Con Đường Đại Đạo

Chương 18: Quyết Tâm






-Mà Lâm Đĩnh này ta đoán chắc là ngươi đến đây muốn tìm công pháp tu luyện chân khí cho chính mình nhỉ?
Nghe thế thì anh chàng oán hận rủa thầm.
-Mịa kiếp ông già chết tiệt, biết rồi còn hỏi có cần giả dối vậy không muốn gì thì nói thẳng ra không được à, mà khoan.... tại sao lão ta lại biết ta cần công pháp tu luyện chan khí? ông đây còn chưa nói mà.
Nghĩ đến đó thì hắn giật mình vội vàng hành lễ với lão ta.
-Tàng Thiên tiền bối quả là thần thông quảng đại liệu sự như thần, xin hỏi ngài làm sao mà biết được vãn bối muốn tìm kiếm công pháp tu luyện chân khí vậy, hình như ta còn chưa có nói qua muốn công pháp nào nha?
-Ha ha ngươi đừng thấy làm lạ, người khác nhìn vào chỉ biết ngươi có tu vi phàm cảnh tầng bốn nhưng ta thì khác bọn họ,thứ nhất tu vi của ta hơn xa ngươi quan trọng nhất là lão già ta còn tu luyện một loại vọng khí thuật có thể dò xét được tu vi của người khác, mà vừa rồi ta dùng nó đảo qua người ngươi chỉ thấy khí huyết xung thiên như rồng như hổ nhưng lại chả có chút chân khí nào, nói thế hẳn là ngươi đã hiểu rồi hả.
-Tiền bối tuệ nhãn như….. cây đèn cầy, đúng là chả có việc gì có thể giấu được ngài, ngay cả việc ta ăn nhầm linh thảo mà có được tu vi hiện giờ cũng bị nhìn ra.
Lâm Đĩnh nhanh trí vuốt mông lão già và khéo léo lấp liếm tại sao mình có được tu vi hiện thời mà chả có chút chân khí nào.
-Khà khà ta cũng thật hâm mộ ngươi đó linh thảo có thể đề thăng chân khí có rất nhiều nhưng mà để ột người bình thường chỉ bằng nhục thân cũng có thể so được với tu sĩ phàm cảnh tầng bốn quả là vô cùng hiếm đó.
-Hề hề nhân phẩm tốt nên vận khí tốt thôi ạ.
Sách linh nghe thế xuýt nữa thì sặc chết.
-Nhân phẩn tốt? mẹ kiếp thằng này cũng trâng tráo quá đi, chẳng qua ông thích!
-Thôi được rồi hôm nay ngươi đến "Tàng Thư Các" của ta coi như có chút duyên phận tính rẻ cho ngươi vậy ba viên càn khôn thạch hạ phẩm, thế nào, quá rẻ phải không?
Nghe thế Lâm Đĩnh mặt mũi đỏ bừng, nếu không phải ngại tu vi cua lão già này hắn đã nhảy thẳng lên bàn chỉ vào mũi lão ta mà mắng rồi, chỉ là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu a.
-Ấy Tàng Thiên tiền bối người xem trên người vãn bối toàn bộ gia sản cũng chả được là bao, nể tình chúng ta có quen biết ngài có thể bớt chút chút được không, giá hữu nghị một viên là vừa đẹp nha.
Cái giá hữu nghị của hắn làm lão ta xém nữa phun sạch trà trong miệng ra.
-Ta xem ngươi đi buôn chả bao giờ lỗ vốn đâu nhỉ, mà thôi bớt cho ngươi không phải không được chẳng qua vài lần gặp mấy tên như ngươi chắc ta phải uống gió tây bắc mà sống quá.
Lâm Đĩnh nghe thế giả vờ cười bẽn lẽn rất chuyên nghiệp, ông già đối diện thấy thế cũng phải lầm tưởng phất tay.
-Thôi được rồi bớt cho ngươi cũng được thôi nhưng không thể là một viên được hai viên chắc giá.
Tuy vẫn vô cùng đau lòng nhưng nhìn dáng vẻ lão già trai bao này vô cùng kiên quyết hắn cũng phải cắn răng móc ra gần một nửa thu nhập mà chính mình phải đổi mạng mới kiếm được.

Nhìn hai viên càn khôn thạch đau đáu, lưu luyến không rời đến khi chúng biến mắt hẳn trong lòng lão già thì hắn mới thôi không nhìn nữa nhưng sắc mặt thì chả dễ coi hơn được tý xíu nào, xụ mặt đi theo lão ta đến nơi chọn công pháp.
Tòa Tàng Thư Các này nhìn từ bên ngoài nhìn vào thì không lớn song đi vô mới thấy có điểm khác lạ, hỏi vị Tàn Thiên tiền bối này thì mới biết cái lầu này vốn là một món bảo vật không rõ cấp độ, tồn tại từ thời cổ đại đến nay vốn có rất nhiều công năng nhưng đến hiện tại chỉ còn lại vài cái, không gian nơi bọn hắn đang đứng cũng là một loại thần thông của nó, không gian nơi này có thể mở rộng gấp trăm lần so với bên ngoài mà thể tích bề ngoài không hề thay đổi, đúng là vô cùng thần kì, ngoài ra hình như còn vài loại nữa nhưng lão già chết tiệt này lại không chịu nói đúng là muốn cho người khác chết vì hiếu kì mà.
Đang tò mò quan sát nơi này thì Tàn Thiên lão giả đã dẫn hắn tới trước cánh của một căn phòng rồi bảo.
-Ta nói lại cho ngươi một lần, từ khi bước vào chỉ có thể ở trong đó hai tiếng, đây, cầm lấy cái chuông này đừng có đánh mất đấy, khi nào muốn ra chỉ việc lắc nó lên là cánh của không gian sẽ xuất hiện mang ngươi quay lại, chỉ có hai giờ thôi còn tìm được cái gì phải trông vào chính ngươi rồi.
Nghe lão già nói có vẻ trịnh trọng, làm hắn cũng nghiêm túc hẳn lên, thấy Lâm Đĩnh gật đầu nhớ kĩ lão ta không biết từ đâu móc ra một tòa tháp ba tầng bằng ngọc nếu để ý kĩ không ngờ lại là phiên bản thu nhỏ của chính cái Tàng Thư Các này, chỉ thấy ông ta cầm nó bằng tay trái, hơi nâng lên, miệng thì lẩm bẩm chú nghữ gì đó nhưng hắn đứng ngay bên cạnh lại chẳng thể nào nghe được bất cứ chữ nào cả, khoảng hai phút trôi qua cái tháp bằng ngọc trên tay Tàng Thiên lão nhân dần sáng lên, nó được bao bọc bởi một tầng sáng mờ ảo càng tăng thêm vài phần phong phạm tiên gia bảo bối, bất chợt lão già mở bừng hai mắt vung tay chỉ vào cánh cửa quát lên một tiếng "đi"thì từ thân tháp tuôn ra một luồng dao động vô hình hướng tới cánh cửa phía trước ập đến.
Khi luồng dao động chạm đến cánh cửa thì nó khẽ rung động rồi cũng hô ứng với bảo tháp bừng sáng lên, trên cửa chầm chậm hiện lên những nét điêu khắc mà bình thường không thể nào thấy được, chúng rục rịch chuyển động dường như tự có sinh mệnh vậy, những đường nét trường tới bò lui rồi tụ tập hết vào trung tâm cánh của hình thành tiêu kí một tòa bảo tháp ba tầng như hư như thực.
Lâm Đĩnh trợn tròn mắt nhìn hết thảy cảnh tượng trước mặt mà há hốc cả mồm, đến khi nghe được tiếng nói của Tàn Thiên lão giả hắn mới giật mình tỉnh dậy.
-Anh bạn nhỏ ngươi chuẩn bị xong chưa ta sẽ mở ra cánh cửa không gian để ngươi tìm kiếm công pháp đây.
Nói xong rồi tay phải lão ta vận dụng pháp lực bắt đầu khắc họa mấy kí tự kì lạ lên khoảng không rồi ấn nó vào cánh cửa có hình bảo tháp trước mặt, chuyện kì là xảy ra những đường nét trên cách cửa như nứt ra rồi hóa thành màu đen bắt đầu xoay tròn hướng về phía đồ hình bảo tháp như hình chong chóng vậy đến khi tất cả đều biến thành màu đen thì đồ hình bảo tháp cũng tự động xoay tròn rồi hòa mình vào trong khoảng không u tối đó.
Nhìn cái khoảng không u tối đen ngòm hình cánh cửa đang khẽ chuyển động nhấp nhô lên xuống làm Lâm Đĩnh nuốt một ngụm nước bọt, rồi hắn quay sang hỏi lão già một câu.
-Tiền bối không vào có được không, vãn bối có bệnh sợ không gian tối a.
Nghe hắn nói thế Tàn Thiên lão giã giận tím mặt không nói hai lời một cước đạp thẳng vào mông tên khốn này bay thẳng vào cái cửa trước mặt.
Một tiếng gào thảm thiết rồi tắt ngỏm vang lên.
-Gào..g.a.....
Khi xuyên qua cánh cửa không gian hắn phải lăn vài vòng rồi mới bò dậy nổi đang định ngoác miệng ra mà chửi thì bị cảnh tượng xung quanh làm cho ngây người, hắn dụi dụi mắt nhìn lại một lần nữa, không sai thậy sự là vậy nha.
Nơi hắn đang đứng không ngờ lại là vũ trụ bao la, bốn phía xung thậm chí trên dưới đều là những vì sao lấp lánh, gần hắn nhất là một hành tinh như sao hỏa vậy to lớn vĩ đại, dưới chân Lâm Đĩnh như có một tấm chắn vô hình giúp hắn có thể đứng trong không gian này.
Bất chợt giọng sách linh lại vang lên trong đầu.
-Có gì đâu mà ngạc nhiên, chỉ là một loại ảo cảnh không gian tương đối inh mà thôi, Lâm Đĩnh ta kiến nghị ngươi đi về hướng ngôi sao lớn nhất đấy đi, ta cảm thấy có thứ gì đó làm cho bản thể rung động mãnh liệt.
Nghe sách linh nói làm cho hắt bình tĩnh trở lại nhưng lại có chút ngạc nhiên, thứ có thể làm cho Chư Thiên Tạo Hóa Kinh rung động cộng hưởng chắc chắn không phải là thứ bình thường, "nói giỡn sao ngươi có thấy cuốn sách nào nói được không, ít ra đến bây giờ ta còn chưa thấy cho nên đồ mà có thể khiến cho con hàng này sinh ra cảm ứng nhất định là thứ vô cùng tốt bất kể giá nào cũng phải chiếm lấy."
Trong lòng nóng lên anh chàng vội vàng dốc hết sức chạy như bay về phía ngôi sao lớn đó, nhưng sau một hồi chạy hắn mới phát giác có điểm không ổn.
-Sách linh hình như chúng ta càng chạy càng xa ngôi sao đó thì phải?
-Không phải hình như mà là chính xác là ngươi đã chạy ra xa khỏi nó rồi?
-Rõ ràng là ta luôn nhắm phía trước chạy với lại ngôi sao to như thế làm sao có thể nhầm được.
-Đừng nóng, như thế là có hai khả năng, một là ngôi sao đó tự chạy đi.
-Mẹ ngươi giỡn ai đây bảo một ngôi sao to bằng sao hỏa bỏ chạy ngươi muốn chơi ta à.
-Hừ ta còn chưa nói xong, mà thằng nào bảo một ngôi sao không thể bỏ chạy, chỉ là ngươi kiến thức hạn hẹp mà thôi, lý do thứ hai chính là ảnh hưởng của ảo cảnh đối với ngươi làm lệch tuyến đường mà ngươi muốn đến, theo ta đến 90% là vì nguyên do này.
-Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ,không lẽ bỏ qua à, thật không cam lòng mà.
Nghe được sách linh nói trong lòng Lân Đĩnh như tro tàn, đừng nói ba cái cấm chế, trận pháp cao siêu gì đó ngay cả loại đơn giản nhất hắn cũng còn chưa được sờ đến nữa là nói gì đến phá giải cái loại ảo cảnh cấp cao này.
-Bỏ qua? bỏ cái rắm, có ông ở đây ngươi sợ cái gì.
Hắn như bắt được một tia hi vọng hỏi lại.
-Ngươi có thể phá giả ảo trận này, quyển sách nát chết tiệt cái này không phải giỡn đâu đấy, chúng ta chỉ có hai giờ ở đây thôi đó.
-Ngươi tên khốn này tức chết ta, tốt xấu gì ông mày cũng là sách thần đương nhiên phải có chút kiến thức hơn xa thằng não tàn ngươi rồi.
-Ta nhịn, nhịn a, được rồi sách linh ngươi là cao nhân thế ngoại mau mau phá giả ảo cảnh đi.
-Ừm coi như ngươi còn tự biết mình không phải là vẫn cần ông ra tay sao.
Nghe nó nói mà Lâm Đĩnh hận đến nghiến răng kèn kẹt cố dằn lòng ở một bên chờ đợi con hàng này phá giải trận pháp.
Mắt nhìn thấy thời gian đã trôi qua hơn phân nửa, lòng Lâm Đĩnh như lửa đốt nhịn không được lên tiếng dò hỏi.
-Này sách linh ngươi đã tìm được mấu chốt phá trận chưa thế, thời gian không còn nhiều lắm đâu.
-Ngươi gấp cái gì có phải vợ đẻ đâu mà, cứ từ từ đừng nóng, ngươi nhất định phải tin ta, nhất định phải tin đó, ông đây là ai chứ là sách thần đẹp trai nhất thiên hạ đấy.
Nghe quyển sách khốn kiếp này rêu rao như thế là hắn đã cảm thấy đại sự không ổn rồi bất chấp tất cả gầm lên.
-ĐCM quyển sách kia ngươi mau nói, rốt cuộc là có phá được hay là không, đừng để bố mày tức lên là không hay đâu.
Nhìn thằng chính chủ lồng lộn lên sách linh cũng có chút chột dạ, ai bảo ngươi lớn tiếng vỗ ngực đảm bảo giờ thì hay rồi.

-Đừng nóng, đừng nóng tạm thời thì đúng là chưa có đầu mối gì chẳng qua cho ta một ngày thì nhất định có thể phá giải nó a.
Vừa nghe được lời đó Lâm Đĩnh gào lên thảm thiết.
-Gào tiền của ta, hai viên càn khôn thạch của ta hú hú, quyển sách chó mà ngươi lăn ra đây, ông muốn lột da ngươi hú hú.
Nhìn chủ nhân của mình kêu gào thảm thiết, như bị người ta cắt da cắt thịt, mặt mày méo mó tràn đầy vẻ bi thống sách linh vội vàng rụt cổ lại.
-Mẹ nó ngươi giỡn sao thằng cha này quá tởm rồi, không phải chỉ là hai viên càn khôn thạch thôi à, bây giờ mà mang đầu ra không bị con hàng này ăn tươi nuốt sống mới là lạ, có ngu mới ra, án binh bất động mới là thượng sách nha.
Sau một hồi tức sùi bọt mép, kếu gào khản cả cổ họng hắn mới dần dần bình tĩnh lại vội vàng đổi giọng gọi sách linh ra.
-Đồ khốn kiếp đừng có trốn nữa mau lăn ra đây cho ông, ta cũng không có ăn thịt ngươi mà sợ cái gì.
-Hề hề không phải là ta muốn tốt cho ngươi sao, có gì từ từ nói làm người ai làm thế.
Trán Lâm Đĩnh lại nổi mấy cục gân xanh dày đặc nhưng được hắn cố kìm lại.
-Đừng nói nhảm nữa, mẹ nó ngươi nghiên cứu cả nửa ngày trời ít ra cũng phải có chút thành quả chứ, nói xem còn có cách gì khác không, đừng bảo với ta là một chút biện pháp cũng không có.
-Cái này, tuy ta còn chưa nghiên cứu ra cách phá giải nhưng biện pháp không phải là không có chỉ là có phần nguy hiểm lắm.
Vừa nghe nó nói thế Lâm Đĩnh hơi chút suy nghĩ mở miệng hỏi.
-Nguy hiển à, cỡ nào? nói rõ ràng tý.
-Cái đó thì cũng khó nói phải thử mới biết, nhẹ nhất là tu vi suy giảm, nặng thì có thể đi tong mạng nhỏ, mà cái trận pháp này chỉ là ảo trậncó lẽ không đến nỗi mất mạng, khoảng ba phần là chết tươi tại chỗ bảy phần là tu vi sụt giảm.
-Đồ chết tiệt ngươi có chắc tỉ lệ không đấy, mẹ kiếp tính toán của ngươi mà sai lầm thì cả đám gặp diêm vương uống trà chiều hết đó.
Lần này thì sách linh vô cùng khẳng định nói.
-Yên tâm lần này bố vô cùng chắc, chỉ là cái trận nhỏ nhoi, nhớ năm đó ta còn gặp mấy cái lợi hại hơn nhiều.....
Lâm Đĩnh tức điên cả lên cắt ngang lời ba hoa của quyển sách này.
-Thôi đừng lảm nhảm nữa, mau nói ra biện pháp phá trận đi.
-Ừm cái này thì phải dựa vào chính bản thân ngươi rồi, còn nhớ môn thuật pháp bảo mệnh mà Chư Thiên để lại cho ngươi chứ, chính là cái môn "Nhất Tuyến Độn" ấy, bình thường thì ta định để cho ngươi trở thành sơ nhập linh cảnh tu tiên giả rồi mới bắt đầu luyện tập không ngờ hôm nay đã phải dùng đến rồi, pháp môn này cần phải có pháp lực làm trụ cột bảo hộ thì mới có thể thi triển mà không để lại di chứng quá nghiêm trọng, với tình trạng của ngươi bây giờ mà liều mạng cưỡng ép thi triển thì vô cùng nguy hiểm thậm chí có khả năng bị môn thuật pháp này hút khô tinh khí, máu huyết toàn thân.
Được sách linh phân tích lợi hại trong đó làm Lâm Đĩnh rơi vào suy nghĩ, nó ở bên cũng không vội quấy rầy, an tĩnh chờ đợi hắn quyết định, là sống hay chết vậy phải trông chờ vào chính bản thân Lâm Đĩnh rồi.
Đứng trước sự lựa chọn giữa sống và chết không phải ai cũng có thể có đủ dũng khí can đảm mà liều mạng cả, bản thân hắn là một người vô cùng sợ chết, có thể nói chỉ cần có thể sống cho dù là có phải làm một tên tiểu nhân a dua nịnh hót, thậm chí bán rẻ nhân cách, tán tận lương tâm hắn cũng chả thèm nháy mắt một cái mà làm ngay, từ lúc nghe sách linh nói khả năng phải chết khi thi triển thuật này là rất cao đôi tay của hắn chưa hề ngừng run rẩy biểu đạt cho nội tâm khiếp đảm của chính mình, trong lòng hắn tự nhủ có cần vì một môn công pháp chưa biết công dụng thế nào mà liều mạng không, chả đáng chút nào, từ từ rồi kiếm pháp môn tu hành khác mà cũng được a, cần gì phải liều mạng.
Tự nhủ như vậy Lâm Đĩnh đã sinh ra ý nghĩ rút lui nhưng khoảnh khắc cuối cùng hắn lại nghĩ đến người mẹ già đang ở quê hương mong ngóng hắn trở về, nhớ đến những kỉ niệm khi còn thơ bé được mẹ hiền chăm bẵm cho từng miếng ăn, từng giấc ngủ, lại nhớ đến những ngày tháng gia cảnh khó khăn ăn không đủ no mặc không đủ ấm chỉ vì thấy con trai nhỏ mở miệng kêu đói cho dù bệnh tật hành hạ, thân xác rã rời mẹ cũng cố gắng vực dậy đi làm thuê cho người để cho con được ăn một bữa cơm no.
Từng kỉ niệm cứ ùa vào tâm trí hắn, làm cho hắn nhớ ra lý do tại sao mình lại đi đến không gian này, đúng! bây giờ hắn có thể từ bỏ công pháp nơi này không cần liều mạng ra ngoài kiếm đại một bản công pháp tầm thường tu luyện cũng được, nhưng như thế thì hắn chả có gì khác hàng ngàn hàng vạn người tu tiên bình thường ở thế giới này, đừng nói là trong hai,ba ngàn năm tu thành đạo cảnh phá giới giả trở về quê nhà báo hiếu ẹ, chỉ sợ là hai vạn năm cũng chưa thành thần thông, mà cho dù lúc đó tu thành bậc đại thần thông thì mẹ có còn nữa chăng, còn có ích lợi gì chứ, còn không bằng ở lại quê nhà phụng dưỡng mẹ đến cuối đời.
Hai mắt Lâm Đĩnh đỏ hồng rống lên, "ta liều mạng, cùng lắm là vĩnh viễn nằm lại nơi đây thôi"
Sách linh thấy hắn thế cũng gầm lên.
-Tốt chủ nhân của ta ít ra cũng phải như thế chứ, ha ha, thiên tài thế giới này chưa bao giờ thiếu nhưng có thể đứng trên đỉnh mà nhìn xuống chúng sinh có mấy ai, ngươi sinh ra đã không phải thiên tài, căn cốt phải nói là con m* nó nát bét, nhưng có làm sao chỉ cần đổ máu và nước mắt gấp mười gấp trăm thậm chí gấp nghìn lần thì những kẻ được gọi là con cưng của trời hay tuyệt thế thiên tài gì gì đó cũng bị ngươi dẫm dưới chân mà thôi.
-Được hôn nay ta liều mạng được ăn cả ngã về không, hi vọng bản công pháp phía trước không làm ta thất vọng, cháy lên đi sinh mệnh của ta.
Phàm cảnh tuy chỉ mạnh hơn người bình thường một ít nhưng dù sao cũng là người tu hành,đã có thể nắm được một ít bí quyết điều động sức mạnh của thân thể,mà bí thuật thiêu đốt sinh mệnh đổi lấy lực lượng trong thoáng chốc thì hầu như tu sĩ nào cũng có thể thi triển chỉ là không đến bước đường cùng chả có ai dám dùng cả, lần này Lâm Đĩnh buông tay làm lớn một hồi, không những sinh mệnh, tuổi thọ điên cuồng thiêu đốt mà cả bổn nguyên khí ẩn sâu trong cơ thể cũng điên cuồng bốc lên trào ra hô ứng hòa nhập hóa thành lực lượng thi triển Nhất Tuyến Độn, cả người Lâm Đĩnh như hóa thành một vầng sáng chói mắt, khi thúc đẩy tất cả đến đỉnh điểm hắn gầm lên một tiếng vang vong không gian, "Nhất Tuyến Độn" lên cho ta a a....
Toàn thân trên dưới của hắn sau khi thi triển bí thuật lập tức bắt đầu biến đổi lấy một phương thức kì lạ hóa thành một sợi chỉ ánh sáng hòa lần với hoàn cảnh nơi này rồichầm chậm bay về hướng ngôi sao lớn, dường như sợi chỉ bay rất chậm nhưng không gian xung quanh nó như bị đình trụ, thời gian như ngừng trôi, tất cả biến hóa khi sợi chỉ lướt qua mới khôi phục bình thường, cuối cùng thì sợi chỉ ánh sáng cũng nhẹ nhàng xuyên qua một vách ngăn vô hình lao thảng đến tinh cầu to lớn phía trước, nói thì chậm nhưng thực ra diễn biến hiện tại vô cùng nhanh không phải sợi chỉ do Lâm Đĩnh biến áo ra làm thời gian xung quanh ngừng lại mà là do nó di chuyển quá nhanh, đến nỗi thời gian cũng gần như mất đi tác dụng vốn có.
-Ầm, một tiếng động như có cái gì đó bị xé rách sụp đổ vang lên, trong nháy mắt khi xuyên qua vách chắn vô hình sợi chỉ ánh sáng do hắn biến ảo mờ dần rồi hoàn toàn biến mất trong khoảng không này làm gì có tinh cầu nào có chăng là một khoảng tối om, đen kịt chỉ là có thêm ba cái quang cầu lơ lửng tỏa ra ánh sáng êm dịu ở nơi này, bắt chợt khoảng không hư vô đó lại xuất hiện một bóng hình với mái đầu lấm tấm bạc, tinh thần ể oải, nhìn kĩ lại không ngờ thân ảnh có chút già nua đó lại là Lâm Đĩnh.
Hắn mở miệng cất lên cái giọng khàn khàn vô lực mà chính bản thân hắn cũng cảm thấy giật mình.
-Sách li..n..h, nha....n..h, mau cảm ứng xem cái ta cần ở đâu, thời gian đã sấp hết rồi.
Kêu gọi một lúc lâu cho đến khi Lâm Đĩnh tưởng nó đã xảy ra vấn đề thì mới có một giọng nói yếu ớt đáp lại.
-Bên trái, đừng để ý đến ba quang cầu đó, nhanh là bên tr..á...i....
Dường như đã hao tận sức lực cuối cùng cho dù hắn có kêu gọi chút nào nó cũng không hề tỉnh lại, Lâm Đĩnh biết vừa rồi nếu không có sách linh liều mạng thả ra bổn nguyên khí chứa trong bản thể thì chính mình đã chết rồi, tuy chỉ vận dụng bí thuật trong khoảnh khắc nhưng hắn lại không ngờ được nó lại tiêu hao khủng bố đến như vậy.
-Mẹ kiếp bí thuật bảo mệnh cái chó gì, phải là lấy mệnh mới đúng, không thi triển thì cửu tử nhất sinh, thi triển thì gần như thập tử vô sinh tổ cha nó ta khinh ta phỉ nhổ tên khốn sáng tạo ra loại bí thuật này.
Chửi rủa cũng bõ tức nhưng thời gian lại không còn nhiều, lão già kia đã nói trong vòng hai tiếng nhất định phải ra khỏi nơi này nếu không hậu quả khó lường, mà hắn cũng chả còn chút sức lực nào mà thi triển Nhất Tuyến Độn một lần nữa, cho dù có thể thi triển thì có cho thêm mười lá gan nữa hắn cũng chả dám, "giỡn sao một lần thì triển thì gần chết làm thêm phát nữa chỉ sợ đến chút tro cốt cũng chả còn".
Chỉ còn khoảng năm phút nghe lời sách linh hắn tập trung hết lực chú ý về phía bên trái ba quầng sáng nhưng cho dù Lâm Đĩnh có mở lớn hết cả hai mắt cũng chỉ thấy một khoảng đen kịt trống rỗng, thời gian cứ từng phút trôi qua, cái chuông đã được hắn cần chặt trên tay.
-Không thể nào sách linh nhất định không lừa ta, nhất định phải có cái gì đó, tâm động không bằng hành động liều lần nữa.
Rồi bất kể có cấm chế nguy hiểm gì hay không Lâm Đĩnh dùng tấm thân huyết nhục có chút lão hóa lao thẳng về phía trái ba quả cầu ánh sáng, dị biến nổi lên, vừa duỗi tay trái về phía trái để mò mẫm thì cánh tay hắn như bị những lưỡi đao vô hình cắt xé, máu tươi đầm đìa, có chỗ sâu đến tận xương làm hắn không nhịn được rống lên thảm thiết, a...a..a gào... a, thế mà không ngờ Lâm Đĩnh lại không hề rụt tay lại mà càng nhanh chóng lấy thế sét đánh chộp về phía trước, cuối cùng trời xanh không phụ người có lòng rốt cuộc cánh tay Lâm Đĩnh đã chạm phải cái gì đó lành lạnh, tròn tròn, chưa kịp cảm nhận kĩ càng thì nó đã hóa thành thể lỏng bao trùm toàn bộ cánh tay trái máu thịt đầm đề rồi dần thấm vào từng lỗ chân lông tu bổ vết thương do những lưỡi đao vô hình gây ra, khi tay trái hắn chạm được vào nó thì những lưỡi đao vô hình đột nhiên biến mất như chưa bao giờ tồn tại, tay phải Lâm Đĩnh lắc mạnh cái chuông.

Từng tiếng đinh đinh đang đang vang vọng khắp khoảng không gian này, một cánh của từ hư vô đột ngột xuất hiện sau lưng Lâm Đĩnh tỏa ra sức hút mạnh mẽ kéo toàn bộ thân thể hắn chui vào canh cửa, khoảnh khắc cuối cùng trước khi bị kéo vào hoàn toàn tay trái hắn không ngờ lại thuận thế chộp luôn quang cầu gần nhất rồi mất hút sau thông đạo hư không, tất cả khôi phục lại bình thường chỉ là trong khoảng không gian tối tăm vĩnh hằng này lại thiếu mất một nguồn sáng càng làm cho nó u ám thêm vài phần.
Tàng Thiên lão giả đang ngồi ở đại sảnh nhàn nhã thưởng thức chum trà Ô Long quý hiếm mà lão ta mới được một tên phàm nhân dâng tặng cách đây không lâu, vừa nhấp được một ngụm ấm họng thì khoảng không trước mặt lão ta đột ngột xao động rồi chầm chậm sản sinh ra một lỗ đen vừa đủ một người chui qua, thấy thế ánh mắt Tàng Thiên lão giả có hơi sáng lên nhưng rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc phẩn trà của mình chỉ là sự việc kế tiếp lại làm cho lão ta phun sạch ngụm trà mới đưa lên miệng ra.
Một người đàn ông trung niên, tóc hoa râm từ trong lỗ đen chật vật lao thẳng từ trong lỗ đen ra với tư thế bắt ếch tiêu chuẩn, "ầm" một tiếng, cả đại sảnh có hơi rung rinh một chút, nhưng điều làm cho Tàng Thiên lão giả không thể tin được là vật đang nằm trong bàn tay trái của cái thằng lỏi kia, không sai người này chính là Lâm Đĩnh mới từ không gian kia đi ra.
Hắn khẽ rên rỉ một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, phủi phủi quần áo thì bất chợt nhìn thấy ánh mắt đỏ hồng chất chứa sự phẫn nộ, đố kị, như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn mình làm da gà, da vịt nổi hết cả lên.
-Ấy Tàng Thiên tiền bối sao ngài lại ở đây, à mà hôm nay trời có vẻ đẹp nha, mà thôi cảm tạ tiền bối ưu ái nếu không có việc gì vãn bối xin đi trước một bước ạ.
Nhìn cái ánh mắt đó thằng ngu cũng biết là đại sự không ổn, lúc này mà không co giò mà chạy còn đợi lúc nào, chả lẽ đợi người ta bắt lại hấp dầu thì muốn chạy cũng muộn rồi nha.
Thấy thằng ranh trước mặt ngó lơ định chuồn lão ta không nhịn được nữa vội nói.
-Ấy Lâm Đĩnh từ từ hẵng đi chứ, ngồi xuống uống trà đã, ài ta mới gặp chú mày lần đầu mà có cản giác như đã quen biết từ lâu à, có lẽ kiếp trước chúng ta là anh em cũng nên đó, ngồi xuống, ngồi xuống làm chén trà tiện thể hàn huyên đôi điều chứ nhỉ.
Nghe thấy thế Lâm Đĩnh thầm mắng lão già này quá vô sỉ, mới lúc trước còn tiền bối vãn bối loáng cái đã thành thân huynh đệ một nhà, tổ bà nó da mặt so với ông đây còn dày hơn đúng là lão hồ ly mà.
Không có việc gì tự nhiên ân cần không phải gian dối thì cũng là đạo tặc, biết thì là thế nhưng khổ nỗi người ta là dao là thớt mình chỉ là cá thịt có thể không cúi đầu sao, bây giờ mà cứng không chết cũng lột một lớp da.
- Ấy tiền bối người quá khách khí rồi, vãn bối làm sao dám xưng huynh gọi đệ với thế ngoại cao nhân như ngài chứ, Tàng Thiên tiền bối có lời vãn bối sao dám không nghe hà hà.
-Thàng em này sao lại khách sáo với ông anh đây thế, ta cũng chỉ lớn hơn chú mày vài tuổi thôi thì đành mặt dày nhận làm nghĩa huynh vậy, sao chú em thấy thế nào?
Lâm Đĩnh thấy thế trong lòng nguyền rủa lão già này gần chết.
-ĐCM thằng già mắc dịch ngươi có cho ta cơ hội cự tuyệt sao, ngươi đã nhận làm anh của ông đây rồi chả lẽ ta còn dám nói không à.
-Ấy được làm tiểu đệ của ông anh là niềm vinh dự của thằng em đây,ông anh có việc gì cứ sai bảo một tiếng, dù lên núi đao xuống chảo dầu em đây cũng không từ a.
-Nghĩa huynh....
-Nghĩa đệ.....
Thế là cả hai tên một già một trẻ nắm tay nhau, nước mắt rưng rưng như thể anh em mấy kiếp rồi, tổ bà nó hai thằng này cho đi làm diễn viên đảm bảo lừa được khối người, quen biết chưa được bao lâu chớp mắt cái đã vô cùng thân thiết phải nói là giả dối nha vô cùng giả dối đó, quá vô sỉ, chẳng qua ta thích.
Vô sỉ thì vô sỉ nhưng hai tên khốn này thế mà mặt không hề đỏ, tim không đập nhanh chút nào người ngoài nhìn vào chỉ thấy vô cùng cảm động mà thôi, diễn thì cũng đã diễn rồi bây giờ mới đến chính đề, Lâm Đĩnh cũng biết lão ta vì cái gì mà nhiệt tình với mình như vậy nên chủ động mở lời.
-Ấy ông anh, hôm nay chúng ta lần đầu gặp mặt trên người thằng em cũng chả có gì quý giá chỉ có quả ngoc giản này là đáng chút tiền, thôi thì mượn hoa kính phật mong ông anh vui lòng nhận cho.
Nghe thấy thế lão già đối diện trầm mặt xuống, nói.
-Chú mày làm thế là có ý gì, có phải xem thường người anh em này, chúng ta là người một nhà sao ta lại có thể mặt dày nhận món yêu thích của ngươi chứ, với lại ta đây còn chưa có lễ vật gặp mặt cho thằng em mà, sách có câu người quân tử không đoạt vật yêu thích của người a.
Lâm Đinh vừa thấy lão nói xong trong lòng thần nghĩ.
-CMN ngươi là người quân tử sao, chả lẽ phải lột sạch trên dưới ông đây ngươi mới hài lòng, mà con hàng này không lẽ hôm nay ăn chay???
Chưa đợi hắn nghĩ xong Tàn Thiên lão giả đã nói tiếp.
-Mang tiếng là huynh đệ mà là lại không có gì tặng cho chú mày hai tiếng nghĩa huynh này làm ta cũng ngại quá, thôi thì có hai quả sao chép ngọc giản này tặng cho chú mày vậy, chỉ cần áp vật này vào chính bản thì có thể giúp cho người sở hữu sao chép lại bất kì công pháp nào được lưu trữ trong ngọc giản cho dù nó có phức tạp đến thế nào, tuy không phải vật quý báu gì nhưng hiện tại tu tiên giới đã thất truyền cách chế tác ta cũng chỉ có hai quả à.
Móa tưởng lão già này đổi tính ăn chay ai ngờ đã chuẩn bị sẵn hậu chiêu rồi, ta biết mà.
-Hề hề vậy thằng em đây cũng không khách sao nhưng có lẽ cần thử nghiệm công năng chút chứ nhỉ, vừa đúng lúc trong người tiểu đệ có mang theo một quả ngọc giản, anh xem có gì không?
Đến lúc này thì nụ cười trên mặt Tàn Thiên càng tươi hơn vội vàng trả lời.
-Đúng đúng chú mày nên thử tý đi, vật này ta cũng chưa từng dùng đến nhỡ đâu có sai sót gì thì không tốt lắm.
Lâm Đĩnh móc hai quả ngọc giản ra áp vào nhau, một luồng khí trắng sữa tinh thuần từ ngọc giản sao chép lan ra rồi bao trùm cả hai lại thành một cái kén màu trắng ước chừng mười lăm phút sau thì cả hai tách ra, quả ngọc giản chép trở nên giống hiệt quả ngọc giản công pháp tren tay Lâm Đĩnh, nhìn thấy thế hai mắt lão già ngồi bên cạnh sáng lên, Lâm Đĩnh cũng biết điều vô cùng cần lấy quả ngọc giản sao chép đưa qua cho lão ta.
-Cái này, thật là ngại quá, ngại quá.
Nhìn cái lão già vô sỉ trước mặt miệng thì luôn mồm kêu ngại nhưng quả ngọc giản vừa đưa đến được lão ta thành thục chụp lấy cất vào lòng, cười đến nỗi miệng không khép lại được.