Con Đường Đại Đạo

Chương 47: Không Đề






Khi Lâm Đĩnh lần nữa mở mắt ra dường như có thêm từng tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt, viết thương trên người do luyện tập Bạo kích mấy ngày qua đã hoàn toàn khỏi hẳn, nắm đấm của hắn cũng trở lại bình thường không còn sưng vù như trước nữa, chậm rãi đứng dậy nhìn qua thân thể khẽ cảm nhận sức mạng đang trào dâng trong từng thớ thịt Lâm Đĩnh chợt cười lên những tiếng khùng khục quái dị.
-Khặc khặc, thời khắc báo thù rửa hận của ông đã đến rồi, thằng khốn kia ngồi ở ngoài cửa nói xấu ông đây mấy ngày nay đừng tưởng ta không biết gì, lần này để xem ai là kẻ phải chạy trối chết hắc hắc.
Đúng lúc Lâm Đĩnh đang vô cùng đắc ý mơ màng ảo tưởng mình trên đài uy phong lẫm liệt đánh cho thằng con hoang kia kêu cha gọi mẹ là tâm tình vô cùng sảng khoái, chỉ là mộng đẹp chưa thành thì một giọng nói không mấy hòa hợp đột ngột vang lên.
-Thôi đi cha nội nhìn cái bản mặt tiểu nhân đắc chí của ngươi thật bức con m* nó xúc, ông đây quả là không thể nào nhịn nổi nữa, mới học được ba cái món tuyệt kĩ mèo cào đã phổng cả mũi lên trời tự ình là vô địch thiên hạ, đậu xanh rau má sao ngươi không mở não ra mà nghĩ xem Bạo kích của ngươi mười lần mới đánh ra được một phát, lấy tốc độ của thằng con hoang kia thì trước khi ngươi kịp đánh ra Bạo kích đã đủ chà đạp ngươi cả trăm lần rồi, ở đó mà đắc ý cái con khỉ lần trước mới ba chiêu Lâm Đĩnh ngươi đã cúp đuôi chạy mất lần này tuy học thành Bạo kích nhưng ngươi lấy cái m* gì đấu với tên đó? Người ta là tu sĩ Phàm cảnh tần chín đỉnh cao đó, còn ngươi sao không tự xem lại mình đi tu vi mới có tầng bảy nát bét mà đã bắt đầu đua đòi tranh đấu với người, thử hỏi có cái ngu nào giống cái ngu này không, kiếm ai không kiếm lại đi kiếm thằng tu vi cao hơn mình gây chuyện, ngu con m* nó ngu vừa vừa thôi chứ, người ta bảo kiếm quả hồng mềm mà bóp tùy tiện tìm mấy thằng tầng năm , tầng sáu không được à? Lâm Đĩnh ngươi thì hay rồi lần nào cũng nhằm ngay khúc xương cứng mà gặm, ừm! kiếm tu sĩ đỉnh cao tầng chín gây chuyện thì cũng thôi đi nhưng đcm nó lại kiếm ngay thằng vừa có bối cảnh vừa có thực lực là thế mịa nào.
Vâng! cái giọng oang oang không hạp thời này chính là của anh Sách thần đập chai khoai to câm nín bấy lâu nay không xuất hiện, không xuất hiện thì thôi vừa xuất hiện là làm nguyên một tràng giáo huấn dìm hàng chuyên nghiệp, Lâm Đĩnh bị mắng cho đầu đầy máu chó mặt mũi đen xì, bao nhiêu ảo tưởng mộng đẹp đều theo con hàng này xuất hiện mà bị đập cho tan tành, tâm tình vốn vô cùng tốt đẹp lập tức bị dìm xuống vực sâu không đáy.
-Đậu xanh rau má quyển sách chó chết ông giết ngươi.....!!!
Bức xúc lâu ngày dẫn đến bứt cúc không phanh, tuy quyển sách này luôn nói điều đúng nhưng mồm miệng cũng con bà nó thối, lại luôn lựa lúc tâm tình con người ta tốt đẹp nhất mà nhảy ra bới móc, một hai lần ừm thì cũng thôi đi nhưng vô số lần thì rõ ràng là cố ý chống đối mà, Lâm Đĩnh lúc này vô cùng giận dữ tương tự như khi đang vô cùng buồn ngủ vừa mới đặt lưng xuống tiến vào mộng đẹp thì ở đâu lại nhảy ra một thằng khốn kiếp lải nhải bên tai đã vậy lại không thể không nghe, bảo thế thì bố thằng nào có thể chịu đựng cho được.

-Đậu xanh rau má quyển sách chó chết kia ngươi muốn làm phản phải không? Ông lần này nhịn hết nổi rồi hôm nay ngươi phải nói rõ ràng ra cho ta nếu không đừng trách ta trở mặt!
Sách linh nghe thế cười quái dị nói.
-Eo ôi ! hắc hắc ta sợ quá, ta sợ muốn chết rồi đây này, trở mặt? Đcm ngươi trở mặt đi cho ông xem coi nào!
Nghe nó nói thế Lâm Đĩnh liền ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi, hắn cũng biết mình không có biện pháp làm gì còn hàng chết bầm này, nói trở mặt là trong cơn nóng giận, chứ trở mặt thật thì kẻ chịu thiệt thòi chỉ có thể là hắn mà thôi.
-Hài! Con lạy bố coi như ta xin ngươi, ta lạy ngươi có được không, ngươi là sách thần, sách đập chai khoai to lại cứ đi so đo với một kẻ phàm tục như ta là thế nào, coi như ta sợ ngươi rồi lần sau ngươi lên tiếng thì làm ơn báo trước cho ta chuẩn bị tinh thần chứ cứ như thế này sớm muộn gì ta cũng bị ngươi đả kích phát điên lên mất.
Sách linh thấy con hàng này dáng vẻ ỉu xìu khí thế mất hết thì mới hắng giọng nói.
-Hài! Cái này cũng không thể trách ta được mọi chuyện đều có lý do của nó.
Vừa nghe thấy thế Lâm Đĩnh liền sáng mắt lên lập tức hỏi lại.
-Lý do gì thế nói ra nghe xem nào biết đâu ta có thể giải quyết thì sao!
Sách linh.
-E hèm lý do này cũng có phần khó nói.
Lâm Đĩnh.
-ĐCM thì ngươi cứ nói ra xem nào!
Sách linh:
-Thật sự là ngươi muốn nghe lý do chứ, mà nghe rồi đừng có hối hận à nha?

Lâm Đĩnh:
-Đậu xanh rau má ta xxxxooo nhà ngươi, đã bảo là nói thì nói mịa nó đi.
Sách Linh.
-Thật ra cũng không có gì chẳng qua ông đây cứ nhìn thấy bản mặt ngươi là ngứa mắt muốn ra tay dạy dỗ mà thôi.
Nhìn bản mặt xanh xanh tím tím nghẹn cả một cục của con hàng kia sách linh vô cùng hả hê trong long mở miệng nói tiếp.
-Sao thế? Có phải ngươi bây giờ rất muốn cắn người không? Đừng thế chứ cắn người là không tốt, đúng rồi nên bình tâm tĩnh khí hít sâu vào, đúng rồi ngoan rất nghe lời......
Lâm Đĩnh ở một bên hai mắt đỏ rực gân xanh nổi chằng chịt trên trán, đỉnh đầu bốc khói trắng nghi ngút, khó khăn gian nan vận chuyển Thanh thần chú bình ổn lại tinh thần, bây giờ thì Lâm Đĩnh đã vô cùng cảm kích Chư Thiên trước kia đã truyền lại cái môn Thanh thần chú này nếu không sớm muộn gì hắn cũng phát điên lên mất.
Sách linh thấy con hàng kia đã bình ổn được tinh thần thì bĩu môi nói thầm.
-Ài chơi không vui gì cả chán chết đi được, ta đây còn muốn giày vò tinh thần thằng cha này chút nữa nhưng có Thanh thần chú thì ta có làm gì xem ra cũng phí công, thôi chắc hắn cũng đã nhận ra thiếu sót của mình rồi còn làm sao để bù đắp thì không phải là chuyện của ông đây, còn lại phải tự trông vào bản thân ngươi rồi.
Khi bản thân tỉnh táo lại và nghĩ đến những lời sách linh nói tuy có khó nghe nhưng đó lại là sự thật chỉ đúng vào trọng điểm, hắn lúc trước vì quá hưng phấn tinh trùng lên não mà quên mất thằng kia là Phàm cảnh tầng chín, lúc trước trên võ đài chỉ sợ đó chưa phải là thực lực cuối cùng của hắn ta, Bạo kích mạnh thì đúng là mạnh thật, Lâm Đĩnh cũng không tin là thằng cha kia chịu đựng được một đấm mà vẫn an nhiên vô sự̀, nhưng vấn đề là Lâm Đĩnh hắn cũng không thể trực tiếp đánh ra được mà còn cần có thời gian, nhưng trong chiến đấu ai sẽ cho ngươi thời gian chứ?
-Hài! phải làm sao đây? mười quyền đánh ra một phát Bạo kích đã là cực hạn của ta rồi trong thời gian ngắn lại không thể đột phá được.
Suy nghĩ tới suy nghĩ lui khiến đầu Lâm Đĩnh to ra một đống nhưng vẫn không thể nghĩ ra cách nào bù đắp vào khuyết điểm thời gian của Bạo kích.
-Thời gian chết tiệt, mịa kiếp ông có phải thánh đâu làm thế éo nào mà kéo giãn thời gian ra được chứ?
Vừa nói xong Lâm Đĩnh như nắm bắt được điều gì đó đột nhiên khựng lại.
-Bà nội nó thời gian, thời gian, thời gian....À há ta hiểu rồi! Thời gian thì bố đây không kéo giãn ra được nhưng có thể kéo dài thời gian mà ha ha, bố đây là tiểu nhân à câu kéo thời gian chính là nghề của chàng.

Không biết anh chàng nghĩ ra cái gì mà cười dâm liên hồi rồi đi đến bốn phía tìm kiếm gì đó.
-Ài! Cái này không được, cái này không vừa tay lắm, à đây rồi cái này tàm tạm.
Sau một hồi lần mò Lâm Đĩnh móc ở góc sân ra một vật hình chữ nhật bốn mặt bằng phẳng nếu nhìn lướt qua khá giống một cục gạch sau đó giắt vào lưng quần rồi lấy áo phủ lên che giấu, dường như cảm thấy có chút chưa đủ, anh chàng lại mò mẫm dưới nền đất nhặt lên ít cát và nắm chặt trong tay rồi ung dung ưỡn ngực tư thế hiên ngang triệt hạ cấm chế bước ra ngoài.
Nguyễn Trường ở ngoài khi cấm chế bị triệt hạ đi hai mắt lập tức sáng lên khóe miệng cười lạnh lẩm bẩm.
-Rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi sao? lần này để xem ngươi chạy kiểu gì.
Nhưng không để hắn kịp lên tiếng Lâm Đĩnh liền trước tiên giành lấy quyền chủ động.
-Thằng đồng bóng kia mấy hôm nay ta có hơi mệt nên ngủ quên một chút, vốn ông đây là người đại nhân đại lượng không muốn chấp nhặt với thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch nhà ngươi, nào ngờ ngươi lại tự động đến ngồi trước cửa làm chó giữ nhà cho ta, ấy không cần phải thế ông đếch hiểu thú ngữ đâu, có gì thì lên đài quyết đấu ngươi dám đứng im đỡ của ta ba quyền thì bố đây chấp nhận cực khổ chỉ điểm cho ngươi một chút, còn nếu sợ thì cút đi ta đây cũng rộng lòng bỏ qua cho loài súc sinh.
Khiêu khích, con m* nó là khiêu khích trần trụi đó, những người xung quang vốn cũng có một số tụ tập để xem kịch hay thì lập tức gào lên trong lòng, Nguyễn Trương cũng là người mà thôi đâu phải thánh, núi sập trước mặt cũng đếch biến sắc thì éo phải là người mà là yêu con m* nó quái rồi, đối diện với tên khốn mà trong mắt hắn chỉ là một con gà bóp phát là chết Nguyễn Trường hắn muốn chơi thế nào thì như thế đó, vậy mà kẻ yếu nàylại dám hướng kẻ mạnh như hắn mà gào thét bảo sao Nguyễn Trường hắn có thể nhịn được cơ chứ lập tức gầm lên.
-Ngươi muốn chết! Được ta đồng ý yêu cầu của ngươi, để cho ngươi chết không có gì hối hận, ta phải cho ngươi biết đắc tội với Nguyễn Trường ta là việc làm ngu ngốc như thế nào.
Lâm Đĩnh tự động phớt lờ những lời đe dọa bên tai, dù sao con hàng này cũng quá non miệng lưỡi không được nhanh nhạy cho lắm chỉ biết lặp đi lặp lại mấy câu nhàm hết cả lỗ tai, Lâm Đĩnh hai tay chắp sau đít ung dung hất hàm ra lệnh.
-Đừng nói, nhảm dẫn đường đi.