Những tấm rèm trong phòng làm việc của Yến Quy đã chặn hoàn toàn tình hình trong phòng, không ai biết chuyện gì đang xảy ra trong bức tường kính vào lúc này.
Bọn họ ôm nhau thân mật, quấn quít lấy hơi thở mơ hồ, cũng không làm gì cả, chỉ là ôm nhau như vậy, quan hệ của hai người họ vẫn chưa tới điểm đó.Cố Dĩ Di nghe Yến Quy nói, có chút không hài lòng, vươn tay nhéo cánh tay nàng, không quá mạnh."Chị nói em xấu xa sao? Chị mới xấu xa đó!"Yến Quy nhướng mày nhìn cô: "Tôi có thể động đậy được sẽ không động tay động chân."Cố Dĩ Di càng tức giận, đẩy nàng một cái, nhìn nàng chằm chằm nói: "Bây giờ ai là người đang ôm mà không buông tay đây?"Yến Quy thức thời lập tức nói: "Là tôi."Cố Dĩ Di hừ một tiếng, Yến Quy quả thật vẫn ôm chặt mà không buông tay ra, nhưng bây giờ cô không thể không bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Giống như lời Yến Quy nói, là cô chìm đắm trong mùi hương đặc biệt và quen thuộc trên cơ thể của Yến Quy, sau đó liền không thể không động tay động chân, không thể không tiến lại gần.
Mỗi lần như vậy Yến Quy cũng không từ chối, mà thay vào đó là chấp nhận chính cô, điều này khiến cô cảm thấy rằng người đối diện sẽ bao dung và chấp nhận bất kể điều gì cô làm, và sau đó cô cảm thấy mình cũng nên có để lại ấn tượng tốt về bản thân.Nhưng Cố Dĩ Di không có điểm dừng, nếu như chỉ là hiểu nhầm thì sao? Nếu như người ta căn bản không có ý nghĩ như vậy thì sao? Nếu không, tại sao từ trước tới giờ Yến Quy chưa bao giờ chủ động chứ?Lại rơi vào ngõ cụt rối ren này, tâm trạng của Cố Dĩ Di trầm xuống rõ ràng, cánh tay của cô ôm lấy Yến Quy cũng thả lỏng ra, lông mày hơi rũ xuống, lộ vẻ lo lắng.Yến Quy tinh tường nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, liền cảm động ôm lấy cô, nàng ngồi trên bàn nhìn chằm chằm cô rồi hỏi: "Có chuyện gì sao?"Cố Dĩ Di trông buồn bã và nói: "Không có gì"Yến Quy thực sự không tin, lại hỏi: "Có tâm sự gì sao?"Cố Dĩ Di bị nàng nghiêm túc hỏi han và quan tâm như vậy lại càng thêm bối rối, toàn bộ suy nghĩ của cô bị hỗn độn vào nhau, và cô không biết tại sao nữa.Cô tức giận muốn phát ti3t, nếu đây là một chuyện khác một người khác, cô thực sự đã phát cáu rồi.
Nhưng bây giờ thì khác, ở trước mặt Yến Quy cô không còn nóng nảy nữa, đặc biệt bao dung, buồn bực cũng không biểu hiện ra bên ngoài, kìm nén những cảm xúc tiêu cực nổi giận lại, cô chỉ nói: "Không có, có thể do thiếu ngủ thôi, hôm nay lại chạy đến hiện trường nên có chút không tỉnh táo."Cô quả thực có là không có tinh thần, Yến Quy im lặng, không biết là có tin cô không, nhưng nàng cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đưa tay lên dừng lại ở sau gáy của cô, sau đó xoa bóp nhẹ nhàng cho cô."Để tôi mát xa cho em nhé?"Động tác của Yến Quy rất nhẹ nhàng, ngón tay ấn vào gáy của Cố Dĩ Di khiến người ta không khỏi run lên.
Tâm trạng hỗn loạn vẫn cứ lởn vởn như những con ruồi bọ, nhưng cơn cáu kỉnh của Cố Dĩ Di đã dịu đi rất nhiều.
Cô bất lực thở dài và cảm thấy rằng Yến Quy thực sự quan tâm đ ến bản thân cô.Tình cảm quá phức tạp, giống như một mớ hỗn độn không rõ đầu đuôi, không rõ ràng, Cố Dĩ Di thường xuyên bị mắc kẹt trong đó, cuối cùng chỉ có thể trực tiếp rút ra kết luận mà từ bỏ thẳng thắn suy nghĩ của mình.Hai người ở rất gần nhau, ngón tay của Yến Quy vẫn đang ấn mạnh vào gáy của Cố Dĩ Di, phải nói nằng ngón tay của nàng thực sự rất linh hoạt và khá mạnh mẽ, cũng thật khéo léo, xứng đáng là một bác sĩ pháp y cầm dao mổ.
Cố Dĩ Di rất thoải mái khi được nàng phục vụ, cô nhắm mắt hài lòng và hỏi ngả đầu vào vai nàng.Cố Dĩ Di nhắm mắt lại, vừa cảm nhận cử động của Yến Quy trên cổ mình, vừa tưởng tượng ra dáng vẻ uy nghiêm và nghiêm nghị của bác sỹ pháp y vĩ đại đang cầm dao mổ, không thể không nhoẻn miệng cười.Tất cả suy nghĩ của Yến Quy đều ở trên người cô, laaoj tức nhận ra tâm trạng của cô đã thay đổi, hỏi: "Lại cười cái gì vậy?"Cố Dĩ Di nói sự thật: "Em nhớ đôi bàn tay chị cầm dao mổ nghiêm nghị như vậy, bây giờ lại dùng đôi tay này xoa bóp cho em, em cảm thấy có chút vinh dự."Yến Quy trầm mặc một hồi, cuối cùng nói: "Có ai lại so sánh bản thân với thi thể chứ?"Cố Dĩ Di: "...." Chết tiệt, cô chưa thấy Yến Quy lại không hiểu tình cảm của đầu gỗ như vậy.Cố Dĩ Di lại tức giận bật cười, thoát ra khỏi vòng tay của Yến Quy, không kìm được mà đẩy nàng một cái, kêu lên: " Người khó hiểu như chị, tại sao lại vẫn có người thích nhỉ!" Hàm ý là bà già cũng không biết có chuyện gì.Yến Quy cũng cười cùng cô, nụ cười có chút ngốc nghếch.
Nàng không nói tiếp, cô cũng không biết tại sao nhưng cũng không quan tâm gì nữa, dù sao Cố Dĩ Di thích là được rồi..........Sau đó hai người ngồi trong phòng làm việc nói chuyện phiếm, Yến Quy mở rèm lên, hai người họ sẽ không làm gì nữa, cho nên cũng không cần che rèm nữa rồi, đến khi có người đến tìm lại nói không rõ được họ chốn ở trong phòng làm việc để làm gì.Sau khi tan ca, Cố Dĩ Di lấy điện thoại xem đồ ăn nhanh và chuẩn bị gọi cơm tối.
Thao tác của phòng thí nghiệm rất nhanh, khi Trần Băng mang tài liệu đến, Cố Dĩ Di còn chưa chọn xong đồ ăn nữa."Trưởng khoa Yến, trong mẫu máu cô lấy từ bồn rửa mặt tại hiện trường phát hiện ra hai loại DNA có chung huyết thống.
Nhưng bây giờ có một tình huống phiền phức, đó là mẫu máu này quá ít, trải qua rất nhiều nước pha loãng, để phân tách riêng hai DNA này là rất khóYến Quy cau mày, điều này tương đương với việc nắm trong tau chứng cứ có đầy tính quyết định rồi, nhưng chứng cứ này thật sự có thể có được số liệu chính xác hay không thig còn chưa biết được, nếu DNA khổng thể phân tách được thì không thể xác định được đó là của hung thủ hay là của người chết, cũng không thể thực hiện đối chiếu với DNA của hung thủ."Bà Trần, phiền ngày hãy cố gắng thêm một chút nữa."Trần Băng gật đầu nói: "Tôi sẽ cố gắng hết sức nhưng cũng đừng hi vọng quá nhiều.
Tuốc nơ vít pháy hiện ra dấu vân tay không phải của người chết, tôi đã xem qua dấu vân tay trong thư viện và không có dấu vân tay nào trùng khớp."Dấu vân tay trên tuốc nơ vít lúc này cũng có thể coi là manh mối, nhưng không thể dùng nó là chứng cứ quyết định, dù sao nó cũng không phải là hung khí, không thể dùng nó để đưa ra kết luận.Ngay sau khi Trần Băng rời đi, Giang Vọng hấp tấp chạy từ bên ngoài vào nhìn thấy Yến Quy liền nói: "Cô giáo Yến, sau khi chúng tôi quay video đã khôi phục lại quỹ đạo của hung thủ ở trong nhà khi giết người, chủ yếu tập trung ở gầm cầu thang nhỏ và bên trong phòng tắm, nhưng bởi vì hắn ta đã xử lý hiện trường nên khong có cách nào để trích xuất bằng bứng hữu ích cả."Yến Quy hỏi: "Vậy ở bên ngoài phòng thì sao?"Giang Vọng tiếc nuối lắc đầu: "Hôm đó trời mưa to, chúng tôi không tìm được manh mối nào đáng giá cả." Vừa nói, cậu nhìn về phía Cố Dĩ Di đang ngồi im lặng: "Đội trưởng Cố, hai người giúp đỡ của độ cô đã tan ca về nhà rồi, may nhờ sự giúp đỡ của họ nếu không chúng tôi không thể hoàn thành công việc khảo sát ở vùng ngoài vi nhanh như vậy được."Cố Dĩ Di gật đầu với cậu, biểu thị cô đã biết rồi.Yến Quy bảo Giang Vọng gửi những mẫu cần kiểm nghiệm tới phòng thì nghiệm trước, sau đó có thể tan ca rồi.Sau khi Giang Vọng rời đi, Cố Dĩ Di đứng dậy và hỏi Yến Quy: "Có tan ca không? Đồ ăn nhanh cũng chưa gọi được, chúng ta ra ngoài ăn đi?"Yến Quy gật đầu đồng ý, sau khi dọn dẹp phòng làm việc thì hai người đó cùng nhau rời đi..........Con trai của người chết, Cốc Ngọc Thụ là một thanh niên trẻ đẹp trai, Nhậm Du Nhiên đã nhìn thấy cậu ta ở một tòa nhà nhỏ đối diện hiện trường vụ án.Cốc Ngọc Thụ chào Nhậm Du Nhiên với nỗi buồn nặng trĩu giữa hai lông mày và trong ánh mắt của anh ta, đôi mắt anh ta hơi đỏ, có thể là đã khóc.
Sau khi thấy Nhậm Du Nhiên, cảm xúc của cậu ta cũng không quá thái quá, chỉ là rót cho cô ấy một cốc nước trắng và đặt lên bàn, rồi nói: "Tôi không thể tin được lại có thể xảy ra chuyện này, hôm trước tôi còn đến ăn cơm cùng mẹ tôi, rõ ràng mọi thứ đều rất tốt đẹp, tại sao mới có hai hôm đã như vậy rồi?"Nhậm Du Nhiên là cảnh sát nhiều năm, cô ấy đã nhìn thấy vô số sự đau khổ của những thành viên trong gia đình nạn nhân, về cơ bản họ sẽ đều nói điều này, nhưng khi nghe những điều này Nhậm Du Nhiên sẽ không cảm thấy chết lặng, cô ấy luôn cảm thấy nỗi buồn từ những thành viên gia đình nạn nhân, sau đó cô ấy cũng cảm thấy nặng nề áp lực.Nhậm Du Nhiên không giỏi an ủi những thành viên gia đình nạn nhân, đối mặt với những cảm xúc đau buồn của Cốc Ngọc Thụ, cô ấy chỉ khô khan nói: "Cậu Cố, xin hãy nén bi thương!"Cốc Ngọc Thụ nở một nụ cười gượng gạo, dụi dụi mắt, nghiêm mặt nói: "Để cô chê cười rồi.
Chỉ là cha tôi mất sớm, mẹ tôi một mình nuôi dưỡng tôi không dễ dàng chút nào, bây giờ mới được hưởng phúc một chút thì lại gặp phải chuyện này.....!Đúng rồi cảnh sát, có chuyện gì tôi có thể giúp đỡ được không? Chỉ cần có thể nhanh chóng phá được vụ án tìm được hung thủ giết mẹ tôi, cái gì tôi cũng có thể giúp được."Nhậm Du Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cám ơn Cốc Ngọc Thụ đã vào đúng chủ đề."Đầu tiên, tôi vẫn muốn hỏi cậu một chút, tối hôm xảy ra vụ án cậu Cốc đã ở đâu làm gì?"Cốc Ngọc Thụ chớp mắt, nhìn Nhậm Du Nhiên ngạc nhiên và hỏi: "Cô đang nghi ngờ tôi sao?"Người thanh niên này rất thông minh, Nhậm Du Nhiên cũng không gấp gáp với cậu ta: "Là như vậy, chúng tôi cần loại trừ mọi khả năng có thể.
Cậu Cốc, vụ án mới vừa bước vào giai đoạn điều tra, thứ lỗi cho chúng tôi vì chúng tôi nghi ngờ tất cả mọi sự việc và mọi người, chỉ cần là người có liên quan, trước khi loại bỏ nghi ngờ, tất cả đều có thể là nghi phạm.
Tôi trực tiếp hỏi cậu như vậy, cũng là điều tra thường lệ, hi vọng cậu sẽ hợp tác."Sau khi nghe nói như vậy, sự ngạc nhiên của Cốc Ngọc Thụ cũng giảm dần, nói: "Tôi có thể hiểu được.
Tối hôm qua thì tôi ở nhà bố vợ tôi, tôi đã ở đó cả một đêm không đi đâu, tôi ở cùng với vợ tôi.
Buổi sáng hôm nay tôi đi thẳng từ nhà bố vợ tới công ty, vợ tôi và mẹ vợ đều có thể làm chứng."Nhậm Du Nhiên ghi lại những lời nói của Cốc Ngọc Thụ, đồng thời hỏi về phương thức liên lạc của vợ và bố vợ cậu ta, để lát nữa sẽ đối chiếu, Cố Ngọc Thụ cũng phối hợp cung cấp, không có biểu hiện không kiên nhẫn nào.Bản thân Nhậm Du Nhiên cũng không nghi ngờ nhiều về Cốc Ngọc Thụ, vì vậy liền nói thẳng: "Khi còn sống mẹ cậu có thù hằn gì với ai không?"Cốc Ngọc Thụ nghe xong cau mày, cẩn thận suy nghĩ: "Tôi không nghĩ bà ấy sẽ có thù với ai.
Mẹ tôi là một người rất nhiệt tình và tốt tính, từ trước tới giờ bà luôn có mối quan hệ rất tốt với hàng xóm, từ trước tới giờ không có xung đột gì với ai.
Đúng rồi, bà ấy còn thường xuyên giúp đỡ mọi người, sau khi mở phòng chơi bài này kiếm được chút tiền, không, tòa nhà nhỏ này do bà ấy mới thuê, chuẩn bị mở một quán trà nhỏ mở rộng kinh doanh một chút.
Sau khi có trong tay một số tiền tiết kiệm, những người quen biết thỉnh thoảng lại đến mượn tiền bà ấy, bà ấy cũng không nói nhiều mà cho mượn luôn..."Nhậm Du Nhiên nhạy bén nắm bắt được trọng điểm: "Mượn tiền? Cậu nói mẹ cậu cho ai mượn tiền, mà còn có rất nhiều người?"Cốc Ngọc Thụ lắc đầu, nói: "Không nhiều lắm, đều là những người bạn bằng hữu cùng quê.""Các cậu không phải là người gốc Tân Hà sao?""Đúng vậy, chúng tôi là người huyện Bình Lăng." Cốc Ngọc Thụ hắng giọng và nói: "Sau khi tôi làm việc ở Bắc Kinh có được một chút tiền tiết kiệm, thì mới đón mẹ tôi đến thành phố Tân Hà sinh sống."Nhậm Du Nhiên đã hiểu rồi, là câu chuyện đầy cảm hứng về một cậu bé nghèo vượt khó.
Đối với chuyện này cô ấy khoogn hứng thú lắm, điều làm cô ấy hứng thú là những người mượn tiền của Lưu Phượng."Cậu có biết ai đã vay tiền của mẹ cậu không?"