Sáng ngày hôm sau, người có đồng hồ sinh học luôn đúng giờ như Cố Dĩ Di lại thức dậy muộn, đồng hồ báo thức của cô vẫn kêu lúc sáu giờ sáng, nhưng bị cô không ngần ngại tắt đi.
Trong lúc đó cô trở mình, cơn đâu lưng quá rõ ràng khiến cô bỗng thoát khỏi cơn buồn ngủ trong chốc lát, nhưng khi cô đổi sang một tư thế thoải mái hơn thì lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.Như thường lệ, Yến Quy thức dậy lúc bảy giờ ba mươi sáng, vừa mở mắt nàng đã thấy người yêu đang nằm bên cạnh mình không rời, ký ức đêm qua khôi phục trong chốc lát, sắc mặt Yến Quy đỏ bừng.
Nàng cũng không còn buồn ngủ nữa, vừa nhìn Cố Dĩ Di vừa nhớ lại chuyện đêm hôm qua, tinh thần nàng lại càng phấn chấn hơn.Hôm nay họ sẽ đi công tác tại Hoành Châu, đêm qua Cố Dĩ Di thực sự rất mệt, dường như hôm nay còn bị đau lưng nữa, Yến Quy thực sự cảm thấy hối hận, không biết có phải là do quá lâu không có hay không, đêm qua cô có chút hơi điên cuống, không kiềm chế bản thân, giày vò Cố Dĩ Di hơi quá.Thể lực của hai người họ chênh lệch khá nhiều, nhưng Yến Quy lại rất điêu luyện, đôi tay của bác sĩ pháp y quá khéo léo.
Đến cuối cùng khi cô đã kiệt sức, hai người đổi vị trí cho nhau....!Yến Quy càng nghĩ mặt càng nóng bừng lên, quyết định dừng lại những hình ảnh quá mức trong suy nghĩ kia.Một mình Yến Quy tự nghĩ lại đoạn phim ngắn hôm qua vài lần, người trong lòng đau đến tỉnh dậy rồi, Cố Dĩ Di từ từ mở mắt chớp chớp.Cố Dĩ Di dần dần tỉnh lại từ màn mây mù mịt mở ảo, vừa mở mắt đã thấy người yêu đang nhìn mình chằm chằm, ký ức đêm qua quá sâu sắc, sắc mặt cô ửng đỏ.
Nhưng cô giả vờ, đỏ mặt với điều gì đó, như không có chuyện gì xảy ra mở miệng chào buổi sáng với Yến Quy.Chỉ là âm thanh này, tất cả sự ngụy trang đều bị phá vỡ, giọng nói của cô khàn khàn như đá thô, lập tức chùm chăn lên đầu, cả người chui vào chăn giấu đi.Yến Quy nhìn chiếc túi nhỏ trước mặt, chớp chớp mắt, vươn tay ôm cô vào trong lòng, dỗ dành nói: "Bữa sáng muốn ăn gì?"Cố Dĩ Di người đang thu nhỏ như con chim cút uốn éo trong vòng tay nàng, nhưng vẫn không nói chuyện.Yến Quy không biết nên cười hay nên khóc, cố gắng kéo chăn ra, nhưng Cố Dĩ Di đã giữ thật chặt chăn và không chịu buông ra.
Yến Quy không còn cách nào khác, nàng trợn mắt lên, thu mình vào trong chăn và trở thành một con chim cút khác.Hai con chim cút nhìn chằm chằm nhau trong bóng tối, cảm thấy hơi thở của nhau đang gần kề, nhiệt độ trong chăn đột nhiên cao hơn.Yến Quy: "Tám giờ rồi đấy, nếu còn không dậy nữa thì hôm nay đi Hoành Châu sẽ bị muộn mất."Cố Dĩ Di chống mặt lên gối, hắng giọng trước rồi nói: "Chị dậy trước đi!"Yến Quy: "Được rồi!"Yến Quy ra khỏi giường, nhặt quần áo rải rác xung quanh, mặc từng cái một vào người.
Sau đó sắp xếp quần áo cho Cố Dĩ Di và nói với cô: "Chị đi tắm rửa trước rồi sẽ nấu bữa sáng."Cố Dĩ Di để lộ đôi mắt ra khỏi chăn nhìn nàng và nói: "Em muốn ăn trứng luộc."Yến Quy gật đầu nói: "Được thôi."Cố Dĩ Di nằm trên giường một lúc, cho đến khi nghe thấy tiếng máy hút mùi trong bếp mới từ từ ngồi dậy.
Vòng eo của cô thực sự rất đâu, nhưng may mắn thay cô có thể lực tốt và không ngừng tập thể dục hàng ngày nên cô khỏe hơn người bình thường và hồi phục nhanh chóng.Sau khi mặc quần áo xuống giường, chân mềm nhũn khi giẫm trên mặt đất, Cố Dĩ Di đỏ mặt thầm oán trách Yến Quy.
Cô mở cửa sổ để thông gió, bên ngoài tỏa ra mùi hương tươi mát sau cơn mưa, làn gió mát lạnh ùa vào khiến con người ta lập tức tỉnh táo.Cố Dĩ Di lấy trong tủ ra một tấm khăn trải giường mới, sau khi thay xong, cô liền đem khăn trải giường cũ vào phòng tắm ném vào máy giặt để giặt nhanh, trong lúc đó, cô tình cờ thấy Yến Quy đang bê những chiếc bánh mì mới làm ra khỏi phòng bếp, hai người đối mặt với nhau, sắc mặt cả hai đều đỏ lên.Sau khi ăn sáng xong, hai người nhanh chóng thu dọn nhà cửa, phơi khăn trải giường đã giặt trên ban công rồi thay quần áo đi ra ngoài.Khi lên xe, Yến Quy đề nghị: "Hôm nay để chị lại xe."Cố Dĩ Di sững người một lúc rồi liền nhận ra bây giờ nàng đã tự nhiên hơn lúc mới ngủ dậy rồi, chỉ có mặt vẫn đang nóng thôi, sau đó cô thản nhiên đi đến ghế ngồi bên cạnh ghế lái.Yến Quy điều khiển xe thành thạo trên đường, Cố Dĩ Di dựa vào nàng nhìn nàng chằm chằm, mái tóc ngắn đã dài hơn một chút rồi, xõa thẳng trên vai, khi lái xe nàng rất cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng giống như khi ở bên ngoài.
Nhưng khuôn mặt này đến một chỗ khác thì thay đổi một trăm tám mươi độ, Cố Dĩ Di lại nghĩ đến cảnh tượng đêm qua.Phía trước có đèn đỏ, Yến Quy từ từ dừng xe lại.Cố Dĩ Di đảo mắt, gọi nàng: "Chị."Yến Quy quay đầu nhìn cô: "Ừ.""Chị lái xe thật là giỏi nha." Cố Dĩ Di nhìn nàng bằng đôi mắt hồng đào.Yến Quy liền phản ứng lại biết trong lời nói của cô có ý gì, ho khan rồi quay đầu lại, vành tai có chút đỏ lên: "Lái xe gì, đừng làm phiền chị nữa."Sau khi Cố Dĩ Di trêu ghẹo nàng còn tự mình ở đó cười như vậy là khôngđược.
Yến Quy nghiến răng và quyết định sau khi đi công tác về thì sẽ khiến cô cười đến khóc thì thôi.Từ Tân Hà đến nhà Tào Đạt mất ba giờ lái xe, hai người khởi hành lúc mười giờ sáng, nghỉ ngơi nửa tiếng, và khi đến nhà của Tào Đạt thì đã gần hai giờ chiều rồi.
Cục thành phố Hoành Châu đã liên hệ trước với trưởng thôn thôn Lục Lăng đề nghị hợp tác với cảnh sát hình sự thành phố Tân Hà rồi, trưởng thôn là một người đàn ông trung niên thật thà, khi thấy cảnh sát còn có chút sợ hãi.Môi trường ở thôn Lục Lăng tốt hơn nhiều so với làng Erdaogou, dù gì thì đây cũng là một ngôi làng đồng bằng, theo kịp tốc độ phát triển trong những năm gần đây, không nằm trong núi sâu và có thói quen sống biệt lập như làng Erdaogou.Trưởng thôn giới thiệu sơ qua về tình hình cho họ, tất nhiên là những chuyện xung quanh Tào Đạt.
Cha mẹ Tào Đạt đã mất từ khi hắn còn nhỏ, hắn ta rất thông minh, nhưng sự thông minh này lại dùng không đúng chỗ, tất cả đều dùng là việc trộm cướp và những việc không đàng hoàng.
Cha mẹ hắn khi còn sống là cán bộ trong làng, một năm làng xảy ra hỏa hoạn lớn, cha mẹ hắn hi sinh trong vụ cháy để cứu người, Tào Đạt là đứa con duy nhất của họ và trở thành trách nhiệm của thôn làng.Dân làng hết lòng quan tâm giúp đỡ, mọi người đều chung sức chu cấp cho hắn ăn học đến khi trưởng thành, nhưng không ai có thời gian dạy dỗ hắn thật sự nên lớn lên hắn mới như bây giờ.Theo lời trưởng thôn, khi mới mười mấy tuổi Tào Đạt đã thích nhìn trộm phụ nữ tắm, rồi sau này hắn đã lạm dụng tình d1ch phụ nữ trong thôn, khi đo hắn đã trưởng thành rồi, trưởng thôn không báo cảnh sát vì nể mặt mũi cha mẹ hắn, nhưng cũng cắt đứt những trợ cấp đặc biệt của thôn làng với hắn.Không có nguồn thu nhập, Tào Đạt không nhận được sự giúp đỡ của dân làng nên một mình đã ra ngoài làm thuê, bươn trải trong xã hội."Hắn rất ít khi về nhà, chúng tôi cũng không biết ở bên ngoài hắn làm gì, năm mười tám tuổi hắn đã xa nhà, chưa bao giờ quay về, dần dần chúng tôi cũng quên mất hắn rồi." Trưởng thôn đưa Yến Quy và Cố Dĩ Di đến nhà Tào Đạt, nói: "Hai năm trước hắn đã quay về làng và còn đưa theo một người phụ nữ nữa."Cố Dĩ Di hỏi: "Tên người phụ nữ đó là gì?"Trưởng thôn lắc đầu nói: "Tôi không biết.
Lúc đó Tào Đạt lái xe về nhà, người phụ nữ đó vẫn luôn ở trên xe, đến khi vào trong nhà mới xuống xe nên không có ai nhìn thấy.
Nhưng có chút kỳ lạ, người phụ nữ này chưa bao giờ ra khỏi nhà, từ khi vào nhà Tào Đạt xong chưa bao giờ thấy qua, tôi còn tưởng cái bòng mình nhìn thấy qua cửa kính xe là nhìn nhầm rồi.
Thời gian đó Tào Đạt thường xuyên trở về sống ở đây, nhưng hắn cũng thường xuyên ra ngoài, không biết là hắn làm gì ở bên ngoài nhưng hắn cũng không giao lưu với dân làng.""À đúng rồi." Trưởng thôn đập chán nói: "Chừng nửa năm sau người phụ nữ này cũng ra ngoài rồi! Ôi cái trí nhớ của tôi này, tôi còn nhìn thấy cô ta nữa mà!"Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy, lấy trong túi ra một tấm ảnh của Thương Lục và hỏi trưởng thôn: "Có phải người phụ nữ này không?"Trưởng thôn cầm lấy tấm ảnh nheo mắt nhìn kỹ, nói: "Đúng! Là cô ta! Bây giờ cô ta thay đổi nhiều quá, năm năm trước cô ta vừa gầy vừa yếu ớt, giống như là một thời gian dài rồi chưa nhìn thấy ánh sáng mặt trời vậy, cả người đều thu nhỏ lại."Cố Dĩ Di cất bức ảnh của Thương Lục lại rồi hỏi tiếp: "Vậy sau đó Tào Đạt có còn đưa người phụ nữ nào nữa về không?"Trưởng thôn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Hình như là có....!Tôi cũng không biết rõ, hơn nữa không chỉ là phụ nữ mà còn có cả đàn ông nữa, cũng có lúc có cả mấy người liền theo hắn ta về nhà, mỗi lần vào đến sân cũng đều đóng cửa, cũng không biết ở bên trong đó làm gì, thật là..."Trưởng thôn nhìn hai người cảnh sát hình sự ở trước mặt, buồn rầu nói: "Tôi đoán chắc thằng nhỏ này sớm muộn gì cũng gặp phải tai họa mà, nhìn xem, nó đã là kinh động cả cảnh sát các cô rồi! Thật là, hắn trở thành như vậy tôi cũng cảm thấy có lỗi với cha mẹ hắn."Không quan tâm đ ến cảm xúc của trưởng thôn, Yến Quy và Cố Dĩ Di lần lượt đi vào sân nhà Tào Đạt, chỉ có ba phòng, trưởng thôn đưa Cố Dĩ Di vào phòng chính, ánh mắt Yến Quy nhìn vào hai phòng bên cạnh, nàng tách khỏi Cố Dĩ Di và một mình đi đến căn phòng ở bên trái.Căn phòng này giống như một kho chứa đồ, nó không lớn và cũng không có đồ đạc gì.
Sau đó nàng lại đi sang căn phòng ở bên phải, là một gian bếp độc lập, đầy bụi, có thể thấy là đã rất lâu rồi không có người dùng.Hai căn phòng nhỏ ở hai bên đều không có gì đặc biệt, Yến Quy đi vào phòng chính, Cố Dĩ Di đi theo trưởng thôn vào phòng ngủ.Khi đi vào bên trong, Cố Dĩ Di đang cúi người bên cạnh giường và mở tấm thảm ở bên cạnh giường.Yến Quy đến gần và hỏi: "Có chuyện gì thế?"Cố Dĩ Di chỉ xuống đất, một cái lắp hình vuông lộ ra, hai người lập tức hiểu ra đó là cái gì."Tào Đạt này, ở hộp đêm đã mở một mật thất và một mật đạo rồi, còn mở một cái mật thất ở nhà hắn nữa, không biết hắn là chuyên gia chộm mộ sao."Cố Dĩ Di giật mạnh cánh cửa bí mật, để lộ cầu thang dẫn xuống đất, Yến Quy dùng điện thoại di dộng chiếu đèn pin hướng xuống dưới.Trưởng thôn ngẩn người nhìn: "Đây...!đây là gì?! Nhà Tào Đạt còn có tầng hầm ngầm sao?"Yến Quy và Cố Dĩ Di không vội đi xuống, họ đợi cho đến khi không khí lưu thông gần như hoàn thất sau đó mới nín thở bước xuống, Cố Dĩ Di đi trước một bước, càng đi xuống sâu thì mùi thối và mùi ẩm mốc bốc lên càng nặng, Cố Dĩ Di cau mày.Khi xuống hầm, Yến Quy dùng đèn pin nhìn xung quanh, trên bốn bức tường có một sợi dây xích nối với tường, khi bước lại gần hơn nàng có thể nhìn thấy vết máu khô trên sợi dậy xích, cũng như những vệt máu khô trên nền đất, còn có mấy thứ màu đen, Yến Quy ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn, có thể là phân.Đây là một căn hầm nhỏ, có thể khôi phục lại mọi thứ đã xảy ra ở đây.Không biết có bao nhiêu cô gái đã bị nhốt ở đây vào những thời điểm khác nhau nữa, nơi này tối om, không có ánh sáng mặt trời và chỉ có một cửa sổ nhỏ.
Họ bị nhốt ở đây, chịu đựng nỗi sợ hãi vô tận và sự tra tấn đáng sợ trong bóng tối.
Có lẽ Tào Đạt muốn phải hoàn toàn nô lệ hóa những cô gái này cho nên không ngừng đánh đập họ, còn tìm một số người đàn ông đến để tiếp tục quan hệ với họ có lẽ là muốn thu phí."Thương Lộ chính là người đầu tiên, cô ta lầ thành tích thành công nhất của Tào Đạt.Sau đó, có lẽ Tào Đạt đã dần dần có tiền, và dùng chỗ tiền này mở câu lạc bộ hộp đêm, những cô gái từng làm nô lệ cho hắn ta trở thành tú bà của hộp đêm để đón khách, khiếm thêm tiền cho hắn ta.