Khu Nội Hà thuộc trung tâm Tân Hà, khoảng cách khá xa so với khu biệt thự ven biển ở
khu hành chính mới Tinh Hải, Cố Dĩ Di lái xe rất nhanh, khi Yến Quy về tới nhà cũng đã quá mười giờ ba mươi rồi.
Cố Dĩ Di nhìn Yến Quy dường như rất mệt mỏi, muốn lái xe đưa nàng vào, nhưng Yến Quy
không muốn và chỉ nói để cô về sớm nghỉ ngơi.
Sau khi Yến Quy xuống xe, Cố Dĩ Di nhìn thấy hộp sữa rơi trên xe, do dự một lúc, cô cầm
hộp sữa lên đẩy cửa đi xuống xe, đi nhanh hai bước mới đuổi kịp Yến Quy, đưa hộp sữa cho cô.
"Cầm lấy, dù sao cũng là tôi mời cô mà."
Yến Quy cầm lấy bình sữa, cười với cô và nói: "Được thôi."
Hai người không nói thêm câu nào nữa, chỉ nhìn chằm chằm nhau.
Thật ra cũng không có gì để nói nữa, họ mới gặp nhau có hai ngày cũng chỉ vì mấy vụ án nên mới thường xuyên lui tới với nhau, nên có thể coi là không quen.
Cố Dĩ Di cảm thấy hành động gần đây của cô khá là thái quá, cô là người sống rất độc lập, khi tiếp xúc với mọi người cô rất bình tĩnh, hai ngày nay trước mặt khi ở trước mặt Yến Quy thì cô có chút xúc động không giống cô nữa.
Kiếm Hiệp Hay
Cô có thể nhận thức được bản thân và biết người khác nói gì về mình, nói cô kiêu
ngạo, nói cô độc lập, và nói cô ấy luôn nhìn người ta với con mắt coi thường người khác, cô thừa nhận và cũng cảm thấy người khác nói rất đúng.
Nhưng Yến Quy lại là một ngoại lệ, cô nhận ra rằng bản thân rất quan tâm đ ến người này và muốn kết thân với nàng.
Hiện tại là như vậy, rõ ràng không có gì để nói, nhưng cả hai đều đứng tại chỗ không biết đang nghĩ gì.
Quá trình này thực ra không dài, thời gian mười giây, hai người nhìn nhau, Cố Dĩ Di định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được chủ đề nào.
Hai người họ đang đứng nhìn nhau, bỗng nhiên có một giọng nói nhỏ vang lên, giọng nói tuy không lớn nhưng tai hai người rất tốt có thể nghe thấy rất rõ ràng.
"Chị...."
Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, Bạch Hề Mạt đang đúng dưới ngọn đèn đường cách đó không xa, bên cạnh một chiếc Maserati màu hồng đậu.
Yến Quy cau mày nhìn người đứng cách đó không xa, đã muộn như vậy không biết người này đến đây làm gì.
Cố Dĩ Di không biết Bạch Hề Mạt, nhưng nhìn thấy cô ấy chạy đến tìm Yến Quy muộn như vậy, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, có chút lạ lẫm và khó chịu, không thể nói ra cụ thể là cảm giác như thế nào.
"Em gái của cô sao?"
Yến Quy lắc đầu: "Không phải."
Cảm giác khó chịu càng trở nên mạnh mẽ hơn, cảm giác này quá lạ rồi, Cố Dĩ Di không biết là như thế nào, giận cá chém thớt với Yến Quy, cô ôm lấy vai nhìn Bạch Hề Mạt, cau mày nói với Yến Quy: "Ồ, muộn như vậy rồi còn có cô gái xinh đẹp đặc biệt đứng đợi cô ở cửa sao?"
Bản thân cô không nhận thấy rằng giọng điệu kỳ quặc của chính mình, nhưng Yến Quy thì đã cảm thấy rồi.
Yến Quy liếc nhìn cô và biết ngữ khí của cô là như thế nào, cảm thấy rất buồn cười và cũng rất ngạc nhiên.
Hai người họ mới quen được hai ngày, ngoài là đồng nghiệp thì chẳng có mối quan hệ nào, Cố Dĩ Di có phản ứng như vậy, Yến Quy không biết có phải là phản ứng này đã khắc sâu vào xương tủy rồi không nữa, dù cô đã hoàn toàn quên mất đoạn tình cảm kia rồi, cũng vẫn là tính chiếm hữu theo bản năng.
Mặc dù không biết Cố Dĩ Di tại sao lại ghen tuông như vậy, nhưng Yến Quy vẫn giải thích:
"Một người bạn của tôi, tôi không biết cô ấy sẽ tới, có thể là có chuyện gì đó."
Có lẽ là do Yến Quy cố ý giải thích, khéo léo và nghiêm túc nên Cố Dĩ Di vô thức bước tới, cô cười lạnh nói: "Phải không, muộn như vậy còn đặc biệt tới đây, hẳn là một việc rất quan trọng rồi.
Vậy tôi không làm phiền cô nữa, tôi đi đây."
Yến Quy bất lực, suýt nữa đưa tay ra kéo tay cô lại, nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại được, nàng chỉ xoay người trầm giọng nói: "Cũng không có chuyện gì quan trọng cả...."
Cố Dĩ Di không cho nàng cơ hội để nói tiếp, trực tiếp đi lên xe, sau đó mở cửa kính xe xuống nói: "Con ma ốm yếu, sức khỏe đã không tốt rồi thì ngủ sớm đi.
Tôi thì không giống như vậy, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu thôi."
Câu cuối cùng của cô ấy vang lên, nghe thật quyến rũ, khi bắt gặp Yến Quy cũng không khỏi nhíu mày.
Cho đến khi chiếc cherokee màu trắng biến mất ở góc phố, lông mày Yến Quy cũng không hề thả lỏng, trong lòng nàng đang khó chịu vì ba từ "cuộc sống về đêm" của Cố Dĩ Di, nhưng trên mặt nàng không có một biểu cảm nào.
Quay đầu lại nhìn thấy Bạch Hề Mạt vẫn đứng dưới ngọn đèn đường, Yến Quy càng cảm
thấy cáu kỉnh.
Nhưng cuối cùng nàng cũng không nói gì, huống hồ người ta chỉ đến tìm nàng chứ không làm gì cả, chuyện của nàng và Cố Dĩ Di không nên trút giận lên người ta.
Yến Quy đi đến dừng lại cách Bạch Hề Mạt một bước xa, hỏi cô ấy: "Sao lại đến đây
muộn như vậy?"
Bạch Hề Mạt khá bình tĩnh, cô ấy ngước nhìn Yến Quy, cười nói: "Trước đây chị bảo em liên hệ với bác sĩ tâm lý để tham khảo ý kiến, sau khi xem hồ sơ bệnh án của chị Cố đối phương đã đưa ra một số ý kiến, bởi vì nó là văn bản nên em đến tìm chị một chuyến." Cô ấy cầm một túi văn kiện trên tay, xem ra là thực sự vì chuyện này nên đặc biệt tới tìm nàng một chuyến.
Sự cáu kỉnh trong lòng Yến Quy tan biến dần, nàng cầm lấy túi văn kiện, có chút khó
chịu, bởi vì trong lòng vẫn đang giận cá chém thớt.
"Hề Mạt, cám ơn nhé."
Nụ cười trên khuôn mặt Bạch Hề Mạt càng tăng lên, dường như lời cảm ơn của nàng khiến cô ấy rất hài lòng.
"Không có gì đâu, chị không cần khách sáo với em." Cô ấy dừng lại, thuận miệng hỏi: "Hôm nay, chị ấy đưa chị về sao?"
Thật ra cô ấy đã thấy hết rồi, nên không cần hỏi câu đó nữa, nhưng Yến Quy biết rõ cô ấy muốn hỏi có ấn ý gì.
"Chúng tôi cùng nhau điều tra vụ án, tiện đường thôi." Không có giải thích thêm và nó cũng không cần thiết.
Mặc dù mối quan hệ với Cố Dĩ Di đã kết thúc bằng cái chết của Sở Ngôn, nhưng trong trái tim của Yến Quy vẫn luôn và chỉ có một người mà thôi.
Chuyện giữa nàng và Cố Dĩ Di không liên quan đến bất kỳ ai cả, và nàng không muốn nói gì thêm.
Bạch Hề Mạt nhìn cô: "Vậy em..."
Yến Quy cầm chặt túi văn kiện trong tay, chỉ cười với cô ấy rồi nhẹ nhàng thúc giúc: "Em lái xe cẩn thận nhé."
Những lời này nói thẳng ra là đuổi khách, ngay cả một câu nói bảo cô ấy lên nhà ngồi chơi cũng không có.
Bạch Hề Mạt hai tay nắm chặt ở sau lưng, trên mặt nở nụ cười đoan trang: "Vâng, Ngôn tỷ, chị nghỉ ngơi sớm đi ạ, chúc chị ngủ ngon."
Yến Quy chỉ ừ một tiếng chào tạm biệt cô ấy và đi vào trong tiểu khu.
Bạch Hề Mạt nhìn theo bóng lưng của nàng, nụ cười trên mặt cô ấy sụp đổ, thất vọng và buồn bực sôi trào trong lòng.
Hơn nữa đêm nay cô ấy còn thấy Cố Dĩ Di đưa Yến Quy về, sau khi nhìn thấy cô ấy hai người họ vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm, Bạch Hề Mạt cảm thấy mọi hi vọng vụn vặt trong lòng cô ấy hai năm qua đã bị dập tắt ngay lúc đó rồi.
Mặc dù Cố Dĩ Di không nhận ra cô ấy, nhưng cô ấy dã biết Cố Dĩ Di ngay từ đầu rồi, cô ấy biết rằng cô là người mà Sở Ngôn yêu từ tận đáy lòng.
Chỉ không ngờ rằng trải qua sinh tử, Sở Ngôn đã biến thành Yến Quy, nhưng vị trí trong lòng nàng vẫn không có khả năng thay đổi.
...............
"Lão Đại, Hách Thời đã trở về rồi."
Yến Quy vừa mới bước vào văn phòng đội trưởng, Diêu Viễn cũng vừa tới, đã đứng ở cửa hét vào như thể sợ không ai nghe thấy vậy.
Nhậm Du Nhiên kéo tai Diêu Viễn, nói: "Biết rồi, nói to như thế để làm gì.
Người
đâu rồi?"
Diêu Viễn có lẽ không thể ngờ rằng trong văn phòng lại có hai người, ngoại trừ bác sĩ pháp y Yến vừa mới bước vào thì còn có đội trưởng Cố của đội đặc nhiệm đã ngồi sẵn ở bên trong uống trà rồi.
Anh ấy ngượng ngùng nở nụ cười, hạ giọng xuống và nói: "Đang đi từ cục tới đây."
"Được rồi, lát nữa anh hỏi cung đi, tôi sẽ quan sát camera."
"Được rồi." Diêu Viễn nhận lệnh đi vào trong phòng thẩm vấn chuẩn bị.
Nhậm Du Nhiên nhìn Yến Quy vừa mới đi vào, hỏi: "Pháp y Yến có chuyện gì không?"
Yến Quy gật đầu nói: "Tối hôm qua tôi đã đến hiện trường một lần nữa, đặc biệt đi xung quanh một vòng, xác nhận hung khí đập vào đầu người chết và dao để chia xác đều không có ở hiện trường."
Nhậm Du Nhiên cau mày: "Đã hai ngày rồi, nếu như hung thủ muốn xử lý đồ dùng thì cũng không còn dễ dàng nữa rồi."
"Tôi không biết nguyên nhân tại sao lại có người mang hai đồ dùng này đi." Yến Quy lẩm bẩm: "Chúng ta tìm thấy sợi dây thừng siết cổ nạn nhân ở trong tiểu khu, chứng minh rằng thủ pháp xử lý hung khí của hung thủ đơn giản và thô bạo, nhưng hung khí cùn đập đầu nạn nhân và chia xác lại không như vậy.
Thực tế hắn có thể để lại tất cả đồ đạc ở hiện trường, cũng không có khác biệt gì, hiện tại tôi nghĩ là bởi vì hai thứ đồ này có thể chứng minh được thân phận của hắn nên hắn mới đem chúng đi."
Cố Dĩ Di đang ngồi trên ghế sô pha cũng than thở: "Vụ án này không chỉ có một hung thủ, mọi thứ thật lộn xộn mà."
Yến Quy nói: "Thật sự rất lộn xộn, nhưng có thể căn cứ vào các vết thương trên thi thể, trước đó tôi đã nói qua những phân tích này một lần ở trong cuộc họp rồi." Nàng chỉ chỉ vào tấm bảng trắng ở trong phòng làm việc của Nhậm Du Nhiên, hỏi: "Có thể mượn dùng chút không?"
Nhậm Du Nhiên gật đầu đồng ý.
Yến Quy cầm bút đen viết lên bảng trắng, vừa viết vừa nói: "Trong cuộc họp phân tích trước, có một chỗ tôi không đề cập tới, trên cổ nạn nhân có hai dấu vết thắt cổ."
Đây là lần đầu tiên nghe thấy điều đó, Nhậm Du Nhiên và Cố Dĩ Di đều giật mình.
Yến Quy giải thích: "Do các dấu vết gần như trùng khớp, và đều có phản ứng sống nên rất khó đánh giá.
Lúc đó tôi đã trích xuất mô xuất huyết dưới da từ hai dấu vết và gửi đến
phòng thí nghiệm để kiểm tra chuyên sâu, theo kết quả xét nghiệm đã chứng minh được rằng có hai góc tấn công và hai lực tấn công khác nhau.
Có thể xác định rằng hai người siết cổ khác nhau, nhưng cơ bản các dấu vết đều trùng khớp."
Nàng chỉ vào dùng chỉ do chính mình viết trên bảng trắng và nói: "Kẻ siết cổ lần đầu chúng ta sẽ gọi là nghi phạm A, nhưng vì anh ta không siết chết nạn nhân cho nên không phải là hung thủ thực sự của vụ án này.
Kẻ siết cổ lần thứ hai, chính gọi là B hung thủ thực sự của vụ án, căn cứ vào thời điểm tử vong của nạn nhân có thể phán đoán thời gian nghi phạm ra tay là vào khoảng một giờ sáng ngày hai bảy, vậy thì nghi phạm A chắc chắn đã ra tay trước hắn, hơn nữa cũng không gặp mặt hắn.
Giữa thời gian siết cổ lần một và lần hai có một động tác là kéo lê và dùng chân dẫm đạp,hai động tác này phân biệt là A và B không xác định được ai là người thực hiện, cho nên tạm thời còn nghi vấn."
"Sau đó là bị đánh bằng hung khí cùn và phân xác, chúng ta gọi người đánh hung khí là C và người phân xác là D, hai động tác này có phải cùng một người làm không tạm thời cũng còn nghi vấn.
Và còn còn một thứ đó là thành phần chiết xuất từ rượu vang đỏ ngày hôm qua, trong đó còn có một loại độc là E, người này có thể chắc chắn không phải là C hoặc D, khi thực hiện hai hành động sau thì nạn nhân đã chết rồi, việc đầu độc sẽ không có ý nghĩa gì."
Những chữ trên bảng trắng được liên kết với nhau, Yến Quy nhìn Nhậm Du Nhiên nói: "Làm rõ năm người này là ai, động cơ của họ là gì, thì vụ án này sẽ kết thúc."
Nó giống như một câu đố lớn, không những cần chắp vá lại mà hiện tại vẫn còn thiếu sót, ba người ở đây đều hiểu rõ ràng đây là một câu đố rất phức tạp, và vụ án sẽ là cuộc chiến kéo dài.
Dù khó khăn tới đâu cũng phải làm, Nhậm Du Nhiên nói: " Tôi đã bảo đội thứ hai chạy đua với thời gian để điều tra và thẩm vấn, phải làm rõ các mối quan hệ của Thân Ngôn trong vòng năm ngày.
Hắn đã làm những chuyện thiếu đạo đức nào, đã giúp ai làm việc gì, có bao nhiêu kẻ thù, nắm giữ trong tay bao nhiêu bí mật, tất cả đều phải làm rõ cho tôi.".