Con Đường Đại Đạo

Chương 17: Tàng Thư Các






Bò ra khỏi nơi của tên lại cái xong anh chàng bắt đầu tung tăng đi dạo, tiện thể chạy đi kiếm tìm mấy bản công pháp tu luyện chân khí cấp thấp.
-Này quyển sách nát ngươi bảo ta đi đâu kiếm hàng bây giờ, chả lẽ lết bộ từng nơi một à?
Sách linh nghe hắn nói thế thì gầm lên.
-ĐCM thằng não tàn thế mà ngươi không biết hỏi người đi đường à.
-À há, ông đây hiểu rồi, này, ấy...ông già chết tiệt.....
Vừa nghe sách linh nói xong anh chàng mới tỉnh ngộ ra, vội vàng túm lấy một ông anh đi ngang qua bên cạnh, tóc đã bạc trắng nhưng dáng người vẫn còn rất "nóng bỏng", "ấy đừng có hiểu lầm nhé, ta không phải cái loại ấy, ông đây là men là gạch men chính hiệu đấy."
Ta nói "nóng bỏng" ở đây là với nữ tu hay cách nói dân gian là"già mà vẫn còn gân", ờ mô tả kĩ càng là con hàng này có khuôn mặt như Harrison Ford và thân thể của lực sĩ Lý Đức (ai không biết hai tay này thì sợt gô gồ nhé).
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Đĩnh với cha nội này chính là "ghen ghét", đúng! phải nói là vô cùng ghen ghét, hắn thầm gào lên trong lòng.
-why?..... đoạn sau......... bà mẹ nó là cái gì nhỉ? thôi chơi tiếng "vịt" cho nó khỏe.
-Tại sao? hú hú tại sao chứ, tại sao lại có kẻ đã già mà còn đẹp trai hơn ông đây, mẹ kiế* định cướp cơm với "Tình Thánh" ta đây à!

Lòng đố kị, ghen ghét, phẫn nộ đủ loại cảm xúc bừng lên nhưng cuối cùng tinh thần "A Quy" đã chiến thắng tất cả và chỉ cần một hít là nóc ao toàn bộ.
(Chú thích: tinh thần A Quy trong văn học hình như là của cấp ba, gô gồ “A Quy chính tryện”)
-Ài thằng cha này nhất định là trai bao toàn tập, đúng rồi nhất định là như thế, đàn ông có thằng nào bảo dưỡng tốt như vậy sao, cái khuôn mặt nhìn là đã thấy dâm đãng, tổ bà nó nhất là cái ánh mắt làm ông đây có cảm ứng đặc biệt, lạnh gáy quá nha.
Đến chỗ này có lẽ ta cần chú giải một chút về chân lý sống của con hàng này.
-E hèm, số là nó thế này, rõ khổ "Bất cứ thằng nào đẹp trai hơn ta, nam tính hơn ta, cơ bắp hơn ta, giỏi hơn ta, hàng ngon hơn ta và bà nội nó...vv cái gì hơn ta, mà quên tý loại xăng pha nhớt không tính, đều là loại mặt trắng hết"
-Mà chả lẽ toàn bộ đều là mặt trắng hết à chú mày?
"ờ thì cái đó...không phải mặt trắng thì cũng là yếu sinh lý chứ gì nữa".
-Mụ nội nó thằng này bệnh quá, kiểu này chắc hết thuốc chữa
Quay lại chính đề vì vô vàn lý do nên anh chàng vô cùng chiếu cố đặc biệt với cha nội này đương nhiên theo phương châm "địch yếu ta mạnh, địch mạnh ta yếu" nói thế thôi chứ thực ra vẫn là ôm giò kẻ mạnh nắn giò kẻ yếu chỉ là chơi thái cực vô cho nó văn chương ấy mà.
Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy lão già trước mặt là một người bình thường đến không thể bình thường hơn, chẳng qua sống lưng Lâm Đĩnh có chút lạnh khi bị ánh mắt hòa ái đó chiếu đến. Một cảm giác cảnh báo nguy hiểm mãnh liệt xuất hiện sâu trong tiềm thức làm mồ hôi lạnh của hắn ào ào chảy ra, nếu có người nhìn từ phía sau sẽ thấy được cái áo của Lâm Đĩnh đã ướt nhẹp, chính loại trực giác này lần trước đã cứu hắn một mạng dưới tay tên thủ vệ, nhắc nhở hắn làm ra hành động chính xác nhất khi đó.
Lần này nó lại xuất hiện nhưng lại kinh khủng lớn mạnh hơn vô số lần, chưa bao giờ trong đời Lâm Đĩnh lại sợ hãi đến như thế, như thể bản thân hắn bị người ta nén vào một cái ổ tràn đầy rắn độc trườn qua lượn lại trên chính cơ thể mình, cái cảm giác đó tuyệt đối không phải dễ chịu gì, nếu là người bình thường lá gan có hơi bé một tý không khéo đã vỡ mật mà chết rồi, cũng còn may lá gan của Lâm Đĩnh cũng lớn hơn của người thường một chút nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi so với chuột cũng chả hơn được là bao.
Nói thế để các bạn hiểu từ lúc thằng cha này bị cái ánh mắt đó chiếu đến thì cái cảm giác nguy cơ nó lớn đến thế nào.
-Đậu xanh rau má thế mà cũng không hiểu à? tức là nếu là ta bị ném vô cái ổ rắn độc thì khỏi cần đợi nó trườn qua bò lại, có cái gì trong người thì cũng phọt ra hết rồi vỡ mật mà chết, chuyện sau đó thì ông đây chả thèm nghĩ tới mà cũng chả dám nghĩ.
Bị nguy cơ cường liệt bao phủ, đến lúc này cho dù não có tàn đến mấy, cũng biết mình đụng đầu vào tường sắt rồi, lão già trông có vẻ bình thường này chỉ sợ chí ít cũng hơn cái tên hộ vệ lúc trước cả trăm lần rồi.
Sợ thì có sợ nhưng không hiểu tại sao cơ thể của Lâm Đĩnh không hề căng cứng, phản xạ bên ngoài cũng rất bình thường, chỉ là mồ hôi chảy rất nhiều, hắn đưa tay lên trán quẹt quẹt rồi chủi bậy một câu.
-Bà mẹ nó sao hôm nay nóng thế, ấy ông anh đừng giận thằng em mới gặp mà vô lễ chẳng qua đó là lễ tiết trong tộc mà thôi, khi gặp người lớn tuổi hoặc người bề trên lần đầu phải kêu "ông già chết tiệt" coi như chào hỏi, là tổ tiên quy định thằng em đây cũng không có cách nào cả, hề hề.
Khi nói chuyện biểu tình trên mặt Lâm Đĩnh tràn đầy vẻ thành khẩn, hai mắt đối nhãn với lão ta, diễn xuất đến độ xuất thần nhập hóa, phải nói là thằng cha này mà đi làm diễn viên đảm bảo hốt đậm.
Thế nhưng dường như lão già trước mặt cũng không dễ bị lừa như thế, khóe môi khẽ nhếch nếu là bình thường chắc hắn cũng không nhịn được mà tán dương một câu chẳng qua bây giờ nhìn thấy lại là chuyện khác "sợ bỏ mịa đi được".
Không hiểu có phải nhầm lẫn hay không đột nhiên Lâm Đĩnh cảm giác ánh mắt thằng cha đối diện tinh quang chợt lóe lên, rồi thần trí của bản thân bỗng dưng trở nên trì đội hai hàng mi khẽ nhíu lại, bên tai lại nghe thấy một giọng nói vô cùng dễ chịu và ấm áp.
-Con trai cuả ta hãy nói cho ta biết, những gì con nói lúc trước có phải là sự thật không?
Giọng nói này có một loại ma lực lôi cuốn kì lạ khiến cho người nghe không tự chủ được mà bị hấp dẫn theo nó,làm cho con người ta buông bỏ mọi chống cự không muốn dấu diếm bất kì bí mật nào trong lòng, Lâm Đĩnh cũng sút tý nữa thì buột miệng nói ra sự thật chỉ là ở khoảnh khắc cuối cùng không biết tại sao thần trí lại khôi phục được một chút rồi trả lời "Vâng ạ, đó hoàn toàn là sự thật".
Lão già đối diện nghe thế thì gật gù thu hồi lại ánh sáng khiếp người từ đáy mắt rồi mở miệng hỏi.

-Anh bạn nhỏ không hiểu có chuyện gì mà ngươi chặn lão già ta lại vậy.
Lâm Đĩnh lúc này nghĩ lại tình cảnh vừa rồi xém nữa thì vỡ tim mà chết, ông già này quá khủng bố chỉ một cái nhìn mà khiến cho người ta hoàn toàn buông lỏng mọi cảnh giác nếu không phải tự dưng thần trí đột nhiên thanh tỉnh thì hắn cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
-Hề hề tiền bối vãn bối xin có lễ, không biết người có thể vui lòng chỉ cho kẻ hậu sinh nơi có thể mua được công pháp tu luyện chân khí không?
-Thì ra là ngươi muốn mua công pháp, trong chợ giao dịch này cái gì cũng có , đi về phía cuối đường sau đó rẽ trái đi tiếp một đoạn nữa sẽ đến "Tàng Thư Lâu" chuyên buôn bán công pháp, tong đó không thiếu công pháp tu luyện tốt chỉ là phải xem vận khí của bản thân ngươi rồi.
Lâm Đĩnh nghe thế vô cùng mừng rỡ nhưng lại có điểm nghi hoặc.
-Xin hỏi tiền bối thu mua công pháp sao lại cần vận khí gì ở đây ạ?
Lão già nghe hắn nói thế chỉ mỉm cười đáp lời.
-Cái đó là quy định của "Tàng Thư Các" đặt ra có thể nói là nơi quý giá nhất trong khu chợ này, trong đó tu tập vô số công pháp mà tiền nhân sáng chế ra, thậm chí còn có vài loại miễn cưỡng có thể xưng là nghịch thiên công pháp, chỉ là quy định ở đó có chút kì lạ, bất kì ai hay bất kì người nào trong cuộc đời mình cũng chỉ có thể vào đó ba lần còn có thể lấy được loại công pháp gì vậy phải xem tạo hóa của bản thân mình rồi.
Lâm Đĩnh bây giờ đã có đôi chút hiểu ra vội vàng hành lễ đáp tạ.
-Đa tạ tiền bối chỉ điểm, nhưng nếu vãn bối chỉ muốn công pháp luyện chân khí mà lại lấy được công pháp cao hơn thì phải làm sao ạ?
-Ha ha điều đó thì không phải lo, "Tàng Thư Lâu" được phân thành ba tầng mỗi tầng đều phải có cảnh giới tương đương mới có thể vào được.
-Vãn bối đã hiểu rồi vậy không dám quấy rầy tiền bối nữa ạ.
-Ừm trẻ nhỏ dẽ dạy, có lễ phép ta thích rồi đấy, thôi được rồi đi đi anh bạn nhỏ.
Lâm Đĩnh lúc này trong lòng đang nguyền rủa độc ác.
-Lão già chết tiệt ai là trẻ nhỏ, tên mặt trắng mắc dịch, đồ trai bao khốn nạn, hứ hứ nếu không phải ngươi mạnh hơn ta thì để xem ông đây chơi chết ngươi thế nào.
Nghĩ thì là thế nhưng ngoài mặt vẫn phải bày ra bộ dạng tươi cười thành khẩn tiễn lão ta đi xa.
Vừa thấy bòng dáng thằng cha mắc dịch đó khuất bóng nụ cười trên mặt hắn lập tức tât ngúm buồn bực bước đi miệng thì lẩm bẩm.
-Mẹ kiế** chả lẽ ta đây bước ra khỏi nhà không xem lịch hoàng đạo hay sao vừa ra cửa đã dẫm ngay c** chó thế này đúng là xui tận mạng mà.
Nghe hắn lẩm bẩm thế sách linh liền gầm lên.
-Đồ ngu, xui cái con khỉ, bây giờ tu vi ngươi mới tầng bốn còn chưa thể tính là tu tiên giả cùng lắm chỉ là võ lâm cao thủ mà thôi, tùy tiện bất cứ người tu tiên nào búng một ngón tay là đủ cho ngươi chết cả trăm lần rồi, cho nên ngươi đi cũng đều đụng phải cao thủ, tốt nhất bây giờ làm việc phải điệu thấp chút, cứ nghênh ngang như thế thì đến lúc xảy ra chuyện lại bảo ta không nhắc nhở.
Lâm Đĩnh nghe thế nội tâm khẽ chấn động giật mình tự cảnh tỉnh lại bản thân.
-Đúng ta bây giờ tu vi còn quá yếu, có quá nhiều thứ có thể đe dọa đến tính mạng, muốn cuồng vọng cũng phải có bản lãnh, quyển sách nát nói đúng điệu thấp là tốt nhất, từ giờ trở đi khi chưa tu thành thần thông gặp bất kì người nào cứ nịnh trước đã tính sau.

Tự nhắc nhở bản thân mình rồi Lâm Đĩnh tiếp tục bước đi theo chỉ dẫn của lão già lúc trước, vòng vèo bảy tám hồi cuối cùng hắn cũng đến được trước tòa lầu ba tầng, trên biển đề mấy chữ cổ mang theo hương vị của năm tháng "Tàng Thư Các".
Tẩn ngẩn đứng trước của ngắm nhìn tòa lâu này đến khi có người đánh thức hắn mới giật mình tỉnh lại.
-Anh bạn nhỏ chúng ta lại gặp mặt a.
-Thì ra là ngài, tiền bối tại sao người lại ở đây?
Thì ra cái người mà Lâm Đĩnh nhìn thấy lại chính là ông già đã chỉ đường cho hắn.
-Ha ha ta chính là người trông coi nơi này, ngươi nói xem tại sao ta lại không thể ở đây chứ.
-Thì ra là thế, quả thật vãn bối đã thất lễ rồi.
-Thôi được rồi gặp mặt tức là có duyên vào trong rồi nói, à mà ngươi tên gì ấy nhỉ.
Hắn vội vàng trả lời.
-Vãn bối họ Lâm tên Đĩnh, xin hỏi tôn hiệu của tiền bối để cho kẻ hậu sinh này được mở mang kiến thức ạ.
-Họ Lâm à, hơi ít người mang họ này vậy ta gọi ngươi là Lâm Đĩnh nhé còn tên họ thế tục của ta đã theo gió mà bay đi rồi, may mắn được đồng đạo ưu ái tặng cho cái danh hiệu "Tàng Thiên" ngươi cứ theo đó mà gọi cũng được.
Tuy không biết lão “Tàng Thiên” có danh tiếng thế nào trong tu tiên giới nhưng chắc là không thấp nên hắn cũng phải giả giối nịnh bợ một hồi cái gì mà “ngưỡng một đã lâu, đại danh đỉnh đỉnh....”.
-Ha ha được rồi ngươi không cần phải như thế, nói thật là lần đầu tiên ta cảm thấy mình nổi danh như thế đấy ha ha.
Nghe lão ta nói thế làm khuôn mặt Lâm Đĩnh không khỏi đỏ lên, mắng thầm trong lòng.
-Lão già chết tiệt sao không nói sớm, làm ông đây nói hớ một hồi, tức chết ta rồi, nhất định là thằng cha này cố ý.
Nghĩ thì là thế nhưng trên mặt hắn chỉ dám nở nụ cười gượng gạo một chút cũng không dám bất kính với ông già này.
Nói giỡn, bất mãn? Ngươi dám sao, người ta chỉ cần bóp một phát là mười thằng họ Lâm cũng chết tươi.