Con đường dâu quý nhà họ Tiêu

Chương 47: Anh được xem là gì




Lúc Đường Nhã Đình nhận được điện thoại của Hạ Cẩm Trình, cô ta đang ngồi trong phòng uống rượu vang, nghĩ tới hôm nay bị thất bại trong gang tấc, cô chỉ muốn giết chết tên đầu heo Triệu Chí Viễn kia ngay lập tức. Còn Hạ Cẩm Trình lại không hề che giấu sự bảo vệ dành cho Diệu Tinh, càng làm cho cô ta cảm thấy bất công.

“Cẩm Trình, anh và Diệu Tinh thật sự rất xứng đôi đấy.” Cô ta lạnh lùng cười. “Trình Diệu Tinh, cô xinh đẹp, lại thông minh, lương thiện, sẽ có rất nhiều con trai thích cô, cũng giống như Cẩm Trình…” Cô ta thì thầm. Ngón tay từ từ lướt qua trên ly thủy tinh. Nhưng mà… Cô cướp đi Cẩm Trình cũng không sao, nhưng ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng không bỏ qua…”

“Cẩm Trình, anh tìm em.” Đường Nhã Đình đi ra, nhìn thấy Hạ Cẩm Trình dựa vào thân xe, trên mặt đã xuất hiện nụ cười đơn thuần.

“Lên xe đi!” Hạ Cẩm Trình cũng không cười, chỉ mở cửa xe.

“Sao vậy, mặt mày nghiêm túc quá, cười một cái đi!” Cô ta đưa tay véo mặt Hạ Cẩm Trình, Hạ Cẩm Trình nghiêng mặt tránh tray cô ta. “…” Đường Nhã Đình có chút xấu hổ.

“Là do em làm có phải không?”

“… Anh nói gì nữa vậy.” Đường Nhã Đình chỉ thoáng sửng sốt, rất nhanh đeo lên vẻ mặt vô tội.

“Có thể sử dụng lý do đó để dụ Diệu Tinh ra, không phải chỉ có thể là em thôi sao.” Hạ Cẩm Trình xoay mặt nhìn Đường Nhã Đình, trong mắt có bất dĩ, và cả đau đớn. “Tại sao phải làm như vậy?” Giọng nói của anh có vẻ run run, hình như là cực kỳ đau đớn.

“Em… Không phải vậy, Cẩm Trình.” Đường Nhã Đình cố gắng giải thích.

“Vậy là cái gì?” Hạ Cẩm Trình nắm vai cô ta. “Nhã Đình, tại sao em lại biến thành thế này?” Anh đau lòng hỏi.

“Không phải như vậy, Cẩm Trình anh bình tĩnh một chút…”

“Biết ẩn tình của tai nạn ngoài ý muốn đó, ngoại trừ anh ra, cũng chỉ có em. Em còn gì để giải thích!”

“Không có!” Nghe Hạ Cẩm Trình nói thế, Đường Nhã Đình cũng lười diễn trò nữa. d-d~lee; quys; ddoon

“Đừng làm tổn thương cô ấy!” giọng Hạ Cẩm Trình run run nhưng cũng rất kiên định.

“Anh nói cái gì?” Đường Nhã Đình tưởng rằng mình đã nghe nhầm.

“Anh nói là em đừng làm tổn thương cô ấy!” Hạ Cẩm Trình lặp lại. “Em lợi dụng anh… anh đau lòng, nhưng có thể chịu đựng được, nhưng Nhã Đình. Anh không có cách nào nhìn em, trở nên không từ thủ đoạn.”

Đường Nhã Đình hơi sửng sốt. Anh ta có ý gì, cuối cùng là muốn ngăn cản cô làm tổn thương Diệu Tinh, hay không muốn nhìn cô trở nên lòng dạ thâm sâu.

“Thật xin lỗi…” Mặc kệ thế nào, vẫn nên ổn định anh ta trước. Nghĩ thế, Đường Nhã Đình thay vẻ mặt áy náy.

“Anh không cần em xin lỗi.” Hạ Cẩm Trình lắc đầu.

“Nhưng… Cẩm Trình, trừ cái này, em không biết còn có thể nói cái gì, làm cái gì, thật sự em chỉ yêu Lăng Phong.” Đường Nhã Đình cắn môi.

“Em yêu anh ta?” Hạ Cẩm Trình cười. “Cho nên, mấy ngày đó, khi anh ta không ở đây, em mới dùng anh để giải quyết cô đơn.” Anh chế giễu.

“Không phải.” Đường Nhã Đình lắc đầu. “Cẩm Trình, quả thật em chỉ xem anh là bạn bè.”

“Bạn bè? À, bạn giường sao?” Hạ Cẩm Trình như là đang nghe chuyện cười.

“Chát!!!” Một cái tát thanh thúy vang lên, mặt Hạ Cẩm Trình bị đánh nghiêng qua một bên.

Đường Nhã Đình run rẩy nhìn Hạ Cẩm Trình. Vẻ mặt, nụ cười của anh ta là thế nào? Chế giễu ư? Đường Nhã Đình nuốt nước miếng, Hạ Cẩm Trình nguy hiểm, ác nghiệt, cũng giống như Tiêu Lăng Phong, ngoài trừ người họ quan tâm, họ sẽ không bao giờ thương xót với bất kỳ người nào, cả với người họ muốn, cũng sẽ không từ thủ đoạn…

=======