Đường xuống núi khó đi hơn khi lên núi, Cố Dĩ Di đi trước để thăm dò đường đi, Yến Quy đi theo bước chân của cô, hai người lần lượt từ từ xuống núi.
Trong khoảng thời gian này, cả hai cùng trao đổi về thôn Erdaogou, trong lòng đều có những phán đoán riêng rồi.Khi trở về đến ngã ba nơi dừng xe hôm qua thì đã là chín giờ sáng rồi, Cố Dĩ Di nhận được một cuộc điện thoại của hai đặc vụ, trời vừa sáng hai người họ đã lên núi rồi, nhưng để tìm kiếm chiếc xe van nên họ di chuyển rất chậm."Đội trưởng, tìm thấy rồi!" Đội viên hưng phấn nói: "Ở bụi cây dưới vách núi, xem ra là bị đẩy xuống rồi đó."Cố Dĩ Di nói: "Đợi ở đó đi, bây giờ tôi và pháp y Yến sẽ qua đó."Hai người đội mũ bảo hiểm và lên xe, Cố Dĩ Di chạy với tốc độ nhanh nhất đến sau núi.Thời điểm này là thời gian cao điểm du khách lên núi vãn cảnh, nhưng đại đa số du khách đều ở các điểm du lịch phát triển ở phía trước núi, hơn nữa họ đều đi theo xe khách du lịch, ít người tự lái xe lên sau núi.
Xe máy của Cố Dĩ Di lao nhanh trên đường, nửa tiếng sau đã đến chạy tới được sau núi và gặp được hai thành viên đội đặc vụ rồi.Yến Quy lấy hộp kiểm tra trên xe ra, đeo găng tay đi tới cạnh vách núi nhìn xuống, xe van chỉ cách bụi cây vài mét, vách núi không cao, bên dưới là một khu rừng rậm, thân chiếc xe đã bị cành lá che phủ, nếu nhìn không kỹ thì sẽ không nhìn thấy được.
Ánh mắt Yến Quy nhìn vào vết bánh xe hằn lại bên hông đường cao tốc, vết bánh xe này vẫn còn rất rõ và có thể nhìn thấy được lộ trình hoạt động của chiếc xe khi nó lao xuống dưới.Yến Quy nói: "Có người dừng chiếc xe ở đây, đầu xe quay xuống dưới, rồi nhả phanh tay và từ đằng sau đẩy xe xuống." Nàng hỏi: "Đã xuống dưới xem qua chưa? Bên trong có thứ gì không?"Đội viên nói: "Tôi đã xem qua rồi, bên trong trống rỗng."Yến Quy nói với Cố Dĩ Di: "Chị muốn xuống dưới xem qua chút."Cố Dĩ Di nhìn xuống, đoạn vách núi này quả thực không cao, cô yêu cầu các thành viên trong đội lấy thang ra khỏi xe và đi theo Yến Quy xuống dưới.Chiếc xe bị kẹt trong bụi cây, cả hai xuyên qua cành lá trước mặt đi vào thân xe, Yến Quy lấy đèn pin ra và nhìn vào trong xe.
Buồng lái của chiếc xe này đượcngăn cách hoàn toàn với phía sau, ngăn giữa bằng tôn sắt, phía sau không có ghế ngồi nên thuận tiện tháo ra để tiện việc vận chuyển hàng hóa.Yến Quy nhìn không quan khoang phía sau, nói: "Không gian này lớn hơn so với tưởng tượng, đừng nói là vận chuyển một khối thi thể mà có mấy người cũng đều có thể được ấy chứ."Trong lời nói của nàng có ý gì, Cố Dĩ Di liền hiểu ra, ánh mắt nhìn vào bên trong chiếc xe với chiếc đèn pin trên tay, rồi nói: "Trên xe có dây xích."Hai người nhìn nhau, kết nối tất cae những điều kỳ lạ gặp ở ngọn núi này với nhau, đồng thanh nói: "Buôn người."Cố Dĩ Di thở dài: "Vụ án này giống như quả cầu tuyết vậy, càng lăn càng lớn!"Ban đầu chỉ cho rằng đó là đổi vợ, hạo hành gia đình, giết người báo thù, cuối cùng là thích giết người hoặc hi3p d@m giết người, nhưng sau này không chỉ liên quan đến ma t úy, bây giờ lại còn liên quan đến tội phạm buôn người nữa.....Cả hai leo lên thang quay lại bên trên núi, Cố Dĩ Di nói với hai thành viên trong đội: "Phiền các cậu vất vả rồi, hôm nay các cậu hãy ngồi ở đây theo dõi đi, một mặt là bảo vệ hiện trường, mặt khác là xem có người nào khả nghi đến gần hiện trường hay không.
Chờ thêm một ngày nữa, ngày mai tôi sẽ cử người khác đến thay ca cho các cậu."Các thành viên trong đội đều là cấp dưới do cô đưa đến, họ hoàn toàn tin tưởng vào cô.Yến Quy nghe cô sắp xếp như vậy, liền biết cô và bản thân sẽ cùng đi rồi, hiện tại bàn tay gây tội ác phía sau vẫn chưa lộ hết đuôi hồ ly ra, tạm thời không nên đánh cỏ động rắn, chiếc xe này và thôn Erdaogou đều tạm thời giấu trong bóng tối.Hai người không liên lạc với Nhậm Du Nhiên ở đây, mà trực tiếp trở về cục thành phố.
Chiếc Ducati Diavel của Cố Dĩ Di đã chạy nhanh hết mức, gáo thét trên đường núi và đường quốc lộ.Sau khi trở lại cục thành phố thì đã gần trưa rồi, Cố Dĩ Di đậu xe trong ga ra, cùng với Yến Quy đi lên tầng, đi thẳng đến văn phòng của Nhậm Du Nhiên.Nhậm Du Nhiên đang ăn mì, thấy hai người vào liên chào hỏi: "Về rồi sao, hôm qua có chuyện gì vậy? Dĩ Di chỉ nhắn một tin nhắn nói muốn ở lại trên núi, có phải là có vấn đề gì không?"Buối sáng hai người vẫn chưa ăn gì nhiều, Cố Dĩ Di nhìn mì gói trên tay Nhậm Du Nhiên, hỏi: "Còn mì gói không?"Nhậm Du Nhiên: "....Còn.
Hai người vẫn chưa ăn cơm sao?" Nói rồi, cô ấy hất cằm về phía tủ trong góc phòng làm việc và ra hiệu cho cô tự đi lấy.Cố Dĩ Di lấy hai hộp mì gói và nói: "Chúng tôi không có thời gian để ăn, chỉ lót dạ một cái bánh bao nhỏ." Cô vừa ăn mì, vừa kể lại cho Nhậm Du Nhiên nghe những chuyện đã xảy ra trên núi.Nhậm Du Nhiên cau mày khi nghe thấy những điều này: "Tại sao thôn hai đạo câu này lại giống như một nơi bị cô lập với thế giới vậy?"Cố Dĩ Di nói: "Ở trên núi có một số nơi mà GPS không thể định vị được.
Chúng tơi sợ đánh cỏ đọng rắn cho nên trực tiếp đi thẳng về, để lại hai người ngồi theo dõi ở chỗ chiếc xe đó."Nhậm Du Nhiên nói: "Tôi chỉ không ngờ rằng, đến thời đại này rồi tại sao còn có thể chịu đựng cuộc sống cô đơn lạnh lẽo ở trong ngọn núi sâu chứ? Hơn nữa Vân Vụ Sơn không phải là một ngọn núi hoang vu, đã phát triển thành một địa điểm du lịch cho khách du lịch rồi, ngọn núi này còn có thể có thổ dân như vậy...."Cố Dĩ Di suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Năm ngoái tôi đi du lịch, leo lên đ ỉnh núi, đến ngọn núi du lịch nổi tiếng XX, nơi có hai đỉnh núi cao ở hai hướng đông tây, cả hai đỉnh núi đều có khu danh lam thắng cảnh, chỉ là khu danh lam thắng cảnh ở đỉnh núi phía đông nổi tiếng hơn, khách du lịch đều đến đó, còn có cáp treo.
Tôi chọn ngọn núi phía tây ít người, leo từ chân núi lên đ ỉnh núi, lần đó tôi đi bộ một mình trên con đường núi, cả đoạn đường không gặp được bao nhiêu người, nếu có thấy thì chỉ là thôn dân trong núi, đang chuyển đồ đạc lên xuống núi.
Đôi khi họ rẽ trái, rẽ phải mà không biết là họ đi vào con đường nào, rồi nhanh chóng biến mất, còn những du khách ngoại lai bình thường như chúng tôi thì không biết họ đã đi đâu.""Sau đó tôi đói không chịu nổi, đi bộ hồi lâu mới tìm được một cửa hàng nhỏ, do người địa phương trong núi mở.
Họ mở một cửa hàng nhỏ như vậy ở ven đường núi chính, chỉ dành cho những khách du lịch muốn đi bộ đường dài.
Lúc đó tôi hỏi họ, họ không sống ở đây mà sống ở sâu trong núi, nơi người ngoài không thể tìm thấy được.Nhậm Du Nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Tôi mới nghe thấy mô tả của các cô, các cô cảm thấy ngôi làng này có liên quan đến buôn người sao?"Yến Quy đang đậy nắp mì gói, trả lời: "Chiếc xe van đó có dấu hiệu trói một người sống trong đó.
Cụ thể vẫn phải đợi sau khi nhấc xe lên khỏi núi rồi kiểm tra thật kỹ mới xác định được.
Tôi nghe Dĩ Di nói, trước đây biển số xe này biến mất ở gần đền Thiên Thành, phái người đến gần đó điều tra xem có chỗ nào thích hợp cho việc giấu người không."Nhậm Du Nhiên trực tiếp gọi điện thoại cho Diêu Viễn bảo anh ấy buổi chiều đưa người đi quanh đền Thiên Thành một vòng."Chúng ta phải chú ý đừng để đánh cỏ động rắn, vì vậy cách tốt nhất trong giai đoạn này là theo kế hoạch ban đầu xem có thể tìm ra bằng chứng trực tiếp về việc dính líu đến m@ túy của hung thủ hay không, trước tiên nên khống chế lại trước để cho hắn ta không thể liên hệ với thế giới bên ngoài nữa, sau đó mới tiến hành điều tra sau hơn về việc buôn người."Buôn bán m@ túy là chìa khóa đột phá lớn nhất, nhưng chìa khóa này lại đặt trên người Tiết Lượng, đã hai ngày rồi hắn không liên hệ với Nhậm Du Nhiên, không biết bây giờ tính hình đang tiến triển như thế nào rồi.
Nghĩ đến Tiết Lợi, Nhậm Du Nhiên vẫn có chút lo lắng.
Thực ra, cô ấy biết rất rõ Tiết Lượng trở thành gián điệp, cách tốt nhất và đơn giản nhất để hắn có thể điều tra sâu hơn về vụ án m@ túy chính là lấy thân làm mồi nhử, mà hắn là người từng nghiện thuốc nên hắn là người ứng cử viên thích hợp nhất.Nghĩ tới đây tâm trạng của Nhậm Du Nhiên lại trở nên nặng nề hơn, Tiết Lượng rất có thể sẽ áp dụng phương pháp này..........Tiết Lượng uống nhiều rồi, nằm trên giường lớn của Thương Lục, hai mắt mơ hồ nhìn người phụ nữ cười.
Hắn cởi cúc áo cổ sơ mi, trong miệng lẩm bẩm: "Nóng quá." Thương Lục vươn tay giúp hắn cởi từng chiếc cúc áo sơ mi.Đầu ngón tay của cô ta cố ý vô tình chạm vào cơ thể của Tiết Lượng, Tiết Lượng run lên theo bản năng, trong mắt người khác là biểu hiện của đ ộng tình, nhưng Tiết Lượng chỉ có phản ứng căng thẳng vì xu hướng tình d*c của mình thôi.Nhờ món quà của Thương Lục mà đại não của Tiết Lượng đã tỉnh tảo hơn nhiều.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, ngồi dậy, phối hợp với Thương Lục cởi áo sơ mi ra, thân trên tr@n trụi lộ ra ngoài.Tiết Lượng có tập thể hình nên cơ bắp của phần thân trên rất đẹp, ánh mắt Thương Lục đảo quanh trên người hắn, khi ánh mắt dừng lại ở cánh tay hắn, theo bản năng đồng tử hơi co lại.Tiết Lượng không ngừng quan sát biểu hiện của cô ta, thấy cô ta đang nhìn về hướng cánh tay của mình khóe miệng hơi nhếch lên, dường như vô tình nâng cánh tay qua vai Thương Lục, cánh tay trái vòng qua cổ cô ta, khoảng cách trước mắt cô ta càng gần.Với ánh sáng trong phòng, Thương Lục có thể nhìn rõ lỗ kim trên cánh tay hắn.
Da dưới lỗ kim có màu xanh lục, hơn nữa không chỉ có một, mà có cả cũ cả mới nữa,Thương Lục quá quen thuộc với lỗ kim này, có rất nhiều khách hàng cũ trong cửa hàng và trên cánh tay họ đều có lỗ kim như vậy sau khi họ tiêm thuốc.Đôi mắt Thương Lục khẽ đảo qua, hóa ra Tiết Lượng là một con nghiện, vừa giàu vừa nghiện, là một khách hàng tiềm năng cho bọn họ.Thương Lục nghiêng đầu nhìn Tiết Lượng đang say, hỏi: "Tại sao lại có lỗ kim trên cánh tay của anh vậy Tiết Tổng?"Tiết Lượng trợn to mắt, thu lại cánh tay đang ôm cổ Thương Lục, cảnh giác nhìn thương lục, nhoe mắt, dường như đang suy nghĩ người này có nguy hiểm hay không.Phản ứng này là thực tế, đó thực sự là biểu hiện một con nghiện bị người ngoài biết được bản thân là một người nghiện thuốc, Tiết Lượng diển cảm xúc này rất đúng chỗ, sự tin tưởng của Tiết Lượng đối với hắn đã tăng thêm một bậc."Tiết Tổng đừng lo lắng." Thương Lục vò tóc, cười nói: "Chuyện này em cũng hiểu mà."Cắn câu rồi!Khóe miệng Tiết Lượng cong lên, hắn dựa giường, nhìn Thương Lục nói: "Em sao? Nhìn không ra em cũng biết đó."Trên người Thương Lục Không có lỗ kim, Tiết Lượng đã sớm kiểm tra rồi, mặc dù hắn thực sự chạm vào cô ta nhưng chỉ là diễn hết mình thôi.Thương Lục bật cười: "Em không dựa vào thuốc tiêm." Cô ta dừng lại, cúi người choằng qua cổ Tiết Lương áp sát tai hắn nói: "Em có thứ hứng hơn nhiều, Tiết Tổng có muốn thử không?"Tiết Lương liếc mắt một cái, cười cười, vươn tay xoa ngực Thương Lục rồi nói: "Được thôi!"Tai hắn có đeo một bộ đàm tàng hình, đầu bên kia kết nối với bộ đàm của Nhậm Du Nhiên, cô ấy đã nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện.
Cô ấy không thể không khen ngợi diễn xuất tuyệt vời của Tiết Lượng, khiến cho cô ấy không khỏi buồn nôn, lúc này đầu óc cô ấy đang phấn khích vì đối phương đã cắn câu rồi thôi.Nhậm Du Nhiên cố nén sự kích động lại, càng đến thời điểm mấu chốt cô ấy càng phải giữ bình tĩnh, bây giờ chỉ là một bước nhỏ, Tiết Lượng vẫn chưa ra ám hiệu cho cô ấy hành động cho nên nhất định cô ấy phải bình tĩnh lại.Trong phòng hộp đêm, nhân lúc Thương Lục đi ra ngoài, Tiết Lượng tắt bộ đàm tàng hình và giấu nó đi, sau đó tựa vào đầu giường xem như không có chuyện gì xảy ra.Thương Lục đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, trên tay là một túi bột màu hồng, cô ta đưa gói bột cho Tiết Lượng, hất cằm nói: "Tiết Tổng hãy thử cái này đi."Tiết Lượng nhận lấy túi bột, nhìn và mắt Thương Lộ, sự cám dỗ trong ánh mắt của người phụ nữ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, Tiết Lượng biết cô ta vẫn đang thử thách hắn.Suy nghĩ một chút, Tiết Lượng nhìn chằm chằm túi bột, ánh mắt lập lòe..