Con Đường Giải Oan Của Nữ Pháp Y

Chương 160: Tro tàn 34




Sau đó Phạm Truy đã liên lạc với H theo những gì Yến Quy đã nói, chuẩn bị hẹn cô ta ra ngoài gặp mặt càng sớm càng tốt. Nhưng sau khi Yến Quy trở về, nàng vẫn không nói chuyện này cho Cố Dĩ Di biết, chỉ mang thư tình của Tống Ngọc Hòa tới cho cô thôi.Sau khi đọc xong Cố Dĩ Di đã im lặng rất lâu, cô ngồi ở trên giường, đọc đi đọc lại từng chữ một như thể cô biết từng chữ trên đó vậy, nhưng sau khi tổ hợp lại, đột nhiên cô lại cảm thấy mình không thể hiểu được nó.Yến Quy không quấy rầy cô chỉ lặng lẽ ở bên cạnh cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.Một lúc lâu sau, cuối cùng Cố Dĩ Di cũng nói: "Không đúng.... Cô ấy... cô ấy chỉ muốn có được chị thôi?"Yếm Quy im lặng gật đầu.Một cơn tức giận dâng lên trên đầu cô, Cố Dĩ Di tức giận nói: "Suýt chút nữa là cô ấy đã hủy hoại chị rồi! Đây là tình yêu của cô ấy sao?"Nhìn dáng vẻ tức giận của cô, Yến Quy đột nhiên mỉm cười ôm cô vào lòng, đau khổ nói: "Cô ấy hại em mất trí nhớ, hại em đau khổ, em lại không giận chuyện đó mà lại giận cô ấy chuyện hãm hại chị sao?"Cố Dĩ Di ôm nàng và nói: "Em có là gì đâu? Cô ấy chỉ muốn cắt đứt quá khứ của chị và khiến em quên chị mà thôi, cô ấy nghĩ rằng điều này có thể cắt đứt quãng đường sau này của chị... ha ha, cô ấy giỏi như vậy, tại sao lại không xóa đi trí nhớ của chị chứ? Để chị quên em đi, cắt đứt hoàn toàn khả năng chúng ta có thể ở lại bên nhau có phải tốt hơn không?"Yến Quy cười nhẹ nói: "Cô ấy không làm được! Tống Hòa Ngọc nói, can thiệp vào trí nhớ đòi hỏi trạng thái tinh thần bệnh nhân phải rối loạn. Chỉ khi tâm trí và trí nhớ của bệnh nhân rối loạn thì mới có cơ hội can thiệp vào trí nhớ. Hơn nữa lúc đó không chỉ có trạng thái tinh thần của chị vẫn bình thường mà vì chấn thương nghiêm trọng nên não của chị đã ở trạng thái ngủ sâu trong một thời gian, Tống Hòa Ngọc không thể tấn công chị được."Nghe nàng nhắc đến những chuyện đã xảy ra lúc đó, Cố Dĩ Di liền cảm thấy vô cùng đau khổ, khi cô nằm viện thỉnh thoảng sẽ hỏi Yến Quy chuyện của hai năm trước, cũng hỏi về chuyện nàng bị thương lúc đó, Yến Quy không hề giấu giếm cô điều gì, cô hỏi cái gì thì nàng trả lời cái đó.Cho nên, Cố Dĩ Di biết nàng đã phải chịu đựng và đau khổ như thế nào, mỗi khi nghĩ đến điều đó cô lại cảm thấy xót xa. Cô hỏi Yến Quy có đau hay không, Yến Quy luôn cười và nói với cô rằng không đau, rất dễ chịu mà.Cố Dĩ Di không hỏi thêm câu nào nữa, nhưng trong thâm tâm cô biết rằng nàng không nói sự thật, nhưng đau khổ mà nàng đã trải qua trong hai năm đó không phải ai cũng có thể chịu đựng được, nhưng nếu như bây giờ nàng đã nói không sao thì Cố Dĩ Di cũng không khơi lại những chuyện cũ nữa.May mắn thay, tất cả những khó khăn đó đều đã qua rồi, bây giờ họ cần phải đối mặt với tương lại và cùng chung ta đón hạnh phúc............Thời gian nhanh chóng trôi qua, chớp mắt đã là cuối tháng tám rồi, sau vụ án đánh bom ở biệt thự, đội điều tra hình sự thành phố Tân Hà không ngừng tìm kiếm truy nã Từ Tinh Dịch, nhưng dường như hắn ta đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, đột nhiên biến mất không còn tung tích gì.Nhậm Du Nhiên đã xin lệnh truy nã trên toàn quốc nhưng một tháng đã trôi qua mà vẫn chưa có tin tức nào hữu hiệu cả. Từ Tinh Dịch chắc chắn đang lẩn trốn, trốn ở một nơi mà không thể tìm thấy được.Trong khoảng thời gian này, sức khỏe của Cố Dĩ Di cũng đã hoàn toàn bình phục rồi, cô đã trở lại làm việc trong cục thành phố, đồng thời cũng đã chính thức được bổ nhiệm thăng chức rồi.Sở công an tỉnh Tân Hà đã tổ chức một cuộc hợp toàn thể để tuyên dương những người đã phá các vụ án hình sự lớn và gi3t chết các tên tội phạm như Lý Thành mậu và Trần Linh. Trong đại hội lần này Cố Dĩ Di đã lập công lớn, cũng chính thức thăng chức lên thành phó đội trưởng đội điều tra hình sự thành phố Tân Hà, bởi vì Tân Hà là thành phố tỉnh lỵ nên cấp bậc cảnh sát của cô cũng được thăng lên thành thanh tra cảnh sát cấp một. Đồng thời, Yến Quy với tư cách là đội trưởng đội điều tra kỹ thuật cũng ghi công hạng nhì trong vụ án này.Tại đại hội tuyên dương này, hành động ở đường Tây Sơn cũng được tuyên dương, tuy kẻ cầm đầu Từ Tinh Dịch vẫn chưa bị bắt những số lượng xã hội đen bị bắt và bị giết trong cuộc hành động này cũng rất lớn, và những chiến sĩ hi sinh ở đó cũng được khen thưởng.Hai nhân viên đặc vụ đã chết được truy tặng danh hiệu liệt sĩ, đồng thời bộ công an và cục thành phố cùng sở tỉnh cũng đã cấp lương hưu cho gia đình của họ, ngoài ra thành phố Tân Hà và tỉnh Tân Hà cũng lấy danh nghĩa chính phủ phát tiền lương hưu cho họ.Ôn Chất Bân bị thương nặng đã nhận được bằng khen hạng nhất, Cố Dĩ Di đã nộp đơn xin bồi thường cho anh ấy một số tiền nhất định, giống như tiền trợ cấp quản lý đặc vụ của Cố Dĩ Di trước đây.Cố Dĩ Di được thăng chức thành phó đội trưởng, đồng thời cô cũng phụ trách quản lý đội đặc vụ, vì vậy cô vẫn là cấp trên trực tiếp của Ôn Chất Bân, chỉ là cô không còn tập trung vào phía đội đặc vụ nữa. Trước khi đội đặc vụ có đội trưởng mới tới nhậm chức thì Ôn Chất Bân chính là người quản lý hiện thời của đội đặc vụ, và kiêm chức vụ huấn luyện người mới, toàn quyền phụ trách việc đào tạo và đánh giá hàng ngày của đội đặc vụ.Sau một tháng hồi phục, Ôn Chất Bân nhận được các khoản tín dụng và khen thưởng khi vẫn ngồi trên xe lăn, anh ấy rất cảm kích Cố Dĩ Di, khi làm nhiệm vụ bị thương lúc đó, một nửa là trách nhiệm của anh ấy lúc đó khi đối diện với Từ Tinh Dịch anh ấy đã phẫn nộ để mất đi lý trí mà không quan sát được nguy hiểm ở phía sau. Trước những điều kiện tiên quyết này, Cố Dĩ Di vẫn giành lấy mọi thứ cho anh ấy, và thậm chí còn để anh ấy ở lại tiếp tục lãnh đạo đội đặc vụ.Anh ất không còn có thể ra tiền tuyến vì những sai lầm của bản thân, nhưng tài năng của anh ấy vẫn có thể được tái sử dụng, Cố Dĩ Di đã không từ bỏ anh ấy.Ngoài ra, Tiết Lượng với tư cách là một người cung cấp thông tin đã được đăng ký bởi cục thành phố, dù không thể nhận được danh hiệu liệt sĩ nhưng dưới sự đấu tranh của Nhậm Du Nhiên thì người thân của anh ta cũng có thể hưởng được một phần lương hưu và Nhậm Du Nhiên cũng đặc biệt nộp đơn xin để cho tro cốt của anh ta được chôn cất tại nghĩa trang Tân Hà nơi chôn cất hầu hết các anh hùng đã hi sinh khi làm nhiệm vụ tại đây, đây cũng được xem là trung nghĩa của Tiết Lượng!Sau đại hội khen thưởng, Cố Dĩ Di và Yến Quy đến nghĩa trang để thăm Tiết Lượng.Tuy Cố Dĩ Di và anh ta mới quen biết không lâu nhưng cũng đã từng cùng nhau trải qua sinh tử, cô ngồi xổm trước bia mộ của Tiết Lương rồi đặt huân chương công trạng hạng hai của mình bên cạnh bia mộ."Đợi khi tôi bắt được Từ Tinh Dịch báo thù cho anh thì tôi sẽ lại tới nói với anh nhé! Chiếc huân chương này chính là vật chứng giữa chúng ta, dù sao nếu như không có anh thì tôi cũng đã chết ở trong biệt thự rồi!"Cố Dĩ Di cúi đầu thật sâu trước Tiết Lượng: "Cám ơn anh đã liều mạng để cứu tôi! Cám ơn anh đã liều mạng giúp đỡ cảnh sát xử lý rất nhiều vụ án! Anh chưa bao giờ làm mất mặt Nhiên Nhiên, anh là một người cung cấp thông tin xuất sắc và rất xứng đáng là một anh hùng!".............Thời gian đang tiến dần đến tháng chín, công an các cấp bước vào cao điểm bận rộn, tháng sau chính là ngày hội quan trọng của cả nước, từ tháng chín trở đi công an nhân dân trên cả nước sẽ được ưu tiên hàng đầu. Đặc biệt là các đồn cảnh sát ở cấp cơ sở và các khi trị an đều rất nghiêm ngặt, cố gắng đạt được hòa bình và yên bình trong hai tháng tới.Nhờ trị án rất nghiêm khắc nên gần đây các trinh sát kỹ thuật rất nhàn nhã, mỗi ngày Yến Quy đều dạy học cho bọn họ, đồng ý lên tỉnh giúp xác định danh tính thifi nàng cũng đưa Lý Vân Trường và Đường Huyên đi theo để rèn luyện cho bọn họ. Thời gian thực tập của Đường Huyên đã kết thúc rồi, bởi vì có thành tích xuất sắc nên Yến Quy đã giữ cô ấy ở lại trong đội, đồng thời, nàng cũng nộp đơn lên tỉnh để xin tuyển dụng tiếp.Khi công việc có thời gian rảnh rỗi, Yến Quy lại suy nghĩ về một chuyện khác, gần đây Phạm Truy nói với nàng rằng thái độ của H đã bớt căng thẳng hơn rồi, có lẽ không lây nữa sẽ đồng ý gặp mặt Phạm Truy.Phạm Truy chưa bao giờ không nói tốt cho H cả, dù sao cô gái này thực sự cũng chưa làm chuyện gì quá xấu, Phạm Truy đã từng hỏi cô ta, cô ta ở lại trong K xã chỉ vì coi Lão Quỷ là chị gái, cha mẹ cô ta đã mất từ sớm, trong tình thân cô ta có khiếm khuyết nhưng cô ta luôn có khát vọng mạnh liệt về tình cảm gia đình.Đối với điều này, Yến Quy từ chối đưa ra ý kiến, cũng không có bất kỳ lời hứa nào. Trong lòng nàng có một giả thiết và suy đoán, vẫn chưa chín muồi, trước mắt vẫn chưa có bằng chứng chứng mình cho giả thiết của mình nên nàng cũng chưa nói cho ai biết cả.Với nỗ lực của Phạm Truy, cuối cùng H cũng đã đồng ý đến gặp anh ta vào ngày mười tháng chín tại một công trình xây dựng dang dở ở Nam Thành."Chị Ngôn, chị nghĩ em có nên tự đi hay không, ít nhất hãy để chị đi theo em chứ!" Pham Truy tỏ vẻ quan tâm sâu sắc qua điện thoại.Yến Quy cảm thấy buồn cười, hỏi anh ta: "Không phải cậu vẫn luôn nói tốt cho H sao, cảm thấy cô ấy không phải là người xấu mà? Tại sao bây giờ lại lo lắng cpp ấy sẽ hại tôi chứ?""Cái này...." Phạm Truy vội vàng nói: "Đây không phải là một chuyện! Bất kể như thế nào, đều phải đề phòng kẻ xấu hãm hại chứ!"Yến Quy cười nói: "Đừng lo lắng, tôi biết phải làm như thế nào."Phạm Truy không tin nàng: "Trong lòng chị có bao nhiêu tính toán, muốn ôm một đống cũng không được, trồng cây cũng không xong!""Được rồi, đừng nói nhiều nữa, tôi không có nói tôi sẽ đi một mình mà."Phạm Truy dừng lại và nghi ngờ hỏi: "Thật sao?""Đúng vậy. Sau sự cố của Dĩ Di lần trước, sở tỉnh đã ban hành rõ ràng quy định mới, yêu cầu các đặc vụ khi làm nhiệm vụ mới không được thực hiện đơn độc một mình rồi!" Yến Quy giải thích: "Tuy rằng trước đây cũng có quy định bất thành văn này nhưng hiện tại sở tỉnh đã đặc biệt nhắc lại thêm một lần nữa, chính là để ngăn chặn những chuyện giống như vậy xảy ra một lần nữa."Nghe nàng nói như vậy, Phạm Truy cảm thấy yên tâm hơn.Vì vậy, Yến Quy đã tìm Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di tới, nói với họ về cuộc hẹn của nàng với H, chủ động xác định phương châm hành động của ngày mùng mười đó.Chắc chắn là H sẽ gặp mặt một mình Yến Quy, nhưng Cố Dĩ Di sẽ đưa người đến bao xây tòa nhà đang xây dựng đó, nếu như H giở trò thì đội đặc vụ và điều tra hình sự bên ngoài sẽ không buông tha cho cô ta.Ngoại trừ chuyện hẹn gặp H ra, Yến Quy cũng nói qua về những chuyện khác nữa, bao gồm cả những suy đoán của nàng. Cố Dĩ Di cho rằng chính Yến Quy muốn dùng H là bước đột phá, hy vọng từ miệng cô ta có thể có được thông tin hữu ích về Lão Quỷ, nhưng không biết trong lòng nàng vẫn còn ẩn giấu chuyện khác nữa.Vào ngày mùng mười, đúng thời gian đã hẹn, Yến Quy một mình bước vào tòa nhà đang xây dở, trong khi Cố Dĩ Di mặc thường phục bố trí phục kích xung quanh nàng, nếu Yến Quy nói chuyện thuận lợi thì tốt, chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì cô sẽ là người lập tức xuất hiện luôn.Giữa mười một giờ trưa, sau lưng nàng vang lên tiếng giày cao gót, Yến Quy đứng ở bên cạnh cửa sổ, nàng không quay đầu lại, hít sâu vài hơi, dường như đang xây dựng tâm lý cho chính mình.Bước chân dừng lại không xa phía sau, Yến Quy nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Nếu như đã đến đủ rồi, tại sao còn không quay đầu lại nhìn tôi chứ?"Yến Quy khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn, đã lâu không gặp rồi, người trước mặt vẫn xinh đẹp như ngày nào, chiếc áo khoác kaki vừa vặn tôn lên dáng người mảnh khảnh của cô ta.Yến Quy yên lặng ngắm nhìn cô ta trong vài giây, rồi nói: "Cô biết cho tới ban nãy tôi vẫn luôn hi vọng cô không nên xuất hiện ở đây, Hề Mạt."Nụ cười trên mặt Bạch Hề Mạt không hề giảm đi, khi nhìn ánh mắt Yến Quy vẫn chan chứa tình cảm, nghe thấy lời nói của Yến Quy, hai mặt cô ta hơi đỏ lên, hít sâu một hơi cố nén đau thương dường như vô tình mà vén vén mái tóc lên.Ánh mắt Yến Quy dừng lại ở mái tóc dài của cô ấy, hỏi như thường ngày: "Tóc của cô đã nhuộm lại thành màu đen rồi sao?" Trong ấn tượng của nàng, Bạch Hề Mạt thích màu tóc xám lạnh hơn, và khi ra ngoài cô ấy nhất định sẽ nhuộm tóc, ăn mặc hợp thời trang.Bạch Hề Mạt dừng ngón tay lại, quay tròn đuôi tóc, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Gần đây em không thích nhuộm tóc nữa. Thích như thế này, không chắc là sẽ có ngày không thích nữa, người cũng như vậy."Nhưng là không thích nữa, vậy tại sao còn tới? Rõ ràng biết là một cái bẫy, rõ ràng biết là tới gặp cô ấy có thể sẽ không phải là Phạm Truy, nhưng cô ấy vẫn tới.Nụ cười trên mặt Bạch Hề Mạt càng ngày càng nhạt, cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt đất dưới chân với vẻ mặt ảm đạm.