Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 50: 50: Nhà Giam 20





Yến Quy cho nước vào bồn tắm, sau đó nhờ Cố Dĩ Di giúp nàng quấn vết thương bằng màng bọc thực phẩm.

Mặc dù Cố Dĩ Di sẽ giúp nàng rửa sạch, nhưng vẫn cần cố gắng không để vết thương chạm vào nước, rốt cuộc là vẫn cần cẩn thận hơn một chút, nếu thực sự bị nhiễm trùng thì không tốt chút nào.Thành thật mà nói, từ nhỏ Cố Dĩ Di đã là một tản thủ, ngày nhỏ vì thường xuyên bị người khác chê cười vì không có cha mẹ nên cô thường xuyên đáng nhau với người khác, trên người có nhiều vết thương lớn nhỏ không dừng bâp giờ.

Mỗi lần như vậy cô đều không quan tâm, bôi chút thuốc là xong chuyện, nhưng lần này cô đối xử với Yến Quy hoàn toàn trái ngược với phong cách thường ngày của cô, sự cẩn thận của một đời cô đã dùng hết rồi.Tất cả đều chuẩn bị sẵn sàng, hai người đi vào phòng tắm, nước nóng đã chuẩn bị xong, hơi nước nghi ngút.Yến Quy đi tới bồn tắm, nàng từ từ c ởi quần áo ra, quay đầu nhìn Cố Dĩ Di.

Ánh mắt cô không biết nhìn vào đâu nên chỉ nhìn chằm chằm vào tường gạch thất thần, Yến Quy không khỏi bật cười.Trong lúc bàng hoàng, Cố Dĩ Di nhận ra điều gì đó không ổn, cô nhìn quanh phòng tắm và hỏi: "Sao phòng tắm của chị không có gương vậy?"Tay đang c ởi quần áo của Yến Quy dừng lại, nhìn sang cô.Cố Dĩ Di có chút hối hận, cô nhớ đến chuyện Yến Quy đã che gương ở trong phòng tắm của quán bar "Đương Quy" khi còn ở thành phố lại, trực giác nói với cô, điều này có lẽ là đã chạm vào thứ gì đó nhậy cảm của Yến Quy rồi.Cô muốn bù đắp một chút nhưng Yến Quy đã nói trước rồi."Chờ chị cưởi xong quần áo thì em sẽ biết thôi.


Đến lúc đó....." Yến Quy quay mặt đi chỗ khác, khó chịu nói: "Nếu như em không thích...."Không thích?Cố Dĩ Di buột miệng nói: "Tại sao em lại có thể không thích chị cơ chứ!"Yên Quy nhìn cô thật lâu, chủ đề về chiếc gương đã biến mất theo cách này, lý do nàng không soi gương không phải là vì những vết sẹo mà là vì bản thân hoàn toàn không nhận ra mình nữa rồi.

Nàng không nói gì thêm, thản nhiên cởi chiếc áo sơ mi bẩn thíu ra, lộ ra làn da trắng như tuyết.Ánh mắt của Cố Dĩ Di nhìn thẳng vào bờ vai trần của nàng, hơi thở của cô đột nhiên ngưng trệ.

Cô không ngờ rằng, ý của Yến Quy là như này..."Chị....những cái trên người chị...." Cố Dĩ Di đi đến phía sau nàng và nhìn chằm chằm vào những vết sẹo lộ ra trên làn da trắng như tuyết trên cơ thể nàng.Yến Quy nhìn vào mắt cô, nhìn thấy sự kinh ngạc, đau khổ, khó hiểu trong mắt cô, không có sự ghét bỏ mà nàng đang lo lắng.Có bí mật ẩn trong đôi mắt nheo lại, Yến Quy lãnh đạm nói: "Do các vụ án từ ngày xưa gây ra.""Vụ án gì?" Cố Dĩ Di hỏi xong lại cảm thấy không thoải mái, đây không phải là vạch trần những vết sẹo của cô sao: "Nếu như chị không muốn nhắc tới nữa thì bỏ đi...."Yến Quy cảm nhận được ánh mắt như thiêu đốt của đối phương, nén chặt cảm xúc trong mắt, ngước mắt lên nhìn cô, ôn tồn nói: "Không có gì lớn cả, chỉ là một vụ nổ thôi."Vụ nổ....Cố Dĩ Di ngay lập tức phản ứng lại, chẳng trách lúc trước khi đối mặt với vụ nổ cả người nàng lại kích động như vậy, hóa ra trước đây nàng đã từng trải qua một vụ nổ như vậy rồi, hơn nữa còn bị thương và để lại sẹo nữa, điều này sẽ để lại bóng ma tâm lý với vụ nổ.Sau khi suy nghĩ cẩn thận rồi, Cố Dĩ Di đột nhiên không thể kiềm chế được bản thân mà bước tới ôm lấy nàng.


Yến Quy quá gầy rồi, bình thường mặc quần áo cũng có thể cảm thấy được, bây giờ phần trên cơ thể nàng chỉ còn lại một bộ đồ lót, Cố Dĩ Di dán chặt lên da thịt nàng, càng cảm nhận được sự gầy gò của nàng đang ở trong lòng cô.Yến Quy ở trong vòng tay cô không động đậy, nói nhỏ: "Bẩn lắm, chị còn chưa tắm rửa mà."Cố Dĩ Di ôm chặt nàng và nói: "Không bẩn mà."Yến Quy đưa tay che lên cánh tay của cô đang ôm ở eo của nàng nói: "Trước đây chị thực sự rất sợ em nhìn thấy.""Chỉ vì sợ em sẽ ghét bỏ chị sao?"Yến Quy âm ừ, không phủ nhận, quả thật nàng vẫn luôn nghĩ như vậy, sợ Cố Dĩ Di ghét bỏ.Cố Dĩ Di ngẩng đầu lên, tựa cằm vào vai nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt hồng đào, trong hơi nóng bốc lên ở phòng tắm nhìn càng có vẻ quyến rũ hơn."Em sẽ không ghét đâu." Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm vào nàng, do dự một chút, sau đó nghiêm túc hỏi: "Chị có biết không, em rất thích chị."Cho dù trong lòng nàng đã biết rõ rồi, nhưng Yến Quy vẫn thở gấp, nhịp tim nhảy loạn không ngừng như một moto nhỏ vậy.

Nàng chợt nhớ lại khi họ mới quen nhau cách đây bảy năm trước, khi đó Cố Dĩ Di mới hai mươi ba tuổi nhưng cô đã thẳng thắn và dũng cảm trong tình cảm hơn bây giờ rất nhiều, mới chỉ quen nàng được một tuần nhưng cô đã không có chút xấu hổ nào mà dám tỏ tình với nàng rồi.Nếu như nghĩ như vậy thì bây giờ đã trưởng thành hơn rồi, da mặt cũng mỏng hơn rồi, biết thế nào là do dự rồi.Nhất thời nàng bị cuốn vào quá nhiều cảm xúc rồi, từ góc nhìn của Cố Dĩ Di chỉ thấy nàng đang đứng đó ngây ngốc thôi, khiến cho Cố Dĩ Di không thể hiểu được suy nghĩ của nàng, lo lắng không biết có phải là nàng sẽ từ chối không.Cố Dĩ Di không muốn nàng nói ra lời từ chối nên vội vàng chuyển sang đề tài khác, buông tay đang ôm nàng ra, thúc giục nói: "Được rồi, đi tắm đi, đợi chút nữa nước sẽ lạnh mất đó."Yến Quy khôi phục tinh thần từ trong suy nghĩ riêng của mình, nàng nhìn Cố Dĩ Di không vội vàng thể hiện cảm xúc của mình, mà nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, rồi bước vào trong bồn tắm.Cố Dĩ Di lại không biết phải nhìn vào đâu, nhưng cô lại vô tình liếc nhìn lồ ng ngực của Yến Quy, lập tức cảm thấy một luồng hơi ấm chạy dọc theo tủy sống truyền đến mặt cô.

Yến Quy tuy dáng người gầy nhưng lại rấu chuẩn, trong mắt người đang yêu Cố Dĩ Di nàng chính là Tây Thi, dù như thế nào cũng rất xinh đẹp."Em sẽ giúp chị gội đầu trước nhé?" Cố Dĩ Di cầm lấy một chiếc ghế dài nhỏ và ngồi bên cạnh bồn tắm, sau khi cơ thể Yến Quy chìm trong nước và được che phủ bởi bọt biển cô mới dám nhìn nàng.Hơi nước trong phòng tắm càng lúc càng lớn, toàn bộ không gian đều là hơi nước, hai tay Cố Dĩ Di luồn vào giữa làn tóc mềm mại, Yến Quy nhắm mắt hưởng thụ sự phục vụ của cô, trong lòng ngứa ngáy.

Bề ngoài cả hai đều bình tĩnh nhưng trong lòng đã nối lên sóng gió rồi, đặc biệt là Cố Dĩ Di, cô vừa tỏ tình nhưng vẫn chưa được đáp lại, giờ cô lại càng lo lắng hơn.Cô lại rơi vào những suy nghĩ rối rắm, không để ý đến Yến Quy đã mở mắt từ lúc nào rồi và đang nhìn chằm chằm vào cô.Sau khi gội xong đầu tóc rối, Yến Quy lau người bằng cánh tay không bị thương của mình, cánh tay bị thương vẫn nhẹ nhàng, Cố Dĩ Di lo lắng nhìn nàng, sợ rằng nàng không cẩn thận sẽ bị ướt.Nhìn lại những vết sẹo lớn nhỏ trên cơ thể của Yến Quy, Cố Dĩ Di lại bắt đầu cảm thấy đau khổ, nghĩ đến vụ nổ cách đây không lâu, cô không khỏi sợ hãi.


Máu thịt mơ hồ trên người, trên mặt Yến Quy, nghĩ lại vẫn khiến người ta run sợ trong lòng, Cố Dĩ Di không khỏi rùng mình khi nghĩ đến nó.""Sao thế?" Yến Quy hỏi cô: "Lạnh sao?"Cố Dĩ Di vội vàng lắc đầu: "Không, không có gì." Yến Quy nhìn cô, hiển nhiên là không tin."Chỉ là em có...chút hơi sợ thôi.""Sợ sao?"Yến Quy hiểu được, nàng muốn đưa tay sờ vào khuôn mặt có Cố Dĩ Di, nhưng nghĩ đến tay còn ướt nên lại gạt bỏ ý định đó, chỉ nhẹ giọng dỗ dành cô: "Đừng sợ nữa, không sao đâu."............Sau khi Yến Quy tắm rửa xong, nàng tìm cho Cố Dĩ Di một bộ đồ để thay rồi giục cô đi tắm.Sau khi hai người bọn họ đã tắm rửa sạch sẽ rồi, Yến Quy tắt đèn phòng tắm trở về phòng ngủ, nhìn thấy Cố Dĩ Di đang thất thần dựa người ngồi trên giường.

Nàng bước tới nhấc chăn lên và đi vào, dựa vào người Cố Dĩ Di và hỏi: "Em đang nghĩ gì thế?"Cố Dĩ Di nghiêng đầu dựa vào vai cô, nói: "Thực ra chuyện em sợ không chỉ có chuyện của ngày hôm nay.""Hả? Vậy còn chuyện gì nữa?""Tất cả mọi chuyện." Cố Dĩ Di nắm lấy ống tay của nàng nói: "Em nghĩ đến chị đã trải qua vụ nổ nghiêm trọng như vậy nên em sợ.

Mặc dù lúc đó em chưa biết chị, nhưng bây giờ nghĩ đến là đủ rồi, thực sự rất đáng sợ."Yến Quy mím môi không nói gì, sự thất là lúc đó Cố Dĩ Di không phải là không biết nàng, họ vẫn là người yêu thân thiết của nhau, nhưng những điều này đã trở thành bí mật riêng của nàng và không thể nói ra rồi."Thật may chị không sao hết...." Cố Dĩ Di dựa vào nàng đầy trìu mến, giọng nói run run.Đôi mắt Yến Quy hơi đỏ, cánh tay không bị thương của nàng duỗi ra, sau đó ôm Cố Dĩ Di từ đằng sau vào vòng tay của mình."Vừa rồi, có phải chị còn nợ em một câu trả lời đúng không?""Ừ." Cố Dĩ Di giật mình, nhưng nhanh chóng nhận ra nàng đnag nói gì và ngay lập tức lo lắng nắm lấy áo của nàng, ngẩng đầu khỏi cánh tay nàng và nhìn nàng."Chị, chị muốn trả lời cái gì?"Yến Quy nhìn thấu mọi cảm xúc trong mắt cô, ngạc nhiên, hồi hộp, vui mừng, ngập ngừng và có chút ngại ngùng, một người lớn như vậy, tại sao vẫn dễ thương như bảy năm về trước vậy?Yến Quy dời cánh tay lên vai cô, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e má cô, nhẹ nhàng nói: "Chị thích em."Cố Dĩ Di nắm chặt áo của nàng hơn, bởi vì ba chữ ngắn ngủi của nàng mà cô có chút đau đầu, máu dồn lên não rồi, cô nghi ngờ bản thân có cao huyết áp rồi.Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, là niềm vui sướng tột độ, Cố Dĩ Di vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào cố của Yến Quy, cắn chặt môi dưới để kiềm chế ý cười không vui của mình.Yến Quy cảm nhận được niềm vụ bị kiềm chế của cô, ôm chặt cô hơn.Sau một lát, Cố Dĩ Di lại ngẩng đầu nhìn nàng, lãnh đạm hỏi: "Vậy quan hệ giữa chúng ta bây giờ là như thế nào?"Yến Quy buồn cười nhìn cô hỏi: "Vậy em cảm thấy đây là mối quan hệ như thế nào?"Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm nàng, mặt cô nóng bừng, nhưng vẫn táo tợn hét lên với cô: "Bạn gái."Đó là câu trả lời và cũng là gọi nàng.Yến Quy cười cười đưa tay nhéo mặt của cô đáp: "Ừ."Cố Dĩ Di vui mừng đến mức không kìm được mà liên tục gọi cô: "Bạn gái, bạn gái, bạn gái." liên tiếp gọi nàng, lần nào Yến Quy cũng đáp lại cô.Cố Dĩ Di vùi mặt vào vòng tay của Yến Quy, áp trán vào cô, mở rộng cổ áo ngủ ra, mạnh dạn hôn môi lên xương quai xanh của nàng.Yến Quy ôm chặt hơn.Khuôn mặt Cố Dĩ Di càng nóng hơn, trong lòng cô tự phàn nàn vệ sự táo tợn của mình.

Nhưng cũng rất tự hào, mặt dày thì sao chứ? Người mặt dày thì không có bạn gái sao!Hai người vừa mới xác nhận quan hệ đều rất hưng phấn, cả đêm không nhắm mắt lại, cả hai người đều rất buồn ngủ, đặc biệt là đôi mắt của Yến Quy đã đỏ ngầu lên rồi.


Sau khi Cố Dĩ Di bình tĩnh lại, nhận thức muộn màng cũng nhận ra điều này, vì thế cô kéo Yến Quy chui vào chăn nằm xuống.Cố Dĩ Di lo lắng về vết thương trên cánh tay của Yến Quy, cô không quá lỗ m ãng, chỉ choàng tay qua cánh tay không bị thương của nàng và nằm cạnh nàng thôi.Thật sự là quá buồn ngủ rồi, khi ở bên cạnh Cố Dĩ Di là lúc Yến Quy cảm thấy bình yên và thoải mái nhất, ngửi thấy mùi trên người cô, mi mắt nặng trịu đột nhiên mở ra.

Cố Dĩ Di nhìn chằm chằm nàng một lúc, đưa tay vuốt má của nàng, sau đó cẩn thận và nhẹ nhàng hôn lên trán nàng.

Cô vẫn cảm thấy đau khổ khi nghĩ đến những vết sẹo cũ trên cơ thể của Yến Quy, cô không biết Yến Quy đã trải qua những gì vào thời điểm đó, nhưng những vết sẹo đó đều đã ghi lại những quá khứ đau buồn rồi.Mặc dù những chuyện đó đều đã qua rồi, nhưng Cố Dĩ Di vẫn cảm thấy khó chịu.

Những chuyện đã qua cô không thể tham gia vào, cô chỉ có thể thầm hứa rằng sau này dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ luôn xuất hiện bên cạnh Yến Quy không bao giờ rời đi..