thấy cái "yếu" của bản thân, tuy rằng người yếu không phải là bọn họ, nhưng là đội viên của bọn họ, việc này không khác biệt gì với việc bọn họ cũng yếu.
Diêu Viễn và Triệu Phong thầm xấu hổ, có điều may mà bây giờ "yếu" vẫn chưa muộn, bọn họ phải tăng cường huấn luyện ở trong đội, cố gắng để lẩn sau khi có buổi huấn luyện như thế này không còn "yếu" nữa.Thực chiến trong sân huấn luyện đã kết thúc, hai người Cố Dĩ Di và Ôn Chất Bân thắng áp đảo, đã đưa đội viên đội trinh sát tham gia huấn luyện đi thay quần áo rồi.Nhậm Du Nhiên tắt màn hình theo dõi đi, nói: "Lần sau sắp xếp cho người của mấy người đấu với đội viên của lính đặc vụ, không có mấy người cấp bug như Dĩ Di và Ôn Tử, mấy ngưởi để thủ hạ đánh cho ra khí thế cho tôi, đừng để tôi mất mặt nữa!""Vâng!"Nhậm Du Nhiên liếc nhìn Yến Quy mang một biểu cảm vui vẻ từ đầu đến cuối ngồi bên canh, lại xị mặt nói với bọn họ: "Các người xem thử pháp y Yến đi, đang cười nhạo mấy người kìa!"Yến Quy đột nhiên bị lôi vào, quay đầu nhìn bọn họ, liên tiếp phủ nhận: "Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa."Diêu Viễn ngày thường thân với bọn họ, dám nói đùa với hai người, thế là nói: "Pháp y Yến, tôi cũng nhìn thấy cô cười rồi."Khi ở ngoài Yến Quy lúc nào cũng lạnh lùng, không có biểu cảm gì nói lên sự thật: "Tôi cười là vì bạn gái tôi thắng rồi, không phải đang cười nhạo mấy người."Ực!Diêu Viễn suýt chút nữa thì nấc lên một cái.
Sao lại thế này chứ! Tại sao một người có thể dùng gương mặt poker để rắc cẩu lương một cách đứng đắn như vậy chứ?Diêu Viễn muốn nói pháp y Yến da mặt dày, nhưng anh ấy không dám.Qua một lúc, cửa phòng chỉ huy được mở ra, Cố Dĩ Di và Ôn Chất Bân đưa những người khác đi vào, cô nhìn thấy Yến Quy ngồi ở đó thì cong môi nở nụ cười.Nhậm Du Nhiên phải ở lại giáo huấn người, bảo mấy người Cố Dĩ Di đi trước, cô ấy cũng phải để lại mặt mũi cho mấy đội viên đội trinh sát này, nhất là Yến Quy của đội điều tra kỹ thuật vẫn còn ở đây, mắng bọn họ trước mặt nàng, mấy người này tốt xấu gì cũng là đàn ông bảy thước, đến đầu cũng không dám ngóc lên rồi.Yến Quy hiểu rõ, nàng không nhìn mấy người đàn ông đứng thành hàng cúi thấp đầu đó nữa, từ khi Cố Dĩ Di bước vào, ánh mắt nàng vẫn luôn buộc ở trên người cô, không rời đi.Lúc này đã là lúc tan làm, Ôn Chất Bân không đi theo hai người họ làm bóng đèn, tự mình đi trước.Cố Dĩ Di và Yến Quy nắm tay đi đến bãi đỗ xe để lấy xe,"Vừa rồi biểu hiện của em như thế nào?" Cố Dĩ Di lắc lắc bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người.Yến Quy nhìn ánh mắt tình nồng ý ngọt của cô, gật đầu nói: "Tốt lắm.
Chị ở trong phòng chỉ huy xem mà phát ngốc.
Bạn gái của chị sao lại xinh đẹp như vậy, vừa lợi hại vừa xinh đẹp."Nàng không tiếc lời khen ngợi, Cố Dĩ Di nghe mà nở hoa trong lòng, ôm lấy cánh tay nàng khẽ cười."Quan trọng nhất là..." Yến Quy dừng một lát, úp úp mở mở."Hửm? Là gì?" Cố Dĩ Di nghiêng đầu nhìn nàng."Là của chị." Bên bãi đỗ xe không có người, Yến Quy hơi cúi đầu, hôn một cái lên môi Cố Dĩ Di.Cố Dĩ Di hơi ngây ra, sau đó mặt lại đỏ lên, rồi cười mắng nàng không đứng đắn."Đứng đắn với bạn gái mình mới là không đứng đắn." Có tình có lý, chị nói đều đúng.Hai người lái xe về nhà, lúc bước vào cửa thì hôn một cái ở huyền quan, sau đó rửa tay thay quần áo cùng nấu cơm tối.
Bây giờ Cố Dĩ Di vẫn đang ở trình độ chỉ có thể giúp việc, nhưng kỹ thuật dùng dao của cô dưới sự chỉ bảo của Yến Quy đã tiến bộ không ít, đã không cắt miếng dưa chuột thành cục dưa chuột nữa, đáng khen ngợi.Sau khi ăn cơm hai người làm ổ trên sô pha, mở ti vi làm nhạc nền, Yến Quy đang lật tài liệu, Cố Dĩ Di lên mạng xem tin tức.Sau khi vụ án của Tô Liệt kết thúc, vấn đề tiếp theo là cô ta từng tiếp xúc với K xã, còn để lại hai địa chỉ cho cảnh sát.
Nhậm Du Nhiên đã kiểm tra, địa chỉ thứ nhất thôn khu Tây Thành Tân Hà là một thôn trong thành phố, ở đây đa phần là những căn nhà cũ đợi bị phá dỡ, người vẫn còn ở lại đây đều là người già lớn tuổi, người trẻ tuổi đã chuyển đến những khu có tốc độ phát triển nhanh chóng để làm việc.Địa chỉ thứ hai, câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim, là câu lạc bộ cao cấp nổi tiếng ở thành phố Tân Hà, chế độ hội viên cao cấp, người có thể vào đây đều có bối cảnh lớn mạnh, không giàu thì quý.Mà điều làm cảnh sát để tâm nhất là, ông chủ của câu lạc bộ Thiên Không Lưu Kim là bố của Châu Hiên Thụy, Châu Nham Tùng.Tô Liệt đưa ra hai địa chỉ, lại không nói rõ là để làm gì, nhưng cô ta nhất định muốn để cảnh sát điều tra hai nơi này, điểm này không sai.
Nhưng Nhậm Du Nhiên không hành động thiếu suy nghĩ, vụ án của Tô Liệt vừa mới kết thúc, ngoại trừ công việc kết thúc phải làm, tạm thời cũng không cần đánh rắn động cỏ, đối phương hiện tại nhất định đang cảnh giác cao độ, vào lúc này thay vì nhắm vào cái lợi trước mắt không bằng đợi đối phương dần lơi lỏng."Em...!Mẹ nó!" Cố Dĩ Di đang lên mạng lướt tin tức đột nhiên mắng một câu.Yến Quy giật mình: "Sao thế?"Cố Dĩ Di sáp đến trước mặt nàng, đưa điện thoại cho nàng xem: "Chị mau nhìn!"Đây là một video trực tiếp, nội dung video là một căn phòng mờ tối, một người đàn ông bị trói trên một chiếc ghế, nhìn không rõ tướng mạo, chỉ có thể nhìn được đại khái dáng người.
Bên cạnh ghế đặt một giá truyền dịch, chất lỏng không rõ là gì trong bình được treo lên đang chảy vào trong cơ thể người đàn ông.Video trực tiếp không có tiêu đề cũng không có bất kỳ gợi ý nào, nhưng người đăng video trực tiếp trên Weibo lại tag tài khoản chính thức của cảnh sát hình sự thành phố Tân Hà, phần cap thì chỉ có ba chữ - Đến tìm tôi.Yến Quy và Cố Dĩ Di đối mắt, nhìn được sự phẫn nộ trong mắt của đối phương.Nhậm Du Nhiên ở nhà, cô ấy tức đến nỗi đạp cái ghế trong thư phòng, lúc này điện thoại của Tần Chiêu đã gọi đến, đầu tiên là mắng cô ấy vài câu, sau đó yêu cầu cô ấy lập tức bắt lấy tên đang khiêu khích này."Tần Chiêu, vậy video đó...""Tôi đã liên lạc với bộ phận kỹ thuật và cảnh sát mạng để chặn nó rồi, cô lập tức bắt tay vào làm việc cho tôi!"