Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 83: 83: Mất Khống Chế 19





Khách sạn đại XX cảng Hải Quan Tân Hà, một nam thanh niên đeo khẩu trang hạ thấp mũ bước vào thang máy, một lúc sau thang máy dừng lại ở tần một, khi cửa thang máy mở, Tô Liệt đứng ở bên trong thản nhiên liếc nhìn người nam thanh niên.Người nam thanh niên cúi đầu bước vào thang máy, Tô Liệt quẹt thẻ phòng xuống tầng nơi mình ở, trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, suốt dọc đường cả hai đều không nói gì.Thang máy dừng lại ở tầng mười chín, Tô Liệt bước ra ngoài trước, người nam thanh niên bước theo sau.Tích.Quẹt thẻ mở cửa, người nam thanh niên đi theo Tô Liệt vào phòng khách sạn.

Đây là một căn hộ cao cấp nhìn ra biển, khi nhiều đoàn phim đến Tân Hà quay phim, các diễn viên chính sẽ sống trong căn nhà kiểu này.

Người nam thanh niên cởi bỏ mũ và khẩu trang, tay đút túi quần đi quanh phòng, mỉm cười với Tô Liệt rồi lại huýt sáo: "Sống tốt chứ."Tô Liệt nhìn anh ta ta một cái.Người nam thanh niên cười ranh mãnh: "Có rượu không?"Tô Liệt nói: "Ở trong tủ lạnh đó tự mình lấy đi."Người nam thanh niên đi đến trước mặt cô ta, đưa tay bóp cằm cô ta, Tô Liệt nhíu mày quay đầu đi.Người nam thanh niên hách dịch nói: "Gọi hẹn tôi tới đây, còn giả bộ thanh cao gì chứ?"Tô Liệt lạnh lùng nhìn anh ta ta: "Châu Hiên Thụy, có phải anh từng tự mình đa tình không?"Châu Hiên Thụy chế nhạo: "Dối trá.

Bạn gái của cô mới chết, cô liền hẹn tôi tới khách sạn, không phải là đã hẹn trước rồi sao? Nhưng cũng là, trước khi bạn gái của cô còn chưa chết, cô biết rõ tôi đang âm mưu chống lại cô ấy, trong buổi công bố phim còn tươi cười chào đón tôi.

Trước đây tôi từng tự hỏi, tại sao cô đối với tôi lại không có thái độ thù địch với tình địch như tôi chứ, nhưng bây giờ tôi hiểu rồi, không ngờ cô lại coi thường thôi như vậy sao?"Châu Hiên Thụy vừa đi tới quầy bar vừa nói chuyện, lấy trong tủ lạnh ra một chai rượu vang đỏ, sau khi mở nắp thì rót cho mình một ly.


Anh ta ta dựa vào quầy bar nhìn Tô Liệt, phải nói là cô ta cũng không thua kém Lam Tịch là bao nhiêu, nhưng cách ăn mặc quá nghiêm túc và vẻ mặt hờ hững của cô ta luôn thể hiện ra khí chất người lạ không nên bước vào.

Cùng với việc cô ta luôn đi theo Lam Tịch với vẻ ngoài tươi sáng, cô ấy còn kín đáo hơn nhiều."Tôi vốn tưởng rằng chúng ta là đối thủ trong tình yêu nhưng bây giờ xem ra cô và Lam Tịch mới là tình địch rồi đúng không hahaha." Châu Hiên Thụy uống một ngụm rượu, cồn khiến anh ta ta khích thích: "Phụ nữ các cô, tất cả đều là như vậy.

Tình yêu đồng tính thì sao chứ? Nhìn thấy một người đàn ông hấp dẫn hơn, không phải vẫn muốn tiến lại gần người đàn ông đó sao?"Vẻ mặt tự hào trên mặt Châu Hiên Thụy lộ ra quá rõ, anh ta ta cười rạng rỡ khi nói chuyện, có thể là quá phấn khích, khi anh ta ta vào đến cửa đã không ngừng nói và tự rót cho mình hơn một nửa chai rượu vang đỏ rồi, lúc này thì lại càng phấn khích hơn nữa.Tô Liệt lặng lẽ nhìn anh ta ta, cũng không nói chuyện với anh ta ta mà chỉ xem anh ta ta tự biểu diễn một mình thôi.Máy điều hòa trong phòng đang bật, một lúc sau Châu Hiên Thụy cảm thấy hơi nóng, anh ta giật mạnh cổ áo, cần lấy ly rượu bước đến chỗ Tô Liệt."Tôi nói này, cô gái như cô cũng quá yên lặng đi mà? Đã hẹn tôi tới đây rồi thì cũng nên chủ động bày tỏ chút chứ?"Châu Hiên Thụy đi đến trước mặt Tô Liệt, nheo mắt nhìn cô ta.Ở cự ly gần Tô Liệt nhìn thấy đôi mắt mơ hồ của anh ta ta, nhẹ nhàng cười nói: "Châu Hiên Thụy, anh đã nghe qua một đoạn miêu tả rất phổ biến trên mạng hiện nay chưa?"Châu Hiên Thụy lắc đầu hỏi: "Cái gì chứ?"Tô Liệt khoanh tay đứng trước mặt anh ta ta: "Anh làm sao có thể bình thường như vậy, lại còn tự tin như vậy nữa?"Châu Hiên Thụy ngay lập tức tỏ ra khó chịu."Cô! Tô Liệt, cái con mẹ cô không biết điều chút nào!" Châu Hiên Thụy có chút tức giận, đột nhiên cảm thấy choáng váng, anh ta ta lắc đầu nheo mắt nhìn Tô Liệt.Anh ta luôn cảm thấy nhìn đồ vật có chút ma quá.Châu Hiện Thụy cố gắng tập trung tinh thần, cố gắng nhìn người ở trước mặt, nhưng Tô Liệt lại đang lắc lư trước mặt nhưng những cái bóng đen vậy."Cô...." Cuối cùng Châu Hiên Thụy cũng cảm nhận được nguy hiểm: "Cô...!cô muốn làm cái gì?"Tô Liệt nhìn chằm chằm vào anh ta ta, nhìn ánh mắt của anh ta ta càng ngày càng mờ ảo.Châu Hiên Thụy giơ tay bước tới đột ngột túm lấy Tô Liệt, Tô Liệt linh hoạt hơn anh ta ta, nhanh chóng lùi lại một bước để tránh anh ta ta.

Châu Hiên Thụy bổ nhào vào không trung, bây giờ anh ta cảm thấy rất chóng mặt, trọng tâm cũng không ổn định, lần này không thể đứng vững nữa, cả người ngã xuống dưới, may mà bên cạnh có ghế sô pha nên không bị ngã trực tiếp xuống đất.Ly rượu trong tay rơi trên thảm, ánh mắt Châu Hiên Thụy càng ngày càng mờ, anh ta ta có thể nhìn thấy Tô Liệt đứng ở trước mặt mình nhưng không biết rõ cô ta đang đứng ở vị trí nào.

Người phụ nữ với ánh mắt lạnh lùng đầy hận thù đổ dồn về phía anh ta ta, cuối cùng Châu Hiên Thụy bàng hoàng nhận ra hôm nay mình đã mắc bẫy rồi."Cô...!cô muốn làm gì?" Giọng nói của anh ta ta trở nên yếu ớt: "Tôi...!Lam Tịch...!không phải do tôi giết....cô tìm...!nhầm người rồi...."Tô Liệt từ trên nhìn xuống dò xét anh ta ta, mi tâm càng nặng, nhẹ nhàng nói: "Tôi biết."Châu Hiên Thụy nhắm hai mắt lại, nằm bất tỉnh trên ghế sô pha."Nhưng anh chính là hung thủ."Tô Liết lấy trong túi ra một lọ thuốc, mở nắp, mở miệng Châu Hiên Thụy, không chút do dự đổ chất lỏng từ lọ thuốc vào miệng, nâng cằm anh ta lên giúp anh ta nuốt xuống.Vài phút sau, Châu Hiên Thụy đột nhiên co giật không ngừng, đột nhiên mở mắt ra, nhưng ánh mắt lại không có chút tiêu cự nào, đảo mắt nằm ngửa lên, hai tay nắm lấy ghế sô pha, bọt mép, miệng và một âm thanh khó chịu phát ra từ cổ họng của anh ta ta.Tô Liệt lùi lại mấy bước, lẳng lặng nhìn anh ta, tay phải cầm chặt lọ thuốc đã cạn, lồ ng ngực phập phồng không ngừng.Mọi chuyện yên bình trở lại, Tô Liệt nhanh chóng điều chỉnh lại tâm lý, cất lọ thuốc đã dùng vào lại trong túi.Cô ta lấy điện thoại ra, Tô Liệt gọi một cuộc điện thoại rồi đi ra ngoài.Sau một vài hồi chuông, điện thoại bắt máy."Liệt à."Đôi mắt Tô Liệt lập tức đỏ lên, cô ta mở miệng, môi mấp máy nhưng không nói lên lời."Liệt à? Đứa trẻ này tại sao gọi điện thoại đến lại không nói gì thế?"Tô Liệt phập phồng lồ ng ngực vài cái, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Bà ngoại...."Bà ngoại bật cười: "Ừ.

Tại sao hôm nay con lại gọi điện thoại đến thế? Con có bận không? Bây giờ như thế nào rồi? Con và Tịch Tịch vẫn tốt chứ? Tịch Tịch có ở đó không? Đã mấy ngày rồi bà vẫn chưa nói chuyện với nó đó!"Nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, Tô Liệt cắn chặt môi dưới vì sợ bà ngoại nghe thấy tiếng khóc của mình.Bà ngoại nói liên miên rất nhiều điều, dù không nghe thấy câu trả lời của đứa trẻ nhưng bà vẫn rất vui vẻ.


Người già đều là như vậy, vừa gọi điện thoại đến liền nhận luôn, rồi bắt đầu dặn dò các thứ, trẻ con không ở bên cạnh, thì luôn phải canh cánh nỗi lo trong lòng, dù cô ấy đã không còn là đứa trẻ nữa rồi."Bây giờ bệnh tình của Tịch Tịch đã khá hơn chưa? Bà nói cho con nghe, con cần phải quan tâm Tịch Tịch nhiều một chút, đừng bao giờ tức giận với nó nhé." Bà ngoại lại hỏi tới Lam Tịch.Tô Liệt tắt máy, hít thở gấp để điều chỉnh, khi lên tiếng lại không nghe thấy tiếng khóc nữa: "Bà yên tâm đi ạ.

Tịch Tịch cô ấy....!Sẽ không còn đau khổ nữa rồi."Bà Ngoại cũng không nghĩ nhiều, nghe vậy rất vui mừng nói: "Thật sao? Vậy thì tốt rồi, tốt rồi.

Nhưng bà nghe nói bệnh này rất khó chữa, con cần phải chăm sóc cẩn thận đó biết chưa? Nhường nhịn cô ấy một chút, chăm sóc cô ấy nữa, đừng tự phụ!""Vâng.

Con biết rồi ạ." Tô Liệt nói: "Con sẽ chăm sóc cô ấy.""Ừ, ừ, con thật ngoan quá! Tịch Tịch có ở nhà không? Con bảo con bé nói chuyện với bà đi!"Tô Liệt: "Cô ấy không có....!cô ấy đi công tác rồi."Bà ngoại ngạc nhiên hỏi: "Đi công tác sao? Vậy tại sao con không đi cùng con bé?"Tô Liệt nhíu mày buồn bực: "Con...!con ở lại xử lý công việc, hai ngày nữa, con sẽ đi gặp cô ấy.""Ai da, là đi xa sao? Có vẻ như không thể về nhà một lát rồi?"Tô Liệt khịt mũi: "Vâng, đi một nơi rất xa ạ."Bà ngoại quan tâm nói: "Vậy con phải chăm sóc bản thân nhé!"Tô Liệt không kìm được lại bắt đầu khóc, cố gắng hết sức để mình không khóc, chỉ hai tiếng ừ đã được coi như một câu trả lời rồi.Sau đó bà ngoại còn hỏi rất nhiều lời, nói cũng được khá nhiều rồi, bà ấy bảo cô ấy đi ngủ sớm đi, mình cũng cần phải đi ngủ rồi."Bà ngoại!" Tô Liệt gọi bà ấy."Có chuyện gì thế?""Bà...!bà phải tự chăm sóc cho mình nhé...!con mới chuyển khoản cho bà đấy, bà nhớ đi kiểm tra nhé.

Còn nữa, dì Lan người chăm sóc bà vẫn khỏe chứ?"Bà ngoại không nghi ngờ cô ấy, nói: "Được rồi, Tiểu Lan là người chu đáo lắm, trước đây không phải là con bảo bà ấy đón con gái đến ở cùng con sao? Còn thuê nhà cho họ nữa, hiện tại gia đình họ sống đối diện với bà, hàng ngày đều chăm sóc bà, bà ấy rất tận tâm!"Tô Liệt cuối cùng cũng nở nụ cười: "Vậy thì tốt rồi."Bà ngoại lại nói: "Con ấy à, đừng có gửi tiền cho bà nữa! Bà có đủ rồi, con cũng đã gửi rất nhiều rồi mà! Con để lại cho con và Tịch Tịch tiêu đi, các con còn trẻ sẽ cần tiêu nhiều tiền hơn!"Tô Liệt lại ậm ừ: "Vâng ạ."Bà ngoài và cháu gái lại nói thêm vài câu nữa, cho đến khi bà ngoại ngáp một cái giống như đã thực sự buồn ngủ rồi, Tô Liệt mới đề nghị tắt máy."Bà ngoại, bà nhất định phải chăm sóc tốt cho mình nhé.""Đứa trẻ ngốc, bà biết rồi, đừng lo lắng nữa!""Tạm biệt bà ngoại.""Tạm biệt."Tạm biệt.....Tô Liệt cúp điện thoại, ngồi xổm trên đất bật khóc.


Cô ấy lặng lẽ khóc, cảm giác kìm nén còn đau đớn hơn là khóc.

Mấy hôm nay cô ấy đã khóc rất nhiều lần rồi, có khi cô ấy tự ngẩn ngơ rồi bật khóc lên, mỗi lần như vậy cô ấy lại nghĩ bản thân không còn nước mắt để rơi nữa rồi.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lam Tịch, cô ấy không kiềm chế được xúc động, nước mắt chảy ra mà không thể khống chế được.Cô ấy khóc một lúc lâu cho đến khi cảm thấy nước mắt không còn chảy ra được nữa mới loạng choạng đứng dậy.Tô Liệt bước vào phòng ngủ, lấy trong vali ra một ít nhu yếu phẩm cho vào balo, cô ấy cởi bỏ bộ quần áo chỉnh tề ra, khoác lên người một bộ đồ thể thao tối màu, đội mũ lưỡi chai và đeo khẩu trang lên.

Cô ấy lấy ra một sim điện thoại mới để thay vào, lấy cái sim cũ vứt vào bồn cầu, không chút do dự mà xả nước đi, phá vỡ mối liên hệ cuối cùng của cô ấy với thế giới này.Trước khi rời đi, cô ấy nhìn xấp giấy dày cộp trên bàn ăn dưới cái cốc, sau khi xác nhận chúng ở đó, cô ấy mới mở cửa rời khỏi khách sạn.Sau khi rời khỏi khách sạn, Tô Liệt rẽ vào một con hẻm sâu, một chiếc SUV màu đen đang đậu ở chỗ sâu nhất của con hẻm, thấy cô ấy đi đến, chiếc SUV lặng lẽ mở cửa đón khách.Tô Liệt nhanh chóng lên xe, tài xế là một người đàn ông đội mũ, nói nhỏ: "Thắt dây an toàn vào."Chiếc SUV không có đèn pha, toàn bộ tối om, nó lặng lẽ lái ra khỏi con hẻm.Tô Liệt nhìn ngoài cửa sổ: "Có thể bị camera giám sát chụp được không đó?""Tôi biết cách tránh khỏi camera giám sát.

Mặc dù một số đoạn đường không thể tránh khỏi camera giám sát nhưng ít nhất trong một hai ngày tới cảnh sát cũng chưa thể tìm thấy cô được." Người đàn ông điều khiển tay lái một cách khéo léo: "Đúng rồi, Lão Đại bảo tôi hỏi cô, tất cả những lọ thuốc đã dùng qua đã được cất gọn chưa?"Tô Liệt gật đầu: "Thu gọn rồi." Cô ấy lấy những lọ thuốc rỗng từ trong balo ra.Người đàn ông nói: "Bỏ nó vào hộp đựng găng tay là được rồi."Tô Liệt không nhúc nhích mà chỉ nhìn ông ta hỏi: "Những việc tôi nhờ các anh làm đã làm xong hết chưa?"Người đàn ông cười và nói: "Cô khá cẩn trọng đó.

Yên tâm đi, tiền của cô đã sắp xếp xong rồi, lão đại của chúng tôi là người đáng tin cậy, chúng tôi kinh doanh loại hình này thì sự hài lòng của khách hàng là trên hết.


Mọi thứ đếu đã được chuẩn bị sẵn sàng hết rồi, tôi sẽ đưa cô tới đó ngay bây giờ."Tô Liệt quan sát anh ta một lúc, cuối cùng nghe lời anh ta cất lọ thuốc vào hộp đựng găng tay.Chiếc xe với ánh đèn đen chạy vô hồn trên con đường đêm, nửa giờ sau, xe dừng lại ở một bến cảnh bỏ hoang mà Tô Liệt không hề hay biết.Người đàn ông dừng xe lại, nói: "Đây là căn cứ của lão đại, lần này để cho cô sử dụng, ai bảo cô trả nhiều tiền đâu.

Sau vụ này, lão đại sẽ đổi căn cứ khác.

Đi thôi, xuống xe đi."Tô Liệt đi theo người đàn ông ra khỏi xe, bến cảng bỏ hoang rất lớn, họ bước vào được vài phút thì lần lượt thấy các container, một người đàn ông mảnh khảnh đang hút thuốc ở dưới một căn phòng thấp.Người đàn ông dẫn theo Tô Liệt lon ton chạy tới vài bước, cúi người cúi đầu cung kính nói: "Lão đại, cô Tô đến rồi ạ."Tô Liệt bước tới, khẽ nhìn Lão đại rồi mở miệng hỏi: "Anh là T sao?"T phì phèo điếu thuốc trên miệng đẩy kính lên cười ngọt ngào: "Chào cô Tô, cô là nhà tài trợ lớn của tôi, nên đừng khách sáo như vậy."Tô Liệt quả thực không khách sáo với anh ta, trực tiếp hỏi: "Người đâu rồi?"T bước sang một bên và chỉ vào ngôi nhà thấp phía sau: "Hai đứa nhỏ ở đây." Anh ta đưa tay chỉ vào sâu trong một thùng hàng: "Và hai người lớn thì ở đằng kia."Tô Liệt lại hỏi: "Còn một người nữa đâu?"T búng điếu thuốc: "Người đó đã nói là để tôi rồi mà?"Tô Liệt gật đầu: "Nhớ kỹ, sáng sớm ngày mai, không được sớm quá mà cũng không được muộn quá."T cười: "Yên tâm đi.

Nhận tiền làm việc, cô đưa đủ tiền tôi chắc canh ta làm cho cô hài lòng."Tô Liệt đáp lại, cô ấy bước vào căn phòng nhỏ, trong phòng có một bể cá đầy nước, hai người đàn ông ngất xỉu ở trên mặt đất, hai tay bị trói ở sau lưng, miệng bị bịt kín, bất động."Đồ tôi muốn ở đâu?"T chỉ vào chiếc túi nhỏ ở trong góc: "Ở đó, mọi thứ đã sẵn sàng, cô có muốn kiểm tra không?"Tô Liệt bước đến, mở túi ra thì thấy có hai ống tiêm chứa đầu chất lỏng không rõ nguồn gốc và hai con dao nhọn.T nhìn cô ta, nói: "Tại sao phải rắc rối thế? Cô đã đưa tiền rồi, tôi trực tiếp ra tay cho cô là được, cô làm như này ngộ nhỡ chúng tỉnh dậy chống cự lại thì sao?"Tô Liệt lạnh lùng nhìn hai người trên mặt đất, trong mắt hiện lên sự lạnh lẽo: "Không sao.

Đã thỏa thuận rồi, chỉ có người cuối cùng là do anh xử lý mà.""Được rồi.

Tôi không hỏi nữa." T đưa tay lên và dập tắt điếu thuốc trên tay đi.