Cuộc phỏng vấn không dài, chỉ có năm phút, hỏi cô ta những vấn đề cơ bản đều liên quan đến Lam Tịch.
Vì cô ta là người đại diện của Lam Tịch, nên trước tiên phóng viên hỏi cô ta về kinh nghiệm trở thành một đại diện thành công, sau đó hỏi cô ta về việc sắp xếp công việc sau này cho Lam Tịch.Tô Liệt chuyên nghiệp đứng trước ống kính, tài ăn nói phi thường, có thể thấy cô ta đã luyện tập rất nhiều trong ngành này cả năm qua, đã có khí chất riêng biệt khi đối mặt với màn ảnh, thật sự nhìn không ra cô ta vừa mới 26 tuổi.Cố Dĩ Di tặc lưỡi nói: "Mới 26 tuổi, mà khi đối diện với ống kính đã điềm tĩnh và chững chạc như vậy."Nhậm Du Nhiên không ngạc nhiên: "Chi Tinh lớn hơn cô ta, khả năng trình diễn trước ống kính của chị ấy còn điềm tĩnh hơn cô ta."Cố Dĩ Di bật cười thành tiếng: "Sao cứ một lúc là cậu lại lấy tài lẻ ra khoe vợ cậu thế?"Nhậm Du Nhiên bị hai từ "vợ cậu" lấy lòng, cười tươi như hoa: "Bởi vì vợ tôi vô cùng tuyệt vời."Cố Dĩ Di đảo mắt, coi như không nhìn thấy.Trong cục có cặp đôi Yến Cố này, họ đã làm mù mắt chó của mọi người rồi, kết quả là đối tượng của Nhậm Du Nhiên không ở trong cục mà vẫn show ân ái.
Hạ Chi Tinh rất hiếm khi có cơ hội xuất hiện công khai chung khung hình với Nhậm Du Nhiên, nhưng điều này không làm ảnh hưởng đến việc Nhậm Du Nhiên show ân ái trong cục, một mình cô ấy cũng có thể cho người ta ăn cơm chó, khiến cả đội không ngừng kêu đau răng.Yến Quy đã tua lại video phỏng vấn và xem lại, đoạn video năm phút không dài, nàng xem đi xem lại nhưng cuối cùng cũng không thấy gì đặc biệt.Vụ án mới bắt đầu, nhưng bọn họ không có nhiều thời gian, buổi chiều đích thân cục trưởng Tần Chiêu đến đội điều tra hình sự gặp ba người trong văn phòng của Nhậm Du Nhiên."Đúng lúc, cả ba người đều ở đây."Nhìn thấy anh đi tới, ba người lập tức đứng dậy chào, cả đám đứng thẳng người.Tần Chiêu phất tay với bọn họ, ra hiệu bỏ qua những lễ tiết này."Tần Chiêu, mời anh ngồi." Nhậm Du Nhiên nhường lại chỗ ngồi của mình.Tần Chiêu không đi tới, mà chỉ nói: " Tôi phải đi hội trường tỉnh họp ngay, không ngồi nữa.
Tôi đến đây để nhắc nhở các cô về vụ án minh tinh bị sát hại, thật sự không thể để lâu, nhất định phải mau chóng phá án! Đây không phải là chuyện nhỏ, tôi đoán cô ấy mất tích chưa đầy hai ngày thì báo chí đã đưa tin về vụ mất tích rồi, đến lúc đó chúng ta sẽ được bị vào tầm ngắm của dư luận."Tần Chiêu cố ý tới đây nhắc nhở, có thể thấy áp lực của vụ án này thật sự rất lớn, trong nửa ngày mà kinh động đến cả cục trưởng.
Có thể thấy dư luận đáng sợ đến thế nào.Nhậm Du Nhiên nói: "Bây giờ bên ngoài vẫn chưa có tin tức, tôi đã từng hỏi đoàn đội của Lam Tịch, người đại diện của cô ấy nói có thể hoãn lâu nhất một tuần.
Tuần sau Lam Tịch sẽ có chuyến lưu diễn, ít nhất phải diễn tập trước một ngày, nếu lúc đó cô ấy vẫn không xuất hiện thì nhất định phải ra thông báo.
Hơn nữa, ba ngày sau Lam Tịch có kế hoạch đi thu âm ca khúc mới, nếu không xuất hiện thì chắc canh ta trong ngành sẽ bắt đầu lan truyền tin đồn thất thiệt......""Khi nào cô ấy diễn tập?"Nhậm Du Nhiên nói: "Thứ Năm tuần tới, còn năm ngày nữa."Tần Chiêu nghĩ một lát rồi nói: "Vậy thì trong năm ngày, cô phải bắt được hung thủ đến đây cho tôi.""Năm ngày?!" Nhậm Du Nhiên trợn tròn mắt.Tần Chiêu cau mày nhìn cô ấy: "Thế nào? Không làm được?"Nhậm Du Nhiên không dám nói không làm được, nhưng chắc canh ta không dám hứa nhất định sẽ làm được, cô ấy khổ sở nói: "Tôi sẽ cố gắng!"Tần Chiêu không vui khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, giơ chân lên làm động tác đá cô ấy, nghiêm nghị nói: "Sao lại có thể ỉu xìu thế?! Dáng vẻ này của cô, làm sao có thể chỉ đạo được những người dưới chướng chứ? Đừng uể oải như thế! Vực dậy tinh thần đi! "Nhậm Du Nhiên bị anh dạy dỗ nên vô thức đứng thẳng lưng, lập tức đứng thẳng ngay ngắn.Tần Chiêu lại hỏi: "Hỏi lại lần nữa, có thể làm được không?"Nhậm Du Nhiên nói lớn: "Có thể!"Cuối cùng Tần Chiêu cũng hài lòng, anh nhìn lại Yến Quy và Cố Dĩ Di rồi nói: "Vụ án này rất cấp bách, mọi người nhất định phải đồng tâm hiệp lực, nhanh chóng tìm ra điểm đột phá.
Pháp y Yến......"Yến Quy nghe thấy anh gọi nàng, liền đáp: "Cục trưởng Tần." " Phiền cô bận tâm đ ến hiện trường và khám nghiệm tử thi nhiều hơn, còn bên kĩ thuật chúng tôi sẽ nỗ lực hơn để nhanh chóng tìm ra điểm đột phá."Yến Quy: "Được, tôi biết rồi."Tần Chiêu lại nhìn ba người bọn họ, cười nói: "Hơn một nửa đội điều tra hình sự trong cục chúng tôi đều là nữ, bên ngoài đã quen có thành kiến với các vấn đề giới tính.
Tôi chọn các cô vào đây, chính là sự khẳng định tốt nhất về năng lực của các cô, người ngoài nói gì đều có tôi thay các cô đáp trả lại, ba người các cô cũng phải chứng minh cho tôi thấy nữ không thua kém nam, ai cũng đồng ý cả hai tay hai chân, không có ý kiến gì!"Ba người lập tức đứng thẳng dậy chào tiêu chuẩn, Nhậm Du Nhiên dẫn đầu nói: "Cục trưởng Tần yên tâm! Tuyệt đối sẽ không để anh thất vọng!"Tần Chiêu vỗ vỗ vai cô ấy: "Được, tôi đi trước đây, các người đều bận việc đi."......Sau khi Giang Vọng kiểm định dấu vết từ hiện trường trở về, liền đến văn phòng của Yến Quy để báo cáo với nàng: "Cô Yến, chúng tôi đã lấy được mẫu tóc và mô da của nạn nhân trên cây đàn piano, còn có cả vết cào nữa, có lẽ là do nạn nhân để lại."Kết luận này khớp với một số chi tiết khi khám nghiệm pháp y, vết thương ở thái dương bên phải của nạn nhân Lam Tịch là do lúc cô ấy xô xát với hung thủ đã đập vào piano và những mảnh vụn ở móng tay phải của cô ấy chắc là muốn cào trên cây đàn để lưu lại dấu vết trong khi vật lộn." Xem ra hung thủ đã đè Lam Tịch trên cây đàn và xiết cổ cô ấy đến chết." Yến Quy trầm ngâm nói: "Được rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi, nếu có gì cần kiểm tra thì đưa đến phòng thí nghiệm."Sau khi Giang Vọng rời khỏi, Yến Quy gọi điện nội bộ cho Nhậm Du Nhiên, phát hiện cô ấy không ở trong văn phòng nên đã dùng điện thoại để liên lạc và biết được người này đang ở văn phòng của Cố Dĩ Di.Đoạn video giám sát của khu chung cư tại hiện trường vụ án đã được chuyển đến, trên màn hình chiếu trong văn phòng Cố Dĩ Di đồng thời mở rất nhiều video, cô nhìn chằm chằm vào màn hình giống như chiếc máy ảnh quan sát tất cả mọi người trong video với tốc độ nhanh chóng.
Nhậm Du Nhiên và Yến Quy ngồi bên trái và phải cô, cũng nhìn chằm chằm vào đoạn video, vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc.Camera thang máy tại khu chung cư cho thấy, Tô Liệt đã ra khỏi nhà lúc 8:30 đêm xảy ra vụ án và đi thang máy xuống ga ra tầng dưới.
Camera ngoài cổng gara cho thấy một phút sau xe của cô ta đã rời khỏi khu chung cư và cả đêm không quay lại, đến 7 giờ 20 phút sáng hôm nay mới xuất hiện trở lạiCố Dĩ Di tạm dừng video, cô hỏi Nhậm Du Nhiên bên cạnh: "Hôm nay Tô Liệt báo án lúc mấy giờ?"Nhậm Du Nhiên nói: " Chi cục nhận được cuộc gọi báo án lúc tám giờ." Cô hất cằm nói: "Cô ta quay lại lúc bảy giờ hai mươi phút, sau đó còn khoảng bốn mươi phút, không thể nào sau bốn mươi phút cô ta mới tìm thấy thi thể của Lam Tịch trong phòng đàn, đây thật sự có vấn đề."Cố Dĩ Di lấy tay chống cằm, lẩm bẩm: "Trong bốn mươi phút này cô ta làm gì?"Ba người đều không nói chuyện, mỗi người đều tự suy nghĩ chuyện đó, một lúc sau, Yến Quy đứng dậy.Cố Dĩ Di ngước nhìn nàng: "Chị làm gì vậy?"Yến Quy nói: "Chị sẽ đến hiện trường lần nữa.
Em và đội trưởng Nhậm để ý xem đêm qua có ai khác đến tìm Lam Tịch không."Cố Dĩ Di nắm lấy cổ tay nàng, đưa chìa khóa xe cho nàng: "Chị lái xe đi, tan làm em sẽ lái Ducati về, hẹn gặp chị ở nhà nhé."Yến Quy đáp một tiếng rồi cầm lấy chìa khóa.
Nàng không dẫn ai theo, chỉ một mình quay lại hiện trường.
Ngày đầu tiên có án mạng, tại hiện trường vẫn có điều tra viên đang hoàn thiện công việc, khi thấy nàng xách hòm hòm điều tra quay lại, họ đã chào hỏi nàng."Pháp y Yến đến điều tra lại hiện trường sao?"Yến Quy gật đầu hỏi: "Trung tâm hiện trường chưa đụng chạm vào chứ?" "Cô yên tâm, sau khi các đồng chí kiểm định dấu vết rời khỏi không có ai đi vào."Yến Quy vào phòng đàn, nàng cầm ảnh hiện trường mà Giang Vọng chụp, phòng đàn này có diện tích không nhỏ, đàn được đặt ở vị trí trong cùng, nhưng bàn máy tính lại đặt ở gần cửa.
Các bức ảnh hiện trường cho thấy những bản nhạc và lời bài hát rải rác gần bàn máy tính gần cửa ra vào, nhưng gần cây đàn piano thì không có.Khám nghiệm tử thi và kiểm định dấu vết cho thấy nạn nhân chắc hẳn là bị đè lên đàn xiết cổ đến chết.Yến Quy cau mày, nhưng sao vị trí giấy rơi rải rác lại không trùng với nơi nạn nhân chết? Nạn nhân không phải bị tấn công lần đầu tiên sau khi in bản nhạc và lời bài hát, cô ấy bị tấn công ở gần cây đàn piano, vậy tại sao giấy tờ lại rơi rải rác gần bàn máy tính?Đây là một mâu thuẫn.Từ bàn máy tính đến cây đàn piano ít nhất cũng cách khoảng sáu, bảy bước, dù hung thủ tấn công gần bàn máy tính và xô xát với nạn nhân đến bên piano, thì giấy tờ kia sẽ không rời vãi đều đều quanh bàn máy tính như vậy.Yến Quy đi xung quanh cây đàn piano, nhưng không thấy gì đặc biệt.
Nàng nhìn lên, nhìn xuống khắp xung quanh phòng đàn, cuối cùng dừng lại ở một chiếc máy điều hòa dạng đứng trong góc.Căn hộ cao cấp này có điều hòa trung tâm, lắp đặt thống nhất cho cả khu chung cư, vậy mà vẫn lắp điều hòa riêng trong nhà sao? Yến Quy rời khỏi phòng đàn và đi qua các phòng khác, nhưng không nhìn thấy máy điều hòa dạng đứng nào khác.
Xem ra chỉ có phòng đàn lắp một chiếc và chiếc máy điều hòa này còn để ở trong góc phòng, đối diện với cửa sổ sát đất.Yến Quy mở bàn máy tính, tìm được điều khiển của máy điều hòa ở bên trong và ấn nút bật.Điều hòa không có phản ứng, dấu chấm than đỏ trên điều khiển liên tục nhấp nháy, hình như bị trục trặc.Hỏng rồi?Yến Quy nhìn chằm chằm vào điều khiển một lúc rồi đặt lại vị trí cũ.Sau khi ra khỏi phòng đàn, Yến Quy đi xem những phòng khác mà buổi sáng chưa kịp vào xem.
Phòng ngủ chính và phòng đàn có cùng hướng, rất rộng, cả hai phòng đều có cửa sổ sát đất hướng ra sông, tầm nhìn đẹp.
Yến Quy nhìn bàn trang điểm trong phòng ngủ chính, rồi mở ngăn kéo ở tủ đầu giường và hai tủ quần áo bên tường.Quần áo trong tủ đã được phân loại và xếp gọn gàng, Yến Quy kiểm tra kỹ thì phát hiện quần áo bên trong có hai phong cách hoàn toàn khác nhau.
Một phong cách thời trang, tươi mới là váy, quần short lửng, áo khoác len mùa đông và áo len dáng ôm.
Phong cách còn lại lại trầm lắng hơn, đều là áo vest, quần tây và áo gió.
Hai phong cách quần áo đều để trong một tủ quần áo, có thể thấy chúng được phân chia riêng.Dưới đáy tủ quần áo có hai ngăn kéo lớn, ngăn kéo có khóa nhưng trên đó có treo chìa khóa, Yến Quy mở ra xem, bên trong có vài cuốn album được đặt ngay ngắn.
Yến Quy lấy ra một cuốn rồi mở ra, cuốn album chứa đầy những bức ảnh của Lam Tịch và Tô Liệt, đều là ảnh tự chụp và được chụp khi họ ra ngoài chơi.
Điểm khác nhau là ảnh tự chụp đều được chụp sau khi trưởng thành, còn những bức ảnh được chụp hầu hết là khi còn đi học.
Chắc là vì sau khi trưởng thành Lam Tịch đã ra mắt và trở thành một ca sĩ nổi tiếng, việc hai người được ra ngoài chơi vô tư đã trở thành một mong ước xa vời.Hai người sống trong căn hộ này.Ánh mắt Yến Quy rơi vào hai sản phẩm chăm sóc da và mỹ phẩm trên bàn trang điểm, lúc nàng mở tủ đầu giường ra thì có một chiếc hộp màu hồng bật mở ra, bao bì này quá quen thuộc, trong tủ đầu giường của cô và Cố Dĩ Di đầu giường cũng có.Có lẽ do nghĩ đến Cố Dĩ Di và một số cảnh tượng trong ngày không thích hợp để nhớ lại, Yến Quy bất giác sờ mũi, trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng lạ thường.