Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 25: Chúng ta từng gần nhau trong gang tấc




Đi cùng anh hết đoạn đường còn lại, đề nghị ấy chắc chắn không thể nào trong sáng được. Dòng hồi ức mà cô không muốn chạm đến, vừa ngọt ngào đẹp đẽ lại vừa đáng sợ,đích thực là cám dỗ.

Chập chờn đến nửa đêm mới thiếp đi, ngày hôm sau Tân Thần dậy muộn như lẽ tất nhiên, đi làm với đôi quầng mắt đen xì. Đang bận rộn thì Tiểu Vân cố ý chạy đến chỗ cô, quan sát cô thật tỉ mỉ. Đến khi cô nổi cả da gà. Tiểu Vân mới chồm lại gần cười hí hí: “ười đàn ông bảo vệ hoa hôm qua thật là tuyệt, ôn hòa trầm tĩnh lại đẹp trai nữa. Có bạn trai như thế, chẳng trách cậu nhìn thấy người đàn ông nào đi nữa cũng không mảy may xao động.”

Tân Thần dở cười dở mếu, “Không đến nỗi nhiều chuyện cả với mình chứ?Mình và anh ấy đều không thân nhau lắm.”

“Không thân à? Vậy thì tốt, hay là cậu giới thiệu cho tớ đi.”

“Chuyện đó…hình như anh ấy có bạn gái rồi.”

“Tiếc quá đi mất. Nếu cậu nhìn thấy người nào gần giống anh ấy thì nhớ để lại cho tớ nhé.”

Tân Thần bị cô nàng quấn lấy, đành gật đầu: “Được, mình hứa.”

Tiểu Vân đi rồi, Tân Thần nghĩ đến vẻ mặt của anh nếu nghe cô giới thiệu bạn gái, khuôn mặt cô bất giác co giật.

Qua giáng sinh là sắp đến tết Dương Lịch. Nhưng người Trung Quốc hầu như không xem tết Dương Lịch là khởi đầu của năm mới, mà luôn chờ đợi năm mới âm lịch, đặc biệt là ở studio, hơn nửa nhân viên không phải là dân Bắc Kinh, đều mong chờ một kỳ nghỉ dài, để về sớm ăn Tết với gia đình.

Khi Nghiêm Húc Quân xuất hiện, tuyên bố sẽ cử Tiểu Mã đi Qúy Châu, khu vực đông nam làm một album ảnh để chụp về phong tình của dân tộc thiểu số, Tiểu Mã hào hứng đến độ suýt nữa thì nhảy cẫng lên.

“Album này nằm trong một phần kế hoạch quảng bá du lịch của chính quyền địa phương, không có tiền, là kế hoạch thử nghiệm phát triển phạm vi sự nghiệp của studio, cũng xem như là việc công ích”. Nghiêm Húc Quân nhấn mạnh. “Tiểu Mã, biết quê cậu ở đó nên phái cậu đi. Nếu tiến hành suôn sẻ thì chụp xong có thể về nhà ăn Tết sớm.”

Tiểu mã gật đầu lia lịa: “Tôi đưa ai đi cùng.”

Nhiếp ảnh gia đi công tác lúc nào cũng dẫn theo một trợ lý để phụ giúp công việc. Nhưng studio gần đây còn mấy mẫu quảng cáo phải chụp xong trước năm mới, nên nhân viên không đủ, ngay cả những nhân viên kế hoạch cũng phải vào giúp. Nghiêm Húc Quân quay sang Tân Thần , “Tiểu Thần, vừa hay là công tác quảng bá triển lãm nghệ thuật của em làm đã xong rồi. Trước mắt đều đang bận chụp ảnh, xử lý hậu kỳ là chuyện sau mới tính, hay em đi một chuyến với Tiểu Mã? Vẫn quy tắc cũ, vừa chụp ảnh vừa hoàn thành sửa chữa bước đầu. Thực ra chính quyền địa phương sẽ phái chuyên gia và xe chuyên dụng để giúp hai người, những việc cần thể lực thì có thể để họ làm. Khi đã chụp ảnh xong theo ngày đã định sẵn, em có thể về thẳng nhà nghỉ Tết. Thế nào?”

Tân Thần không có ý kiến gì khác. Qúy Châu là tỉnh mà cô chưa đi bao giờ, mượn công việc và công tác phí để đi cho biết cũng hay.

Hôm sau cô và Tiểu Mã thu dọn hành lý, mang theo dụng cụ, vừa đi vừa xem phương án chụp ảnh, đáp máy bay đi Qúy Châu.

Máy bay đáp xuống sân bay Qúy Dương, Tiểu Mã lẩm bẩm: “Tôi sắp như lú rồi, đi qua nhà mà không vào, ôi cái công việc này.” Quê cậu ta ở ngay tỉnh Qúy Dương, về được đây trước kỳ lễ tất nhiên là phải vui mừng than thở một tí. Tân Thần cũng chẳng buồn quan tâm đến sự cảm than của cậu ta.

Tiểu Lý, nhân viên làm việc cho chính quyêng địa phương và Lão Lưu lái xe đến đón họ vô cùng nhiệt tình, nhận đồng hương với Tiểu Mã trước, rồi lên xe cứ luôn miệng giới thiệu cho họ biết. Vòng cung đông nam là nơi các dân tộc thiểu số tập trung, vừa có sơn thủy hữu tình lại có nhiều danh lam thắng cảnh, và nhiều nét văn hóa đặc sắc, có điều sự phát triển về ngành du lịch vẫn còn lạc hậu nhiều so với Hồ Nam kế cận. Hiện nay chính quyền đã quyết tâm dồn sức cho tuyên truyền, thay đổi tình trạng này.

Tân Thần đã nghiên cứu kỹ lưỡng kế hoạch chụp ảnh.Ảnh phong cảnh trong album sẽ do chính quyền địa phương cung cấp, nhiệm vụ chủ yếu của Tiểu Mã là đi sâu và Trấn Viễn , Lôi Sơn, Đơn Trại,Lê Bình…chụp cảnh quan sinh hoạt của các dân tộc thiểu số.

Gần cuối năm cũ, hành trình được sắp xếp dày đặc. Tiểu Mã kiên quyết không nghỉ tế Dương Lịch, tranh thủ chụp xong sớm. Họ gần như không dừng lại bất kỳ khu phong cảnh nào cả, đi vội từ địa điểm này sang địa điểm khác. Tiểu Lý và Lão Lưu đi theo tỏ ra rất sửng sốt với hiệu quả công việc của họ.

Tân Thần thì không có cảm giác mệt mỏi- cô đã quen những cuộc du ngoạn theo kiểu tự ngược đãi, chỉ thấy chuyến công tác lần này khá là thoải mái. Địa điểm chụp ảnh của họ đa phần là ở những thôn làng hẻo lánh, điều kiện sinh hoạt vô cùng gian khổ. Nhưng suốt đoạn đường họ được xe công đua đón, một lái xe, một nhân viên đi theo giúp đỡ, ở nhà nghỉ hoặc nhà khách chính quyền, ăn uống cũng có người lo liệu, có lúc thậm chí còn có đỉ cán bộ nhà nước ở một thôn làra gặp gỡ, khiến Tiểu Mã và Tân Thần gần như rất bất ngờ, cực kỳ không thích ứng.

Chớp mắt đã đến trung tuần tháng một. Hôm đó thời tiết âm u, bắt đầu xuất hiện một trận mưa lạnh buốt. Vì thiếu ánh sáng nên việc chụp ảnh đành gác lại. Tiểu Lý nói với họ, kiểu thời tiết này ở đây không lạ lùng gì lắm, thông thường vài ngày sau sẽ hết. Tiểu Mã cuống quýt muốn chụp cho xong sớm để về nhà ăn Tết nên thúc giục đến thôn tiếp theo. Đi được một quãng đường, Lão Lưu lái xe cứ lắc đầu, “Đoạn đường này núi cao đường khó đi, thời tiết này mà đi thì quá nguy hiểm, hay cứ đợi xem sao. Thời tiết ở đây thường ôn hòa, không buốt giá lắm hễ trời quang là đi ngay.”

Thế là họ ở lại một thôn nhỏ cách huyện Lê Bình khoảng mười bảy kilomet. Thế nhưng điều bất ngờ là, mưa cứ không ngớt, còn đan xen những trận tuyết, thời tiết mỗi lúc một băng giá, ven đường nhanh chóng đóng lại thành những tảng băng dày phản xạ ánh sáng. Lão Lưu cứ xuýt xoa mình may mắn, “Nếu bị kẹt trên đường thì mới chết. Cũng may bây giờ đợi trong thôn, cũng khá tiện.”

Thế nhưng cái “tiện” đó cũng chỉ là tương đối. Trong thôn bắt đầu mất điện cắt điện nước, sau đó sóng di động cũng mất sạch, sau khi gọi một cuộc điện thoại về nhà không lâu, điện thoại cô định cũng ngắt.

Mọi người bị nhốt trong văn phòng giản dị sơ sài của ủy ban thôn, chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.

Ban đầu Tiểu Mã còn hào hứng xách máy ảnh ra ngoài chụp những đồng rau, ruộng trà bị băng dày phủ kín, những đường dây điện đóng băng, những ngôi nhà và trạm cao áp bị sập do không chịu nổi sức nặng, những con chim nhỏ bị đóng băng trong tuyết, những người dân thôn quê bện cỏ ở giầy lê bước khó nhọc, đồng thời còn tuyên bố hùng hồn: “Một số hình ảnh chắc chắn sẽ là tin hot hoặc được giải về phóng sự ảnh.”

Nhưng ngày nối ngày, những cảnh tượng đó dần dần khiến cậu ta chai lì. Quan trọng hơn là điện, điện thoại, mạng Internet…đều bị ngắt, pin máy ảnh cũng hết. Trong thôn chỉ có một máy phát điện chạy bằng dầu để cũng cấp điện dự phòng, nhưng bắt buộc phải ưu tiên cho người dân xay gạo, nếu không thì lương thực hàng ngày cũng trở thành vấn đề, hơn nữa dầu cũng đã sắp cạn.

Những người già trong thôn nói họ chưa bao giờ thấy kiểu thời tiết này, tin tức mà những khách buộc phải quay lại thôn cung cấp khiến mọi người hoảng sợ bất an: Mặt đường đã đóng băng dày đến một thước, không có dấu vết cho thấy sẽan băng: đã có xe khách gặp tai nạn, con số thương vong rất lớn, bánh xe quấn thêm xích sắt cũng không thể đi an toàn được, giao thông ngoài kia hoàn toàn bị cắt đứt, đến thành phố Qúy Dương cũng mất điện, tỉnh Lôi Sơn, Lê Bình càng khỏi phải nói, trạm xăng không có xăng, vật giá tang cao chóng mặt. Nhắc đến hành trình gian khổ khi trở về đây, mấy người dân đều tỏ ra kinh ngạc không xiết.

Tâm trạng Tiểu Lý vô cùng nặng nề. Không tài nào liên lạc được với cấp trên đã đành, mà vợ anh ta chỉ còn một tháng nữa là sinh rồi. Anh ta đề nghị đi bộ đến Lê Bình. Chí ít ở đó, cơ hội liên lạc với thế giới bên ngoài sẽ nhiều hơn. Gioa thông khôi phục lại chắc chắn cũng sẽ bắt đầu từ các tỉnh thành trước, rồi mới từ từ vươn đến các thôn làng hẻo lánh.

Tiểu Mã lập tức tán thành. Cậu ta có bệnh nghiện Internet. Những ngày tháng không điện không mạng đã khiến cậu ta gần như phát điên lên. Lão Lưu rất ngần ngại, chỉ buồn rầu tính toán xem khoảng cách và thời gian cần phải đi bộ, nhưng cũng không phản đối gì.

Nếu đi cùng các bạn du lịch thì Tân Thần cũng muốn thử xem thế nào. Nhưng hiện nay cô đang mang một đôi giày vải Converse, mặc rất mỏng manh, không mang theo bất kỳ trang bị nào để lên đường, mà ba người đàn ông kia chẳng ai có kinh nghiệm gì, cô không định hưởng ứng ý kiến đó.

Tân Thần nghĩ ngợi rồi hỏi: “Tiểu Lý, anh làm việc trong chính quyền, chính phủ liệu có khoanh tay không nhìn các tỉnh thành mất hết liên lạc mà không quan tâm không?”

Tiểu lý lắc đầu: “Không đâu. Bây giờ công tác cứu hộ chắc chắn đã khởi động, kế hoạch sửa chữa cơ sở hạ tầng chắc cũng được triển khai rồi. Chỉ là thời tiết quá khắc nghiệt, tốc độ không thể nào nhanh được.”

“Dân công quay về đây đều mang theo đồ dự trữ từ tỉnh thành. Bây giờ chúng ta tay trắng, không có trang bị cần thiết. Nếu đi dọc đường lớn thì mười tám kilomet phải mất trên bốn ngày. Mọi người có chắc chắn chịu nổi cảnh ăn uống kham khổ và ở ngoài trời hay không?”

Lão Lưu lắc đầu trước: “Ăn thì còn dễ. Nhưng chúng ta ăn mặc thế này mà ở ngoài trời, chắc chắn sẽ mất mạng.”

“Tôi kiến nghị vẫn nên ở đây, không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.”

Họ tiếp tục ở lại trong thôn nhỏ đó. Thư ký thôn chăm lo cho cuộc sống của họ. Cho dù rau xanh đã bị đóng băng hết ngoài đồng, nhưng thức ăn hàng ngày cũng không có vấn đề gì lắm. Mỗi nhà đều trữ thóc lúa. Sau khi dầu củi cạn thì dùng cách nguyên thủy nhất, trút thóc lúa vào cối xay đá, sau khi rũ sạch phần vỏ bên ngoài thì nấu thành cơm. Nguồn nước trong thôn đã bị đóng băng, người dân đã gõ những mảng băng kết dày trên mái nhà xuống để rã đông và sử dụng. Trong tiệm tạ hóa duy nhất của thôn, mọi vật dụng hầu như đã được mua sạch.

Buổi tối dù không buồn ngủ đến mấy cũng phải lên giường sớm. Thỉnh thoảng có vài tiếng chó sủa, xen lẫn những tiếng lắc rắc phát ra từ mái nhà bằng gỗ dưới sức nặng của băng, xung quanh càng trở nên tĩnh mịch hơn.

Trong thôn đã có nhà bị sập. Vì sự an toàn của họ, thư ký thôn tập trung họ lại nhà mình. Nói rõ ràng điều kiện có hạn, chỉ có thể kê tạm bốn chiếc giường trong phòng, kéo một tấm màn cho Tân Thần trong chiếc giường góc trong phòng. Họ không phản đối gì. Buổi tối không có điện, trò giải trí duy nhất của họ là uống chút rượu mà người dân tự tử, quấn chăn và trò chuyện vu vơ, cho đến khi mệ thì đi ngủ.

Tuyết đọng ngoài cửa sổ phản xạ ánh sáng nên trong nhà không tối tăm lắm. Ban đầu Tiểu Mã là nhân vật chính, kể lại những kinh nghiệm và những cuộc gặp gỡ khi trôi dạt đến phương bắc, nửa đùa nửa thật,diễn xuất vô cùng đặc sắc. Lão Lưu mới đầu khá thâm trầm, mấy hôm nay cũng bắt đầu nhớ lại cuộc sống trong quân ngũ. Cuộc sống của Tiểu Ly khá đơn giản, tốt nghiệp đại học xong vào làm công chức, đến tuổi thì kết hôn, chỉ còn đợi làm người cha hạnh phúc. Nghe họ đùa giỡn, Tân Thần cũng nhất thời quên đi phiền muộn trong lòng.

Tân Thần ở bên này bức màn, không tham gia vào cuộc trò chuyện dần trở nên nam tính hóa của họ. Trong những cuộc du ngoạn cô đã thấy được những lúc tán phét hơn thế này rất nhiều, căn bản không để tâm lắm mà chỉ nghĩ đến chuyện của mình.

Cuộc điện thoại cuối cùng của cô là gọi cho bác, báo ông biết vị trí và nới tiếp theo sẽ đi. Chắc tình thình mất liên lạc với thế giới bên ngoài do trận bão tuyết này gây ra đã được thông báo, nên cho dù lo lắng cũng có thể hiểu được.

Trước khi sóng di động mất, Lộ Phi vẫn cách vài ngày gọi cho cô một lần, trò chuyện vài câu. Đột nhiên không gọi được cho cô, chẳng biết anh sẽ nghĩ gì. Tân Thần nghĩ ngợi, lại có phần tự giễu mình. Còn nghĩ thế nào được? Anh là người logic như thế, ngay cả lúc cô du ngoạn ở những khu vực không người mà còn có thể xác định được hành tung, thì từ vị trí cô báo cáoất nhiên sẽ có thể đoán đại khái tình trạng cô lúc này, biết cô chẳng qua là bị kẹt ở một nơi nào đó ở vòng cung đông nam, chờ đợi giao thông và mạng thông tin phục hồi lại.

Thư ký thôn cứ vài ngày lại đến thôn lân cận để nghe ngóng tin tức, mang về đủ thứ tin vỉa hè không biết là thật hay giả.

“Nghe nói có một chiếc xe tải quân dụng để đưa đồ cứu nạn bị trôi xuống khe núi, những người trên xe đều bị thương, chịu lạnh suốt một ngày một đêm mới được cứu ra.”

“Nghe nói ở thành phố, nến đã bán tới năm đồng một cây rồi, than sưởi ấm cũng bán hết rồi.”

“Nghe nói toàn quốc đều có tuyết rơi rất lớn, và còn rơi cả tháng nữa.”

“Nghe nói Trường Giang đã đóng băng rồi.”

Mấy người đều nghe một cách hờ hững, đến câu cuối cùng vô thưởng vô phạt cũng không đạt được hiệu quả chọc cười nữa.

Sự liên lạc với thế giới bên ngoài đã bị sức mạnh không thể kháng cự của tự nhiên cắt đứt, như rơi vào một ốc đảo hoang vu. Trong thôn nhỏ ấy, ngày tháng đơn điệu lập lại, cứ từng ngày trôi qua, thời gian như ngưng đọng hẳn. Ba ngày Tân Thần xem sách mang theo nhờ bếp lửa. Khi thư ký thôn nhắc còn cách bao nhiêu ngày nữa là đến Tết âm lịch, cô mới nhớ ra, sắp đến sinh nhật cô rồi.

Nhớ đến những lời Lộ Phi nói đêm ấy, thế mà họ đã quen nhau gần mười hai năm rồi, đối với người gần hai mươi sáu tuổi như cô, thì đã gần nửa đời.Lần đầu tiên cô nhận ra độ dài của khoảng thời gian đó, không kìm được rùng mình một cái.

Một đêm dài cô đơn mất ngủ như vậy, Tân Thần không thể nghĩ ngợi mãi, từ quá khứ cho đến tương lai.

Cô đã phải mất bao lâu mới bước ra khỏi lỗ hổng trống hoác mà anh để lại khi ra đi? Lần đầu cô nhìn thẳng vào vấn đề này, nhưng lại không cách nào sâu chuỗi những đêm cô đơn tĩnh mịch, vật vã trong cơn ác mộng thành thời gian cụ thể được.

Cho dù là nắm tay một chàng trai khác, cô lại phải mất bao lâu mới thuyết phúc mình đừng so sánh hơi ấm lòng bàn tay, sức mạnh của đôi cánh tay , và mùi vị trên cơ

Rồi đến hôm nào đó, cô mới xây dựng được sự cân bằng cho bản thân, từ yếu đuối trở thành vững vàng? Có thể không tự làm tổn thương mình, có thể thản nhiên nhìn vào mắt bất kỳ ai khác, có thể yên tâm đi trên những con đường chưa từng đi, có thể lặng lẽ để mặc ác mộng đến rồi lại đi, chỉ xem đó như là một món quà tặng kèm cho giấc ngủ?

Đi cùng anh hết đoạn đường còn lại, đề nghị ấy chắc chắn không thể nào trong sáng được. Dòng hồi ức mà cô không muốn chạm đến, vừa ngọt ngào, đẹp đẽ lại vừa đáng sợ, đích thực là cám dỗ. Có cần thiết để bản thân lại lún sâu vào lần nữa không?

Chăn bông mà thư ký thôn cung cấp vừa dày lại vừa nặng, đè lên người, đến Tiểu Mà cũng nói là gặp ác mộng, chứ đừng nói là Tân Thần xưa này vẫn có chút vấn đề về giấc ngủ. Đa phần cô hay đột ngột bừng tỉnh giữa đêm khuya cô tịch nhất, nghe thấy tiếng ngáy nặng nề của Lão Lưu bên kia bức màn rồi mới định thần lại. Mà giấc mơ lại khiến cô bị bức bách. Có lẽ nghĩ quá nhiều trước khi ngủ,Lộ Phi thường xuyên đi vào giấc mơ của cô, trong mơ màng dường như lại trở về nhà nghỉ ven hồ Lô Cô hôm nào.

Cô luôn cự tuyệt nhớ đến những chi tiết đêm hôm ấy, thế nhưng một đêm hoan lạc, ký ức còn lại không phải chỉ là chút niềm vui đơn giản để có thể cho qua dễ dàng được.

Cô chỉ có thể nghĩ thất bại rồi, do hành vi dễ dãi của cô đã gắn kết hai người càng chặt với nhau hơn.

Ở lại cái thôn nhỏ ấy đã gần nửa tháng, cuối cùng hôm ấy, thư ký thôn cũng mang về một tin tốt lánh, “Thôn bên cạnh đã có xe công trình sửa chữa điện lực đến đó rồi. Dân làng đều lên núi giúp sửa đường dây điện. Sau đó sẽ đến thôn chúng ta. Tôi phải đi thông báo gấp cho mọi người biết.”

Tiểu Lý nghe thế, bỗng phấn chấn hẳn: “Chúng ta có thể đi nhờ xe họ về.”

Đợi thêm hai ngày nữa, xe của Cục điện lực quấn thêm dây xích ở bánh xe chậm rãi tiến đến, bắt đầu dựng lại cột điện, nối lại đường điện với dân làng. Nhưng điện chưa thể có lại ngay được. Vừa khéo là những vật dụng sửa chữa họ mang theo đã dùng hết, cũng phải quay về. Tiểu Lý đưa chứng nhận công tác ra xong, lái xe đồng ý đưa họ cùng về.

Mấy người họ tạm biệt thư ký thôn, dồn hết lên xe. Những đơn vị có máy pht điện vẫn duy trì ngày nào cũng có ít nhất mấy tiếng phát điện và đi làm bình thường. Mạng thông tin đã hồi phục. Mọi người gấp rút gọi điện thoại về nhà, gần như mừng đến phát khóc.

Tân Thần gọi di động cho Lộ Phi, âm báo cho anh biết anh đang ở ngoài vùng phủ sóng. Cô cũng không để tâm, vội vàng sạc pin cho di động. Mọi người tụ tập lại, bắt đầu bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo. Tiểu Lý đã liên lạc được với lãnh đạo. Các ban ngành chính quyền trước mắt đều bận cứu nạn, hẳn nhiên không thể nào quản lý việc chụp ảnh album được. Hơn nữa phòng khí tượng cảnh báo, thời tiết mưa tuyết vẫn còn tiếp tục kéo dài. Anh ta kiến nghị ngày mai liên hệ với xe để về Khải Lý, đợi qua Tết rồi sẽ tiếp tục công việc. Tân Thần và Tiểu Mã cũng báo cáo với Nghiêm Húc Quân. Nghiêm Húc Quân nhận được điện thoại của họ thì thở phào nhẹ nhõm, không có ý kiến gì, cho họ yên tâm về nhà ăn Tết.

Họ lại ở đó đợi thêm một ngày nữa rồi mới bắt xe về Khải Lý. Tiểu Lý cuống cuồng chạy về nhà thăm vợ. Chính quyền địa phương điều một chiếc xe khác đưa Tân Thần và Tiểu Mã về Qúy Dương. Lúc đó họ mới biết, phạm vi ảnh hưởng của đợt thiên tai này quá rộng, bao trùm cả miền trung và miền nam Trung Quốc, sân bay Qúy Dương sau khi được don dẹp băng sạch sẽ mới có thể tiếp tục các chuyến bay. Tiểu Mã về nhà, Tân Thần lại ở sân bay đau khổ chờ thêm gần ngày nữa, cuối cùng đã lên được chuyến bay về quê.

Lúc đáp xuống thành phố cô sinh ra, cô kinh ngạc phát hiện rằng nơi đây cũng đã trở thành cảnh tượng đóng băng phủ tuyết. Ngồi trên xe ô tô của sân bay vào thành phố, chỉ thấy những đống tuyết dày ven đường bị dồn chụm vào hai bên đường, những mái nhà xa gần đều trắng toát, trông có vẻ không giống với thành phố mà cô đã sinh ra và lớn lên hơn hai mươi năm tí nào.

Trong khu nhà Tân Địch ở có những đứa trẻ đang nghịch tuyết. Tân Thần xuống taxi, một quả cầu tuyết lao vụt tới, trúng vào vai cô. Mấy đứa bé cười ha ha. Cô không bực bội mà chỉ cười rồi phủi đi.

Lên lầu rồi, cô lấy chìa khóa ra mở cửa, lần lượt gọi điện cho bác và Tân Địch. Tân Khai Minh thở phào, “Xem như cũng kịp về nhà ăn Tết rồi, khá lắm. Bố con chắc mấy hôm nữa cũng về được. Ở nhà nghỉ ngơi đi. Buổi tối đi cùng Tân Địch đến đây ăn cơm.”

Phản ứng của Tân Địch cũng thế, “Cuối cùng cũng về được rồi. Chị gọi điện mắng Nghiêm Húc Quân một trận tơi bời, dám sai em đi công tác kiểu đó.”

“Này,ẩn thận đập bể bát cơm của em.” Tân Thần buồn cười quá, biết là Nghiêm Húc Quân xưa nay chẳng có chút giá trị nào trước mặt Tân Địch.

“Anh ta cũng chết khiếp, ngày nào cũng gọi điện báo cáo tình hình vừa nhận được. Lần này hình như em ở Qúy Châu gần một tháng nhỉ?”

“Đúng thế, về đây suôn sẻ thế này đã là may mắn lắm rồi.”

“Cũng đúng. Nhân viện nghiệp vụ bên Tác Mỹ ở lại miền nam nơi có thiên tai lâu đến phát khiếp. Em nghỉ ngơi đi. Buổi tối chị và Duy Phàm về đón em.”

Đặt điện thoại xuống, Tân Thần đi tắm rửa thay quần áo, rồi ra ban công nhìn xuống phía dưới. Bon trẻ được nghỉ Tết vẫn đang chơi đùa trong đống tuyết. Cô nhớ lại lúc nhỏ, gần như chưa bao giờ thấy trận tuyết nào lớn đến thế, thỉnh thoảng tuyết rơi xuống thành một lớp mỏng đã vui mừng lắm rồi.

Lúc đó họ cũng chơi đùa ầm ĩ như thế, vần tuyết lại, nắn thành viên rồi ném nhau,không biết mệt là gì. Dưới gốc cây hợp hoan trông sân nhà, cô từng đuổi theo Lộ Phi, định nhét tuyết vào trong cổ áo anh, còn anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt đỏ ửng của cô, cũng như cô đang nhìn bọn trẻ lúc này, cười một cách khoan dung.

Vừa về đến đây, hồi ức đó tự nhiên xuất hiện, nhưng cô lại không thấy phiền phức nữa. Nếu ngay cả những hồi ức như vậy cũng không có thì cuộc sống của cô thật sự trở thành một mảng trắng toát, trống rỗng.

Cô lấy di động ra gọi cho Lộ Phi, lần này nghe tiếng báo hiệu tắt máy.

Mấy hôm sau, Tân Khai Vũ đưa Bạch Hồng về, ở trong nhà anh trai, nhận được sự tiếp đón nồng nhiệt. Tuyết cứ lúc ngừng lúc rơi, cho đến tận giáp Tết mới dần dần ngừng lại, đợt tuyết thiên tai lần này mới thực sự chấm dứt. Kỳ nghỉ trôi qua trong ăn chơi nghỉ ngơi vui vẻ, sau đó ai nấy mua vé máy bay quay lại chỗ cũ.

Lúc Tân Thần đến sân bay, cô nhận được điện thoại của Lộ Phi gọi đến. Giọng anh có vẻ rất xa xăm: “Tiểu Thần, em đang ở đâu?”

Tân Thần mấy hôm trước có gọi cho anh hai lần nữa, nhưng đều tắt máy. Lúc chuyện gẫu, Tân Địch có nhắc đến anh, “Không ở đây, chắc đến chỗ bố mẹ ăn Tết rồi”. Về nhà ăn Tết có cần tắt máy không? Cô thấy hơi nghi ngờ, nhưng thực sự không có tư cách gì để tìm hiểu kỹ.

“Em ở sân bay, sắp về Bắc Kinh.”

Lộ Phi “ồ” một tiếng, lát sau mới nói: “Vậy được, chúng ta liên lạc sau.”

Lúc liên lạc lại là mấy hôm sau đó, chẳng qua chỉ trò chuyện đơn giản vài câu. Lộ Phi không hỏi đến cuộc sống gần một tháng ở Qúy Châu của cô, cũng không nói là anh đã đi đâu, Tân Thần tất nhiên cũng không hỏi.

Studio sau kỳ nghỉ lịch làm việc đầy ắp, thường xuyên phải tăng ca. Thời gian bận rộn bao giờ cũng trôi qua nhanh hơn. Đến khi Tân Địch tới Bắc Kinh tham gia triển lãm thời trang tổ chức vào cuối tháng ba mỗi năm, Tân Thần mới bàng hoàng nhận ra, mùa xuân miền Bắc đến chậm chạp, mùa đông dài dằng dặc và giá buốt cuối cùng cũng đã kết thúc.

Bốn năm trước, cũng vào thời gian này cô đã đến Bắc Kinh tìm việc, rồi lại vội vã ra đi trong gió cát ngập trời.

Thời gian bốn năm đã trôi qua, bốn mùa thay đổi, tuổi thanh xuân không già đi bao giờ, nhưng cũng cướp lấy chút ngây thơ còn lại. Thành phố này thời tiết vẫn khô hanh, bầu trời vẫn xám xịt, nhưng nghe nói hai năm nay đã hiếm gặp những đợt bão cát như thế rồi.

Cuối cùng cô đã ở lại thành phố này, đi làm, tan sở, ra ngoài vui thú với đồng nghiệp, quen những bạn du lịch mới để cùng đi những chuyến ngắn ngày, sống một cuộc sống bình lặng.

Tân Thần và Tân Địch hẹn chỗ ăn. Tân Địch nhắc đến Lộ Phi. “Công việc anh ấy hình như rất bận. Chị cũng lâu lắm rồi không nhìn thấy anh ấy. Lúc gọi điện cũng hay bảo là đang đi công tác.”

Tân Thần và anh liên lạc với nhau không nhiều lắm, nên không nói tiếp đề tài ấy.

“Chỗ em ở lúc đầu đã bắt đầu khởi công đóng cọc, xây dựng trung tâm thương mại rồi. Chị còn định đầu tư cho một cửa hàng, sau đó lập một studio. Trong cửa hàng sẽ nhận thiết kế những món quà cao cấp hơn một chút.”

“Có xung đột với công việc của chị không?”

“Chị và giám đốc Tăng đã bàn qua về ý tưởng đó. Bước đầu anh ta cũng đồng ý cho chị thiết kế xong mùa này,iám đốc thiết kế, lấy danh nghĩa studio để đảm nhận thiết kế trang phục cho từng mùa. Như thế chị có thể thoát khỏi nghiệp vụ hành chính, mức độ nắm chắc về thiết kế và sự tự do sẽ cao hơn.”

Tân Thần biết Tân Địch muốn trở thành một nhà thiết kế độc lập không chỉ ngày một ngày hai, nhưng cha mẹ cô luôn phản đối, “Chị định nói thế nào với hai bác?”

“Khoan nói với họ trước đã.” Tân Địch tỏ ra đã lên kế hoạch cho chuyện này lâu rồi, thong thả nói, “Dù sao chị cũng sẽ ký hợp đồng với Tác Mỹ, cung cấp các mẫu thiết kế họ cần, điểm này cũng chả khác gì trước đây. Nhưng lập studio và đầu tư cần chi tiền, mà tiền của chị đều ở chỗ mẹ, nên hơi phiền phức. Duy Phàm thì ủng hộ quyết định của chị, muốn đầu tư chung. Chị vẫn chưa quyết định xem có nên dính vào với anh ấy không?”

“Bây giờ em đang có khoản tiền bồi thường nhà đất chưa đụng đến, nếu chị cần thì cứ nói với em. Trước khi kết hôn mà có dính dáng về kinh tế với đàn ông là không ổn đâu.”

Tân Địch cười, vỗ vỗ tay cô “Ừ, Thần Tử, chị biết mà. Chị sẽ nghĩ thêm, lúc cần nói với em thì sẽ không khách sáo đâu. Thực ra….” Cô do dự, thấp giọng nói, “Anh ấy cầu hôn chị rồi.”

Tân Thần hơi ngạc nhiên, nhìn gương mặt đỏ bừng của chị họ mình với vẻ thích thú, “Chị đồng ý chưa?”

“Tất nhiên là chưa. Nói thật là anh ấy rất tốt, ở cạnh anh ấy chị rất vui. Chị sợ kết hôn rồi lại không hợp nhau được như bây giờ nữa.”

“Chắc chị không nghĩ hôn nhân là nấm mồ của tình yêu đấy chứ?”

“Tình yêu liệu có bị chôn vùi trong hôn nhân hay không thì chị không rõ, ít nhất thì hôn nhân đại diện cho lời hứa và trách nhiệm chăng. Chị chỉ nghĩ, chuyện kết hôn này cũng giống như làm giám đốc thiết kế, có danh tiếng nghe hay thôi, nói ra thì không còn là gái già nữa, có thể đối phó được với cha mẹ và những người tò mò thôi. Nhưng tương ứng với nó cũng rất nhiều chuyện, khiến hai người ở bên nhau không còn trong sáng nữa, hơn nữa khó tránh khỏi việc quấy rầy thời gian và công sức thiết kế của chị.”

Tân Thần cười ngặt nghẽo. Cô nghĩ, chắc Đới Duy Phàm không bao giờ nghĩ rằng, dâng hôn nhân lên trước mặt một người phụ nữ lại không được xem trọng đến thế. Xem ra anh ta còn phải c. Còn chị họ của cô đang hưởng thụ tình yêu, thế là đã đủ, “Hôn nhân là gì thì em không có khái niệm, không phát biểu ý kiến. Dù sao chị cần tiền thì cứ nhớ đến tìm em là được.”

Những bức ảnh Tiểu Mã chụp ở thôn Lê Bình gửi đi, quả nhiên như cậu ta dự đoán, đoạt được giải thưởng nhiếp ảnh thể loại tài liệu xã hội rất quan trong, tiếng tăm vang xa. Nghiêm Húc Quân đương nhiên cũng vội vàng đưa giải thưởng này vào tài liệu quảng cáo cho studio. Sau khi chụp xong quảng cáo mà công ty đã nhận, Nghiêm Húc Quân phái Tiểu Mã tiếp tục đi vòng cung đông nam hoàn thành công việc chụp ảnh còn lại. Lần này Tân Thần bận quá nhiều việc nên cậu ta đưa trợ lý nhiếp ảnh chuyên nghiệp đi theo.

Hơn nửa tháng sau, Tiểu Mã hoàn thành công việc rồi trở về, đưa tài liệu hình ảnh cho Tân Thần xử lý, “Lần này cơn bão tuyết ấy ảnh hưởng lớn quá! Nghe nói khu vùng núi hẻo lánh đến tháng hai mới có điện lại.”

“Đúng rồi, bên đó chỉ có mỗi con đường duy nhất liên lạc với thế giới bên ngoài, sử chữa rất khó khăn. Không biết thôn chúng ta ở bây giờ thế nào rồi.”

“Tôi đã gửi tiền cho thư ký thôn rồi.”.Trước khi Tiểu Mã đi, Tân Thần có giao cho cậu ta hai ngàn tệ, nhờ cậu ta đưa đến quyên góp cho thôn nhỏ mà họ đã ở nửa tháng đó. Tiểu Mã lập tức nói là cậu ta cũng sẽ góp cùng một số tiền như thế, “Nghe ông ta nói định trưng cầu ý kiến mọi người,bù đắp cho những người dân bị sập nhà. Ông ta còn nhờ tôi cảm ơn cô nữa. Ồ, đúng rồi, hôm sau khi chúng ta đi rồi, có người đến thôn hỏi thăm cô đấy.”

Tân Thần sững sờ, “Ai vậy?”

“Là một quân nhân của đoàn tiếp tế, nói là được người ta nhờ nên đi hỏi thăm thôn đó, nhất định phải tìm được cô. Ông thư ký thôn cũng nhiều chuyện lắm, cứ hỏi đến cùng mới biết được, thì ra một tuần trước khi chúng ta đi, khe núi phía trước chẳng phải có một chiếc xe bị lật đó sao? Chiếc xe đó có một người bạn của cô. Họ bị thương rồi được đưa vào huyện để cứu chữa. Bạn của cô ở bệnh viện vẫn không yên tâm, lại nhờ đợt người đến sau tìm cô, muốn đưa cô ra khỏi đó.”

Tiểu Mã đi rồi, Tân Thần ngồi thẫn thờ nhìn máy tính. Lần đầu tiên cô hoàn toàn không có tâm trạng nào để làm việc, tâm trí lơ đãng, lòng rối như tơ vò, mà hoàn toàn không biết đang nghĩ đi đâu. Chỉ có một âm thanh đang vang vọng trong tim cô: Anh từng đi tìm cô, họ đã từng gần nhau trong gang tấc - ở thôn nhỏ, cách một ngọn núi, ở huyện, cách mấy

Không biết bao lâu sau, cô cầm di động ra cầu thang, gọi cho Lộ Phi. Di động của anh chuyển sang chế độ nhắc cuộc gọi nhỡ. Cô đành quay lại, tập trung tinh thần làm việc tiếp. Đến lúc gần tan sở, Lộ Phi mới gọi lại cho cô, “Xin lỗi, Tiểu Thần, anh vừa họp xong.”

Cô lại không biết nói gì nữa, ôm di động không nói gì, Lộ Phi nghi ngại: “Tiểu Thần, sao thế?”

“Anh bị thương ở đâu? Bây giờ thế nào rồi?” Cô khàn giọng hỏi.

Lộ Phi cũng khựng lại, mọt lúc sau mới nói: “Hết lâu rồi.”

“Tại sao không nói em biết?”

Lộ Phi tỏ ra lúng túng, lại ngập ngừng, “Đã qua rồi mà.”

Câu trả lời đó đã chọc giận Tân Thần . Cô hít thở thật sâu, nói bằng giọng đều đều: “Qua rồi thì tốt, hy vọng anh đã khỏe hẳn, tạm biệt.”

Tan sở, Tiểu Vân hào hứng hỏi Tân Thần : “Lễ lao động định đi đâu chơi?”

Cô hờ hững, “Ba ngày nghỉ thì đi đâu được? Có lẽ sẽ đi Trường Thành Kim Sơn Linh – Cố Bắc Khẩu xem sao.”

Trong một lúc đi du ngoạn vào cuối tuần cô đã gặp Lão Trương đội trưởng đợt đi Tây Bắc vừa rồi, lúc trò chuyện với nhau mới nhận ra chưa đi Trường Thành đợt nào cho ra hồn, Lão Trương cười lớn, bảo là đi tuyến đường mà anh ta nói, có thể nhìn thấy đoạn Trường Thành khá hoàn chỉnh, du khách cũng ít, phong cảnh cũng đẹp, có thể ở nhờ nhà nông dân, hai ngày là đủ.

Tiểu Vân lắc đầu lia lịa, “Tớ thực sự không hiểu cái thú vui của dân du lịch, thôi cứ làm ỉn ở nhà ngủ còn hơn.”

Cô cười phì, “Tạm biệt, nàng ỉn vui vẻ.”

Đến hôm nghỉ, Tân Thần dậy sớm, khoác ba lô gọn nhẹ đến Đông Trực Môn, gặp Lão Trương và mọi người, chuẩn bị ngòi xe khách đường dài đến Mật Vân , rồi lại đổi xe đến Cố Bắc Khẩu.

Lão Trương đang kể cho họ nghe về hành trình đi hồ Lô Cô đến Á Đinh vào năm ngoái, “Đến miệng núi Đạt Khắc Cốc Đa gặp ngay mưa đá, sau đó lại bão tuyết cả một đêm. Anh đây suýt mất mạng ở đó, xem như đó là lần nguy hiểm nhất trong đời du lịch đấy.”

Một cô gái nhỏ nhắn tỏ vẻ hâm mộ, “Một trải nghiệm hiếm có.”

Lão Trương cười khổ, “Cô em à, nếu em ở đó thì sẽ không nói thế đâu. Bị cóng thật không vui vẻ gì cả. Cho dù bốn bể đều thông thống, nhưng cũng còn hơn cắm trại ngoài tuyết. Nghe nói năm kia có một người đã bị đông cứng đến phải cưa chân đấy.”

Chai nước trong tay Tân Thần rơi bộp xuống đất. Người bên cạnh nhặt lên đưa cho cô, cô máy móc nói: “Cảm ơn.”

Lão Trương đếm số người, “Chắc đủ hết rồi. Lên chuyến xe này đi.”

Mọi người dồn hết lên xe, Tân Thần bỗng nói: “Xin lỗi, Lão Trương, tôi không đi nữa. Có việc đi trước đây. Tạm biệt.”