Mới vài ngày không gặp, vừa nhìn thấy thân ảnh lung la, lung lay, da dẻ tái nhợt như người chết của Lâm Đĩnh bước đến, cả bọn liền vô cùng ngạc nhiện.
Trương Bình Phàm còn ác ý nghĩ thầm:
-Móa thằng này không phải từ khi chia tay đến giờ sáng, trưa, chiều, tối, ngày ba bữa thủ râm đều đều đó chứ!
Cũng may Vô Danh đầu óc cũng không đến mức đen tối như vậy, chỉ cho là con hàng này hành lạc quá độ mà thôi, thế nên khi Lâm Đĩnh bước đến hắn liền mở lời khuyên bảo trước.
-Hài! Lâm Đĩnh này, không phải ta nói ngươi, chú mày cũng thật là! Ta đây đương nhiên biết tuổi trẻ khí huyết phương cương, phong lưu khoái hoạt một chút cũng là chuyện bình thường, nhưng cũng phải biết tiết chế à nha, phóng túng quá cũng không tốt đâu, ngươi tự xem lại mình đi, bây giờ là giữa trưa đó “bạch nhật tuyên râm” lâu lâu thử là được rồi đừng lạm dung quá!
Nghe được lời khuyên của Vô Danh khiến Lâm Đĩnh đột nhiên ngẩn cả ra, sau đó liền chửi um lên.
-Đậu xanh rau má, “bạch nhật tuyên dâm cái con khỉ”, ông đây là luyện công quá độ, lao tâm, lao lực nên mới thành thế này, tên khốn này, có phải muốn anh danh cả đời của ta trôi theo dòng nước hay không, hôm nay không nói rõ đừng trách Lâm Đĩnh ta trở mặt không nhận người thân!
Nghe Lâm Đĩnh gào thét thanh minh, bọn Vô Danh càng thêm tin tưởng phán đoán chính xác của mình, ngay cả Mộng Lan đứng thờ ở một bên cũng bĩu môi xem thường, đúng là càng bôi càng đen à.
Trương Bình Phàm đứng xem chỉ hận thiên hạ không loạn, ngứa miệng thêm dầu vào lửa:
-Hài! Ta hiểu, ta hiểu! luyện “song tu” đại pháp đương nhiên phải mệt rồi, quả là vất vả cho ngươi, đúng là lao tâm, lao lực quá độ, ngay cả chân cũng nhũn cả ra thế kia!
Lâm Đĩnh nghe thế thì nghẹn cả lại một cục, có khổ không nói nên lời, giơ tay chỉ mặt thằng béo kia khó khăn lắm mới phun được ra một câu.
-Ngươi….ng..ư…ơ….i thằng béo kia, ngươi ngậm máu phun người!
Vì tức quá nên khuôn mặt vốn trắng bệch dọa người của hắn lập tức đỏ ửng lên như gà chọc tiết, không nói hai lời lập tức đưa tay ra cho bọn kia bắt mạch để chứng minh sự trong sạch của bản thân “nói đi cũng phải nói lại, dù sao Lâm Đĩnh hắn cũng là người thuần khiết nha.”
Tác giả:
-Ọe ọe, ta phi, ta phỉ nhổ, “thuần khiết” cái con khỉ, nếu ngươi còn thân đồng tử, thì ông đây chính là xử nam ngây thơ mợ nó rồi, ta khinh bỉ ngươi thằng họ Lâm!
Lâm Đĩnh:
-Thằng tác giả kia ngươi thì hiểu cái quái gì, không nghe có câu “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn” sao? Thân ta tuy dạo chơi giữa vạn hoa, nhưng trái tim ta là một mảnh chân thành tha thiết, thế gian có mấy ai hiểu thấu được cõi lòng này cơ chứ, ngẳng mặt lên hỏi trời xanh “tình yêu của đời ta, em ới! em ở đâu?”
Tác giả:
-Ọc ọc, ọe ọe..................
Sau khi xem mạch xong Trương Bình Phàm liền nói:
-Hài! Thì ra là khí huyết thiếu hụt quá nhiều, thế mà không nói sớm, làm ta cứ tưởng chú mày trâu đến thế, ngày đêm chinh chiến chứ lậy, báo hại ông đây tự kỉ một hồi phí công!
Vô Danh cũng đồng cảm gật đầu nói:
-Ta đã bảo mà, nhìn tướng thằng này là biết yếu sinh lý, ngon lắm năm phút là phọt mịa nó ra rồi!
Nghe thế Lâm Đĩnh như hóa đá, càng nghẹn một cục ở trong lòng, nếu biết trước như thế có đánh chết anh chàng cũng không thanh minh làm gì, chỉ là có nói gì thì cũng đã muộn, dù sao năm phút có còn hơn không, nói nữa không khéo lại thành bất lực, vô sinh thì bỏ bu, đồn ra ngoài thì Lâm Đĩnh hắn làm sao còn có mặt mũi đi gặp người khác, nhất là ở đây còn một cô nàng xinh gái bên cạnh nữa chớ!
Lâm Đĩnh:
-Hừ! hừ! coi như ông đây sợ bọn bây đi.
Lâm Đĩnh với vẻ mặt hầm hừ không vui nói ra, nhưng sau đó dường như nghĩ đến cái gì trên mặt lại đột nhiên khẽ nở nụ cười, chỉ là nhìn tới nhìn lui kiểu gì cũng trông vô cùng đê tiện và bỉ ổi, khiến bọn Trương Bình Phàm đối diện chỉ muốn xông lên chỉnh sửa răng hàm mặt hội đồng cho thằng cha này.
Trương Bình nhìn con hàng này cười mà tự dưng thấy ngứa con mắt bên trái, đỏ con mắt bên phải, càng nhìn càng đếch chịu được thế là anh chàng bắt buộc phải lên tiếng cảnh cáo.
-Ta nói Lâm Đĩnh này, không phải trúng gió đơ bà nó quai hàm rồi đó chứ, nhìn cái bản mặt của ngươi kìa, mụ nó thật là muốn đấm mà!
Bình thường anh Đĩnh nhà ta mà nghe thằng mập này ho lên một tiếng là đảm bảo sẽ co vòi rụt cổ lại ngay, chỉ là kẻ sĩ ba ngày chưa gặp sẽ khác xưa à nha, huống chi thằng này là tiểu nhân chính hãng mừ, có thù không báo hình như đếch phải là phong cách của Lâm Đĩnh hắn, nằm gai nếm mật đã lâu, nay sắp có cơ hội xả một ngụm ác khí, bảo sao anh chàng có thể bỏ qua cho được.
Lâm Đĩnh:
-Thằng mập béo ị kia, ai anh em gì với ngươi, đừng thấy người sang bắt quàng làm họ, ta xem ngươi thật, con bà nó chán sống rồi, dám chỉ mặt Lâm Đĩnh ta mà mắng à, ông đây muốn quyết đấu với ngươi!
Trương Bình Phàm nghe thế liền ngẩn cả ra nghĩ thầm “Thằng này hôm nay không phải uống lộn thuốc đó chứ, hay là thần kinh có vấn đề chập mợ nó rồi.”
Chỉ là Trương Bình Phàm chưa kịp nói gì thì Vô Danh đã nhảy ra.
-Lâm Đĩnh à! Chú mày không bị lừa đá đó chứ? Hay tâm lý bị méo mó sinh hoang tưởng rồi, mỗi lần gặp mặt không ăn đòn là không chịu được à?
Lâm Đĩnh trợn trắng mắt chỉ thẳng mặt thằng cha Vô Danh mà mắng.
-Mẹ kiế* ngươi là cái thứ gì dám nhảy ra đây, cút qua một bên để người lớn nói chuyện, ngoan đi chỗ khác chơi không ông đánh cho sưng mông bây chừ.
Không để ý đến Vô Danh mặt mũi tái xanh tái mét ở một bên, tiện tay Lâm Đĩnh chỉ luôn Mộng Lan ở phía đối diện, mở cái mồm thối ra gào lên.
-Còn con đàn bà thích giả bộ thanh cao kia nữa, mặt lạnh như thế làm gì, cười lên cái coi cho đại gia coi coi nào e he he!
Vừa nói anh chàng vừa cười lên dâm tiện, bỏ mặc hai thằng đực rựa đang hầm hầm tức giận ở một bên.
Lần này Lâm Đĩnh quả thật đã chọc giận ba người Trương Bình Phàm, Mộng Lan và Vô Danh rồi, không nói hai lời Mộng Lan liền nghiến răng nghiến lợi nói ra.
-Xem ra mấy hôm không gặp lá gan nhà ngươi càng ngày càng lớn ra đấy nhỉ! Đến diễn võ trường xem bản lĩnh của ngươi có lớn được như lá gan không nào?
Chỉ đợi có thế Lâm Đình liền cười híp hết cả hai mắt lại, bộ dạng nôn nóng chỉ hận không lập tức phi ngay đến luyện võ trường.
-He! he! bản lĩnh có lớn hay không thì không phải lên đài là sẽ biết ngay sao! Yên tâm hôm nay đại gia ta đây tâm tình tốt sẽ nhẹ tay, chỉ đánh mông dạy dỗ các ngươi một chút thôi hô hô!
Mộng Lan nghe thế liền tức thở không ra hơi làm cho bộ ngực sữa run run, phập phồng lên xuống, làm ánh mắt ba tên quỷ háo sắc ở bên cạnh nhìn chăm chăm lập tức ngốc trệ, nhất là tên béo Trương Bình Phàm, khóe miệng thậm chí còn nhiễu cả nước dãi ra ngoài, dâm quang lóe lên, chỉ hận không thể tiến lên lột sạch em nó đại chiến 300 hiệp.
Mộng Lan đang vô cùng tức giận bất chợt nhận thấy ánh mắt ba con heo trước mặt đột nhiên có điểm không đúng, giật mình một chút lập tức liền nổi trận lôi đình, “Bốp”, “bốp”, “bốp, bốp”, “Á”, “Oái”, “Ái, ái con quỷ cái”.
Ba tiếng thét thảm thiết lập tức vang lên, sau đó mỗi tên đều tự lấy tay bưng lấy một bên má xoa lấy xoa để, riêng tên mập thì bị chiếu cố đặc biệt dính “đấp bồ kill” hai tay ôm hai má đau đến méo mặt.
Sau khi đánh xong Mộng Lan liền phi thân về phía diễn võ trường chỉ để lại một câu “Ba con heo háo sắc chết tiệt, nhớ kĩ cho bà, mong sao trong các ngươi đừng có tên nào rơi vào tay ta hừ hừ!”
Đến khi chắc chắn bóng dáng Mộng Lan đã đi xa tên mập mới nhảy dựng lên, hai tay vừa ôm mặt vừa chủi um lên.
-Oái oái, đúng là cái đồ quỷ cái, không phải chỉ là nhìn một chút thôi sao! hu hu đau quá! Hức hức, ngươi cứ chờ đấy, nếu rơi vào tay ông thì roi da, sáp nến…vv đảm bảo cho ngươi nếm đủ cả đời khó quên!
Nói xong Trương Bình Phàm lại không nhịn được khẽ xoa xoa hai bên má in dấu hai bàn tay nhỏ nhắn đỏ chót cực kì nổi bật của mình.
Vô Danh và Lâm Đĩnh tuy cũng dính chưởng, nhưng không vì vậy mà có thể quên đi niềm vui trên nỗi đau khổ của kẻ khác, ài! ai bảo ba chúng ta đều bị bạt tai nhưng chỉ có thằng mập kia là đặc biệt hơn người cơ chứ, một lần ăn hai cái tát trái phải đều có, đã thế lại còn cực kì đồng đều nữa chứ lậy, không cười hắn thì cười ai nữa đây!
Trương Bình Phàm vừa nhìn thấy vẻ hả hê của hai thằng cha kia lập tức chủi um lên.
-Nhìn cái gì mà nhìn? đánh là thương, mắng là yêu chưa nghe bao giờ hả? Móa đúng là hai thằng cù lần không có kiến thức, đến diễn võ trường thôi còn ngẩn ra đó làm gì.
Nói xong tên mập hầm hầm phi thân rời đi, chi còn hai người Lâm Đĩnh với Vô Danh, hai tên này cũng biết thằng mập kia thẹn quá hóa giận cho nên chỉ cười hắc hắc rồi cũng động thân chạy tới diễn võ trường.
Khi đến nơi thì Mộng Lan đã chờ sẵn ở nơi đó tự bao giờ, với dáng vẻ khinh vân đạm mạc lẳng lặng đứng dưới đài, bề ngoài thì nhìn có vẻ sóng yên gió lặng, nhưng trong lòng thì đố ai biết được, có khi là khoảng lặng trước cơn bão cũng nên.
Không bao lâu sau thì Vô Danh và Lâm Đĩnh cũng đã chạy đến nơi, Lâm Đĩnh thấy thế thì cũng không nói nhảm gì nữa liền trực tiếp nhảy lên đài.
Khi đã ổn định thân hình anh chàng liền mở miệng nói.
-Hắc hắc ai lên trước đây? hôm nay ông đây bao hết có thủ đoạn gì cứ giở ra, không lại nói ta đây khi dễ các ngươi!
Nhìn con hàng kia đứng trên đài mặt hếch lên trời, một bộ dạng tiểu nhân đắc chí, bọn người Trương Bình Phàm chỉ hận không thể lập tức quai lên cái mặt kia vài đấm cho đã ghiền.
Chỉ là bọn hắn cũng biết con hàng này hôm nay dám mạnh miệng, nhất định phải có chỗ ỉ trượng nào đó, thế cho nên người này nhìn người kia không ai vội vã lên đài, dù sao cả đám đều thành tinh cả rồi ngu gì mà làm chim đầu đàn.
Trương Bình Phàm thì không nhanh không chậm quan sát phong cảnh, thảnh thơi hít thở không khí như sáng sớm đi dạo trong công viên vậy, còn Mộng Lan thì bộ dạng lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần, xem kiểu này chắc có đến tối cũng không tìm được người xuất chiến thế nên Vô Danh đành bất đắc dĩ mở lời.
-Ài ta nói này tên béo, nhìn thằng cha kia có vẻ nhơn nhơn tự đắc, trong mắt không người, ta thấy ngươi có lẽ ngươi nên thay mặt cả bọn lên đài dạy cho hắn một bài học nha!
Nghe thấy Vô Danh nói thế Trương Bình Phàm liền tủm tỉm cười trả lời.
-Ài ngươi nói cũng đúng đó, ta cũng muốn đập cho thằng cha kia một trận, xả bớt cục tức trong lòng, nhưng khổ nỗi ta đây cũng hữu tâm vô lực, ngươi xem, dạo này vất vả, lao tâm, lao lực làm công lực hao tổn nên người gầy đi cả khúc đây này, thế cho nên ta thấy hay là để ngươi đại diện cả bọn lên đài dạy dỗ con hàng kia có vẻ là thích hợp nhất!
Vô Danh vốn không giỏi ăn nói nghe thế liền nghẹn cả một cục trong họng, nghĩ thầm “thằng mập này con bà nó cũng quá vô sỉ đi, không gặp có mấy ngày ta thấy mặt mũi ngươi càng ngày càng hồng hào, béo tốt ra thì có, lao tâm, lao lực cái con khỉ, có chó nó tin.”
Biết chắc so sánh da mặt, mình chắc chắn không bằng cái thằng mặt nung núc mỡ kia, thế là Vô Dành đành ôm một tia hi vọng quay sang nhìn Mộng Lan, chỉ là Mộng Lan vẫn một bộ dáng lạnh nhạt nhắm mắt dưỡng thần, khiến cho hi vọng mới nhen nhóm lên trong lòng anh chàng triệt để tắt ngúm, đối với thằng béo kia da mặt có cũng được, không có thì cũng chẳng sao, nhưng Vô Danh hắn thì vẫn cần cái da mặt này a, chẳng lẽ bây giờ đứng trước mặt gái lại thoái thác bảo người ta lên đài thay mình, con mợ nó vậy thì sau này có muốn sơ múi gì chỉ sợ khó!
Khẽ cắn răng Vô Danh liền mang theo một bộ dạng nghẹn khuất cực điểm, cắn răng cắn lợi xoay người nhảy lên đài, Trương Bình Phàm ở dưới liền tủm tỉm cười.
-Ài chú mày thật là, sớm tự giác như thế có phải tốt không, tội tình gì phải thế!