Con Đường Dưỡng Thành Áp Trại Phu Nhân

Chương 13: 13: Người Xưa Không Nói Lý





Khắp từ mặt đến trên người nàng đều dính bẩn, hiện tại lại ngồi xổm trên mặt đất nghiên cứu con sông chảy qua Bạch Thạch Trại.

“Cổ đại thật tốt, nguồn nước cũng vô cùng sạch sẽ, thích hợp để sản xuất thực phẩm xanh sạch tự nhiên, không bị ô nhiễm!" Quý Vân Sơ không khỏi cảm thán.

Môi trường nơi này rất tốt, non xanh nước biếc, bình thường tự cung tự cấp hoàn toàn không thành vấn đề, tùy theo điều kiện từng vùng điều chỉnh một chút, có thể tăng năng suất với quy mô lớn, chỉ tiếc là ở nơi này không có cơ giới hóa.

Trong lòng Quý Vân Sơ còn đang cảm thấy tiếc nuối, một hòn đá không biết từ đâu ném vào đầu nàng, nàng bị đau che lại đầu nhìn về phía người đi tới.


“Hắn chính là tiểu tù binh Triều đình kia sao?”Người nói là một tiểu cô nương khoảng mười bảy, mười tám tuổi mặc váy màu vàng ngỗng, khoanh tay trước ngực, mày rậm mắt to hung hăng nhìn khắp nơi.

“Đúng vậy, tĩnh tiểu thư, hắn chính tên tù binh được trại chủ bảo vệ!”Nha đầu Tiểu Lệ bên cạnh Tôn Tĩnh đáp lại, ác ý nhìn về phía Quý Vân Sơ.

Quý Vân Sơ nhìn hai người chủ tớ trước mặt cảm thấy hòa thượng quá cao sờ không tới đầu, không biết người được gọi là Tĩnh tiểu thư này tìm nàng có chuyện gì, nàng không nhớ rõ mình đã chọc tới tiểu cô nương này lúc nào?Tôn Tĩnh dùng ánh mắt chán ghét dừng trên người Quý Vân Sơ, trong lòng Quý Vân Sơ cũng có chút không vui, nghĩ tới bị người này tới phá đám không nói, không nghĩ tới người này còn lỗ mãng như vậy.

Nhưng nàng không tiện thể hiện lên mặt, ngây ngô hỏi: “Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết tìm ta có chuyện gì?”“Hừ, đừng tưởng rằng ngươi nịnh nọt như vậy, ta sẽ buông tha cho ngươi.

” Tôn Tĩnh nghiêng nhìn Quý Vân Sơ, cao ngạo nói.

Quý Vân Sơ đứng dậy, nàng tò mò mà đánh giá Tôn Tĩnh: “Gì? Ta nhớ rõ chưa từng chọc tới chỗ của ngươi mà?”“Ngươi cách ta xa một chút, dơ muốn chết, cả người thối hoắc, lớn lên cũng xấu, cũng không biết trại chủ ca ca coi trọng ngươi điểm nào?” Tôn Tĩnh che mũi ghét bỏ, lùi vài bước về phía sau.

Quý Vân Sơ cúi đầu ngửi người mình: “Không hôi nha, sao mà mũi của ngươi lại thính như vậy?”“Tiểu thư, hắn mắng người là chó!” Tiểu Lệ gầm lên.

Quý Vân Sơ trợn mắt há hốc mồm, nàng chỉ tùy tiện cảm thán một câu, nha đầu này sao có thể nghĩ được đến thế!Nàng vội vàng xua tay: “Không phải, không phải, ta không có ý đó, ngươi đừng có nói bậy!”Nhưng Tôn Tĩnh không quản nhiều như vậy, nàng ta phẫn nộ mà nhìn về phía Quý Vân Sơ: “Được lắm, ngươi khiến ca ca của ta bị roi đánh, còn câu dẫn trại chủ ca ca ta cũng chưa tìm ngươi tính sổ, thế nhưng ngươi còn dám mắng ta, xem ta giáo huấn ngươi thế nào!”Bị roi đánh? Cô nương này chẳng lẽ là muội muội của tên mặt sẹo kia? Còn chuyện câu dẫn trại chủ ca ca là như thế nào! Quý Vân Sơ có hơi bối rối, nhưng không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, Tôn Tĩnh đã đánh một roi về phía nàng.


Quý Vân Sơ ôm cuốn sách nhỏ lúng túng né đòn, nội tâm kêu khổ không ngừng, trong cái trại thổ phỉ này ai cũng thích cầm roi đánh người khác hay sao? Đây thực sự là tật xấu mà!“Còn dám trốn?”Tôn Tĩnh càng tức giận, nàng ta ở trong trại ỷ vào có đao sẹo ca ca, từ trước đến nay không coi ai ra gì, tên tù binh này không chỉ có mắng, còn dám không ngoan ngoãn chịu giáo huấn của mình.

Tôn Tĩnh liên tiếp vung mấy roi về phía Qúy Vân Sơ, không chút lưu tình.

Quý Vân Sơ một bên tránh roi của nàng ta, một bên không ngừng gào lên: “Ta không mắng ngươi, cô nương, người cổ đại đều không nói lý như vậy sao, không vừa ý liền tùy tiện cầm roi đánh người!”“Tiểu thư, hắn nói ngươi tính tình kém!”Nghe được Tiểu Lệ ở một bên châm ngòi thổi gió bẻ cong lời nói của mình, Quý Vân Sơ một hơi nghẹn ở ngực thiếu chút nữa ngất đi: “Ta đâu có trêu chọc gì đại tỷ nhà ngươi!”“Tên tù binh chỉ biết làm tay sai cho triều đình như ngươi, không giết ngươi dã là mang ơn đội nghĩa lắm rồi, thế nhưng còn dám ở trong trại gây chuyện thị phi, một đại nam nhân lại học được bộ dáng không đứng đắn của nữ nhân, rót mê hồn canh khiến trại chủ ca ca mê muội, hôm nay ta nhất định phải giáo huấn ngươi một trận!”Sức roi của Tôn Tĩnh rất mạnh, Quý Vân Sơ trốn tránh không kịp, bị đánh một roi lên đùi, đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, ngã trên mặt đất, cuốn sách trên tay cũng văng ra xa.

Mắt thấy cây roi tiếp theo của Tôn Tĩnh sẽ vọt thẳng vào mặt mình, Quý Vân Sơ giơ tay che ở trước người, nhắm mắt lại đành phải chịu một roi này.

Nhưng đợi một lúc lại không cảm nhận được đau đớn như dự đoán, nàng thật cẩn thận mở mắt ra, chỉ thấy Tiểu Lục đã bắt được roi của Tôn Tĩnh.


“Tiểu Lục, ngươi có ý gì?” Tôn Tĩnh thở gấp tức giận định rút roi ra khỏi tay Tiểu Lục, nhưng không thành.

“Tĩnh tiểu thư, hắn là người của trại chủ.

” Tiểu Lục không nhìn Tôn Tĩnh giải thích.

.