Thân thể Cố Dĩ Di hồi phục nhanh hơn dự kiến, sau khi tỉnh dậy vào ngày thứ ba, đã có thể xuống giường hoạt động. Cô đã nằm quá lâu, khi chân chạm đất thì hoàn toàn vô lực, cần phải dùng khung tập đi hoặc là để Yến Quy đỡ cô.Cố Dĩ Di thở dài nặng nề, nói: "Em bị thương giống như bị tàn tật vậy."Vịn khung tập đi ra khỏi phòng vệ sinh, Cố Dĩ Di bất mãn phàn nàn.Yến Quy đang ngồi bên giường bệnh gọt quả cho cô, thấy cô đi lại rất linh hoạt rồi, cười nói: "Hai chân em đều có vết thương do súng bắn, có thể bình phục nhanh như vậy là tốt rồi."Cố Dĩ Di lại leo lên giường, dựa vào đầu giường nói: "Em sẽ cố gắng phục hồi thật tốt."Yến Quy "ừ" một tiếng, đưa quả đã gọi xong cho cô.Sau khi cắn một miếng quả, Cố Dĩ Di hỏi: "Mấy ngày này không có em, đặc vụ không xảy ra chuyện gì lớn chứ?"Yến Quy nghe vậy hơi khựng lại, lúc trước bởi vì để ý tới chuyện cô bị thương nặng vừa khỏi, sợ cô lại chịu đả kích, nên Yến Quy vẫn chưa nói cho cô biết về bệnh tình của Ôn Chất Bân và hai đồng đội đặc vụ đã hy sinh kia......Thấy Yến Quy đột nhiên im lặng, vẻ mặt giống như đang có chút do dự, Cố Dĩ Di vô cùng hiểu nàng, liền nhạy cảm cảm nhận được có chuyện không ổn."Sao vậy? Có phải chị chưa nói cho em biết chuyện gì đó không?"Hôm nay Yến Quy biết chuyện này không thể giấu được nữa, bởi vì cô sớm muộn gì cũng biết, hôm qua lãnh đạo của sở tỉnh và cục đến thăm cô, cho nên sớm nhất là ngày mai, đội đặc vụ cũng sẽ cử đại diện đến đây thăm đội trưởng của bọn họ, đến lúc đó nếu không phải là Ôn Chất Bân, cô đương nhiên sẽ biết, lúc đó chưa chuẩn bị tâm lý thì có lẽ cô càng không thể tiếp nhận được.Vì vậy phải nói ngay bây giờ.Yến Quy thở dài, nghiêm túc nhìn cô, nói: "Có một chuyện chị phải nói cho em biết."Thấy vẻ mặt của cô nghiêm túc như vậy, giọng điệu cũng rất nghiêm túc, Cố Dĩ Di biết chắc rằng chuyện này không phải chuyện nhỏ, e rằng cũng không phải là chuyện tốt...... Cô đột nhiên trở nên căng thẳng và nhịp tim đập càng lúc càng nhanh.Yến Quy nắm lấy tay cô, từ tốn nói cho cô biết về chuyện bệnh tình của Ôn Chất Bân, hai đồng đội đặc vụ và Tiết Lượng đã hy sinhCố Dĩ Di mím chặt môi, sau khi nghe được bệnh tình của Ôn Chất Bân thì nắm tay lại thành nắm đấm, Yến Quy sợ cô bị móng tay của mình làm bị thương, liền khẽ khàng tách ngón tay của cô ra, nắm lấy tay cô.Cố Dĩ Di được Yến Quy trấn an, cảm xúc cũng không dao động quá lớn, cô cau mày, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nói: "Em sẽ tranh thủ những đãi ngộ nên có cho Ôn Tử!"Tiêu chuẩn tuyển dụng của đặc vụ không thể thay đổi vì bất cứ người nào, đặc biệt là đặc vụ ra tiền tuyến bất kỳ lúc nào. Tiền tuyến có nghĩa là những mối nguy hiểm chưa biết có thể xuất hiện bất cứ lúc nào và bất kể ở đâu, có yêu cầu hà khắc nhất về tố chất cá nhân, một đặc vụ xuất sắc ở trong tình huống tốt sẽ cứu được rất nhiều mạng người; Ngược lại, thân thể của một đặc vụ có thể xảy ra vấn đề bất kì lúc nào, sẽ mang đến mối nguy hiểm tiềm ẩn trí mạng cho nhiệm vụ.Vì trách nhiệm với đội đặc vụ, vì trách nhiệm với nhân dân và đất nước, Cố Dĩ Di không thể đưa ra trường hợp ngoại lệ cho bất kỳ ai, sau khi bị thương không thích hợp để ra tiền tuyến nữa chính là không thích hợp, mặc dù bọn họ bình thường có tình chiến hữu sâu đậm, nhưng cửa sau này là không thể mở ra.Vì vậy, Cố Dĩ Di sẽ không ngoan cố để Ôn Chất Bân ở lại tiền tuyến, nhưng cô sẽ hỏi ý kiến của anh ấy, hỏi anh ấy có muốn chuyển đến hỗ trợ phía sau, hoặc là vị trí chỉ huy hay không, anh ấy là một đặc vụ vô cùng tài giỏi và có kinh nghiệm, vẫn còn nhiều vị trí có thể phát huy năng lực của anh ấy, anh ấy sẽ vì như vậy mà bị chôn vùi ở đó!"Thậm chí em còn có thể nộp đơn xin cho cậu ấy tiếp tục giữ chức đội phó." Cố Dĩ Di bình tĩnh nói: "Một đội vốn dĩ có thể có nhiều đội phó, sau này cậu ấy có thể không ra tiền tuyến, nhưng phía sau vẫn còn có nhiều vị trí cần cậu ấy hơn."Yến Quy gật đầu nói: "Mấy ngày nữa em có thể đến hỏi cậu ấy."Cố Dĩ Di hỏi: "Cậu ấy tỉnh lại rồi à?""Tỉnh lại sớm hơn em. Chỉ là bây giờ vẫn chưa thể xuống giường đi lại được."Cố Dĩ Di siết chặt ngón tay mình, hỏi: "Vậy cậu ấy...... tình trạng của cậu ấy có khoẻ không?""Trông cậu ấy khá là tươi tỉnh, còn nói chuyện cười đùa với bọn chị." Yến Quy nói: "Nhưng chị không biết có phải cậu ấy đang gắng gượng hay không."Nhất định là gắng gượng! Cố Dĩ Di hiểu Ôn Chất Bân, tài năng thiên phú của anh ấy sinh ra là để ra tiền tuyến, anh ấy sinh ra đã thích hợp là đặc công tiền tuyến, nhưng...... một thân thể không khoẻ mạnh không thể chữa trị, có một số chấn thương không thể hồi phục được, điều này có thể mang đến kết quả chết người......"Em muốn đi thăm cậu ấy một chút......" Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy nói.Yến Quy nghĩ một lúc rồi nói: "Hai ngày nữa, đợi em đi trên mặt đất quen rồi, thì chúng ta đi thăm cậu ấy."Cố Dĩ Di ngoắc tay với nàng, Yến Quy hiểu ý, ngồi xuống mép giường và tiến lại gần cô hơn. Cố Dĩ Di vươn tay ôm cô, tựa đầu vào vai nàng."Em rất may mắn."Cô rất may mắn, bị thương nặng nhưng không gây ra kết quả nào tồi tệ hơn. Vết thương của cô có thể lành lại theo thời gian, cô không bị chia xa người yêu hay bị mất mạng, sớm muộn gì cô cũng có thể trở lại cương vị mình thích."Nhưng họ không gặp may......" Cố Dĩ Di ôm chặt lấy Yến Quy: "Những chuyện xui xẻo này, là do em gây ra......" Nếu không cô chủ quán, bị Từ Tinh Dịch bắt được thì Ôn Chất Bân đã không bị thương, và Tiết Lượng cũng không chết.Yến Quy cảm nhận được cô đang tự trách, không đồng ý nói: "Đừng nói nhảm!"Cố Dĩ Du lập tức im lặng không nói nữa."Không phải em đang tự cấp một cái cớ cho hung thủ thực sự sao?" Yến Quy vuốt lưng an ủi cô: "Từ Tinh Dịch mới là thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này! Chúng ta nhất định phải bắt được hắn!"Ừm." Cố Dĩ Di tựa trán lên vai Yến Quy, âm thầm tiêu hóa nỗi buồn trong lòng.......Lại một ngày nữa trôi qua, Cố Dĩ Di đã có thể rời khỏi phòng bệnh hoạt động, buổi sáng cô vào phòng tắm của phòng bệnh tắm rửa trước, sau khi tắm rửa sạch sẽ cơ thể mình từ trong ra ngoài, cô mới vịn khung tập đi đi ra, theo Yến Quy đến thăm Ôn Chất Bân.Yến Quy không vào mà đợi cô ở cửa, cho bọn họ không gian riêng.Không biết Cố Dĩ Di đã nói gì với Ôn Chất Bân, nhưng lúc đi ra, Yến Quy thoáng nhìn thấy Ôn Chất Bân đang dựa vào trên giường bệnh, đưa tay lên che mắt.Mắt của Cố Dĩ Di cũng rất đỏ, biết chắc là cô đã khóc, Yến Quy không hỏi, chỉ yên lặng ở bên cạnh cô, từng bước trở về phòng bệnh của mình.Sau đó, Cố Dĩ Di bắt đầu phục hồi chức năng, vết thương do súng bắn ở chân của cô lành lại rất nhanh, bởi vì vết thương ở bụng vẫn chưa lành hẳn nên nội dung phục hồi chức năng không có cường độ cao, hằng ngày chỉ đi qua đi lại ở phòng phục hồi chức năng, hồi phục lại từng chút từng chút.Nhưng sau khi cô bắt đầu phục hồi chức năng, Yến Quy không còn ở trong bệnh viện cả ngày theo sát cô từng bước, nàng cũng bắt đầu quay trở lại làm việc. Trong khoảng thời gian này, khi Nhậm Du Nhiên đến đây đều nói ngắn gọn cho bọn họ biết tình hình hiện tại, trong lòng họ cũng hiểu đại khái.Tất cả mọi người trong biệt thự của Từ Tinh Dịch đều bị bắt hoặc đã chết, không có ai trốn thoát. Nhưng thật không may là, Từ Tinh Dịch đã trốn thoát. Cảnh sát phong tỏa đường Tây Sơn hai ngày, tiến hành truy lùng dàn trải trên núi, điều động lực lượng cảnh sát không nhỏ, nhưng kết quả lại khiến người ta thất vọng.Không thể phong tỏa ngọn núi vĩnh viễn, cũng không thể điều động lực lượng cảnh sát nhiều như vậy, bắt đầu từ ngày thứ ba, Nhậm Du Nhiên đã rút đi rất nhiều người, phong tỏa và điều tra ở đường Tây Sơn đương nhiên cũng giảm dần theo mỗi ngày. Kể từ lúc này, cô đã thật sự xác định rằng lần này họ lại không bắt được Từ Tinh Dịch."Chắc hẳn là có một lối đi bí mật trong biệt thự mà chúng ta chưa phát hiện ra!" Nhậm Du Nhiên nói với Yến Quy: "Vụ nổ trong biệt thự đã chôn vùi lối đi bí mật mãi mãi, chúng ta không thể nào tìm ra được." Từ Tinh Dịch trốn thoát, nhưng hắn chỉ trốn được một thời gian, không thể trốn được cả đời. Danh tính của hắn không phải là bí mật, Nhậm Du Nhiên đã ra lệnh điều tra kỹ Tập đoàn Giai Nghiên và yêu cầu ngân hàng phối hợp theo dõi tất cả các tài khoản của Từ Tinh Dịch 24/24, một khi có động tĩnh ngân hàng sẽ ngay lập tức thông báo cho cảnh sát!Đồng thời, Nhậm Du Nhiên cũng xin lệnh truy nã, thông quá Internet và các phương tiện truyền thông để tìm ra thông tin của Từ Tinh Dịch. Hơn nữa, còn điều tra nghiêm ngặt về tung tích của Từ Tinh Dịch ở tất cả các chốt giao thông, sân bay, nhà ga trên cả nước, chỉ cần hắn xuất hiện ở nơi công cộng, sẽ bị cảnh sát bắt ngay lập tức.Nhậm Du Nhiên đã giăng thiên la địa võng rồi, nếu Từ Tinh Dịch có bản lĩnh cứ trốn luôn đi, không thì có mọc cánh cũng không khó thoát.Nhậm Du Nhiên đã chuẩn bị đầy đủ để truy nã và truy đuổi Từ Tinh Dịch, Yến Quy cũng không hề lo lắng, chuyện nàng quan tâm nhất lúc này là chuyện Từ Tinh Dịch nó nàng là tình địch.Thông tin này có vẻ không lớn lắm, nhưng Yến Quy cảm thấy có lẽ nó đang che giấu một manh mối rất quan trọng. Nàng rất chắc chắn rằng khi còn ở K xã, nàng rất ít tiếp xúc khi với Lão Quỷ, hơn nữa mỗi lần tiếp xúc đều cố tình ẩn mình trong góc khuất, thậm chí nàng còn cảm thấy có lẽ Lão Quỷ chưa bao giờ chú ý đến nàng.Theo tiền đề này, chuyện Lão Quỷ thích nàng là hoàn toàn không thể nào!Nhưng Từ Tinh Dịch lại nói Lão Quỷ thích nàng, chuyện này khiến Yến Quy vô cùng để tâm. Trong khi ở K xã, Lão Quỷ không thể nào chú ý đến nàng, vậy nên Lão Quỷ thích nàng, rất có thể là vì bọn họ đã từng xuất hiện cùng nhau ở bên ngoài.Lão Quỷ quen biết Sở Ngôn ở bên ngoài, hơn nữa còn thích Sở Ngôn, nhưng sau khi bà ta biết được từ J rằng Sở Ngôn nằm vùng trong K xã và là Doctor.C, bà ta đã nghĩ đến việc tiêu diệt Sở Ngôn, hay nói cách khác là làm cho nàng thân bại danh liệt và không thể tiếp tục làm cảnh sát được nữa.Trong quán cà phê, Yến Quy ngây người nhìn chằm chằm đồ uống trong cốc, nàng suy nghĩ thông suốt, lần ra manh mối, đoán ra chân tướng đằng sau vụ nổ ở Trường Đảo, nhưng suy đoán này khiến nàng cảm thấy vô cùng phức tạp nặng nề.Không lâu sau, Phạm Truy đẩy cửa bước vào, ngồi xuống đối diện Yến Quy."Chị Ngôn, trước đây chị bảo em điều tra, tình trạng đầu tư của hai phòng khám tâm lý, em đã có chi tiết."Yến Quy liếc anh ta một cái, không vội hỏi anh ta kết quả, gọi cho anh ta một ly cà phê trước để làm ẩm cổ họng."Cảm ơn chị Ngôn!"Phạm Truy lấy ra hai tờ giấy đưa cho Yến Quy và nói: "Phòng khám tâm lý của Thôi Quảng có kết cấu đơn giản, hắn ta là chủ sở hữu của pháp nhân, tự mình đầu tư 100% vốn, em đã điều tra kĩ càng, số tiền được dùng là của gia đình hắn ta và không có người ngoài đầu tư."Anh ta lại chỉ vào một tờ giấy khác: "Nhưng Tống Hoà Ngọc thì khác, mặc dù phòng khám tâm lý của hắn ta là do hắn ta làm chủ, bề ngoài cũng có vẻ như hắn tự đầu tư kinh doanh, nhưng em đã nghĩ cách điều tra kỹ tài khoản của anh ấy, có một nhà đầu tư đứng sau lưng hắn ta, nhà đầu tư này là Khoa học công nghệ Thành Tri."Hô hấp của Yến Quy nhất thời rối loạn, nàng nhìn chằm chằm vào dòng chữ "Khoa học Công nghệ Thành Chí" trên tài liệu một lúc lâu.Nhưng Phạm Truy không nhận thấy có gì đó không ổn với nàng, vẫn khoanh tay nói tiếp: "Rất kì lạ phải không? Tập đoàn Khoa học Công nghệ Thành Tri là xí nghiệp phát triển phần mềm máy tính và Internet nổi tiếng ở thành phố Tân Hà, em nhớ ông chủ của công ty họ là một thiên tài máy tính, và ông ấy cũng là một thiên tài máy tính, đã giành được rất nhiều giải thưởng và được cấp bằng sáng chế. Vậy, chuyện một công ty công nghệ như thế đầu tư cho một phòng khám tâm lý là có ý gì? Làm sao chứ? Ông chủ của bọn họ có bệnh tâm lý, cần khám bệnh bất kì lúc nào à?"Yến Quy không quan tâm đ ến Phạm Truy đang không ngừng suy đoán, nàng hít thở sâu vài hơi và cố gắng kìm nén nỗi khổ sở đang trào dâng trong lòng.