Con Đường Đưa Tiễn Đầy Hoa

Chương 15: Thời gian là tôn giáo của tôi




Tôi thì vẫn muốn cứ thẳng thắn như thế mãi, nhưng tôi đã trưởng thành một cách đáng thương, bỗng dưng có thể tha thứ cho tất cả, đương nhiên cũng không cách nào yêu hận cuồng nhiệt như trước nữa.

Đó là nhà thờ chính thống duy nhất của giáo hội của thành phố này, được xây vào thời kỳ đầu Dân quốc, ẩn trong khu dân cư tạp nham. Sau khi Nga kiều rời đi, nhà thờ dần dần bị bỏ hoang. Một công ty tổ chức tiệc cưới đã thuê lại, tu sửa thành nhà thờ hôn lễ kiểu Tây.

Lâm Lạc Thanh dựng giá đỡ, từ góc này sẽ chụp được phong cách kiến trúc Nga. Cậu thấy hơi tiếc nuối. Nhà thờ này rất đặc sắc, nhưng bị tu sửa màu mè quá tầm thường, đã không còn lại nét xưa cũ, có điều còn hơn là bị người ta bỏ hoang rồi sụp đổ.

Cậu thu dọn giá đỡ rồi vào trong, chỉ thấy bốn bức tường và trần nhà đều lắp cửa kính, trong suốt và sáng rực. Tân Thần đang ngồi ở hàng ghế cuối, thẫn thờ nhìn thập tự giá trước mặt.

Lâm Lạc Thanh đặt túi nhiếp ảnh sang một bên rồi ngồi xuống cạnh cô, “Đang nghĩ gì thế, Hợp Hoan?”.

“Sau khi trở về từ Tần Lĩnh, công việc đầu tiên tìm được là trợ lý trong một studio, hôm đầu tiên đi làm là đến đây chụp ảnh cưới cho một đôi vợ chồng. Hôm đó cũng rất nóng, cha xứ chủ trì nghi thức cứ giảng mãi về Chúa Jesu, lớp trang điểm của cô dâu sắp nhòe hết rồi”. Tân Thần mỉm cười, “Haizz, không biết vì sao mà ngồi đây lại nhớ đến cảnh hôm đó”.

Lúc đó Tân Thần đã nằm lại trong bệnh viện gần một tuần ở Tây An, sau đó cố chấp đòi ra viện để mua vé tàu về nhà. Gọi điện báo với bác đã trở về bình an, sau đ nằm ở nhà trọn một ngày, uể oải không muốn ăn gì cũng không muốn nhúc nhích. Đến lúc chạng vạng, bên nhà hàng xóm thoảng đến mùi thức ăn nhưng lại khiến cô thấy buồn nôn hơn. Cô nghĩ, bị nhốt ở rừng sâu, uống nước mưa và cố nuốt thứ bánh khô khốc, nằm trong bệnh viện ăn cơm ở nhà ăn cũng không có phản ứng này, đúng là kỳ lạ.

Cuối cùng cô vẫn ra lệnh cho mình bò dậy, đến gần cửa sổ nhìn ra ngoài. Khu nhà cũ kỹ này không hề nhả khói, nhà bếp tất cả đều dùng bếp húp khói từng một thời thịnh hành trong thành phố, chẳng qua là đẩy bệ cửa sổ nhà bếp ra một tí, đặt bếp than lên, máy hút khói đặt trên cửa sổ nhả mùi dầu mỡ ra ngoài, phía dưới mỗi chiếc máy hút khói đó đều có vệt dầu mỡ loang dài. Đến lúc nấu cơm, đủ mọi mùi vị hỗn tạp, tiếng xào nấu vang vọng. Tân Thần hơi ngẩng lên, chỉ thấy đàn bồ câu mà ông Lã cho ăn đang bay qua. Chúng bay đảo từng vòng, lướt qua tầm mắt cô gần như với cùng một góc độ.

Đó là cảnh mà cô đã nhìn thấy từ nhỏ - trở về từ Tần Lĩnh, nơi tráng lệ nhưng cũng đầy nguy hiểm, khung cảnh tầm thường ấy cũng có một ý vị khác hẳn. Nhớ lại hôm qua hứa hẹn với bác trong điện thoại, cô cố gượng dậy, quay xuống lầu mua thức ăn.

Hôm sau Tân Thần bắt đầu tìm việc làm, chấp nhận nơi đầu tiên tuyển dụng cô gần như không kén chọn gì. Tất nhiên đó cũng là công việc mà cô đã quen khi làm thêm từ thời đại học, theo nhiếp ảnh gia, không cần anh ta chỉ dẫn cũng biết dựng bảng phản quang, hoặc cùng trợ lý trang điểm trang điểm cấp tốc cho cô dâu.

Lúc đó ngôi nhà thờ này vừa tu sửa lại, màu sắc còn rực rỡ hơn bây giờ, khắp nơi là những chậu hoa hồng nở rộ, tràn ngập không khí hạnh phúc. Cặp vợ chồng ấy không biết có theo Đạo hay không nhưng vẫn theo nghi thức hôn lễ kiểu Tây. Cha xứ cũng rất cố gắng, giảng giải dài dòng về hôn nhân, ví dụ không nên kết hôn chỉ vì bồng bột nhất thời, cố gắng vun đắp để bản thân trở thành người bạn đời tốt, hiểu rõ mục tiêu cuộc đời, lĩnh hội ý chỉ của thần thánh… Tiếng nói vang vọng của ông trong nhà thờ khiến mọi người tấm tắc, không khí vô cùng trang nghiêm. Nhưng Tân Thần chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cô không biết là do sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, hay do thời tiết nóng nực, nhà thờ đầy những sắc màu chói chang, cộng thêm âm giọng vang vọng khiến cô thấy rất khó

Cuối cùng cha sứ đã chuyển hướng đến cô dâu chú rể, bảo họ cùng trao nhẫn cưới. Cô bỗng thấy không thể chịu đựng được nữa. Giao lại tấm phản quang cho đồng nghiệp, ngồi ở dãy ghế cuối cùng, nhìn từ xa cô dâu xúc động đến mức rơi nước mắt và quan khách đang vỗ tay, nghĩ đến chuyện sau này phải thường xuyên theo dõi cảnh đó, cô bỗng thấy không lạnh mà run, gần như kiệt sức.

Tất nhiên là cô đã nghĩ hơi quá, những người chọn nhà thờ ấy làm lễ cưới không nhiều. Và khả năng xử lý hình ảnh của cô đã nhanh chóng giúp cô chiếm được vị trí chế tác hậu kỳ, không cần phải đi theo nhiếp ảnh gia để thấy những cảnh cô không thích. Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy phản ứng khi đó đúng là nực cười, “Tôi còn nghĩ, sau này nếu có thể không cần đến đây thì tuyệt đối không đến. Nhưng hôm nay ngồi ở chỗ trước kia, lại cảm thấy bình an lắm. Kỳ lạ thật!”.

Lâm Lạc Thanh cũng cười, “Chị theo tôn giáo nào?”.

Tân Thần lắc đầu, đáp: “Không. Có lúc tôi cũng nghĩ, nếu tôi có tín ngưỡng, thì có phải càng dễ dàng khiến nội tâm bình thản hơn không”.

“Chị đã bình thản lắm rồi, Hợp Hoan, bình thản đến mức không giống với độ tuổi này”. Lâm Lạc Thanh mỉm cười nhìn cô, “Lúc ở núi Thái Bạch, điều đó đã khiến tôi có ấn tượng rất sâu sắc”.

“Tôi giả vờ đấy. Lạc Thanh, thực ra tôi rất sợ, nhưng tôi càng sợ rằng nỗi sợ hãi của tôi mà biểu hiện ra ngoài sẽ khiến cho cậu khiếp hãi, hoặc sẽ bó buộc cậu, khiến cậu từ bỏ cơ hội được sống - dù sao lúc đó cậu vẫn là một cậu bé mà”.

“Lại nữa rồi. Lúc đó tôi gần hai mươi rồi, không phải cậu bé”.

Tân Thần cười to, “Được thôi, cậu bé, cậu không phải là cậu bé”.

Lâm Lạc Thanh cười bất lực, quay sang nhìn cô, “Hợp Hoan, không cần giả vờ trước mặt tôi, đặc biệt là bây giờ, không cần phải tỏ ra vui vẻ”.

Tân Thần tỏ vẻ lạ lùng, “Lạc Thanh, đối với cậu, tôi chẳng có gì phải giả vờ. Bây giờ tôi thật sự là không có gì để không vui cả. Có điều, nếu cậu đã nói thế thì,” Cô ngả đầu vào vai cậu, “Cho tôi dựa một tí. Không biết tại sao mà thấy mệt quá, còn mệt hơn khi leo núi liên tục sáu tiếng đồng hồ

Trên núi Thái Bạch, hai người ngồi trong lều. Bên ngoài mưa vừa tạnh, khắp nơi bao phủ một làn sương mỏng, Lâm Lạc Thanh lại từ chối đề nghị cậu đi trước một mình của Tân Thần, cô trầm tư một lúc lâu, cũng ngả đầu vào vai cậu như thế, nhưng lại lập tức ngẩng lên, hỏi có động vào vết thương của cậu không. Nhớ lại chuyện cũ, Lâm Lạc Thanh mỉm cười.

“Tại sao lại mệt, vì Lộ Phi ư?”. Cậu khẽ hỏi.

Tân Thần cười buồn, “Này, tại sao ai cũng đoán rằng tôi có liên quan đến anh ấy?”.

“Lộ Phi yêu chị, Hợp Hoan ạ. Mấy tháng trước anh ấy đi Mỹ công tác, cùng chú họ tôi đến ký túc của tôi, sau khi thấy ảnh của chị mới biết chị đã gặp nạn. Lúc đó anh ấy cũng quay về đây tìm chị, hai người chỉ là bỏ lỡ nhau mà thôi”.

“Anh ấy nói thế với cậu à? Nhưng đó căn bản không phải là bỏ lỡ. Chúng tôi đã đi trên những con đường khác nhau, có gặp lại cũng vô nghĩa thôi”.

“Thế là chị cố ý tham gia đi thám hiểm, chỉ vì muốn trốn tránh anh ấy?”.

“Trời a, cậu nghĩ thế à! Mong rằng anh ấy cũng không suy đoán như thế. Không, Lạc Thanh, tôi không đến nỗi vì trốn tránh một ai đó để đến nỗi suýt nữa mất mạng như vậy. Như thế thật ủy mị đến mức nực cười, đừng nói là còn liên lụy đến cậu. Trước kia tôi luôn cứng đầu, nhưng thật sự không bướng bỉnh đến mức xem nhẹ tính mạng của mình và người khác. Chỉ vì quãng thời gian đó tâm trạng của tôi rất xấu, chán ghét công việc, lại thêm không muốn gặp anh ấy nên chuẩn bị tìm nơi nào đó để thư giãn, sai lầm duy nhất chính là không chuẩn bị kỹ”.

“Trên núi Thái Bạch, chị sốt cao rồi hôn mê, khi đó luôn gọi tên anh ấy, bảo anh ấy đừng đi. Hợp Hoan, đừng lừa dối bản thân nữa”.

Tân Thần đột ngột ngồi thẳng dậy, quay sang nhìn Lâm Lạc Thanh chằm chằm, “Thật ư?” Thấy vẻ chắc chắn của cậu, cô cắn môi, nghĩ ngợi hồi lâu mới cười khổ, “Tôi thì lại không biết, bệnh thảm hại quá mà”. Cô bỗng nhận ra điều gì đó, đưa tay lên bịt miệng, “Chắc cậu không nói cả chuyện này với Lộ Phi đấy chứ?”.

Lâm Lạc Thanh cười nói: “Tôi đã nói mất rồi. Anh ấy cứ hỏi kỹ tình hình lúc đó, vậy tốt thôi, nếu là anh ấy phụ bạc chị thì đáng đời, để anh ấy bị lương tâm cắn rứt đi”.

Vẻ mặt Tân Thần thay đổi vô định, một lúc sau mới nhún vai, “Lạc Thanh, tôi và anh ấy không phải diễn phim dài tập, không ai phụ bạc ai cả. Chẳng qua là anh ấy muốn đi du học, tôi nói chia tay, sau đó đường ai nấy đi, rất bình thường. Sự hiểu lầm này buồn cười quá. Chẳng trách anh ấy cứ nhìn tôi với vẻ hổ thẹn và hối hận. Mong rằng anh ấy không vì thế mà bỏ rơi bạn gái. Tôi không gánh vác nổi trách nhiệm đó đâu”.

“Chị không yêu anh ấy nữa à?”.

“Lạc Thanh, lúc cậu mười lăm tuổi có từng yêu ai chưa?”.

Lâm Lạc Thanh nghĩ ngợi vẻ nghiêm túc, “Tôi dậy thì khá muộn, năm mười lăm tuổi vẫn còn ngây thơ lắm. Có người viết thư tình cho tôi, tôi cũng có thiện cảm mơ hồ với một cô gái, có điều hình như không phải tình yêu”.

“Năm mười lăm đến mười tám tuổi, tôi yêu một người, yêu đến nỗi không nỡ chia tay, chỉ mong muốn chiếm hữu anh ấy, bất chấp tất cả. Đến cuối cùng mới biết rõ không giữ được anh ấy, cũng không muốn tỏ vẻ rộng lượng để lại hồi ức tốt đẹp cho anh ấy”. Cô cười khẽ, “Bây giờ nghĩ lại suy nghĩ hung tợn ấy, chính tôi cũng thấy kỳ lạ. Không hiểu nổi tại sao lại ngây thơ cho rằng người khác sẽ thay đổi kế hoạch cuộc đời vì tôi cơ chứ”.

“Nhưng theo tôi thấy, thay đổi kế hoạch vì người mình yêu mới là lựa chọn sáng suốt. Cho dù là công việc hay học tập, làm sao quan trọng bằng người yêu được”.

“Cậu xem, tôi vẫn phải gọi cậu là cậu bé thôi. Suy nghĩ của cậu giống hệt tôi lúc mười bảy tuổi”.

“Trưởng thành thì có nghĩa là phải học cách đánh đổi tình yêu ư? Tôi thấy trưởng thành như thế thật quá đáng thương”.

“Đúng thế. Tôi thì vẫn muốn cứ thẳng thắn như thế mãi, nhưng tôi đã trưởng thành một cách đáng thương, bỗng dưng có thể tha thứ cho tất cả, đương nhiên cũng không cách nào yêu hận cuồng nhiệt như trước nữa”.

“Hợp Hoan, tôi mong chị vui vẻ, đừng chìm đắm vào hồi ức không dứt ra được, chỉ tự làm khổ mình thôi”.

“Hồi ức rất quan trọng với tôi. Không cóồi ức đó, cũng như tôi đã sống lãng phí trong một quãng thời gian nào đó vậy. Nhưng cậu yên tâm, tôi phân biệt hồi ức và hiện thực rất rõ ràng. Có lẽ có một dạo tôi vẫn còn hoang tưởng rất buồn cười, cũng may chí ít là ba năm trước, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ”. Tân Thần nhìn về phía thập tự giá, cười nói, “Cảm ơn thời gian vạn năng. Đối với tôi, thời gian chính là tôn giáo của tôi”.

“Chị quyết định không để hồi ức ràng buộc là tốt. Nhưng Hợp Hoan, tại sao tôi lại thấy thê lương quá vậy?”.

Tân Thần quay lại, thấy ánh nắng từ trên mái vòm cong của nhà thờ chiếu thẳng xuống, gương mặt trẻ trung của Lâm Lạc Thanh rất đẹp trai, ánh mắt sáng rỡ và trong trẻo, tràn ngập vẻ quan tâm. Cô cười, đưa một tay lên sờ mái tóc lấp lánh ánh sáng như ngọc đen. Lâm Lạc Thanh tránh né, chụp lấy tay cô, vờ tỏ vẻ giận dữ, “Lại ỷ là đàn chị rồi lợi dụng tôi à”.

Tân Thần cười, dựa vào lưng ghế, “Cô gái nào yêu cậu và được cậu yêu nhất định sẽ rất hạnh phúc. Lạc Thanh, tôi ghen tị với may mắn của cô ấy đấy”.

Lâm Lạc Thanh nhìn cô, cũng cười, vẫn nắm chặt tay cô, “Chị đang nói với tôi là chị sẽ không yêu tôi phải không?”.

“Cậu là người bạn mà tôi tin tưởng nhất, Lạc Thanh. Tôi trân trọng tình bạn của chúng ta, nên mới không hủy hoại nó bằng thứ yếu ớt, dễ biến chất như tình yêu”.

“Này, tôi vẫn chưa bắt đầu yêu một ai mà chị đã nói về tình yêu kinh khủng như vậy rồi”.

“Yêu một người là chuyện rất tốt đẹp, Lạc Thanh, đáng để câu thử đấy”. Tân Thần ngẩng đầu nhìn mái vòm của nhà thờ, ánh nắng chiếu xuống khiến cô hơi nheo mắt lại, “Có điều yêu một ai đó thì cần có khả năng yêu. Chắc tôi không còn khả năng đó nữa. Tôi có thể yêu đương tạm với một người yêu cầu không cao, để tìm kiếm chút niềm vui. Nhưng nếu bám lấy cậu đòi tình yêu, thì còn đê tiện hơn lúc kéo tay cậu, không cho cậu đi tìm kiếm cơ hội sống sót ở núi Thái Bạch ấy”.

“Chị nói kiểu gì thế?”. Lâm Lạc Thanh lạ lùng, “Mới hai lăm tuổi đã nói mình không còn khả năng yêu. Tất cả đều vẫn còn khả năng. Đừng vội đoán chắc cuộc sống tương lai của mình như thế”.

Tân Thần rút tay ra, vặn người một cái rồi đứng dậy, cười bảo, “Câu đó phải để tôi nói với cậu mới đúng, cậu bn trẻ ạ. Đúng, chúng ta đừng vội đoán chắc về tương lai. Lạc Thanh, đặc biệt là cậu, cứ tận hưởng cuộc sống đi”.

Hai người ra ngoài, chụp thêm vài kiến trúc khác. Ánh chiều dần buông, họ thả bộ về nhà. Không ngờ khu chung cư chiều tối rồi vẫn còn náo nhiệt, những người tan sở về nhà cũng tham gia bàn tán, có người bức xúc nói huyên thuyên, có người chụm đầu xì xầm to nhỏ. Cảnh tượng ấy hai mươi mấy năm nay Tân Thần chưa bao giờ thấy. Họ đang định xuyên qua đám người để vào trong, thì một người phụ nữ trung niên mạp mạp gọi Tân Thần lại, “Ôi, cháu là chủ hộ ở tầng năm của tòa nhà kia đúng không? Đến đây ký tên trên đơn này đi. Chúng ta cùng yêu cầu bồi thường cao hơn”.

Tân Thần chỉ liếc sơ qua nội dung rồi ký tên và số nhà mình lên, quay lại ra hiệu cho Lâm Lạc Thanh vào trong về nhà nhanh nhanh.

“Chị định đấu tranh cùng bọn họ đấy à? Nghe nói những hộ bám rễ trong nước bây giờ đều rất ghê gớm, thủ đoạn vô cùng tinh vi”. Lâm Lạc Thanh đặt túi máy ảnh xuống, không tỏ ra buồn phiền chút nào cho dự án do tập đoàn Hạo Thiên của chú cậu khai thác, mà lại cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Tân Thần lắc đầu. Cô không định lần khần ở đây mãi, “Tôi định đợi mức bồi thường được xác định, chỉ cần không thấp quá thì tôi sẽ đồng ý ngay”.

“Vậy chị còn ký tên ủng hộ họ?”. Lâm Lạc Thanh ngạc nhiên. Cậu ít nhiều cũng có tính cách người nước ngoài, không rõ lắm vì sao Tân Thần lại ký tên cho vui như vậy.

“Tôi không ký thì dì ấy sẽ kéo lại nói mãi không thôi. Hơn nữa tôi thực sự ủng hộ họ cố gắng đòi được tiền bồi thường cao hơn mà. Chỉ là tôi không định phí hoài ở đây thêm nữa”.

Lâm Lạc Thanh nhìn cô chăm chú, “Hợp Hoan, có phải chị muốn rời khỏi thành phố này thật nhanh không?”.

“Không gấp. Chưa lấy được tiền thì tôi không đi đâu cả. Hơn nữa tuần sau cậu về Mỹ rồi đúng không? Tôi chắc chắn sẽ tiễn cậu rồi mới đi”.

“Lại vòng vo tam quốc với tôi rồi”.

“Này, đừng có khoe khoang thành ngữ với tôi. Tôi thật không hiểu nổi, lần nào trả lời nghiêm túc thì mọi người đều cho là tôi trả lời cho có. Chẳng lẽ tôi không được ai tin tưởng thế Lạc Thanh, kế hoạch của tôi rất rõ ràng. Bắt đầu từ bây giờ, sẽ không nhận công việc phải mất nhiều thời gian nữa, tranh thủ đi làm hộ chiếu; chỉ cần bắt đầu trả tiền bồi thường phá dỡ thì tôi sẽ xử lý những thứ không cần thiết, tặng được thì tặng bán được thì bán; đến khi có tiền rồi sẽ đến Côn Minh ở một thời gian trước, đi quanh khu vực đó, tiện thể xem có công việc gì không. Nếu chúng ta không có kế hoạch nào khác thì năm sau gặp nhau ở Tiệp Khắc nhá”.

Cô nói rất tường tận, Lâm Lạc Thanh cười vui vẻ, “Hợp Hoan, vậy chúng ta hẹn nhau thế nhé”.

Di động của Tân Thần reo vang, cô cầm lên xem rồi nghe máy, “Chào anh, Húc Quân”. Một lúc sau, cô thờ ơ nói, “Không, hôm khác hẵng tính, hôm nay em mệt rồi”.

Nghiêm Húc Quân tắt điện thoại, thấy Tân Địch cười nhạt thì phì cười, “Muốn nói gì thì cậu cứ nói đi”.

“Lão Nghiêm à, nếu bây giờ em lại dặn anh là đừng đụng đến Thần Tử nhà em, thì hoàn toàn là muốn tốt cho anh thôi. Anh già cả rồi, làm sao mà đau lòng nổi nữa”.

“Này, anh chỉ mời cô ấy đi ăn thôi mà. Năm xưa anh muốn theo đuổi cô ấy thật, tiếc là vừa để lộ ý định thôi đã bị em tát nước vào mặt. Nếu không phải em ngăn cản thì Tân Thần đã là bạn gái anh từ lâu rồi, hại anh cư bơ vơ bao năm nay”.

Phục vụ đang mang từng phần thức ăn họ gọi lên, Tân Địch xỉa vào món bít tết tiêu đen trước mặt, hừ mũi, “Thôi cái ý nghĩ vớ vẩn của anh đi. Anh mà cũng đòi cưa được em gái em à?”.

Đới Duy Phàm nín cười, vỗ vai Nghiêm Húc Quân, đang định nói thì A Ken đã cười bảo: “Sandy cuồng em gái lắm, có niềm tin vô hạn với em họ cô ấy đấy”.

Tân Địch trừng mắt với họ rồi cũng cười, thừa nhận mình đã thiên vị Tân Thần ở một mức độ nào đó. Đới Duy Phàm cười hì hì nhìn cô, “Yên tâm, Tân Thần nhà em cũng cuồng chị gái lắm, ban ngày còn nói với anh, dù anh có trong sạch cũng chưa chắc cưa được em. Hai chị em của em sao mà nói giống nhau thế, thật là ăn ý”.

Ba người đàn ông cùng cười to, Nghiêm Húc Quân vỗ vai Đới Duy Phàm, “Lão Đới à Lão Đới, tiêu cậu rồi. Dám theo đuổi Tân Địch, cứ đợi húc đến sưng đầu đi”.

Tân Địch dù tỏ ra thờ ơ thế nào cũng tránh khỏi đỏ mặt, cầm dao nĩa để cắt bít tết, xấu hổ bảo: “Chưa bao giờ thấy đàn ông nào nhiều chuyện như các anh”.

Đùa thì đùa, nhưng cơm ăn xong, mọi người lại bắt đầu làm việc, hoàn toàn chìm đắm vào nó. Bận đến khi quán đóng cửa, xem như đã xác định xong phần khung của bộ album này, tuy đã quen thức đêm nhưng ai cũng tỏ vẻ mệt mỏi. Ra khỏi Hoa viên Tứ Nguyệt, A Ken và Nghiêm Húc Quân lên taxi, Đới Duy Phàm đưa Tân Địch đến chỗ anh đậu xe. Trên phố, người đi lại đã thưa thớt.

Gần cuối tháng tám, gió đêm đã se se lạnh. Đới Duy Phàm không biết đã nắm lấy tay cô tự lúc nào. Đi trên con phố vắng vẻ vào lúc đêm khuya, bên cạnh có một người đàn ông cao lớn, ngắm anh sải những bước tự tin, duy trì một nhịp đọ với mình, Tân Địch nghĩ, không biết trạng thái bình lặng và vui tươi này có thể được xem là đang yêu không, dù sao thì hình như cũng không tệ. Nhưng ngay cả điều đó mà cũng không thể xác định, cô lại tự châm biếm, như thế mấy lần yêu đương trước đó đều hóa công cốc, hồi ức và trải nghiệm không còn lại là bao, bây giờ những thứ còn nhớ được thật quá ít ỏi.

“Đang nghĩ gì thế?”.

“Đới Duy Phàm, anh yêu một người lâu nhất là bao lâu?”.

Đới Duy Phàm nhìn Tân Địch, không tránh khỏi vẻ cảnh giác, cảm thấy câu hỏi đó quả thực là một cái bẫy. Nếu anh nói chưa bao giờ yêu ai dài lâu thì tất nhiên sẽ có vẻ như anh bạc tình bạc nghĩa, lại thêm quá khứ không tốt đẹp trước kia, có thể sẽ bị đá bay ngay, nhưng nếu dệt nên một ví dụ tình cảm sâu sắc thì anh không làm nổi, hơn nữa hậu quả khó lường. Theo những gì anh biết, con gái khi tình đang nồng sẽ không tránh khỏi so đo với chuyện cũ, đến lúc đó Tân Địch lại truy hỏi “Nếu anh đã yêu cô ấy như vậy thì sao lại chia tay?”, “Bây giờ anh còn nhớ cô ấy không?”, thế thì anh chết quách đi cho rồi.

Chưa đợi anh suy nghĩ xong, Tân Địch đã thở dài, “Chắc anh sẽ không yêu ai đó lâu dài đâu. Haizz! Như thế cũng tốt, tình cảm mà rắc rối thì thật khiến người ta sợ hãi”.

Đới Duy Phàm chẳng hiểu mô tê gì, “Ai bảo yêu thì nhất định sẽ rắc rối! Rõ ràng có thể là chuyện rất vui vẻ mà”.

Điều mà Tân Địch nghĩ đến lúc này lại là cảnh ban chiều. Lộ Phi bạn cô, trên gương mặt xưa nay luôn trầm tĩnh lại có vẻ bất lực mệt mỏi; Kỷ Nhược Lịch cố gắng giữ vẻ bình thản và lịch sự, nhưng nhìn là biết ngay cô ta chỉ đang che giấu phẫn nộ và bực bội; còn Tân Thần, trông thì như không có việc gì, nhưng rõ ràng đã trải qua chuyện mà cô không muốn ai biết. Họ có lẽ đã yêu rất lâu, nhưng bây giờ đều không thể nói là vui vẻ được.

Cô cúi đầu, chỉ thấy đèn đường kéo dài bóng cô và Đới Duy Phàm ra phía sau, rồi một lúc nào đó lại đẩy về phía trước. Giày cao gót cô đi gõ trên hè phố rất nhịp nhàng, phát ra âm thanh nhỏ nhưng rõ ràng. Thỉnh thoảng một chiếc xe vội vã lướt qua, càng tăng thêm cảm giác hoang mang trong đêm yên tĩnh.

Đới Duy Phàm quay nhìn cô, thắc mắc về sự trầm tư đột ngột của Tân Địch, nhưng cũng biết ít nhiều rằng câu hỏi lúc nãy không phải là định thăm dò về tình sử quá khứ của anh, mà lúc này hồn phách cô đang chu du tận đâu đâu, e rằng đã quên luôn có anh ở cạnh. Hai người đã đến chỗ anh đậu xe, Tân Địch lơ đãng tiến đến ghế phụ, đột nhiên anh đưa tay kéo cô vào lòng.

Tân Địch va vào cơ thể săn chắc của anh, mới hoàn hồn lại. Cô ngẩng lên, chỉ thấy ánh đèn xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống gương mặt đẹp trai trước mắt cô, sống mũi cao thẳng của anh càng rõ, mỗi một đường nét đều mang một vẻ quyến rũ khó tả. Anh từ từ cúi xuống, đôi môi ép lên môi cô, cánh tay đặt trên eo cô kéo cô áp sát vào cơ thể anh hơn nữa.

Đó là nụ hôn đầu từ sau lần say rượu ở Hồng Kông, Đới Duy Phàm tách đôi môi và hàm răng của cô ra, tiến vào bên trong. Tân Địch chỉ cảm thấy tim đập thình thịch, cảm giác toàn thân tê liệt, chỉ nghĩ rằng, phản ứng cơ thể lại bại dưới tay anh một cách chân thực như thế, đúng là nguy hiểm! Cảm giác váng vất do đại não thiếu không khí khiến cô muốn bảo anh ngừng lại, nhưng lại có phần không nỡ. Không cho cô nghĩ nhiều, nụ hôn của anh mỗi lúc một sâu, mãnh liệt và say đắm. Cô đáp lại, không còn chú ý việc gì khác nữa.

Anh rời khỏi môi cô, hôn xuống cổ rồi kề sát tai cô: “Đến chỗ anh hay chỗ em?”.

Tim cô đang đập cuồng loạn, nhất thời không rõ câu đó là ý gì, chỉ ậm ừ “ừm” một tiếng. Đới Duy Phàm lấy chìa khóa bấm mở cửa xe, tiếng “tít tít” vang lên rất rõ trong đêm khuya thanh vắng, lúc ấy cô mới sực tỉnh, hiểu ra Đới Duy Phàm đang đề nghị điều gì, vội vã lắc đầu, “Không. Nhà ai người nấy về, mẹ ai người nấy ôm”.

Mặt cô nóng bừng bừng, thần trí như đang mê loạn nhưng lại nói câu đó ra. Đới Duy Phàm tức đến nỗi phì cười, cánh tay xiết chặt cô một lúc, nheo mắt nhìn cô, “Sợ

Qua làn áo mỏng, dựa vào người anh, anh vòng tay ôm lấy cô một cách cuồng nhiệt, khiến đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Một lúc sau, cô đưa tay chống vào vòm ngực chắc nịch của anh, “Anh cũng có lúc chạy trốn trước trận tiễn mà”.

Đới Duy Phàm bị nói trúng chỗ đau, tỏ vẻ ngượng ngùng, “Quên chuyện đó đi, chúng ta bắt đầu lại”.

“Bây giờ chúng ta đang làm việc cùng nhau, em không muốn công tư bất phân”.

Lý do đó quá chính đáng khiến Đới Duy Phàm nghẹn lời. Anh vẫn biết sự nghiêm túc của Tân Địch trong công việc. Chẳng qua chỉ hợp tác chụp một album, nhà thiết kế xác định trang phục và ý tưởng chụp ảnh, còn bên anh sẽ vạch kế hoạch và chế tác, tuy bận rộn là một chuyện, nhưng không đến nỗi xảy ra xung đột với tình cảm cá nhân, rõ ràng là đang thoái thác. Anh bất lực thả lỏng tay, nhưng không nỡ buông cô ra, hai tay vẫn vòng quanh eo cô, “Giám đốc thiết kế và người của công ty quảng cáo nảy sinh tình cảm, tổng giám đốc Tăng của em mà biết thì sẽ nói gì?”.

Tân Địch đã trấn tĩnh lại, cười đáp: “Cũng không đến nỗi đập vỡ bát cơm của em, có điều nếu vì thế mà bắt em đừng đến kiểm tra sản phẩm quảng cáo nữa thì em mới vui”.

Đới Duy Phàm cười to, “Vậy được, bắt đầu từ ngày mai anh sẽ đưa đón em đi làm. Sớm muộn gì tổng giám đốc Tăng cũng sẽ miễn cho em công việc đau khổ đó”.

Đới Duy Phàm đưa Tân Địch về nhà. Cô vào trong, quay lại nhìn xe anh rời đi, rồi lừ đừ lên lầu vào nhà bật đèn. Ở bậc thềm có đặt một tấm gương, cô thay giày đứng thẳng dậy, nhìn thấy gương mặt như hoa đào, vẻ rất tươi tắn say đắm trong gương thì vừa thấy buồn cười lại vừa kinh ngạc.

Tân Địch xưa nay cũng không nhút nhát lắm, đêm ở Hồng Kông cũng chỉ mượn tí hơi men chứ không phải giả vờ ra vẻ dũng cảm. Lần đó ở đất lạ, Đới Duy Phàm cũng chỉ là đàn anh khóa trên mà chưa bao giờ cô để tâm, một năm cũng chỉ gặp nhau vài lần ở các buổi diễn, trình diễn thời trang mà thôi. Lần đó bồng bột quá, cô nghĩ, đến năm hai mươi tám tuổi mới phóng túng một lần chắc cũng không sao, cùng lắm thì sau một đêm ai đi đường nấy, sau này thỉnh thoảng gặp nhau cũng xem như không quen là được. Nhưng bây giờ hẹn hò càng nhiều, cô lại thấy có chút rung động.

Tân Địch dựa vào ghế sofa, ngẫm nghĩ, thân mật một tí với công tử đào hoa sống cùng một thành phố có lẽ cũng chẳng to tát gì, nhưng nếu làm như yêu đương thật, gây hậu quả cho bản thân thì có vẻ không đáng. Cô quyết định vẫn nên thận trọng, không bị sắc đẹp dụ dỗ để đầu óc mụ mẫm. Nhớ đến “sắc đẹp” của anh, cô nhớ ngay đến vòng tay siết chặt và cảm giác sờ tay lên làn da anh, tai bất giác nóng lên, cô chắc gái già mà suy nghĩ linh tinh thì tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt cả.

Đới Duy Phàm nói là làm, ngày hôm sau bắt đầu đưa đón Tân Địch. Cô không phản đối kiểu tự nguyện dâng hiến đó - thời gian cô đi làm và tan sở lại trùng hợp với thời gian giao ban của các hãng taxi trong thành phố, mỗi lần gọi xe đầu phải đợi rất lâu. Trước kia cô cũng từng có ý định thi lấy bằng lái xe để mua xe, nhưng mẹ cô rất kinh ngạc, bảo: “Con đi đường đã lơ đãng không nhìn ai, làm người ta sợ chết đi rồi mà còn lái xe, định bắt mẹ chuyển từ bệnh tim dạng nhẹ thành nhồi máu cơ tim hay sao?”.

Tân Địch chưa bao giờ làm khổ mình, cũng không quan tâm đồng nghiệp nghĩ gì. Có người đến đón, cô sẽ mở cửa xe rồi ngồi vào trong, rất thản nhiên. Chiếc xe đậu trong sân nhà, cô vừa cởi dây an toàn vừa nói: “À, anh lên trên với em đi”. Chưa đợi Đới Duy Phàm tiêu hóa lời mời đó rồi tỏ vẻ ngạc nhiên vui sướng, chỉ đã nghe cô nói tiếp, “Chỗ em có nhiều đồ trang sức lắm, anh cầm đưa cho Lão Nghiêm. Em nghĩ lúc chụp album thì stylist sẽ cần đến, đỡ phải đi mua”.

Đới Duy Phàm thầm cười giễu, đành theo cô lên lầu. Không ngờ vừa mở cửa, Tân Địch đã giật bắn mình, bà Lý Hinh mẹ cô đang ngồi trên ghế sofa xem tivi. Bà Lý Hinh có chìa khóa chỗ này, thực sự cũng thích trò đột nhập bất ngờ. Cô từng nghĩ không chỉ một lần rằng, mình giữ thân được đến giờ này, có lẽ phải cảm ơn sự kiên trì của mẹ.

Bà Lý Hinh nghi ngờ quan sát Đới Duy Phàm. Anh rất lễ phép lên tiếng “Chào dì”. Bà Lý Hinh gật đầu. Tân Địch vội chạy vào phòng mình lấy chiếc hộp đựng đầy trang sức đưa cho anh, “Nói với Lão Nghiêm là giữ cẩn thận cho em, không được làm mất. Tạm biệt”.

Đới Duy Phàm buồn cười, hiểu cô muốn đuổi mình đi nhanh, đang định cáo từ thì bà Lý Hinh lại nói: “Tiểu Đới, đã đến rồi thì ngồi xuống ăn chung đi. Dì vừa nấu xong”.

Bà vào nhà bếp. Tân Địch bất lực bảo: “Được, thế thì ngồi xuống ăn cùng vậy”.

Bà Lý Hinh múc hai bát canh mang ra. Đới Duy Phàm ăn rất ngon lành, đồng thời xuýt xoa khen: “Món canh La Tống này dì nấu đúng chất quá, không đặc không loãng, vị nồng, nhìn là biết phải mất thời gian để hầm, không phải kiểu nấu qua loa cho xong”.

Lời tán tụng đó khiến bà Lý Hinh rất hài lòng. Mấy năm nay công việc của bà tương đối nhàn tản, rất quan tâm đến nghệ thuật nấu ăn, nhưng Tân Địch lại hoàn toàn không hứng thú gì, nhiều nhất cũng chỉ khen là ngon. “Tiểu Đới, không ngờ cháu cũng nghiên cứu về cách nấu ăn. Món này thực sự không khó làm nhưng mất thời gian, thịt bò dì phải hầm suốt ba tiếng đấy”.

Đới Duy Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Cháu rất hứng thú với bếp núc. Hôm nào rảnh rỗi cháu sẽ làm vài món mời dì thưởng thức”.

Bà Lý Hinh gật gù rất vui vẻ. Tân Địch chỉ có thể len lén lườn anh một cái, ra hiệu anh ăn cho nhanh rồi đi ngay. Đới Duy Phàm không muốn chọc tức cô nên uống sạch canh, sau đó chào từ biệt rồi ra về.

Tân Địch thở phào, “Mẹ, mẹ gọi con đến ăn là được rồi, tự mang đến đây làm gì cho khổ?”.

“Bố con đi công tác rồi, mấy hôm tới mẹ ở bên này. Có phải là không hoan nghênh mẹ đến không?”.

Tân Địch cười tinh nghịch: “Mẹ vừa đến là con được ăn ngon rồi, sao lại không hoan nghênh chứ?”.

“Tiểu Đới có vẻ rất được, vừa lễ phép vừa tử tế, đối xử với con hình như cũng rất tốt, có điều đẹp trai quá khiến người ta hơi không yên tâm”.

Tân Địch cố nhịn cười, phụ họa theo: “Đúng thế, đúng thế, con cũng nghĩ vậy. Nên con định xem thế nào đã rồi mới tính”. Cô nghĩ cứ nói thế đi đã, sau này dù chia tay rồi cũng có thể đẩy hết trách nhiệm cho Đới Duy Phàm. Còn về chuyện anh có bị oan hay không không thuộc phạm vi suy nghĩ của cô.

“Hôm qua dì Tạ gọi điện cho mẹ, nói Lộ Phi bỗng hủy hôn ước. Con có biết là chuyện gì không?”. Dì Tạ mà bà Lý Hinh nói là mẹ của Lộ Phi. Hai người quan hệ rất tốt, bây giờ Lộ Phi lại ở đây, nghe nói con trai mình hủy hôn nên lập tức gọi điện cho bạn mình để hỏi thăm tin tức.

Tân Địch nuốt ngụm canh cuối cùng, nói nghiêm túc: “Con không biết. Chuyện này bình thường mà, kết hôn rồi cũng ly hôn thôi! Trước khi kết hôn mà thấy không ổn thì ngừng ngay, tốt cho tất cả mọi người

“Nói năng kiểu gì vây! Hôn nhân đại sự chứ có phải trò đùa đâu, hôm nay đính hôn, ngày mai chia tay thì ra thể thống gì. Mẹ chỉ nghe nói là Lộ Phi chia tay bạn gái, nhưng không ngờ đã đính hôn rồi còn ngừng lại. Lộ Phi xưa nay rất chín chắn, chuyện này có liên quan đến Tân Thần không?”.

“Mẹ, mẹ đang lo chuyện người ta đấy, tại sao còn kéo Tiểu Thần vào chuyện này? Mấy năm nay nó có gặp Lộ Phi đâu, tại sao lại phải liên quan đến nó? Hơn nữa Lộ Phi cũng là người lớn rồi, tự anh ấy biết mình đang làm gì”.

“Con bé này, lúc nào cũng ngờ nghệch với chuyện này. Không chú ý thấy vẻ mặt Lộ Phi nhìn Tiểu Thần lúc cùng ăn cơm lần đó à? Lúc ấy mẹ cảm thấy kỳ lạ rồi, về nói với bố con thì ông ấy không tin. Xem đấy, quả nhiên đã xảy ra chuyện rồi. Dì Tạ nói có thể sẽ đến đây một chuyến. Ôi, nếu để dì ấy biết là Tiểu Thần làm thì mẹ và bố con không còn mặt mũi nào nhìn dì ấy nữa”.

Tân Địch rất giận dữ, nhưng biết là không thể nói rõ với mẹ được, “Mẹ, con còn phải ra ngoài đây, có chút việc. Không về nhà muộn đâu”.

Cô lấy túi xách rồi vội vàng gọi taxi, vừa đi vừa gọi điện cho Lộ Phi, “Bây giờ anh đang ở đâu? Em đến ngay”.

Lộ Phi ở tạm trong một căn hộ chung cư cao tầng kiểu mới của Lộ Thị nằm ngay trung tâm thành phố. Anh mở cửa cho Tân Địch vào rồi đưa cô ra ban công. Trên bàn có một chai Whisky và một xô đá, hẳn nhiên anh đang ngồi uống rượu giải sầu một mình.

“Chị Lộ Thị đâu?”.

“Chị ấy đi họp ở Thẩm Quyến, ngày mai về”. Lộ Phi lấy một chai rượu trái cây ra, rót nửa ly đưa cho cô.

“Anh làm trò gì thế, Lộ Phi? Bạn gái cũ chạy đến tìm em thì thôi đi, nghe nói mẹ anh cũng định đến đây. Em phải nói trước với anh, nếu Kỷ Nhược Lịch đến lý sự với Thần Tử, lại thêm dì Tạ trách tội nó thì với cá tính của nó, em nghĩ hai người sẽ không còn hy vọng gì đâu”.

Lộ Phi dựa vào thân ghế, mãi cũng không nói gì. Dưới ánh đèn, Tân Địch thấy sắc mặt anh mệt mỏi, dưới mắt có quầng thâm, vẻ mặt buồn rầu thì bất giác thấy hơi mềm lòng, “Lộ Phi, em luôn nghĩ rằng anh có thể xử lý tốt tất cả mọi chuyện

“Trước kia anh cũng luôn tự phụ như thế. Có điều giờ nhìn lại, anh đã thất bại”. Anh mấp máy môi, hơi mỉm cười, “Yên tâm, Tiểu Địch, anh đã nói rõ với Kỷ Nhược Lịch rồi. Nguyên nhân chia tay đều do chính anh. Ba tháng trước anh từ Mỹ về đã đề nghị, lúc đó thậm chí anh còn không biết Tiểu Thần có người yêu hay chưa. Anh chỉ cảm thấy cứ tiếp tục thì sẽ không công bằng với Nhược Lịch, không liên quan gì đến Tiểu Thần. Anh sẽ không để cô ấy đến tìm Tiểu Thần đâu. Còn về mẹ anh thì anh sẽ thuyết phục bà đừng đến”.

Tân Địch thở phào, nhấc ly rượu lên tỏ ý đồng tình với anh, “Được, uống rượu giải sầu với anh vậy, cũng đỡ phải vác cái danh ảo là em được anh yêu thầm”.

Lộ phi cười khổ, chạm ly với cô rồi uống cạn, hoàn toàn không giống phong cách nhấm nháp từ từ thường ngày.

“Lộ Phi, em không hiểu, nếu anh đã yêu Thần Tử đến thế thì tại sao không về nước sớm để tìm nó? Chẳng lẽ anh đợi nó chủ động gọi anh về ư?”.

Lộ Phi thẫn thờ lắc đầu, “Chưa bao giờ anh ảo tưởng đến mức độ đó, Tiểu Thần sao có thể chủ động mở miệng được”.

“Thế là hai người cứ tự ai làm việc nấy, dẫn đến hôm nay”. Tân Địch xác nhận lần nữa, người đàn ông kín tiếng đúng là tai nạn. “Được thôi, chắc không phải vì những email đó của em khiến anh quay lại chứ? Thần Tử có người theo đuổi là chuyện bình thường mà? Anh nên liên lạc thẳng với nó, nếu em biết tâm tư của anh thì cũng không đến nỗi nói hết mọi chuyện”.

“Nếu cô ấy chịu đọc email anh viết”. Lộ phi ngừng lại, hơi bần thần rồi lắc đầu, “Không, cô ấy cứ không đọc thì tốt hơn, anh chẳng có quyền bắt cô ấy phải đợi”.

Tân Thần từng nhìn vào mắt anh, nói rõ ràng: “Em không muốn gặp lại anh nữa”.

Chỉ là vì sợ sự cự tuyệt của cô hay sao? Lộ Phi cũng đã từng tự hỏi. Anh đành thừa nhận thẳng thắn rằng, thực sự anh không thể nào quay về để nhìn Tân Thần đang trong vòng tay của người đàn ông khác.

Email Tân Địch gửi anh thường nói vu vơ về những người theo đuổi Tân Thần. Đặc biệt là năm anh lấy được học vị, Tân Địch nói Tân Thần đã có một người bạn trai rất được - người Tây Bắc, tính phóng khoáng, đối xử với cô rất tốt, đến Tân Khai Minh thỉnh thoảng gặp cũng rất yêu mến chàng trai đó, khen cậu ta có chí, có tài lại chu đáo, ân cần.

Đọc email xong, Lộ Phi tự nhủ, nếu cô đã vui vẻ rồi thì anh cũng không có tư cách quay về làm phiền cô nữa. Sau khi lấy được offer của công ty đầu tư, anh dọn đến New York, thuê một căn hộ chung cư nhỏ, đi đi về về ở nơi phồn hoa nhất thế giới, cũng giống những chàng trai cô gái sống ở chốn thành thị khác, gương mặt lúc nào cũng vô cảm, đi về vội vàng; sau đó đi công tác khắp nơi, từ thành phố này chuyển đến thành phố khác, nhìn qua cửa kính khách sạn ngắm những nơi khác nhau những đèn xanh rượu đỏ giống nhau.

Vào một đêm khuya từ châu Âu trở về căn chung cư ở New York, khi nhìn thấy Kỷ Nhược Lịch không biết đã đứng dưới sảnh tòa nhà đợi anh bao lâu, Lộ Phi thấy hơi áy náy. Anh biết tấm lòng cô gái này dành cho anh, nhưng anh luôn tránh né những ám hiệu của cô, và khéo léo từ chối lời tỏ tình của cô. Bây giờ cô lại từ San Francisco một mình bay đến đây đợi anh, tình cảm ấy khiến anh có cảm giác tội lỗi.

Lộ Phi đành áy náy giải thích rằng mình đi công tác về rất mệt, đưa cô đến khách sạn rồi mới về nhà. Anh không bật đèn, rót một ly rượu cho mình, mệt mỏi ngồi một mình trong bóng tối, cho đến khi ngả ra ghế sofa ngủ thiếp đi.

Giấc mơ của anh luôn chân thực đến nỗi như có một bộ phim đang chiếu trong đầu, hoa hợp hoan đang rơi rụng; những cánh hoa anh đào nho nhỏ như tuyết bị gió đưa đi khắp nơi; gió ấm áp nhè nhẹ thoáng qua, như có một bàn tay dịu dàng vuốt ve; những tiếng cười nói lảnh lót như chuông bạc văng vẳng bên tai, mỗi chữ đều rất rõ ràng nhưng không tài nào liên kết thành một ý cụ thể; có lúc cơ thể nhỏ bé mảnh mai dựa vào vòng tay anh, anh lại không dám xiết chặt, chỉ sợ đôi tay khép lại, thứ anh ôm được sẽ chỉ là hư không…

Anh bừng tỉnh, thẫn thờ nhìn trần nhà tối tăm, lần đầu tự nhủ rằng, hay là về nước thôi, đã cách nhau qua đại dương bao la, thế mà cũng không thoát khỏi nỗi nhớ…

Kỷ Nhược Lịch nói với anh, cô đã xin vào trường đại học Colombia, ở lại New York tiếp tục việc học. Anh đành nói với vẻ hối lỗi rằng anh đã xin được điều về văn phòng Trung Quốc để làm việc, đang đợi lệnh điều động. Anh không nhìn vào ánh mắt dần tối lại của cô, cười nói: “Ngành này trong trường đại học Colombia rất tốt, xếp top đầu đấy”.

Cuối tháng hai của ba năm trước, Lộ Phi đã nhận được lệnh về nước như ng muốn, bắt đầu tiếp nhận công việc ở chi nhánh Bắc Kinh. Điều anh không ngờ là, Kỷ Nhược Lịch còn bay về Bắc Kinh sớm hơn cả anh, đã thuê nhà và dọn đến ở. Cô đến sân bay đón anh, cười nói: “Hiện nay kinh tế Mỹ rất ảm đạm, em thử về nước thử vận may theo trào lưu xem sao”.

Lộ Phi biết rõ, gia cảnh cô rất khá, cả nhà đã định cư ở San Francisco từ lâu, môn cô học là Lịch sử nghệ thuật không có mấy giá trị thực dụng ở Trung Quốc, không cần học những môn khác để về nước làm ăn, tránh tình hình kinh tế sa sút ở Mỹ. Mục đích của cô không nói cũng biết. Kiên quyết và không từ bỏ. Anh chỉ có thể cười khổ, “Em làm anh sợ hãi, Nhược Lịch. Anh không thể không tự hỏi bản thân có đức độ có tài năng gì chứ”.

“Em nguyện kiên trì và chờ đợi với mục tiêu mà bản thân em cho rằng xứng đáng”. Kỷ Nhược Lịch đã trả lời anh như thế.

Lộ Phi không thể nói gì hơn. Thế nhưng anh hiểu rõ, người mà anh vương vấn nhớ nhung là cô gái khi chia tay nhau đã nói với anh là sẽ không kiên trì, cũng không muốn chờ đợi gì nữa.

Hôm ấy, Lộ Phi đứng ở đầu ngã rẽ đợi Tân Thần. Thời tiết tháng tư ấm áp, anh mới dự hôn lễ của chị xong, và trở về đây từ phương nam. Dưới bóng đêm anh đứng thẳng người, chỉ nghe tiếng ầm ầm của xe mô-tô từ xa vọng đến - mấy năm nay thành phố bỗng xuất hiện một đám thiếu niên ăn chơi lêu lổng, lái đủ mọi loại mô-tô, cố ý bỏ bộ lọc âm đi, phóng như điên trong thành phố để khoe mẽ, có đứa hẹn nhau đua xe vào ban đêm, phía sau thường chở một cô gái ăn vận rất thời trang. Người dân tất nhiên rất căm ghét kiểu khoe mẽ và âm thanh ồn ào bọn chúng tạo ra.

Một chiếc mô-tô Honda lao đến với tốc độ kinh hoàng rồi phanh gấp lại gần nơi Lộ Phi đứng. Một cô gái vai đeo túi nhảy từ yên sau xuống, chính là Tân Thần, cô gỡ mũ bảo hiểm ra đưa cho chàng trai lái mô-tô, một tay sửa lại mái tóc.

“Anh đưa em vào trong không được à?”.

Giọng Tân Thần tỏ vẻ bực bội, “Quên đi. Xe anh ồn ào như thế, bác gái em mà nghe thấy khéo lại lên cơn đau tim, lúc đó em chết chắc”.

Cậu chàng kia cười ha hả, “Ngày mai anh vẫn đến đón em vào giờ đó nhé?”.

“Anh đừng đến nữa. Bạn em mà thấy sẽ mách thầy cô, em cũng gặp phiền phức nữa, đi

Anh chàng kia treo mũ bảo hiểm vào đầu xe, rồ ga rồi lao vút đi. Tân Thần quay người lại, nhìn thấy ngay Lộ Phi đang đứng phía trước. Cô quay mặt đi rồi cứ đi thẳng tới. Lộ Phi bất lực đàng chặn cô lại. Đó là lần gặp đầu tiên sau khi họ chia tay nhau trước cổng trường anh, Tân Thần không thèm quan tâm đến anh nữa.

“Tiểu Thần”. Anh gọi cô. Cô ngước mắt lên nhìn anh, chiếc cằm nhọn, đôi môi mím rất chặt, đó là vẻ mặt bướng bỉnh tiêu chuẩn của cô. Lộ Phi thở dài, “Sau này đừng ngồi trên loại xe đó nữa. Đua xe rất nguy hiểm, dễ xảy ra tai nạn lắm”.

Hẳn nhiên đó không phải điều mà Tân Thần muốn nghe. Cô lặng thinh vòng qua anh, Lộ Phi giữ cô lại, “Tiểu Thần, anh phải nói thế nào thì em mới hiểu? Ra nước ngoài không có nghĩa là anh từ bỏ em, không yêu em nữa. Đợi anh tốt nghiệp rồi…”.

“Nhưng đó có nghĩa là em từ bỏ anh, Lộ Phi”. Đôi mắt Tân Thần rưng rưng nhưng cố nhếch miệng cười, nói rõ ràng, “Em không đợi bất kỳ ai, cũng không muốn gặp lại anh nữa”.

Cô đẩy tay anh ra, sải chân bỏ đi. Một sự cự tuyệt không thể thương lượng, Lộ Phi đành nhìn theo cô đi mỗi lúc một nhanh, biến mất khỏi tầm mắt. Anh nghĩ, lại là kết quả đó ư? Cô từ chối không tạm biệt nhau, từ chối bất kỳ vướng bận quyến luyến, không cần lời hứa nào về tương lai, mọi phản ứng hoàn toàn là do tức tối và uất ức kiểu trẻ con, khiến anh đành bất lực.

Một buổi tối cuối tuần khoảng hơn nửa tháng sau, Lộ Phi bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại của Tân Địch, cô cuống quýt nói: “Lộ Phi, anh mau đến đội giao thông ngoại ô đưa Tân Thần ra đi”.

“Xảy ra chuyện gì?”. Anh vừa vội vàng chạy ra khỏi ký túc xá, vừa hỏi.

“Nó vừa gọi điện cho em, hình như đi đua xe với bọn kia. Có người gặp tai nạn nên cảnh sát đến đó bắt giữ toàn bộ. Rất nhiều đứa vị thành niên, đều phải nhờ phụ huynh đến đón. Em vừa lên tàu hỏa đi Nam Kinh lĩnh giải thưởng. Anh giúp em đi đón nó nhé. Đừng nói cho bố mẹ em biết, không thì sợ lại bị mắng. Dạo gần đây tâm trạng nó kỳ quặc lắm, chắc do sắp thi đại học nên áp lực quá lớn”.

Lộ Phi hỏi rõ địa điểm rồi gọi taxi đến ngay đó. Quả nhiên trong khu nhà của đội cảnh sát giao thông có hơn mười chiếc mô-tô đủ loại đủ hình dáng màu sắc đang đậu ở đó, và dc theo bức tường của văn phòng là một hàng thanh thiếu niên nam, nữ khoảng mười hai người. Tân Thần cũng đứng một bên, nhìn thẳng phía trước vẻ mạt thờ ơ. Một người đội trưởng đang ngồi trách mắng những người có vẻ là phụ huynh, “Không có trách nhiệm gì cả! Giàu có cũng không thể để mặc bọn trẻ làm liều, mua chiếc mô-tô mấy vạn dể đua chơi à? Tôi nghĩ tốt nhất là lôi hết các người vào bệnh viện, xem xem hai đứa trẻ kia bây giờ bị thương ra nông nỗi nào thì mới biết sợ”.

Mấy phụ huynh đó gật đầu lia lịa, hứa hẹn thề thốt nhất định sẽ về quản con thật nghiêm, ký tên xong rồi ai nấy đều đưa con mình về.

Lộ Phi nói với một anh cảnh sát rằng anh đến đón Tân Thần, nào ngờ đối phương nói dứt khoát rằng chỉ cho cha mẹ đến đón, đồng thời rất thẳng thừng bảo rằng: “Mấy đứa con gái kia quỷ quái lắm, lúc nãy đã có hai đứa con trai mạo danh là anh họ, anh trai đến đón, bị chúng tôi đuổi hết rồi. Chúng tôi cũng không làm gì họ cả, quan trọng là bảo phụ huynh đến đón, chịu trách nhiệm với con em mình thôi”.

Lộ Phi bó tay, đành ra ngoài gọi cho người thư ký cuối cùng của cha anh còn công tác ở đây. Người ấy lập tức đến ngay, tìm lãnh đạo của trung đội cảnh sát, sau đó Tân Thần được đón ra.

Lộ Phi chào từ biệt người thư ký, từ chối đề nghị đưa về rồi đưa Tân Thần ra ngoài. Tân Thần quay lưng định bỏ đi thì bị anh lôi lại đến trước bảng tuyên truyền ngoài cửa đội, “Em nhìn kỹ mấy tấm ảnh này đã rồi hãy nói”.

Trên ảnh tuyên truyền là vô số những tấm ảnh chụp hiện trường tai nạn giao thông, thê thảm không nhìn nổi. Tân Thần ngừng chống cự, đứng thẳng đờ, sắc mặt tái mét, cắn môi không nói gì.

“Rốt cuộc em muốn làm gì, hả Tiểu Thần? Hôm nay chắc trường có tiết đúng không? Em lại trốn học, đua đòi với bọn đó, anh đã nói như thế rất nguy hiểm…”.

“Liên quan gì tới anh?”.

Lộ Phi bị chọc tức, sắc giọng nói: “Tốt thôi, không liên quan tới anh. Cuộc sống của em vẫn là chuyện của em, không phải trách nhiệm của anh. Nhưng em xem hành vi của em có thể xem là có trách nhiệm với bản thân không?”.

Tân Thần quay đầu lại, trên gương mặt không một sắc máu là đôi mắt càng sâu thẳm và sáng rực, dường như có hai đốm lửa đang cháy trong đôi đồng tử ấy. Mộtu sau cô mới mở miệng, nói rõ ràng từng tiếng một: “Tôi không thèm là trách nhiệm của ai hết”.

Tân Thần quay người bỏ đi. Ánh nắng chiều chiếu thẳng xuống, cô thẳng người bước đi, chiếc bóng nho nhỏ kéo dài phía sau. Lộ Phi nhìn theo, buông thõng nắm tay, cơn tức giận đầy ứ lồng ngực ban nãy bỗng dưng tan biến như mây khói.

Tất nhiên anh không tức giận vì sự thản nhiên thờ ơ của cô. Mà cơn giận dữ ấy xuất phát từ sự bất lực của bản thân. Anh vô cùng nghi ngờ quyết định của mình. Rốt cuộc cô vẫn là một cô bé yếu đuối, anh lại mỗi lúc một gay gắt, không khoan dung với cô. Không biết là bị chọc tức bởi thái độ ngang ngạnh của cô, hay do nỗi đau sắp ly biệt dần dần chiếm cứ trái tim anh bằng một cách khác, khiến anh không còn nhẫn nại và dịu dàng như trước kia nữa.

Sau đó, Lộ Phi đành phải chuẩn bị hộ chiếu, thường xuyên đi đi về về giữa thành phố này, bên chỗ cha mẹ anh sống và Bắc Kinh. Anh gọi điện cho Tân Địch, cô nói anh rằng Tân Thần gần đây rất ngoan hiền, không đua nữa, anh mới thấy hơi yên tâm. Đến khi anh có được visa và từ Bắc Kinh trở về, Tân Thần đã kết thúc kỳ thi đại học và đến Côn Minh nơi bố cô đang ở.

Lần cuối Lộ Phi gặp Tân Thần trước khi đi, cũng vẫn là chia tay không vui vẻ. Tân Thần xé nát địa chỉ email anh ghi, nói rõ ràng với anh rằng, cô không định đợi bất kỳ ai, cũng không muốn nhận email. Anh có thể thấy có nỗi đau trong mắt cô, nhưng cô cự tuyệt người khác an ủi vuốt ve bằng bất kỳ hình thức nào, mà thà rằng bướng bỉnh cho phép mình đau thêm.

Có lẽ chị anh nói đúng, họ thực sự cần có khoảng không gian riêng để trưởng thành. Có thể thời gian sẽ giúp cô chấp nhận hiện thực. Anh đành buồn bã bước lên chiếc máy bay về phương bắc. Qua ô cửa kính nhìn thành phố bên dưới dần dần thu nhỏ lại dưới những tầng mây trôi vô định, anh nghĩ, không biết ba năm sau, khi gặp lại cô, sẽ là cảnh tượng thế nào.

Anh hoàn toàn không ngờ được rằng, lần ly biệt này lại là bảy năm, thời gian trôi qua như nước, những thứ nó mang đi và để lại thật khiến người ta bàng hoàng, thời gian gần như đã thay đổi tất cả.