Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 18: Lỗ hổng trong tim




Xử lý hết mọi thứ xung quanh một cách thờ ơ hững hờ thì không khó, thế nhưng xử lý hồi ức và quá khứ thì chẳng bao giờ dễ dàng. Cô gục đầu xuống gối, chỉ ao ước được ngã xuống ngủ một giấc thôi.

Lộ Phi nhìn Tân Thần vội vã vào nhà mà không ngoảnh đầu lại lấy một lần, sau đó anh lên xe, nhìn đồng hồ rồi gọi điện thoại cho Kỷ Nhược Lịch. Mãi một lúc sau Kỷ Nhược Lịch mới nghe máy.

“Nhược Lịch, ngủ chưa?”.

cười khẽ, “Anh nghĩ em có ngủ nổi không?”.

“Vậy xuống ngồi một chút. Anh đến đợi ở quán bar ở lầu hai khách sạn của em.

Kỷ Nhược Lịch ở trong một khách sạn năm sao ven sông, cả một mặt phía nam quán bar lầu hai được lắp cửa kính nhìn thẳng ra sông, có thể nhìn xa ngút mắt. Lộ Phi đến rồi gọi một ly Whisky thêm đá, ngồi một mình mãi, sau đó Kỷ Nhược Lịch mới xuống, cô mặc một chiếc áo màu xám và quần cùng màu, mái tóc dài buông trên bờ vai. Lộ Phi đứng dậy kéo ghế cho cô ngồi, “Muốn uống gì không?”.

“Giống anh đi”. Kỷ Nhược Lịch nói với vẻ hững hờ. Phục vụ đưa rượu đến cô cũng không uống, chỉ lơ đãng nhìn ra con sông dài dưới màn đêm qua cửa sổ.

Cô đã ở khách sạn này nhiều ngày rồi. Phòng giường rộng ở tầng hai chỉ kéo màn cửa ra sẽ là cảnh sông tuyệt vời không gì bằng, thế nhưng cô đã nhìn con sông vàng đục dưới ánh mặt trời mọc rồi lại lặn, trăng ẩn rồi lại hiện, cô không có hứng thưởng thức tí nào. Cô cũng không thích đi lang thang trong một thành phố huyên náo đến mức tạp nham này. Đa phần cô đều khoanh tay đứng trước cửa sổ, hoang mang nhìn xa xăm, không biết mình đang chờ đợi điều gì.

“Mùa hè mười năm trước, thành phố này gặp một trận lũ trăm năm mới có một lần. Nước sông dâng đến độ cao đáng kinh ngạc, bộ đội được điều đến tham gia chống lũ”. Lộ Phi chỉ con đường đối diện ven sông, “Anh cũng giống những người ở đây, đến xem kỳ quan mặt sông đã xấp xỉ mặt đường, lúc đó anh đứng bên ấy, vẫn chưa có khách sạn này, cũng chưa có công viên bên sông”.

Kỷ Nhược Lịch không biết vì sao anh bỗng nhắc đến chuyện đó, “Anh cũng đến đây tụ tập với mọi người à? Em không tin cho lắm’.

“Anh đã đến đây, mà còn nhận ra rằng, có lúc xem được một cảnh náo nhiệt nào đó cũng là một chuyện rất vui”.

Tất nhiên với tính cách của anh thì sẽ không bao giờ đi, nhưng người đang dẩu môi đòi đi lại là Tân Thần. Mưa to vừa tạnh, nước ngập dần rút bớt, mặt đất bẩn thỉu vô cùng. Cô vừa hết cảm, lắc tay anh nũng nịu, “Đến xem một chút thôi mà. Bạn em nói đứng trên đường cũng nhìn thấy thuyền trôi ngay trước mặt nữa”. Làm sao anh từ chối cô được?

Công tác phòng lụt vô cùng khẩn trương. Dòng người và xe vận chuyển những bao cát độn cỏ đến đã hình thành một sự đối sánh lạ lẫm với những người dân đang đứng chỉ trỏ hiếu kỳ. Lộ Phi chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ đứng lẫn vào đám người hiếu sự kia. Nhớ đến bố anh gần đây chắc vất vả mệt mỏi đến nhường nào, anh không tránh khỏi lo âu. Thế nhưng quay sang nhìn Tân Thần đôi mắt rực sáng kiễng chân lên nhìn ra mặt sông, trái tim anh bỗng nhẹ nhõm lạ lùng, anh nhấc cô lên cao hơn một chút để cô được nhìn rõ hơn.

Nụ cười thấp thoáng trên môi Lộ Phi khi nhớ đến chuyện cũ đã khiến Kỷ Nhược Lịch đau nhói. Cô mấp máy môi, cũng cười châm biếm, “Còn nhớ năm đó bên San Francissco có buổi dạ hội đốt lửa mừng Quốc khánh được xem là quy mô lớn nhất, bạn bè đều đi cả, chỉ có anh là không muốn đi”.

“Khác nhau chứ, đó là lễ của người ta thôi”.

“Thế nên niềm vui của anh hình như không chỉ là được xem một kỳ quan trăm năm mới có một lần đúng không?”.

“Em từng phê phán anh, bảo anh bao giờ cũng quá kín kẽ, chưa chủ động nhắc đến quá khứ với em”. Lộ Phi thản nhiên nhìn Kỷ Nhược Lịch, “Xin lỗi, Nhược Lịch. Không phải anh cố ý giấu giếm điều gì, chỉ vì em thông minh như thế, tự khắc sẽ nhận ra, mọi hồi ức mà anh không muốn từ bỏ, cho dù là vui vẻ hay đau khổ, đều có liên quan đến một người. Anh không thể chia sẻ những điều đó với người khác”.

“Em thông minh ư? Em thấy em ngu ngốc quá mức thì có, thế nên mới chìm sâu vào tình cảm của anh mà không dứt ra nổi. Nhưng lại không ngốc nghếch hoàn toàn, mới chẳng thể lừa gạt mình tiếp tục nữa.” Kỷ Nhược Lịch đành tự chế giễu.

“Chúng ta đều không thể lừa dối bản thân, Nhược Lịch. Anh đã từng thử lừa gạt chính mình, cho rằng anh có thể như những người khác, để những chuyện đã qua chỉ còn là quá khứ, đón nhận những an bài của cuộc sống, có một công việc ổn định, bận rộn càng tốt, vừa có cảm giác được ngồi ở vị trí quan trọng, lại không đến nỗi hao mòn tâm sức, sau đó kết hôn với một cô gái khoan dung ân cần, hưởng thụ hạnh phúc bình thường. Nhưng anh đã sai. Cho dù không gặp lại cô ấy, trái tim anh vẫn có một lỗ hổng. Chính anh không có cảm giác hạnh phúc, càng không thể mang lại hạnh phúc cho em. Anh rất xin lỗi vì đã làm lỡ em lâu như vậy”.

Kỷ Nhược Lịch không thể giữ nụ cười châm biếm không biết là dành cho anh hay dành cho chính mình nữa. Lộ Phi luôn thành thật, nhưng sự thành thật của anh đều có giới hạn. Mà nay người đàn ông thâm trầm ấy bỗng từ bỏ thái độ kiềm chế thường ngày, bộc bạch những khúc mắc nho nhỏ, nỗi đau và bất lực về hồi ức ngày cũ, thì cô không thể không nhận ra một điều, rằng thái độ thẳng thắn chưa bao giờ có này, dường như nói lên rằng anh ta đã từ bỏ mọi điều không chắc chắn, sẽ không còn khả năng quay đầu lại nữa. Cô đành nuốt tiếng thở dài vào trong.

“Ba tháng trước sau khi từ Mỹ về, anh đã bắt đầu xin lỗi em mãi rồi. Thôi, chúng ta hãy giữ lại chút gì đó để còn gặp lại nhau đi, Lộ Phi. Em đã nhờ thư ký của chị đặt vé máy bay về Bắc Kinh ngày mai rồi.” Kỷ Nhược Lịch nhấp một ngụm rượu, nhìn anh chăm chú, “Cảm ơn anh đã không tỏ ra nhẹ nhõm như vừa được giải thoát”.

Đó là kết thúc mà Lộ Phi mong muốn, nhưng tất nhiên anh không thể nào nhẹ nhõm được. Anh trầm ngâm, “Ngày mai anh đến đưa em ra sân bay”.

Hôm sau, Lộ Phi đến đón Kỷ Nhược Lịch ra sân bay. Trên đường, hai người đều im lặng. Vào đến sân bay, Lộ Phi bỗng khựng lại – Tân Thần đang ngồi cùng Lâm Lạc Thanh trong góc sảnh chờ, đều mặc áo thun xám và quần jeans, trò chuyện có vẻ rất nhàn nhã, bên cạnh chất đầy những túi xách và va li lớn nhỏ.

Lộ Phi đặt va li của Kỷ Nhược Lịch xuống, nói “Xin lỗi” rồi vội vàng bỏ đi.

“Tiểu Thần, em định đi đâu?” Một tay anh giữ vai Tân Thần, giọng kìn nén và nặng nề.

Tân Thần chỉ thấy vai mình nặng trĩu, ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh, chưa kịp trả lời thì Lâm Lạc Thanh đã cười nói: “Lộ Phi, chào anh. Hợp Hoan đến tiễn tôi đi”.

Vẻ mặt Lộ Phi giãn ra, từ từ rút tay lại, một lúc sau anh nói: “Tôi cũng đến tiễn, Lạc Thanh, cậu về Mỹ à?”

“Vâng. Tôi sắp học lại rồi. Không thể chây ì mãi mà không đi được”.

Lộ Phi gật đầu. “Đi đường bình an nhé, Lạc Thanh. Tôi xin lỗi”.

Tân Thần hờ hững ngẩng lên, nhìn thấy Kỷ Nhược Lịch đứng gần đó, mang cặp kính râm, không rõ vẻ mặt đang nhìn về phía cô. Lộ Phitiến đến nói gì đó rồi nhấc va li cạnh cô lên, sau đó hai người đến quầy làm thủ tục.

Lâm Lạc Thanh cười nói: “Anh ấy sợ chị thật. Chị doạ anh ấy chết khiếp rồi. Chắc chắn anh ấy đã nghĩ chị định lẳng lặng chơi trò mất tích, thậm chí tệ hơn là chạy trốn với tôi”.

Tân Thần dở cười dở mếu, “Tôi làm gì có nhã hứng đó. Nếu tôi dám bắt cóc cậu chạy trốn bố cậu dám để mình tôi đến tiễn cậu sao? Ô, đúng rồi, giọng điệu cậu nói chuyện với bố vẫn gượng gạo cứng nhắc như trước”.

Ban nãy Tân Thần và Lâm Lạc Thanh gặp nhau ở dưới nhà cậu. Lâm Lạc Thanh đã từ chối ông Lâm Dược Khánh bố cậu lái xe đưa đi, vừa vẫy taxi vừa nói: “Bố lên đi. Đến nơi con gọi điện cho”. Không có vẻ gì là quyến luyến. Lâm Dược Khánh đành dặn cậu đi đường cẩn thận rồi tạm biệt cậu và Tân Thần.

Ba năm trước khi nằm trong viện Tây An, Tân Thần dã thấy kỳ lạ, Lâm Lạc Thanh tính cách phóng khoáng hoà nhã như thế mà lại tỏ ra rất lạnh nhạt với bố cậu lúc đó đã đến nơi để chăm sóc, hai người thường xuyên chẳng nói với nhau câu nào.

Lâm Lạc Thanh cười và lắc đầu với vẻ hơi ngại ngùng, “Như bây giờ chị thấy là tốt hơn nhiều rồi. Trước kia ông có lỗi với mẹ tôi. Năm tôi mười tuổi, mẹ ly dị với ông ấy, đưa tôi và em gái sang Canada định cư. Về sau năm nào ông ấy cũng đến thăm chúng tôi, còn tôi thì phớt lờ ông ấy”.

“Chuyện quá khứ thì cho qua đi. Tôi thấy ông lo cho cậu là thật đấy”.

“Đúng thế, lúc chúng ta được khiêng xuống Tần Lĩnh, chị hôn mê nhưng tôi vẫn tỉnh. Thấy bộ dạng cuống cuồng, râu mọc lởm chởm của ông, như thể đã già đi rất nhiều, tôi đã nghĩ, tôi giận ông cũng quá lâu rồi. Mẹ tôi không còn trách ông nữa, em tôi cũng rất thân thiết với bố, chỉ có tôi, không biết còn vướng mắc gì mà vẫn vậy”. Lâm Lạc Thanh thở dài, “Dần dà chúng tôi cũng xem như đã nối lại tình thân. Nếu không thì lần này quay về, tôi cũng không ở nhà ông đâu. Có điều vẫn còn cách xa tình cha con thân thiết lắm, có muốn bù đắp thế nào cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Quan hệ cha con của Tân Thần rất thân thiết, nhưng tình mẫu tử giữa cô và mẹ chưa bao giờ có bắt đầu và chắc càng không có khả năng phục hồi, tất nhiên sẽ thấu hiểu tâm trạng của , “Cứ tự nhiên đi. Một số việc bỏ lỡ thì đã bỏ lỡ rồi”.

“Không nói chuyện đó nữa. Hợp Hoan, chị có quyến luyến tôi tí nào không?”. Ánh mắt Lâm Lạc Thanh lấp lánh nụ cười tinh nghịch.

Tân Thần cũng cười, “Cậu nghiêm túc một tí được không? Ngoan ngoãn quay về làm sinh viên ngoan, chăm chỉ học đi. Năm sau chúng ta gặp lại”.

“Sang năm tôi tốt nghiệp rồi, định về nước làm việc. Bước đầu đã bàn với bố mẹ tôi, họ cũng ủng hộ”. Lâm Lạc Thanh uể oải duỗi chân ra, “Tình hình trước mắt thì cơ hội phát triển của ngành kiến trúc trong nước cũng rất lớn”.

Đây là lần đầu Lâm Lạc Thanh nói đến vấn để có liên quan đến tiền đồ của cậu. Tân Thần gật gù, “Cậu định đi thành phố nào?”

“Tôi muốn biết kế hoạch của chị trước”.

Lâm Lạc Thanh nói nhẹ nhõm nhưng đôi mắt đen nhánh lại nhìn cô chăm chú, sự chân thành trong đó không thể nghi ngờ. Tân Thần nhìn cậu, cũng nghiêm túc đáp: “Lạc Thanh, xin cậu hãy chọn lựa cuộc sống cậu muốn nhất, đừng vội đặt ra kế hoạch cho mình, được không?”.

Lâm Lạc Thanh lắc đầu, “Bây giờ chị như muốn vạch một giới tuyến với mọi người. Không xem người khác là lý do để chị hướng đến, cũng không muốn trở thành tiền đề để người khác ra quyết định. Lẽ nào sau này chị định giữ khoảng cách với thế giới này mãi mãi hay sao?”

Tân Thần sững người, “Tôi chưa đến mức siêu thoát như thế”.

“Đó không phải siêu thoát mà là một dạng tự cách ly. Chị sẽ bỏ lỡ nhiều thứ. Tôi không muốn chị sống như thế”. Lâm Lạc Thanh nắm tay cô, nói khẽ, “Hợp Hoan, có thể không cùng Lộ Phi, hoặc cũng không là với tôi. Rồi sẽ có ngày, chị phải tạo ra một mối quan hệ thân mật hơn với một ai đó. Chị không thể cứ cự tuyệt mãi được”.

Tân Thần gượng cười, “Tôi hiểu. Có lẽ rời khỏi thành phố này, tôi sẽ có cơ hội thoát ra khỏi một số việc, có thể nhẹ nhõm ở cạnh ai đó”.

“Vậy chị nhớ lấy, tôi đã hẹ với chị trước rồi, cho dù sau này chị định sống ở đâu, chí ít tôi cũng có thể bắt đầu từ việc làm bạn cùng đi du lịch với chị”.

“Chuyện đó không cần hẹn trước, Lạc Thanh. Chúng ta có khả năng cùng đi Tiệp Khắc mà. Hơn nữa chỉ cần cậu về nước làm việc, dù ở thành phố nào, chúng ta cũng sẽ có cơ hội gặp nhau”. Cô chỉ bảng điện tử, “Ối đến quầy số bảy đổi vé lên máy bay”.

Cô giúp Lâm Lạc Thanh xách ba lô, đi cùng cậu đến cân hành lý. Lâm Lạc Thanh bỗng quay lại nhìn cô, “Hợp Hoan, tôi phải vào trong rồi, tôi yêu cầu chị nhận lời một số việc, được không?”.

“Việc gì? Tôi phải xem có làm được không đã”.

“Chị bắt buộc phải làm, nếu không tôi sẽ không nhận chị là bạn nữa. Đừng tuỳ tiện đi thám hiểm, đừng đi du lịch một mình, giữ liên lạc với tôi và người nhà chị, không được chơi trò mất tích”.

Tân Thần không ngờ chàng trai này lại dặn dò như thế, bất giác thấy sống mũi cay cay. Cô đưa ba lô cho cậu, dang tay ôm cậu thật nhanh rồi buông ra, cười để che giấu nỗi xúc động, “Một người nếu lúc bắt đầu đã bướng bỉnh, thì sau này kiềm chế đến mấy, người khác cũng cho rằng bạn luôn bướng bỉnh. Không cần cậu dặn dò, tôi nhất định sẽ làm hết. Lạc Thanh, vào đi”.

Lâm Lạc Thanh gật đầu, xiết chặt tay cô, “Chăm sóc bản thân tốt nhé. Tạm biệt”.

Tân Thần nhìn Lâm Lạc Thanh đi vào khu cách ly còn quay lại mỉm cười và vẫy tay với cô, sau đó vào phòng đợi. Cô quay người lại, thấy Kỷ Nhuợc Linh và Lộ Phi cũng bước đến. Cô hơi gật đầu chào rồi đi lướt qua họ, ra khỏi đại sảnh, định ngồi xe buýt sân bay về nhà. Lộ Phi đuổi theo sau lưng cô, “Anh đưa em về, Tiểu Thần”.

Tân Thần do dự. Lộ Phi mỉm cười, “Dù từ chối anh rồi cũng không đến nỗi đoạn tuyệt chứ”,

“Em thì không sao, chỉ sợ khiến anh gặp rắc rối thôi”.

Lộ Phi lắc đầu, “Chỉ có một tình huống khiến anh gặp rắc rối thôi, đó chính là khi em đã quyết định xem anh là người xa lạ”.

“húng ta quen nhau đã lâu, nếu coi nhau là người xa lạ thì ủy mỵ quá”. Tân Thần nhướn môi, lúm đồng tiền má trái thấp thoáng, cô cười thoải mái, “Cứ tự nhiên thì hay hơn”.

Ánh mắt Lộ Phi tối lại, nhưng chỉ trầm tính nhìn cô, “Anh không có ý kiến,. Chúng ta có thể từ từ làm theo suy nghĩ và nhịp độ em muốn”.

Nụ cười trên môi Tân Thần càng sâu, cô lắc đầu, “Cứ nói nữa thì gần như đang tán tỉnh nhau rồi. Nhưng tán tỉnh với anh thì có lẽ hai chúng ta đều có phản ứng không tốt lắm. Đi thôi, lên xe. Em còn phải vội về nữa.

Đối với Lộ Phi, một Tân Thần chín chắn nói cười tự nhiên như vậy rất xa lạ. Tối qua tuy cô từ chối quyết liệt nhưng cuối cùng vẫn để lộ cảm xúc, nhưng chỉ qua một đêm, nét xao động ấy dường như đã biến mất. Cô thản nhiên đối diện với anh, lịch sự giữ khoảng cách, lại có vẻ đùa cợt, không lạnh nhạt nhưng lại chẳng có ý thân mật hơn.

Lộ Phi lặng thinh, mở cửa xe cho cô, “Đến thẳng nơi em làm việc à?”.

“Em phải đến bệnh viện trước. Đêm qua bác gái em không khỏe lắm nên vào viện kiểm tra, em đến thăm”.

Lộ Phi lái xe đến trước cổng bệnh viện trung tâm thành phố, “Anh cũng đi thăm dì Lý”.

Tân Thần không muốn đi cùng anh nhưng lại chẳng có lý do từ chối, nên đành gặt đầu, “Vậy anh đợi em một chút, em đi lấy món canh đặt trước”.

Cô sải bước đến quán canh bên kia đường. Quán đó rất nổi tiếng trong thành phố. Buổi sáng trước khi đi cô đã gọi điện trước, đặt một phần canh gà.

Tối qua lúc Tân Thần đã ngủ thì điện thoại nhà bỗng réo vang. Cô bò dậy nghe máy, ông Tân Khai Minh gọi đến, “Tiểu Thần, bảo Tiểu Địch mau đến bệnh viện trung tâm thành phố ngay. Bác gái không khỏe lắm, bác vừa đưa vào đấy”.

Tân Thần vội vàng vâng dạ nhưng phát hiện ra Tân Địch đã đi hẹn hò, di động vứt trên bàn uống nước không cầm theo. Cô đành gọi vào di dộng của Đới Duy Phàm. Một lúc sau anh mới nghe máy rồi đưa ngay điện thoại cho Tân Dịch đang ngồi anh. Tân Địch sững sờ, cuống quýt giục Đới Duy Phàm lái xe đến bệnh viện, vừa gọi di động cho bố. Ông Tân Khaii Minh nói: “Mẹ con tự dưng thấy tức ngực, không thở được. Bác sĩ đang xét nghiệm, chắc không có vấn đề gì lớn đâu”.

Lúc đến bệnh viện thì gặp ngay Tân Thần vừa xuống taxi đang đợi ở cổng. Ba người vội chạy đến phòng cấp cứu khoa nội thấy bà Lý Hinh đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, còn ông Tân Khai Minh đang ngồi trên ghế cạnh đó.

“Bố, mẹ thế nào rồi?”.

“Uống thuốc rồi, đang làm điện tâm đồ”. Ông Tân Khai Minh khẽ nói, “Bác sĩ bảo hôm nay ở lại để theo dõi, ngày mai xét nghiệm toàn diện, có thể phải nhờ hội chuẩn khoa nội thần kinh nữa.

Tân Dịch thở phào. Bà Lý Hinh mắc bệnh tim,thấp khớp mãn tính không đến nỗi nghiêm trọng lắm, mấy năm nay chú ý nghỉ dưỡng và luyện tập nên tình trạng sức khoẻ rất tốt nhưng luôn có nguy cơ rình rập.

Bà Lý Hinh mở mắt ra, mệt mỏi nói, “Không sao. Muộn quá rồi. Tiểu Địch ở lại với tôi là được, mọi người về đi.” Bà nhìn kĩ quần áo Tân Địch rồi nói, “Tiểu Địch, vội thế nào cũng không được mặc áo ngủ ngắn thế này chạy lung tung chứ, chẳng ra gì cả. Hay để bố con ở lại đi. Tiểu Đới mau đưa nó về nhà”.

Tân Địch thầm than, vội vàng khép áo lại, “Được được, sáng sớm mai con đến, đảm bảo quần áo chỉnh tề. Bố, có chuyện gì thì gọi điện cho con ngay nhé”.

Sáu giờ sáng Tân Địch đã đến bệnh viện. Tân Thần hẹn trưa nay sẽ mang canh gà đến, bảo cô không cần đặt cơm hộp bệnh viện. Cô xách túi đựng canh gà vào, Lộ Phi cũng mua hoa và hoa quả ở gần đó. Hai người lên lầu đến phòng bệnh của bà Lý Hinh, đang định đẩy cửa vào thì nghe bà Lý Hinh bên trong hơi cao giọng: “Cái con bé này sao ngốc thế hả? Lời mẹ nói không nghe à? Tóm lại Tiểu Thần bây giờ ở chỗ con, con phải lưu ý đừng để nó tiếp xúc nhiều với Đới Duy Phàm”.

Tân Thần dừng chân, vẻ mặt như nghĩ ngợi lung lắm. Lộ Phi cau mày đang định lên tiếng thì bên trong, Tân Địch đã mở miệng, “Mẹ, mẹ càng nói càng hoang đường quá Thần Tứ sao lại đi làm chuyện đó được?”.

“Con với bố con như nhau cả. Tâm địa Tiểu Thần con không đâu. Chuyện trước kia không nhắc nữa, bây giờ đừng nói là Lộ Phi bị nó bám ấy đến nỗi phải huỷ hôn với vợ chưa cưới, dì Tạ rất giận vì chuyện này, mà ngay cả trong nhà Phùng Dĩ An hôm qua cũng sóng gió to lắm”.

“Phùng Dĩ An chia tay Thần Tử lâu rồi, chuyện nhà anh ta làm sao chút lên đầu nó được?”.

Lộ Phi đặt các thứ xuống bên tường, đưa tay kéo Tân Thần, “Chúng ta ra kia ngồi trước đi đã”.

Tân Thần bất động, nhìn anh mỉm cười giễu cợt. Tiếng bà Lý Hinh tiếp tục văng vẳng.

“Con nghĩ vì sao chúng nó chia tay? Mẹ của Tiểu Phùng từ đầu đã thấy gia đình Tiểu Thần không bình thường, những đứa trẻ thiếu thốn cha hoặc mẹ ít nhiều đều có vấn đề về tâm lý, nên luôn phản đối chuyện chúng yêu nhau. Cũng chính vì Tiểu Phùng kiên trì nên họ mới miễn cưỡng đồng ý. Nhưng trước đó không lâu, không biết họ lại nghe ngóng thế nào mà biết nó chưa tốt nghiệp cấp ba đã chụp quảng cáo phá thai cho bệnh viện, lên đại học lại có cả đống bạn trai, vừa nghe Tiểu Phùng nói muốn kết hôn với Tiểu Thần đã nổi giận, bắt chúng chia tay. Hai người họ chỉ có một thằng con trai duy nhất, làm sao chịu buông tha được?”.

Giọng Tân Địch vẻ như không tin nổi, “Lý do này nhảm nhí quá! Phùng Dĩ An có còn là đàn ông không? Sao lại chịu cho gia đình sắp xếp chứ”.

“Lúc đầu bố con định giới thiệu Tiểu Thần cho Tiểu Phùng, mẹ đã thấy không ổn, bảo với bố con, làm không khéo thì đừng nói là không thể thành thông gia, ngược lại còn khiến đồng nghiệp không nhìn mặt nhau. Mẹ nói không sai chứ? Vốn dĩ chia tay rồi thì thôi, cũng chẳng biết Tiểu Thần có ý gì với Tiểu Phùng mà tự dưng cậu ta vẻ ngửa bài với bố mẹ, đòi làm hòa với Tiểu Thần. Gia đình nhốn nháo cả lên. Mẹ Tiểu Phùng gọi điện tố khổ với mẹ. Mẹ nói gì được? Về nói bố con thì bố lại trách mẹ, mẹ mới tức đến nỗi đau cả ngực ấy chứ”.

Tân Thần nhếch môi cười, đưa canh gà cho Lộ Phi rồi khẽ nói: “Nghe lén người khác nói chuyện thật không tốt, lần nào cũng nghe thấy những điều khiến mình khó chịu. Cám ơn, giúp em mang vào nhé, đừng nói là em đến”. Cô không đợi Lộ Phi nói gì đã quay người bỏ đi thật nhanh.

Thang máy bệnh viện vẫn chật chội và chậm chạp, mỗi tầng đều có người ra vào, người nào cũng có vẻ đau khổ, tâm sự trùng trùng. Tân Thần đứng trong góc, nghiêng đầu nhìn gương mặt với hàng lông mày cau lại phản chiếu trong tấm gương bên cạnh, cuối cùng nhìn chằm chằm, vẫn thấp thoáng nụ cười, nhưng cũng là một gương mặt không có niềm vui nào cả. Cô biết bác gái tuy không thể nói là yêu mến mình, nhưng dù sao cũng bao năm rồi không nợ nần nhau, lúc nào cũng giữ sự quan tâm và thân thiết bên ngoài, nhưng không ngờ bà lại ngầm xem mình là hồ ly tinh hơi nữa còn là hồ ly tinh có nòi rành rành.

Di động reo vang, cô lấy ra xem, là Phùng Dĩ An. Cô đợi thang máy xuống đến tầng một, rồi vừa theo dòng người ra ngoài, vừa nghe máy, “Chào anh”.

“Tiểu Thần, bây giờ có rảnh không?”

“Có chuyện gì không, Dĩ An?”.

“Em đang ở đâu? Anh đến đón”.

“Em đang thăm bệnh, sắp đi làm ngay bây giờ, có thể nói qua điện thoại không?”.

“Một người làm việc tự do mà lại lấy lí do công việc ra để chặn họng anh à”. Giọng Phùng Dĩ An lại xuất hiện vẻ mỉa mai, “Xin lỗi, nói qua điện thoại không rõ được, xin hãy nể mặt bớt chút thời gian gặp anh. Không làm phiền em lâu đâu”.

Nhớ đến nội dung cuộc trò chuyện nghe ngoài phòng bệnh, cô bực mình nói, “Dĩ An, chúng ta chia tay rồi. Sống cùng một thành phố, thỉnh thoảng gặp nhau chào hỏi thì thôi, anh nghĩ tôi có hứng gặp anh để lĩnh giáo kiểu nói chuyện xúc xiển của anh không?”. Phùng Dĩ An hẳn nhiên không ngờ cô lại thẳng thắn như thế nên nhất thời không nói được gì. Tân Thần lịch sự bảo “Thế đi nhé. Tôi cúp máy đây. Tạm biệt”.

Không đợi cô nhét di động vào túi đã lại có cuộc gọi, vẫn là Phùng Dĩ An. Cô thở dài, nghe máy, “A lô, còn có chuyện gì nữa à?”.

“Xin lỗi, anh nhận lỗi. Tiểu Thần, lúc nãy anh sai rồi”. Giọng Phùng Dĩ An khổ sở.

“Thôi, giọng điệu của em cũng không hay gì cho lắm”. Cô ngần ngại rồi vẫn nói, “Dĩ An, đừng tranh cãi với gia đình vì em nữa”.

“Em chưa bao giờ quan tâm đến tôi, đúng không?”. Phùng Dĩ An lại bắt đầu nổi giận.

Không đợi Tân Thần nói gì, lần này Phùng Dĩ An đã cúp máy

Tân Thần cất máy, vừa định ra ngoài thì thấy mấy bác sĩ mặc áo blouse trắng đi đến. Người đàn ông được vây quanh cao gầy, khoảng ngoài năm mươi tuổi, đeo kính không gọng, tóc mai đã chớm bạc. Cô nhận ra ngay, đó chính là Tạ Tư Tế, chú của Lộ Phi. Mười một năm trước ông đã từng chuẩn đoán cô bị chứng tê liệt khi ngủ.

Cô không định chào hỏi. Nhìn bác sĩ Tạ, đi qua với một vẻ rất phong độ đĩnh đạc, cô bất giác nhớ đến năm xưa khi Lộ Phi đưa cô đến khám bệnh, đang ở cửa, cô không chịu vào trong, quay đầu định bỏ đi thì bị Lộ Phi giữ chặt lấy tay. Anh dịu dàng nhìn cô, nhẫn nại dỗ dành, ánh mặt trời mùa hạ xuyên qua vòm cây chiếu trên người anh, giữa những đốm nắng, nụ cười của anh ấm ấp như mùa xuân. Hồi ức bất ngờ trở lại ấy khiến cô hơi thất thần.

Một bàn tay bỗng nắm lấy tay cô. Cô choàng tỉnh, giật mình quay lại. Lộ Phi!

Lộ Phi nắm tay cô rất chặt nhưng không nhìn cô, cùng lúc kéo cô lại anh gọi Tạ Tư Tế, “Chú!”

Tạ Tư Tế quay lại, “Lộ Phi, sao cháu lại ở đây?”.

“Cháu đến thăm dì Lý, nằm ở giường 1907, phòng bệnh Khoa nội”.

Tạ Tư Tế gật đầu, “Đúng, phu nhân của chủ nhiệm Tân. Sáng nay chú đã hội chẩn cho bà ấy với bác sĩ khoa ngoại, chắc không có trở ngại gì lớn. Cô gái này là…”

“Cô ấy là Tân Thần, cháu gái của chú Tân. Trước kia cháu đưa cô ấy đến nhờ chú khám bệnh rồi. Nhưng lúc đó cô ấy còn nhỏ lắm, chỉ mới mười bốn tuổi, chắc chú không nhớ”.

Tạ Tư Tế cười, “Xin đừng nghi ngờ trí nhớ của bác sĩ đã làm công việc nghiên cứu về khoa nội thần kinh cả đời này chứ. Lộ Phi, đây là cô gái duy nhất mà từ nhỏ đến lớn cháu dẫn đến cho chú gặp, tất nhiên là chú có ấn tượng rồi. Ông nhìn Tân Thần vẻ hoà nhã, “Bây giờ còn gặp vấn đề gì khi ngủ không?”.

Tân Thần thật sự thấy quá hoang đường, nhưng đành cố giữ nụ cười, “Cho dù là còn thì cháu cũng đã quen rồi. Cám ơn bác sĩ Tạ”.

Tạ Tư Tế cười nói, “Ừ, tỷ lệ người lớn xuất hiện những vấn đề về giấc ngủ rất cao, bản thân tự điều chỉnh là rất quan trọng. Lộ Phi, có thời gian thì đưa bạn gái đến nhà chú ăn cơm. Chú đi trước đây”.

Đưa mắt nhìn theo Tạ Tư Tế, Tân Thần nhìn Lộ Phi với nụ cười nửa miệng “Chắc anh không quyết định tán tỉnh em đấy chứ”.

“Đừng giận vì những lời em nghe thấy trên lầu”.

“Em thì không giận gì cả, nhiều nhất cũng chỉ ngạc nhiên thôi. Nếu bây giờ có một người đàn ông kích cho em có ham muốn đi dụ dỗ và phá hoại thì em gần như sẽ rất cảm kích đấy”.

Trong giọng nói cô có nét châm biếm thê lương khiến Lộ Phi im lặng, anh lặng lẽ nhìn cô, một lúc sau mới nói: “Tiểu Thần, đừng trừng phạt mình bằng thành kiến của người khác. Không công bằng với bản thân em”.

Tân Thần nhướn mày, khoé môi xuất hiện nụ cười nhạt, “Cũng may em không quá cố chấp với thứ gọi là công bằng ấy. Lúc nãy anh cũng nghe là hiện nay chắc có hai bà mẹ cảm thấy em có mưu đồ với con trai họ, một bà mẹ nghĩ rằng em có ý định chim chuột bạn trai của con gái mình. Anh nắm tay em thế này, có phải là định chứng minh sự không trong sạch em không?”.

Lộ Phi nhẹ nhàng buông tay ra, “Dì Lý hiểu lầm rồi. Bố mẹ anh quả là không hài lòng vói chuyện anh từ bỏ hôn ước, nhưng tối qua sau khi anh và Nhược Lịch nói chuyện rõ với nhau, đã trò chuyện nghiêm túc với họ, không liên quan đến ai cả, chỉ là vấn đề của riêng anh”.

“Cám ơn anh, thế thì ít nhất tội danh của em cũng bớt được một phần, em phải đi làm việc thật đây”.

“Anh đưa em đi”.

“Không cần. Sau này chúng ta nên giữ khoảng cách, được không? Trước khi em đi, em không muốn gây ra phiền phức gì nữa”.

Cô không quay đầu lại, đi thẳng đến dãy xe taxi đang đậu đợi khách, mở của rồi ngồi vào trong.

Tân Thần đến t

Sau khi Nghiêm Húc Quân chuyển sang studio, tiến độ chụp ảnh của album nhanh lên trông. Cô không cần đến hiện trường chụp ảnh nữa. Đới Duy Phàm sắp xếp bàn làm việc và máy tính cho cô. Cô bắt đầu tiến hành việc xử lý bước đầu những bức ảnh chụp xong. Khó nhất là phần hình ảnh được chụp ở Hoa viên Tứ Nguyệt. Nhà cũ, vật dụng cũ cố nhiên sẽ toát lên sắc thái tình cảm, nhưng xử lý ánh sáng không được chuyên nghiệp như ở studio. Ở vài cảnh chụp ngoài hành bán lộ thiên, tóc nguỡi mẫu bị gió thổi che mặt, những sợi tóc nhỏ ấy lúc sửa thì rất mất công.

Phùng Dĩ An nhắn tin đến, xin cô sắp xếp thời gian gặp nhau. Cô không muốn trả lời nên tắt luôn điện thoại, chuyên tâm bận việc đến tám giờ tối, buổi tối ăn cơm hộp cùng những nhân viên khác. Cuối cùng những nhân viên tăng ca trong công ty sắp về hết, cô mới đứng dậy.

Cứ dán mắt vào màn hình vi tính lâu như thế, mắt cay đầu váng gần như là điều không thể tránh khỏi. Ra ngoài rồi, cô vẫy tay chào tạm biệt những cô gái chàng trai hoạt bát kia. Họ đã đi nhưng cô vẫn đứng đó, nụ cười tắt ngấm, trên con phố ánh đèn đường sáng rực, cô ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt, đưa tay trái lên sờ gáy, bỗng cảm thấy không biết phải đi về đâu.

Một lúc sau, Tân Thần mới uể oải đi về phía con đường hầm, định qua đường để đến trạm xe buýt bên kia dường. Thang cuốn đưa cô xuống phía dưới, bỗng có tiếng violin réo rát. Cô tiến đến, dừng trước mặt người đang kéo đàn ấy.

Dưới đường hầm thông thường hay có đủ loại quầy hàng, thỉnh thoảng có người mãi nghệ, đều là những người mù kéo nhị hồ hay thổi khèn... Hôm nay người kéo đàn violin là một chàng trai trẻ cao gầy nhỏ nhắn, tóc hơi rối, trước mặt đặt một chiếc hộp giấy, bên trong là vài tờ tiền giấy và xu. Ánh đèn bên dưới con đường hầm ảm đạm, người qua lại vội vã, không mấy ai dừng bước trước mặt cậu ta nhưng cậu ta không hề quan tâm, chăm chú kéo đàn, chìm đắm trong tiếng nhạc của mình. Một bản nhạc kết thúc, không ai vỗ tay. Câu ta chuyển vĩ cầm sang tay trái, cúi người lấy chai nước khoáng lên uống một ngụm to.

“Tôi muốn nghe bản Niềm vui trong tình yêu của Chrysler, được không?”. Tân Thần khẽ hỏi.

Cậu ta ngẩn người, nhìn cô lần đầu tiên, dường như có chút vẻ bối rối rồi lập tức nhìn đi nơi khác, gật đầu, nhấc cây vĩ lên rồi bắt đầu kéo

Điệu nhạc quen thuộc vang lên, lan toả bao phủ xung quanh cô. Cô đứng bất động để mặc mình chìm lắm trong ký ức.

Mười năm trước, một chàng trai khác đã xách hộp đàn đến nhà cô, đứng giữa phòng khách, cười hỏi: “Muốn nghe gì?”.

Cô chớp mắt, hoàn toàn không có khái niệm gì về những bài nhạc cho violin, do dự một lúc rồi nói: “Hừm... Lương Chúc”.

Anh cười, để lộ hàm răng trắng, “Nghe thử bài này nhé,Niềm vui trong tình yêu của Chrysler”.

Cô ngồi trên ghế sofa, chăm chú nhìn chàng trai tuấn tú tài hoa đứng trước mặt. Lần trước cô nhìn thấy anh kéo đàn là trong buổi biểu diễn văn nghệ lúc học tiểu học, anh đứng trên sân khấu đón nhận tràng vỗ tay của mọi người, cô ngồi dưới nhìn lên cùng các bạn khác. Mà lúc này, anh rất gần cô, cô có thể thấy rõ anh đang chăm chú nhìn cây đàn trong tay, rèm mi phủ một đường tối, ngón tay thon dài kéo dây đàn, chiếc vĩ bay lượn, điệu nhạc tuyệt đẹp trôi lãng đãng trong ngôi nhà nhỏ bé của cô. Cô không có khiếu âm nhạc, thường ngày chỉ nghe những ca khúc thịnh hành, nhưng lúc ấy, cô có thể cảm nhận rõ rệt niềm vui và những cảm xúc trong tình yêu, không tài nào ngăn mình trôi theo nó.

Kết thúc, anh hỏi cô: “Hay không?”.

Câu trả lời của cô lại là: “Sau này không cho anh kéo đàn một mình cho cô gái nào khác nghe nữa”.

Anh lắc đầu cười lớn trước sự ngỗ ngược trẻ con ấy, “Tiểu thư à, bài anh đàn là Niềm vui trong tình yêu, không phảiCarmen”.

Lộ Phi đi rồi, Tân Thần không còn đi tìm bản nhạc đó để nghe lại. Bây giờ đứng trước mặt một chàng trai kéo đàn xa lạ, cô không biết tại sao lại đề nghị như vậy nữa.

Tiết tấu vui vẻ dần dần biến thành ấm áp thân thiết, từ vướng víu đến trong trẻo, từ ngập ngừng đến rõ ràng nhanh chóng, niềm vui, sự lãng mạn ấy đầy ắp trong giai điệu, khiến cô chỉ cảm thấy như đang đứng giữa bầu trời xuân hoa ngập tràn.

Khi bàn tay của cậu ta buông xuống, ánh mắt hai người lại giao nhau. Lần này, cậu ta không còn e thẹn chạy trốn. Cô khẽ vỗ tay, sau đó lấy một tờ tiền trong túi ra, cúi người đặt vào hộp, “Cám ơn cậu, tạm biệt”.

Cô đi về phía lối ra. Sau lưng cô, tiếng đàn lại vang lên dìu dặt.

Tân Thần lần mò trong túi xách, đèn pin và chìa khóa đều có. Cô lên lầu, vào nhà mình. Bật đèn, bên trong trống rỗng đến mức xa lạ. Cô mở cửa sổ, bước ra ban công. Những dây khiên ngưu leo trên tấm lưới chống trộm nên không thể chuyển đi, mấy hôm không ai chăm sóc, lá đã rũ rượi vàng úa. Cho dù là gần thu, mùa hoa khiên ngưu đã gần kết thúc, nó không còn sống được bao lâu nhưng cô vẫn tưới nước vào chậu. Tay khẽ chạm, những hạt giống đen kết ngoài đài hoa rơi rụng tan tác. Mọi năm cô thường gom chúng lại, một phần để trồng cho năm sau, một phần đem tặng, bây giờ đành để mặc chúng tự sinh tự diệt.

Cô vào phòng khách, ngồi bệt xuống đất, lần đầu nhận ra, có một ngôi nhà vẫn rất quan trọng, chí ít khi không muốn gặp ai thì còn có nơi để về.

Lúc đầu khi tu sửa, vì quyết định theo phong cách đơn giản, không hoa hoè gì nhiều, thế là tự cô giám sát nhân công, hôm tu sửa xong cũng không nhờ công ty vệ sinh mà đích thân làm công việc đó. Đến lúc cạn kiệt sức lực, cầm một miếng giẻ lau, cũng ngồi dựa tường thế này, nhìn ngôi nhà cũng trống rỗng thế này, nghĩ vẫn phải mua ít vật dụng về. Cho dù trong lòng còn quá nhiều thứ không chắc chắn, nhưng vẫn quyết định sẽ tiếp tục sống ở đây.

Xử lý hết mọi thứ xung quanh một cách thờ ơ hở hững thì không khó thế nhưng xử lý hồi ức và quá khứ thì chẳng bao giờ dễ dàng. Cô gục đầu xuống gối, chỉ ao ước được ngã xuống ngủ một giấc thôi.

Không biết bao lâu sau, chuông cửa bỗng vang lên. Tân Thần chẳng buồn quan tâm, nhưng người bên ngoài chắc đã quyết định thi gan với cô, cứ bấm mãi không ngừng. Tiếng chuông dội vào căn nhà trống nghe rất chói tai, cô đành đứng lên ra cửa. Nhìn qua lỗ khóa, chỉ thấy người đang đặt tay lên chuông cửa là Phùng Dĩ An. Anh ta mặc áo sơ mi sọc xanh trắng, môi mím chặt, toát ra vẻ nghiêm nghị xa lạ.

Khi lại đứng trong cơn bão cát, Tân Thần nhận ra, trong cuộc sống của Lộ Phi đã xuất hiện một gương mặt khác, vòng tay từng ôm cô thật chặt cũng có thể đã thuộc về người khác rồi.

“Cuối cùng cũng chịu mở cửa rồi à?” Phùng Dĩ An đứng trước cửa, ánh đèn trong phòng chiếu lên người. Anh ra sa sầm mặt, giọng điệu không thân thiện lắm. Chuông cửa bị anh ta nhấn một lúc lâu nên vẫn còn reo theo quán tính, mãi một lúc sau mới ngừng.

Tân Thần nghĩ, không có nơi nào để cô được yên tĩnh một mình. Tay cô giữ cửa, nói một cách phiền muộn: “Anh muốn gì, Phùng Dĩ An?”.

“Tại sao tắt máy, sợ tôi quấy rối em à?”. Anh ta sấn sổ hỏi.

Cô phớt lờ câu hỏi đó, “Em đang định đi, chúng ta xuống dưới thôi”.

Cô mở cửa định ra ngoài thì Phùng Dĩ An đã nhanh chân bước vào trước “Ở đây cũng tốt, rất yên tĩnh. Chúng ta có thể trò chuyện với nhau”.

Tân Thần có vẻ xuôi tay bắt lực. Cô và Phùng Dĩ An đã quen nhau gần hai năm, chính thức yêu nhau cũng hơn năm rồi, anh ta vốn cũng khá nho nhã biết điều, về sau tuy biểu hiện hơi khác thường nhưng cô cũng chỉ cho là tính khí công tử của anh ta phát tác, bây giờ khó tránh khỏi cảm thấy xa lạ và bất lực trước người đàn ông chưa làm gì đã nổi giận ấy. Một áp lực vô hình mà anh ta mang đến khiến cô cảm thấy căn nhà mấy hôm nay không được thông gió bỗng bức bối hẳn, nên cô mở luôn cửa chống trộm, để gió ngoài ban công thổi vào, sau đó nhìn anh ta, lẳng lặng chờ đợi.

Phùng Dĩ An tiến vào giữa nhà, nhìn ngó quanh quất. Trước kia không chỉ một lần anh ta đưa Tân Thần về nhà nên đã quen thuộc với bài trí ở đây. Cho dù biết nơi này sắp bị phá bỏ, nhưng khung cảnh tiêu điều và trống vắng như bị lũ xoá sạch này vẫn khiến anh ta hơi kinh ngạc.

“Bây giờ em ở đâu?”

“Tạm thời ở nhà ch họ”.

“Cứ ở nhà người khác mãi cũng không tốt lắm

Tân Thần cười lặng lẽ. Tất nhiên, hôm nay cô càng hiểu rõ không có không gian của mình có nghĩa là thế nào hơn bất cứ lúc nào khác, “Tìm em có việc gì không?”.

Phùng Dĩ An có vẻ bối rối, một lúc sau mới nói, “Nhất định phải có việc thì mới có thể tìm em a?”.

“Hình như anh đã quên, Dĩ An, chúng ta chia tay rồi”.

“Trai chưa vợ gái chưa chồng, chia tay một lần không được coi là trở ngại khi gặp lại nhau chứ?”. Phùng Dĩ An nói bằng giọng lạ lùng, “Tìm lý do từ chối khác đi”.

Tân Thần cười, “Còn cần lý do à? Ít gặp thì ít phiền phức”.

Phùng Dĩ An có vẻ bực bội. “Mấy hôm trước anh mới biết là mẹ anh từng đến tìm em. Tại sao không nói anh biết?”

Tân Thân nghiêng đầu nghĩ ngợi, “Cũng đúng là một vấn đề thật. Được thôi, chỉ là đạo lý thường tình, em đoán những lời mẹ anh nói với em, chắc đã nói vô số lần với anh rồi. Em có cần nói lại lần nữa với anh, xem như lời tự thú không? Ngại quá, em thì chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với ai về xuất thân của em và những chuyện đã xảy ra cả”.

“Thế nên anh vừa nói chia tay, em đã gật đầu nhận lời?”.

Tân Thần lặng im. Quãng thời gian đó Phùng Dĩ An tỏ ra hơi thô lỗ, thường xuyên cãi vã rồi chiến tranh lạnh với cô chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt, hơn nữa không chỉ một lần rũ áo bỏ đi. Cô khó mà không thấy hoang mang và chán nản,chỉ vì nghĩ rằng nếu đòi chia tay sẽ khiến bác không vui, thế là đành nhẫn nhịn. Đến khi bà Phùng đến tìm cô, cô mới biết nhà người ta đã cãi nhau rất căng thẳng vì cô rồi.

Cô khách sáo gọi bà ta là dì Phùng, nhưng bà ta lại gọi cô là “cô Tân”, nói rất thẳng thắn, “Tôi và cha của Dĩ An vừa biết được một số chuyện, cảm thấy cô và Dĩ An không hợp nhau lắm”.

Tân Thần lạnh lùng, chờ nghe bà tuôn ra một tràng: Chụp ảnh quảng cáo chẳng ra gì, yêu sớm, bồ bịch nhiều, không có mẹ, cha từng bị cuốn vào vòng lao lý… Cô bỗng lạnh mặt, nhướng mày cười nói, “Dì ạ, dì phí sức tìm bao nhiêui thăm thế, chi bằng đến hỏi thẳng cháu. Chắc chắn sẽ kể tường tận hơn họ nhiều”.

“Thế à?”. Bà Phùng cười ngập ngừng, “Lúc bác cô giới thiệu lại chẳng nói rõ với nhà tôi, chỉ nói cô là con một gia đình đơn thân, điểm này đã khiến tôi không hài lòng lắm. Cô nghĩ nếu đã sớm biết mọi chuyện thì nhà chúng tôi sẽ để Phùng Dĩ An gặp cô ư?”.

Tân Thần nghiêm túc nói, “Bác cháu chưa bao giờ có sở thích quan tâm tới những chuyện vặt đó, bác cũng không cần che giấu gì cho cháu cả. Những chuyện dì nói, cơ bản đều là chuyện riêng của cháu, không liên quan tí nào đến bác cháu cả. Cháu chưa bao giờ giấu giếm ai, nhưng cũng không có nghĩa vụ khai thật với ai cả. Dì không thể chấp nhận thì đó là chuyện của dì”.

Bà Phùng hiển nhiên không ngờ thái độ của cô cứng cỏi đến thế, “Cô tưởng cô đã khống chế được Dĩ An thì không cần biết quan tâm người lớn phản đối thế nào à? Vậy thì cô nghĩ sai rồi. Tôi nói rõ với cô, chúng tôi chắc chắn sẽ không đồng ý cho con trai tôi kết hôn với cô”.

Tân Thần cười lớn, “Dì ạ, nếu cháu đoán không lầm thì những điều này dì đã nói với Dĩ An rồi. Nếu anh ấy là con trai ngoan của dì cũng không cần phiền dì đến đây tìm cháu làm gì”.

Bà Phùng nghẹn lời, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Cô đừng đắc ý. Sớm muộn gì nó cũng biết, hôn nhân không đơn giản như nó tưởng tượng. Rốt cuộc cô vẫn là cháu gái của chủ nhiệm Tân, chắc không hy vọng tôi sẽ đến nói chuyện với ông ấy về của hai đứa chứ”.

Nếu bà Phùng bảo sẽ đi tìm Tân Khai Vũ bố cô thì cô sẽ không quan tâm, mà còn vui vẻ cho bà già tự phụ quá đáng kia đâm đầu vào đá, nhưng nhắc đến bác trai, tất nhiên cô không thể để ông gặp chuyện khó xử, “Con trai dì cũng là người lớn như cháu rồi, tìm phụ huynh như thế chẳng phải là buồn cười hay sao? Hơn nữa chỉ là một gia đình cán bộ cấp phó khu vực, không đáng để cháu phí công trèo cao. Cháu cũng sẽ nói rõ chuyện này với Dĩ An”.

Sau khi chia tay không mấy vui vẻ, Tân Thần thực sự rất giận dữ. Hôm sau Phùng Dĩ An đến tìm cô, cô cố gắng kiềm chế lửa giận của mình, định xem anh ta nói thế nào, ngờ đâu anh ta im lặng mãi rồi lại mở miệng nói: “Tân Thần chúng ta chia tay đi”.

Tân Thần có cảm giác bị cướp mất lời thoại, gần như muốn ngửa đầu cười lớn, nhưng Phùng Dĩ An đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nóng bỏng. Cô bỗng nhiên bình tĩnhcòn hứng thú nổi giận nữa, cũng nhìn trả lại anh ta rồi gật đầu, “Được”. Sau đó đứng dậy bỏ đi.

“Em không muốn hỏi anh tại sao lại chia tay em sao?”.

Tân Thần thành thật: “Vừa hay em lại không hề tò mò về nguyên nhân”.

Phùng Dĩ An nhìn cô, ánh mắt đầy vẻ giận dữ, trán hằn gân xanh, “Từ đầu đến cuối, em luôn tỏ vẻ hờ hững, yêu? Có thể; kết hôn? Suy nghĩ một chút cũng có thể được; xin lỗi? Không sao, thôi đi; chia tay? Được thôi...”.

“Nếu không thì em phải làm gì? Xin lỗi, em không có nhiều tâm trạng kịch hóa để bày tỏ, đặc biệt lúc chia tay, em thực sự không có thói quen quyến luyến không rời, cho người khác cảm giác thỏa mãn tâm lý”.

“Rốt cuộc có bao giờ em quan tâm đến tôi không, Tân Thần? Tôi kiếm cớ cãi nhau với em, em liền tỏ vẻ mặc kệ; tôi vừa nói chia tay, em đã bảo được, chưa bao giờ hỏi nguyên nhân. Em không thấy em đã kiêu ngạo đến mức khiến người ta nguội lạnh hay sao?’’.

“Em thấy thời gian chúng ta ở bên nhau không ngắn lắm, chắc anh cũng biết tính cách em thế nào. Người muốn được ở cạnh em, em sẽ trân trọng yêu quý, còn nếu không ở lại được thì, em thấy chi bằng giải thoát cho nhau”.

“Trân trọng?” Phùng Dĩ An dằn mạnh từ đó lần nữa, “Chí ít tôi chưa bao giờ cảm nhận được em trân trọng điều gì. Nói trắng ra em thấy tôi không đáng để em níu kéo, đúng không?”.

Tân Thần nói với vẻ bực bội và mệt mỏi: “Dĩ An, anh cố tình đến cãi nhau với em đấy à? Lúc chúng ta ở bên nhau em đã không có nhã hứng đó rồi, chứ đừng nói là bây giờ”.

Phùng Dĩ An cười lạnh, “Tốt lắm, em thắng rồi, tôi thua. Giờ tôi về xin làm hòa với em, có vui không? Đừng nhịn, cứ cười tôi thoải mái đi!”.

Tân Thần ngạc nhiên. Cô hoàn toàn không có ý đồ so đo với Phùng Dĩ An. Chia tay ngoài khiến cô bực mình mấy hôm ra, cô cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa, “Thế này là sao? Chơi trò tan tan hợp hợp à? Xin lỗi, anh nói chia tay là chia tay, làm hoà là làm hoà. Nếu em cảm thấy vui với kiểu yêu nhau này thì đúng là bị mẹ anhng rồi, có vấn đề tâm lý không nhẹ đâu”.

Phùng Dĩ An lặng lẽ, “Anh thay mẹ anh xin lỗi em. Bà không có quyền nói những lời đó với em”.

“Em nhận lời xin lỗi. Đừng nhắc chuyện này nữa. Đi thôi, hôm nay em mệt lắm”.

Phùng Dĩ An đứng trước mặt cô, bất động, lạnh nhạt, “Anh không nên mong ước em tò mò với hành động và tâm lý của anh, hơn nữa anh cũng có thể đoán rằng em không hề có tình cảm với anh. Sự phán đoán lúc đầu của anh không sai, em chỉ cần một người đàn ông lãng mạn và tình cảm để ở cạnh em thôi”.

“Lại nữa rồi. Anh đang chỉ trích em ích kỷ à? Được thôi, em thực sự rất ích kỷ, có điều em chưa bao giờ giả vờ không ích kỷ để lừa dối tình cảm của ai cả. Đồng thời cũng xin anh tự ngẫm lại mình được không? Lúc anh nghe những lời mẹ nói, điều đầu tiên anh nghĩ là gì? Tất nhiên anh sẽ để bụng rồi, lại không muốn chất vấn thẳng em. Anh do dự bất định, thế là chưa gì đã cãi nhau với em vì những chuyện nhỏ nhặt. Khoan nhắc đến ý kiến của nhà anh trước, nếu yêu nhau mà khiến cảhai đều không vui thì không cần thiết phải tiếp tục nữa”.

Phùng Dĩ An lạnh lùng nhìn cô, nói rõ. “Em nghĩ anh thực sự rất tầm thường. Anh thừa nhận, bố mẹ anh rất quan tâm đến những chuyện đó, nhưng anh có khả năng phán đoán cơ bản. Xuất thân của em, em không thể chọn lựa, hành vi của cha mẹ em không liên quan đến em, lúc chụp quảng cáo em vẫn còn nhỏ. Còn về chuyện có nhiều bạn trai, anh không phải kẻ ngốc, anh sẽ nghĩ rằng cô gái lúc ở bên anh vẫn còn lần đầu tiên lại là một cô nàng bừa bãi tuỳ tiện hay sao?”.

Tân Thần lần đầu nghẹn lời, cô trân trối nhìn Phùng Dĩ An.

Phùng Dĩ An đưa tay ôm lấy cô. Cô vũng vẫy theo bản năng, thế nhưng anh vẫn giữ chặt lấy, áp sát mặt cô, “Điều anh quan tâm nhất là, rốt cuộc em có yêu anh không, có đáng để anh mạo hiểm phản đối cha mẹ để chờ đợi em hay không?”.

Tân Thần ngừng vùng vẫy. Ngôi nhà trống trải bỗng xuất hiện sự im lặng ngạt thở, gần như có thể nghe tháy nhịp tim đập của cả hai. Mãi một lúc sau, Tân Thần nặn ra một nụ cười đau khổ, “Dĩ An, em nghĩ anh là người tâm tư tinh tế như thế, nếu không quan tâm đến những chuyện mà bố mẹ anh không hài lòng, thế thì khi chia tay em, đối với vấn đề có đáng hay không, thực ra đã có đáp án”.

Phùng Dĩ An chậm rãi buông tay, “Đúng thế, anh tưởng mình đã suy nghĩ kỹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy em, anh lại phát hiện ra, anh đã đánh giá cao lý trí của mình mà coi thường trí nhớ của mình. Anh hận em có thể tỏ ra thản nhiên như thế, quên lãng được thế. Ý nghĩa của lần đầu tiên của em đối em mà nói, chắc còn lâu mới quan trọng bằng đối với anh, đúng không?”.

Lần đầu của Tân Thần, đúng là với Phùng Dĩ An, cho dù Phùng Dĩ An không phải là người đàn ông đầu tiên ôm cô và xuất hiện phản ứng sinh lý.

Thành phố này mãi mãi náo nhiệt ồn ào, trong trường đại học đâu đâu cũng là những gương mặt mới, những cậu nam sinh nhìn thấy Tân Thần hết thảy mắt đều phát sáng. Cô lại chìm vào nỗi cô độc đến bất ngờ, trong lòng đầy ắp cay đắng, thường xuyên mệt mỏi ngồi một mình, không lên nổi tinh thần với bất kỳ chuyện gì, đồng thời vẫn bị bóng đè hành hạ.

Cô tự biết như thế không ổn, cũng thử điều chỉnh, tham gia vào mấy đội nhóm. Nhưng diễn kịch, hát xướng, khiêu vũ… đều khiến cô chán ghét, chỉ có du lịch, mọi người đều lặng lẽ tiến về phía trước, cơ thể mệt mỏi rồi có thể ngủ ngon lành, là cô kiên trì ở lại.

Cô không cự tuyệt người khác theo đuổi mình, thế nhưng lần nào nhau cũng không được lâu. Những cậu nam sinh hừng hực kia khi đòi hỏi bước tiếp theo, cô gần như đã co người lại theo bản năng, lần nào cũng rút tay về như bị điện giật, lần nào cũng né tránh gương mặt người khác áp sát lại gần.

Tân Khai Vũ không hề dạy dỗ cô về trinh tiết, nhưng sau khi cô bắt dậy thì đã để cô đọc những loại sách về sinh lý vệ sinh, để biết cách bảo vệ bản thân.

Tiếc là những loại sách ấy không thể dạy cho một cô gái đang tuổi thanh xuân biết cách xử lý tình cảm, để thống nhất sự dậy thì về thân xác lẫn tâm hồn. Thời thiếu nữ người cô yêu mến lại là anh chàng Lộ Phi luôn dè dặt kiềm chế bản thân. Cô đã quen sự che chở và nhẫn nại của anh, những rung động về nụ hôn thật mơ hồ và đẹp đẽ, không chút dục vọng. Cô chỉ biết được những điều đó có nghĩa là gì sau khi anh đã ra đi.

Đối với nhiệt tình của người khác, không tài nào có được cảm xúc cũ. Cô không sợ phải mất đi tấm màng mỏng manh ấy, cũng đã có đủ kiến thức, biết phải tránh sự cố thế nào, nhưng cô không tài nào thuyết phục mình thân mật với người khác đến mức độ đó.

Ý thức được điều đó, cô đã tuyệt vọng nghĩ: Lẽ nào sau này cũng không còn khả năng thân mật với người khác nữa? Lẽ nào vòng tay ấy đã in đậm dấu vết lên cô rồi?

Có chút tuyệt vọng đó khiến tính khí cô bắt đầu khó chịu, hơi không vừa ý là không giải thích gì, cắt đứt quan hệ với người đó ngay, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của người khác. Dần dần, cô gái xinh đẹp Tân Thần ngạo mạn lạnh lùng khoa thiết kế đồ họa đã bắt đầu có “tai tiếng”, những chàng trai không theo đuổi được cô thì “kính nhi viễn chi”, những nữ sinh không ưa cô thì lạnh lùng liếc xéo, cô cũng chẳng quan tâm.

Luôn có những kẻ theo đuổi giúp cô bớt nỗi cô đơn. Thế nhưng, cô đơn lại có vài phần vô lại, sau khi bị cưỡng ép đuổi đi, lần nào cũng ào ạt ào đến những lúc cô không phòng bị nhất.

Quan trọng nhất là, Lộ Phi chưa bao giờ bước ra hẳn cuộc sống của cô.

Tân Thần từ chối không đọc email Lộ Phi gửi, nhưng Tân Địch vẫn giữ liên lạc với anh, cứ chia sẻ những tin tức ngắn gọn về anh. Cái tên ấy cứ thế rót vào tai Tân Thần, tuy vô thức nhưng liên tục, lần nào cũng làm trái tim cô dậy sóng, nhưng cô không thể nói “Đừng nhắc đến anh ấy trước mặt em”.

Anh từng hứa hẹn có được tấm bằng sẽ quay về. Ý nghĩ đó vừa xuất hiện, cô đã không còn cách nào thuyết phục mình không nghĩ đến nó nữa.

Tự đáy lòng cô vẫn thấp thoáng một sự hi vọng nhỏ nhoi, không dám đụng vào, nhưng lúc nào cũng nhận thấy nó, thế là cô càng thờ ơ với sự nhiệt tình của kẻ khác hơn.

Đến năm thứ ba, mỗi ngày một gần với lúc Lộ Phi tốt nghiệp. Hôm ấy cuối cùng Tân Thần cũng không nén nổi xúc động, mở máy tính của Tân Địch lên. Tân Địch trước nay lười biếng, hộp thư trong máy tính ở nhà được cài đặt đăng nhập tự động mỗi khi mở máy. Tân Thần ngần ngại mãi mới mở email gần nhất của Lộ Phi gửi đến. Nội dung rất đơn giản, nhắc đến việc học rất suôn sẻ; trường đang tiến hành cải cáchgiáo trình thương mại, nhấn mạnh sẽ kết hợp với thực tiễn, có thể thực tập nhiều hơn để mở rộng tầm nhìn, cá nhân anh rất có hứng thú với tín dụng đầu tư, càng lúc càng thấy cần phải tìm một công việc liên quan đến nó sau khi tốt nghiệp, mới có thể tiêu hoá tri thức lý luận tốt hơn; cuối email còn nói “Bố anh cũng nghĩ là anh cần tìm một công việc ở Mỹ, ổn định đã, tích luỹ kinh nghiệm về mặt đầu tư tiền tệ, anh đang suy nghĩ”.

Cô đóng hộp mail lại, hiểu niềm hy vọng mong manh kia hoang đường đến nhường nào. Khi khoảng cách trở thành tích luỹ của thời gian và không gian, chỉ có thể càng lúc càng rộng mênh mông. Mày cũng đã qua lại với những người con trai khác, cho dù thờ ơ đến mấy, thì làm sao có thể yêu cầu anh ấy nhớ lời hứa đã từng bị mày cự tuyệt?

Hôm sau, Tân Thần tham gia thám hiểm núi với đôi mắt thâm quầng, cắm đầu đi mải miết hơn tám giờ đồng hồ, cuối cùng chỉ còn một mình cô là nữ và ba nam sinh khác vẫn còn kiên trì. Đến nơi rồi, cô mới dừng lại nghỉ ngơi, cơ thể mệt mỏi rã rời, mỗi một thớ thịt đều đau nhức vô cùng, cô ngã vật ra đất. Một nam sinh đi cùng vừa thở dốc vừa tỏ ra lạ lùng, “Không ngờ cậu lại có tiềm năng như thế, suýt nữa tôi đã không theo kịp cậu”.

Cô lần lượt tham gia đội thám hiểm của trường và liên minh dã ngoại các trường đại học, cuối cùng lại tham gia diễn dã ngoại BBS lớn nhất thành phố, thường xuyên hẹn đi leo núi với các bạn học hoặc các bạn trên mạng, nhưng đi với tốc độ nhanh và lâu như hôm nay lại là lần đầu. Dừng lại rồi, cô chỉ thấy hai chân mất đi cảm giác, không thể cử động được. Cô lấy tay xoa bóp, định phục hồi khả năng hoạt động nhưng thực sự quá mệt, lực tay rất yếu.

Nam sinh kia thò đầu ra nhìn, không kìm được cười và lắc đầu. Câu ta là kẻ mê hoạt động dã ngoại, tất nhiên biết có chuyện gì xảy ra. Cậu ta hào phóng quỳ xuống trước mặt cô, ngón tay mạnh mẽ giúp cô xoa bóp để thư giãm cơ đùi.

Sau khi cảm giác đau buốt như bị kim châm ập đến, cơ thịt của cô mới dần dần thả lỏng. Cô nhìn mái tóc ngắn và đen của chàng trai trước mặt, khẽ nói: “Cảm ơn cậu, Lý Dương”.

Cậu ta ngẩng lên, đôi mắt sáng rõ lấp lánh nụ cười, “Thật hiếm có, cậu lại nhớ tên tôi.”

Đột nhiên nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trong sáng và ấm áp như thế, Tân Thần có một tích tắc thất thần.

Lý Dương đến từ Tây Bắc, có tướng mạo bình thường, vóc dáng cao ráo, gương mặt chững chạc, đôi mắt hơi dài và hẹp, học ở một trường khác trong thành phố về kỹ thuật, nhưng lại yêu thích triết học, tham gia du lịch chưa được bao lâu.

Hai người ngồi trò chuyện với nhau. Tân Thần không nói nhiều, chỉ lắng nghe như suy nghĩ gì đó, gương mặt có một nỗi buồn phảng phất, khiến trái tim nhạy cảm của Lý Dương rung động.

Ban đầu Lý Dương cảm thấy rất ngờ vực. Cậu cũng nghe nhắc đến tên của Tân Thần, nhưng khi thật sự ở bên nhau, cô gái yên lặng đến khác thường ấy, hoàn toàn không giống với kiểu kiêu ngạo như trong đồn đại. Trong quá trình thám hiểm cô không nói gì, không quan tâm mấy đến câu bắt chuyện làm quen của nam sinh, gương mặt lúc nào cũng có một vẻ buồn chán và thờ ơ khiến cậu rất kinh ngạc.

Họ bắt đầu quen nhau như một lẽ tất nhiên.

Trong một lần thám hiểm núi, Tân Thần đã bị trẹo mắt cá chân, Lý Dương cõng cô xuống núi, ngày nào cũng đạp xe qua lại giữa hai trường, lấy nước, mua cơm cho cô, đưa cô đi điều trị. Tân Khai Minh nghe nói cháu gái bị thương đã chạy đến thăm, sau khi thấy cậu ta cũng rất khen ngợi chàng trai thành thật nghiêm túc ấy, cho rằng Tân Thân cuối cùng đã biết nhìn người, điều không chắc chắn duy nhất chính là Lý Dương là người tỉnh khác, không biết sẽ làm việc ở đâu.

Tân Thần thế chỉ cười, bảo bác nghĩ xa quá. Tân Khai Minh nghiêm túc nói: “Hai đứa đã học năm ba rồi, phải học cách lo cho tương lai. Cậu ấy nếu muốn ở lại vì con, thì bác nhất định sẽ giúp hai đứa”.

Lúc ngồi ăn cơm Tân Địch đã nhắc đến email của Lộ Phi. Anh đã có được offer của một công ty đầu tư quy mô rất lớn, dọn đến làm việc ở New York. Bác trai bác gái cứ xuýt xoa khen ngợi sự xuất sắc và tiền đồ xán lạn của anh. Tân Thần chỉ và cơm vào miệng một cách máy móc. Không ai chú ý đến sự trầm lặng của cô. Những lúc cô im lặng mỗi ngày một nhiều, ngoài Tân Địch thỉnh thoảng than thở ra, mọi người dường như đều đã quen với một Tân Thần trầm lặng, trưởng thành.

Đến khi bắt đầu hai của năm thứ tư, vấn đề thực tế như tìm việc càng lúc càng bày ra trước mắt mọi người một cách căng thẳng. Lý Dương là con trai duy nhất trong nhà, gia đình ép cậu trở Tây Bắc để tiếp tục tạo dụng sự nghiệp. Cậu nắm tay Tân Thần, nói: “Theo anh đi, anh bảo đảm sẽ đối xử tốt với em suốt đời”.

Đó là lần đầu tiên có người nhắc đến cả đời với Tân Thần. Từ ấy phả vào cô nóng bỏng, cũng khiến cô co rúm lại như nhiệt tình về mặt sinh lý. Cô do dự, “Em suy nghĩ đã”.

Thật sự phải theo một người đến một thành phố lạ bắt đầu một cuộc sống mới ư? Có lẽ đó là cơ hội duy nhất để cô giải thoát khỏi tình cảm vô vọng ấy - ít nhất khi tựa vào lòng Lý Dươmg, cậu ôn hòa và chu đáo, không chiếm đoạt, cô cũng không phản cảm.

Không đợi cô nói với bác trai, Tân Địch tuyên bố đã nhận được email của Lộ Phi khi cả nhà đang ăn tối. Anh sắp về Bắc Kinh làm việc. Trái tim Tân Thần đạp rộn, niềm hy vọng mong manh gần như đã tàn lụi kia bỗng chốc bùng nổ trở lại mà không thể khống chế nổi.

Khi Lý Dương lại hỏi về quyết định của cô, cô nói: “Em muốn làm việc ở Bắc Kinh”.

Thế là họ chia tay nhau, không mấy vui vẻ. Những cặp tình nhân sinh viên vì công việc tương lai mà đường ai nấy đi như họ rất nhiều. Tình cảm của không ít người còn lâu dài hơn, trong sáng chân thành hơn, nhưng lời thề nguyện cũng tan tác theo gió. So ra thì, không ai chú ý đến cuộc chia tay bình lặng của họ.

Tân Thần nắm một mẩu giấy, bên trên là địa chỉ cô copy ra từ email của Tân Địch. Đứng dưới tòa chung cư ấy, cô ngẩng nhìn, bỗng thấy rụt rè.

Cô ngỡ mình đã sẵn sàng, sau khi tìm được việc có thế thản nhiên trước mặt chàng trai đã rời xa cô quá lâu, nói với anh rằng: “Hì, em cũng đến Bắc Kinh rồi. Bây giờ em đã trưởng thành, không còn là cô bé ngỗ ngược bướng bỉnh nữa, em đã tìm được việc, sẽ không còn cần người khác gánh trách nhiệm bất đắc dĩ nữa. Chúng ta có thể lại ở bên nhau không?”.

Đã gần bốn nám không gặp, anh ấy có còn đợi mày không? Suy nghĩ đó chợt xuất hiện trong đầu, bàn tay cô rịn mồ hôi lạnh, mảnh giấy trong tay cô ướt nhèo, nhăn nheo.

Đứng giữa bão cát, cô lúng túng hoang mang. Không biết đã đứng bao lâu, một chiếc Audi Q7 màu đen dừng lại c chỗ cô đứng không xa. Qua chiếc kính râm và làn bụi mờ mịt, cô vẫn nhận ra ngay người xuống xe là Lộ Phi. Buổi sáng cuối tuần mà anh vẫn cà vạt chỉnh tề, mặc một bộ Âu phục xám đậm vừa người thẳng thớm, khiến vóc người càng trở nên cao ráo tuấn tú hơn. Lần đầu cô nhìn thấy Lộ Phi mặc Âu phục. Gương mặt anh có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, môi mím chặt, trông rất chín chắn và chuyên nghiệp nhưng lại vô cùng xa lạ, hoàn toàn không giống với người trong ký ức của cô.

Lộ Phi không quàng khăn, chỉ nhanh chóng khoá cửa xe rồi sải bước về phía chung cư. Tân Thần đờ đẫn nhìn anh đi vào mà không lên tiếng gọi.

Nhận ra sự yếu đuối của mình cô thấy có phần bực tức. Chần chừ một lát rồi cô đến trước khu chung cư, nhấn số liên lạc phòng anh, tim đạp thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Người nghe là một giọng nữ dịu dàng: “Xin chào, tìm ai ạ?”

Cô nhanh chóng bấm nút # kết thúc cuộc gọi.

Lại đứng vào giữa làn gió bụi, Tân Thần nhận ra, trong cuộc sống của Lộ Phi đã xuất hiện một gương mặt khác, vòng tay từng ôm cô thật chặt cũng có thể đã thuộc về người khác rồi.

Dù mặt đã được che kín bằng khăn choàng chuyên để chống bụi, chất liệu mềm mượt đủ để lọc cát bụi bay mịt mù, nhưng cô vẫn có thể thấy được cảm giác khô đắng buốt nhói ở cổ họng. Trái tim cô mỗi lúc một đạp nhanh hơn, lưng rịn mồ hôi lạnh, tay chân trở nên lạnh cóng.

Mày lại mơ mộng hão huyền, hoang tưởng đến thế, tưởng rằng vị trí đó trong cuộc đời anh mãi mãi để dành cho mày, đợi khi mày chút hết cơn giận trẻ con, anh ấy sẽ lại dang rộng vòng tay đón lấy mày.

Thế thì đã không còn khả năng nào rồi sao? Hoặc giả vẫn nên đến chào hỏi anh, hay là…

Mọi suy nghĩ như bị gió thổi tan tác. Không biết đứng đã bao lâu, gió từ từ nhẹ bớt. Tân Thần thấy Lộ Phi lại xuất hiện ở cổng chung cư, tiến về phía cô, bên cạnh là một cô gái mảnh mai, mặc áo gió màu xám có thắt lưng, khăn choàng che kín hơn nửa khuôn mặt. Hai người vừa đi vừa trò chuyện và lướt qua cô.

Cô gái kia đi ngang cô, rồi dừng chânCô à, gió lớn quá, đứng bên ngoài quá lâu, cẩn thận cơ thể không chịu nổi đâu. Giọng cô ta giống giọng trong máy liên lạc ban nãy, dịu dàng và nhã nhặn.

Tân Thần khựng lại một lúc mới nói, “Cảm ơn chị, tôi đang đợi một người”. Giọng cô chậm rãi và rất vất vả mới thốt lên được, khàn đến độ khiến cô cũng cảm thấy xa lạ.

“Có thể gọi điện cho anh ta mà”.

Cô đúng là đã chép lại số điện thoại của Lộ Phi, nhưng đứng gần nhau như thế còn không trò chuyện, làm gì cần đến gọi điện. Cô cười tuyệt vọng dưới tấm khăn choàng, nói: “Không cần nữa. Chắc tôi không đợi nổi nữa. Đứng một lúc nữa sẽ đi”.

Cô vẫn đứng tại chỗ, mất đi phương hướng và khả năng hành động. Nghiêm Húc Quan gọi đến đánh thức cô. Anh ta hỏi cô đang ở đâu, có cần đến đón đi ăn trưa không. Cô máy móc đáp không cần.

Gập điện thoại lại, cô bước đến trước xe anh. Tấm kính trước đã bị phủ một lớp bụi vàng, cô đưa ngón tay ra viết số điện thoại của mình, tự nhủ, được rồi, để ông trời quyết định, nếu anh nhìn thấy và liên lạc với mình, thế thì gặp lại nhau sau cũng không muộn; nếu gió bụi lại phủ mờ dòng chữ hoặc vẫn còn đến khi anh thấy nhưng anh không định liên lạc, vậy thì không cần phải học nữa.

Cô vừa định viết tên mình dưới dãy số thì một giọng nói vang lên phía sau lưng. “Cô à, có thể giúp được cô việc gì không?”

Ngón tay cô khựng lại. Tất nhiên cô không còn là Tiểu Thần của anh nữa, mà chỉ là một người qua đường có hành vi kỳ quặc. Cô đột ngột đưa tay xoá dòng chữ ấy đi, “Xin lỗi, buồn chán nên viết chơi thôi”.

Cô biết mọi thứ đã kết thúc. Cô không có tư cách giữ mãi sự bướng bỉnh thời niên thiếu, làm khách không mời, làm trách nhiệm mà người khác không muốn gánh vác. Đôi mắt quyến luyến nhìn cô ngày nào, bây giờ chỉ nhìn lướt qua cô, không dừng lại thêm giây nào, càng không có vẻ gì là nhận ra, vậy thì chỉ thế thôi.

Rời khỏi Bắc Kinh gió cát ngập trời, lên tàu hoả, Tân Thần nằm trên giường, mở to mắt trong bóng tối, nhìn tấm ván giường tầng trên. Tàu hoả đang chạy xình xịch xình xịch, những người khách bên cạnh kẻ thì ngáy, người nghiến răng, có người m nhảm những câu nói mơ vô nghĩa, còn cô phải đón một đêm dài mất ngủ.

Đến khi ánh ban mai phá tan màn đêm, cô không nằm nổi nữa, lẳng lặng xuống giường, buộc gọn mái tóc rối bù, ngồi gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Đã sắp đến nơi rồi, cảnh vật lùi lại phía sau như bay mang theo một vẻ đẹp của mùa xuân Giang Nam. Những cụm hoa cải dầu vàng óng rực rỡ; hoa đào bung cánh tự do dọc bên đường ray; thỉnh thoảng bên đường xuất hiện một bờ ao xanh, rặng liễu ven ao khoe áo mới, thoang thoảng sắc xanh mơ màng như sương khói, khác xa với cảnh tiêu điều buồn thảm, cây lá xác xơ gió bụi ngập trời mà cô nhìn thấy mấy ngày liền ở Bắc Kinh.

Cô chống cằm, nhìn chăm chú ra ngoài, lần đầu tiên bắt đầu nghĩ ngợi nghiêm túc rằng về sau phải sống thế nào. Trường đại học cô học vốn chỉ trung bình, học hành cũng chỉ qua loa chiếu lộ, cũng may kiêm nghề người mẫu, trước khi chán ngán với nghề tạo dáng chụp hình đã bắt đầu tiếp xúc với thao tác thực tế về thiết kế đồ họa, xử lý hình ảnh, có được kinh nghiệm và khả năng khá tốt. Nhưng so với Tân Địch thì cô lại trở nên quá tầm thuờng.

Tân Địch vốn có thành tích xuất sắc, năm thứ ba đã đoạt được giải thưởng lớn toàn quốc, trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, lúc tốt nghiệp đã có mấy công ty thời trang tranh nhau tuyển dụng. Mục tiêu của cô rất rõ ràng, cố gắng làm việc, thành tích vượt trội, cứ thế mà thăng chức tăng lương, bắt đầu nổi danh trong ngành. Bà Lý Hinh vốn dĩ phản đối việc chọn ngành nghề của cô bây giờ đã rất tự hào về con gái mình, còn với thành tích bình bình và kỷ lục xấu về giao du với rất nhiều bạn trai của Tân Thần, bà càng tỏ ra coi thường.

Quay về thế này… cô bất giác cười đau khổ, không phải bởi vì sự khinh khi của bác gái mà cô đã đoán ra, mà thực sự đã cảm thấy chán ghét mình. Cô tự nhủ, tuổi trẻ của mày đã gần trôi qua hơn nửa trong hoang mang, căm hận và chờ đợi, nên tỉnh táo lại thôi, bắt đầu từ bây giờ, hãy hoàn toàn thích ứng với cuộc sống không có anh ấy. Có lẽ nên làm theo ý bác trai, có một công việc ổn định, đừng hoang tưởng huyền hão mú quáng nữa, đó mới là con đường đúng đắn.

Thế nhưng sự đơn điệu của một công việc ổng định cũng bày ra trước mắt. Tân Thần máy móc mở tập tin trên máy, vừa nghi ngờ sự lựa chọn của mình, vừa nhủ thầm, không thể dễ dàng bỏ cuộc, nếu không thì chẳng còn mặt mũi nào với bác, cũng không có mặt mũi nào với bản thân.

Quyết định ấy rất yếu . Nghe Lộ Phi sắp về, cô vẫn chọn bỏ cuộc. Cô chưa thể điều chỉnh tâm lý được, không tài nào gặp lại Lộ Phi trong cuộc sống tẻ nhạt nhàm chán của mình. Cô biết sẽ trở nên khác thường, sẽ bộc lộ sự yếu đuối ra ngoài, sẽ đón nhận ánh mắt thương hại của anh. Đó là những điều cô không thể chấp nhận.

Cô quyết định chọn đi Tân Lĩnh, vác trên vai trang bị hơn hai mươi lăm kilogam, lần đầu đi thám hiểm với một hành trình dài đến thế.

Từ năm thứ nhất Tân Thần đã bắt đầu thích đi đây đó, ban đầu chỉ muốn mượn sự mệt nhọc thân xác để thoát khỏi nỗi phiền muộn trong lòng, mong có được giấc ngủ yên bình, về sau bắt đầu từ từ biết thưởng thức cảnh đẹp ven đường. Đến hôm đứng trên một ngọn núi của quần thể núi Thái Bạch cùng các bạn, lần đầu tiên cô mới cảm nhận được sâu sắc sự choáng váng ngất ngây khi đứng trước một cảnh đẹp không thể nào hình dung bằng ngôn ngữ được

Đứng ngược gió. giữa biển mây, gió núi ào ạt thổi qua bên tai, cô nhận ra, trước cảnh thiên nhiên bao la hùng vĩ ấy, mọi phiền não ưu sầu đều trở nên nhỏ bé và chẳng đáng quan tâm. Nếu cô cứ cố thủ trong cái văn phòng cũ kỹ ấy, đối diện với cấp trên và đồng nghiệp sắc mặt u ám nặng nề, xử lý văn kiện mà cô chán ghét, chỉ càng chìm đắm sâu hơn vào hồi ức xa xưa, càng tự mình sầu khổ mà thôi.

Buổi tối ngồi trong lều, ngẩng lên nhìn trời, từng đốm sao gần đến mức như có thể chạm tới. Cô bỗng nhớ đến câu danh ngôn của Kant mà Lý Dương đam mê triết học đã nói với cô trong căn lều dã chiến: Chỉ có hai sự vật khiến cho trái tim tôi cảm thấy choáng váng, một là bầu trời sao lung linh trên đầu hai là phép tắc đạo đức cao cả trong lòng chúng ta.

Cô không có hứng thú nghiên cứu những thứ xa vời ấy, nên khi Lý Dương nói thế, cô chỉ nghe qua loa chiếu lệ. Nhưng lúc này ngồi dưới bầu trời xanh đậm màu ngọc bích bao bọc như mộc chiếc vòm lớn, thấm đẫm một vẻ mộc mạc trong xanh không thể tưởng tượng được trong thành phố này, cô cảm thấy mình chí ít cũng hiểu được vẻ hào hứng của Lý Dương khi nhắc lại câu danh ngôn đó.

Lâm Lạc Thanh ngồi cạnh cô, hỏi cô nghĩ gì. Cô cười, “Nghĩ đến cuộc sống của tôi”.

Câu trả lời đó khiến Lâm Lạc Thanh cười lớn, sau đó nói với vẻ nghiêm túc, “Suốt đoạn đường chị luôn im lặng, tôi đã nghĩ, mệnh đề mà chị suy nghĩ nhất định sẽ rất trang trọng xa vời, quả nhiên là

Trong bệnh viện ở Tây An. Lúc Tân Thần mở mắt ra đã là nửa đêm. Trong phòng bệnh ánh đèn ảm đạm, cô nhận ra mình đã đi lướt qua tử thần. Chàng trai không chịu rời bỏ cô đang nằm trên chiếc giường cánh đó, hơi thở đều đều.

Lâm Lạc Thanh bình yên vô sự, cô cũng còn sống. Mộng cũ đã xa. Cô nhìn lên trần nhà tuốt, nở nụ cười.

Cô biết rõ, từ nay về sau, hồi ức ra sao, tình huống nào, người gì, cô cũng có thể thản nhiên đối diện, không cần hoảng sợ bỏ chạy nữa. Không còn tình yêu cô nhung nhớ canh cánh trong lòng, thực ra cũng không quan trọng. Nếu có thể tiếp tục sống, vậy cô nhất định phải cố gắng chọn lựa một cách sống thật tốt, để không phụ cảnh đẹp và tình ý mà cô đã từng cảm nhận được.

Tân Thần từ Tây An trở về, bắt đầu tìm công việc để làm. Đầu tiên thời gian rảnh cô nhận làm thêm, khi có nguồn khách thiết kế ổn định rồi, có mới làm SOHO, vùi đầu vào kiếm tiền. Trạng thái làm việc nghiêm túc và say mê như thế khiến cả hai bác đều sững sờ.

Tân Khai Minh giới thiệu Phùng Dĩ An cho cô. Lần đầu cô xem mặt, khi đến địa điểm hẹn, thấy người đàn ông quần áo chỉnh tề, sạch sẽ khoẻ khoắn, nên thở phào nhẹ nhõm trước tiên. Còn Phùng Dĩ An thì thực sự đã rất kinh mừng.

Trước nay anh ta vẫn nhìn cao, yêu cầu cũng cực cao, không muốn quen con gái theo kiểu này, chỉ do không cưỡng lại được cha mẹ nên mới bị bắt ép đến đây. Anh ra đến trước năm phút, ngồi đó với vẻ vô cùng buồn chán, căn bản không mong đợi gì, định bụng lịch sự ăn một bữa cơm rồi đi. Thế nhưng cô gái Tân Thần đến rất đúng giờ ấy, có dáng người cao ráo mảnh mai, trang điểm rất khéo, trẻ trung xinh đẹp. lúc nói chuyện ánh mắt tĩnh lặng và trong sáng, ăn mặc đơn giản, cử chỉ phóng khoáng, trong con mắt kén chọn của anh ta lại không bới ra nổi tật xấu nào.

Trò chuyện đến công việc và sở thích của mỗi người, Phùng Dĩ An rảnh rỗi thường thích chụp ảnh, Tân Thần lại rất tự tin với tài xử lý ảnh của mình nên hai người trò chuyện rất tâm đắc, ăn ý với nhau.

Phùng Dĩ An cảm thấy như đã gặp được tri âm, như trúng số độc đắc. Anh ta nhanh chóng quyết định theo đuổi cô, còn Tân Thần cũng không có ý từ chối. Như người lớn hai nhà mong muốn, họ đã quen nhau.

Cô gái ấy gần như không có khuyết điểm, chỉ trừ hơi lãnh cảm. Sau vài lần gặp gỡ, Phùng Dĩ An đã kết luận như thế.

Tân Thần không đến nỗi là “người đẹp lạnh lùng”. Anh ta kể chuyện cười, cô phản ứng nhanh nhẹn, cười rất đúng lúc, và cũng hiểu được điều buồn cười trong đó chứ không phải tùy tiện; với trường hợp tụ tập bạn bè vui chơi, cô không ngồi cô độc một bên, lúc cần uống rượu thì uống, lúc cần hát thì ca hát, có thể nói là rất hòa đồng; Phùng Dĩ An cũng được xem là có kinh nghiệm tình trường, lúc hẹn hò cũng bày ra rất nhiều trò, rất biết tán tỉnh lãng mạn, mỗi một phản ứng của Tân Thần tuy không thể gọi là nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh lùng, tiết mục dù lãng mạn đến mấy thì đối với cô cũng chỉ là tán thưởng, không kinh ngạc vui sướng.

Mọi biểu hiện của cô có thể khái quát bằng từ “đủ độ”, còn Phùng Dĩ An có thể nhận ra, sự “đủ độ” đó không phải do cố ý kiềm chế. Gần như cô luôn giữ một khoảng cách nhỏ đến độ không thể phát giác ra với mọi người và vật một cách bẩm sinh, là bạn trai của cô, anh ta cũng không dám nói đi lọt được vào trong khoảng cách ấy.

Quen nhau đã lâu, Phùng Dĩ An bắt đầu do dự, còn Tân Thần dường như hoàn toàn không phát hiện ra sự do dự ấy. Anh ta không gọi điện liên lạc với cô, cô tuyệt đối cũng sẽ không chủ động gọi lại, anh ta mất tích một hai tuần sau rồi bất ngờ xuất hiện, cô cũng không hỏi tại sao, nhưng thần sắc cô toát lên vẻ thấu hiểu.

Có thể, Phùng Dĩ An hiểu ra, anh ta không thể nào đột phá không gian nhỏ vô hình mà cô vạch ra cho anh. Anh ta cảm giác người con gái có biểu hiện như thế, nhất định là có một tình sử không mấy đơn giản trong quá khứ. Nghĩ đến vẻ ung dung thản nhiên ấy đã từng do người đàn ông khác mài luyện ra, trái tim anh ta bỗng có một cảm giác kỳ quặc không thể nói rõ.

Rút lui như thế thì anh ta có phần không cam tâm lắm, còn tiếp tục, anh ta lại cảm thấy có một nỗi sợ hãi lạ lùng.

Không đợi anh ta hiểu rõ, Tân Thần đã theo bạn bè đi Tân Cương. Lúc bị anh ta chất vấn tại sao không gọi điện thông báo, cô nói với vẻ bình tĩnh, “Báo cáo là chuyện của cả hai, em nghĩ là anh hiểu”.

Anh ta ngậm tăm câu hỏi: Là đang trả thù việc cố ý mất tích không rõ ràng của mình? Hay đang trần thuật sự thật? Hay có một ngầm ý khác?

Tân Thần không thích những tuyến đường du lịch bình thường mà vẫn là kiểu thám hiểm vác ba lô và hơi có xu hướng “tự ngược đãi”. Nửa tháng sau, cô từ Tân Cương trở về, cũng không chủ động gọi điện thông báo với anh ta. Phùng Dĩ An không ngồi yên nổi, anh ta nghĩ nếu đã so đo với bản thân như thế thì chi bằng cứ tạm bợ với sự bình thản “bất động như núi” của người khác. Hơn nữa, anh ta tự an ủi, chỉ có vào núi mới có thể tìm được kho báu.

Tân Thần ra mở cửa cho anh trông cỏ vẻ yếu ớt và mệt mỏi, giọng nói cũng uể oải, nói vài câu với anh rồi ngồi dựa vào chiếc ghế xếp, day day huyệt thái dương: “Từ Tân Cương về còn phải làm cho kịp một mẫu thiết kế, làm mãi cho đến lúc nãy mới xong việc, thực không gượng nổi nữa”.

“Đi ngủ một chút đi”.

“Em đang nấu cháo, chắc khoảng hơn nửa tiếng nữa là xong, không dám ngủ”.

“Anh trông hộ em. Em lên giường ngủ đi”.

Tân Thần ngần ngừ rồi không chống cự nổi cơn mệt mỏi nói, “Vậy được. Cảm ơn anh”.

Cô vào phòng ngủ. Anh đến nhà bếp, chỉ thấy bếp ga đã vặn lửa mức nhỏ nhất, nồi cháo gà đang sôi lục bục toả ra hương thơm nồng. Anh lấy chiếc ghế đến ngồi cạnh ban công đọc sách. Tân Thần không hay đọc sách lắm, trên kệ chẳng có tiểu thuyết, ngoài vài quyển triết học chán phèo ra thì toàn là tạp chí du lịch, thám hiểm và cả những chuyên san nhiếp ảnh. anh ta tiện tay lấy một quyển ghi chép về du lịch lên xem, chỉ thấy trong lòng bình lặng, mọi phiền não mấy ngày qua bỗng tan biến hết.

Tân Thần ngủ hai tiếng đồng hồ rồi ra ngoài, cười nói vì đói quá nên tỉnh cả người. Cô múc hai bát cháo, mời anh ăn cùng. Nồi cháo cô nấu rất ngon, thêm thịt gà, nấm hương, sò, mùi vị rất ngon. Anh ăn ngon lành, nhưng tinh thần cô chưa khôi phục lại, dạ dày không ổn lắm nên chỉ cúi đầu nhấm nháp từng tí một. Ngồi trên chiếc ghế chân cao đối diện bệ nấu ăn chật hẹp, anh có thể thấy rõ tóc cô đã búi gọn, lộ ra vùng gáy trắng – cô đi một chuyến, gương mặt bị rám nắng một chút, nhưng vị trí đó vẫn trắng ngần, làn da mềm mại mịn màng, trông rất mong manh, yếu ớt khiến lòng anh rung động.

Tân Thần ngẩng lên, thấy ánh mắt quan tâm thì hơi lạ lùng. Đang định nói thì anh mở lời trước.

“Tân Thần, anh đang được nghỉ phép, chúng ta ra biển chơi vài ngày đi. Em cũng tĩnh dưỡng một chút”.

Những nơi Tân Thần đi cũng khá nhiều, nhưng cô chưa bao giờ đến biển. Từ nhỏ đã lớn lên trong một thành phố sông ngòi bao quanh, cô vẫn chưa nhìn thấy biển. Sắc mặt cô bần thần một lúc rồi bỗng gật đầu, “Vâng”.

Phùng Dĩ An phát hiện ra phán đoán của anh sai lầm vô cùng.

Hai người ăn tối ở tiệc buffet nướng trên bãi cỏ gần khách sạn họ ở, xem nhóm nhạc đến từ Mexico biểu diễn. Chàng trai hát chính có gương mặt Latin điển hình, đẹp trai đến nghẹt thở, hát lại những bài tình ca cũ, hát đến khi cạn hứng thì bước ra giữa mọi người, nháy mắt với từng người phụ nữ. Có người mặt đỏ bừng bừng, có người tránh đi không nhìn, đến trước mặt Tân Thần, cô thì mỉm cười, thản nhiên nhìn lại anh chàng ca sĩ, để mặc anh ta nâng tay cô lên hát một bài trước mặt cô, rồi hôn tay cô một cái mới chịu buông ra. Cô mỉm cười vỗ tay, không hề tỏ ra căng thẳng.

Cảnh ấy khiến Phùng Dĩ An thấp thỏm không yên, vừa hưng phấn lại vừa thấy ghen tuông. Về đến phòng khách sạn, anh tắm rửa xong xuôi, thấy cô đang đứng thẫn thờ trước khung cửa sổ hướng ra biển. Anh ôm lấy cô, đẩy cô vào cửa kính và hôn, đồng thời luồn tay vào áo lót của cô, cô không hề chống cự.

Thế nhưng anh đã ngỡ ngàng trước biểu hiện của cô gái anh cho là dày dạn tình trường ấy, khi anh vào trong, từ đôi môi cắn chặt phát ra tiếng rên đau đớn, ngón tay bấu chặt vào ga giường, cơ thể cứng đờ, gương mặt méo mó, rất đau đơn, rất căng thẳng

Lần đầu của cô.

Nhận ra điều đó, anh bỗng vui sướng điên cuồng, hôn lên đôi môi bị cô cắn đến hằn rõ dấu răng, đang rỉ máu kia, khẽ nói: “Anh yêu em”.

Tân Thần chỉ hơi nghiêng đầu sang bên, ngón tay buông ga giường ra, chuyển đến lưng anh.

Đứng trong căn nhà trống trải gần như có cả tiếng vọng, Tân Thần cười khổ sở, “Xin lỗi, Dĩ A. Em không biết tâm lý gái trinh với đàn ông là như thế nào, em chỉ có thể nói rõ cho anh biết, lúc ấy anh là người bạn trai rất ân cần, nhưng lần đầu đối với em mà nói, chỉ là một giai đoạn phải trải qua trong đời. Em không hối hận vì đã ở bên anh, nhưng đó không phải là lý do để em phải lưu luyến chịu đựng một mối quan hệ đã tan vỡ”.

“Nếu anh đoán không nhầm thì em đã từng có một mối tình khó quên, trong lòng luôn có người đó, đúng không?”

Chúng ta có nhất thiết phải tính món nợ cũ rành mạch như thế không? Ai chẳng có những chuyện quá khứ”. Tân Thần có vẻ bực bội, “Đến tuổi của em, một cô gái trinh về mặt sinh lý thì không hiếm, nhưng trinh trắng về mặt tâm lý chắc rất hiếm. Tính toán so đo như thế thì vô nghĩa lắm”.

Phùng Dĩ An nhướn mày, “Quãng thời gian này, anh thật sự đang thuyết phục bản thân. Nếu không quên được em, anh hà tất phải so đo với chính mình. anh thấy em chỉ là không chịu toàn tâm toàn ý, chứ không từ chối niềm vui, không cố chấp đến mức phải chết theo quá khứ. Vậy thì được, anh cũng nhường một bước. chúng ta bắt đầu lại từ đầu, thử ở bên nhau xem”.

Tân Thần có vẻ ngạc nhiên. Cô thực sự không ngờ rằng, sau khi cha mẹ phản đối quyết liệt, nghi ngờ tình cảm của cô, mà Phùng Dĩ An vẫn đề nghị như vậy. Cô trầm ngâm một lúc, sự im lặng đó khiến Phùng Dĩ An thấy tim lạnh buốt. Anh cố gắng gượng cười lạnh lẽo: “Em chịu do dự một chút rồi mới từ chối, đã là nể mặt anh lắm rồi”.

“Dĩ An, yêu cầu của anh với tình cảm cao hơn em. Một người có tình cảm không đủ kiên quyết rõ ràng như em thì không kinh qua được hết thử thách này đến thử thách khác của anh đâu. Nếu em nhận lời anh thì e rằng sau nay cũng vẫn làm anh thất vọng”. Cô khẽ nói “Hơn nữa nói thẳng ra là, em cũng không muốn đối mặt với sự phản đối của cha mẹ anh. Như thế mệt lắm, quá hao mòn tâm lực và tự tôn, không thích hợp với em”.

Phùng Dĩ An trầm tư: “Vậy hãy nói anh biết, sau này em định sống thế nào?”.

“Anh cũng thấy đó, bên này đã sắp phá bỏ rồi. em hoàn thành nốt công việc đang nhận rồi chuyển đến chỗ bố em ở một thời gian. Em đã có kế hoạch đi những nơi đã muốn đi từ lâu, sau đó tìm một thành phố thích hợp để định cư, tìm một công việc khá, trồng một ít hoa, quen với một người bạn trai mà ở bên nhau thấy thoải mái vui vẻ, xung quanh có những người hàng xóm có thể gặp nhau và gật đầu chào, lúc rảnh rỗi sẽ cùng bạn trai đi thám hiểm du lịch. Như thế rất tốt

“Còn nhớ căn nhà lần trước anh chỉ em xem không? Vốn dĩ anh đã nghĩ rằng, anh có thể em một cuộc sống như thế”.

Phùng Dĩ An từng lái xe đưa Tân Thần qua một đoạn đường nào đó trong trung tâm thành phố, chỉ một tòa nhà chung cư cho cô thấy, bảo cha mẹ anh đã mua cho một căn hộ và sửa sang xong, chỉ đợi anh kết hôn nữa thôi. Anh bỗng quay sang Tân Thần, cười nửa đùa nửa thật, “Em có thích chỗ này không?”

“Tốt lắm, sinh hoạt, giao thông đều rất thuận tiện”.

“Bên này rất tốt, trị an cũng ổn. Lúc sửa sang anh cố ý không cho họ bịt ban công phía nam, diện tích cũng không nhỏ, có thể trồng hoa. Thời tiết đẹp thì đặt ghế ngồi đọc sách hoặc bê máy tính ra để làm việc cũng rất hay”.

Tân Thần cười, “Vâng, em cũng không thích bịt kín ban công, mỗi lần về nhìn thấy tấm lưới chống trộm của nhà em cũng thấy chướng mắt lắm”.

Đó là quãng thời gian họ ở bên nhau hoà thuận nhất sau khi trở về từ chuyến du lịch biển ấy. Phùng Dĩ An ân cần với cô hết sức, và lần đầu họ cũng bóng gió xa xôi đến chuyện kết hôn. Anh hỏi thử, và cô cũng đáp rất tùy ý, có vẻ như vô tâm nhưng lại có vài phần chân thật.

Nhớ lại chuyện cũ, Tân Thần cũng chỉ có thể bần thần một lúc, “Mong rằng bạn gái sau của anh sẽ hợp với anh hơn em. Dĩ An, anh nên có một mối tình được cha mẹ chúc phúc và không khiến anh phải nghi ngại”.

Phùng Dĩ An cười lạnh lẽo một tiếng, “Quả nhiên tình cảm của em vô cùng kín kẽ. Có điều chúc phúc hào phóng như thế, em không thấy sẽ làm tổn thương anh hơn sao? Có lẽ chúng ta có gặp nhau cũng không thể làm bạn nữa, vậy không cần phải nói hẹn gặp lại. Em hãy bảo trọng. Anh đi trước đây”.