Lý thị nghe càng chán ghét hơn, từ khi Triệu thị gả vào cửa vẻ mặt như đưa đám, động một chút là khóc.
Giống như tang môn tinh vậy, nghe mà phiền: "Im miệng.
"Triệu thị yên tĩnh, rốt cuộc không ở bên cửa sổ khóc nữa, đổi lại yên lặng chảy nước mắt.
Trúc Lan hài lòng nhìn Lý thị, chỉ cần lỗ tai nàng yên tĩnh là được, một chút cũng không muốn ra ngoài gặp Triệu thị, đường não của nàng và Triệu thị không cùng một tần số, nói cho đúng cả nhà và nàng đều không cùng một tần số.
Triệu thị thấy không ai đi ra lại vô cùng thương tâm, vừa nghĩ tới con gà bị giết kia lại càng khó chịu.
Lúc đầu bà bà đã nói sẽ cho gà để nàng ta ở cữ, bây giờ giết, đây là không cho nàng ta ăn, càng ủy khuất, suy nghĩ đến hoàn cảnh bi thảm của mình, nước mắt lập tức rơi không ngừng.
Trúc Lan liếc trộm một cái, vô cùng bội phục, đã khóc được một khắc đồng hồ rồi, tuyến lệ thật sự quá phát triển.
Lý thị nấu cơm xong, nhìn bánh canh liếm miệng: "Nương, cơm chín rồi.
"Trúc Lan: "Gọi Triệu thị đến bày cơm, lão đại lão nhị nên trở về rồi.
"Lý thị thèm ăn đã sớm đói bụng, "Vâng nương.
"Trúc Lan đi gọi Chu Thư Nhân, kêu hai tiếng Chu Thư Nhân mới tỉnh, Chu Thư Nhân nghỉ ngơi không tệ, khí sắc cũng đã tốt hơn rất nhiều.
Chu Thư Nhân cũng đang quan sát Trúc Lan, thấy vẻ mặt Trúc Lan hơi hồng hào, cười nói: "Lão đại lão nhị về rồi?"Trúc Lan đỡ Chu Thư Nhân một cái: "Không có, đoán chừng sắp rồi.
"Chu Thư Nhân hoạt động thân thể một chút: "Vương gia không có đến gây phiền phức đi.
""Vương gia chỉ dám bắt nạt kẻ yếu mà thôi.
"Chu Thư Nhân vui vẻ, lão đại lão nhị không có đi học, khi còn bé chạy theo thê tử học qua chút võ nghệ, hơn nữa hằng năm làng lụng trong ruộng cả người đều có sức, một đánh mấy người cũng không thành vấn đề, Vương gia bị đánh sợ, thật sự không dám đến gây chuyện.
Hai người cười nói đến gian nhà chính, lão đại lão nhị cũng đã trở về.
Bánh canh thì đang chờ Trúc Lan đến chia, Trúc Lan chia làm hai phần, một bên một nửa, chia xong thì trước tiên múc cho cháu trai cháu gái con dâu mỗi người một chén.
Còn về bàn của Chu Thư Nhân, Trúc Lan không hầu hạ, Chu Thư Nhân tự múc cho mình, nói với hai con trai đang mơ màng: "Tự múc đi.
"Lão đại Chu Xương Lễ quay đầu lại nói: "Nương, hôm nay là ngày gì sao?"Trúc Lan không có chuẩn bị giải thích: "Cho ngươi ăn thì ăn, không ăn thì để lại.
"Lão đại Chu Xương Lễ ngậm miệng lại, sao lại không ăn chứ, nhanh nhẹn múc một chén, chẳng qua không múc đầy như cha.
Lão nhị Chu Xương Nghĩa theo sát phía sau, còn cười ngây ngô.
Chu Thư Nhân đã sớm đói bụng: "Ăn cơm.
"Buổi sáng Trúc Lan thức dậy sớm, còn đánh nhau một trận, vội vàng uống mấy ngụm bánh canh vào dạ dày mới thoải mái, lương thực thuần thiên nhiên không ô nhiễm ăn thật ngon.
Tuyết Hàm thấy nương ăn một chén lại múc một chén, ngẩn ra: "Nương, không phải để lại cho Tam ca Tứ ca sao?"Trúc Lan dừng tay lại, kỹ thuật cổ đại không tốt, bột mì trắng quá mắc, bánh canh cũng rất khó ăn được, càng không cần phải nói đến canh xương, nhìn lượng còn dư lại trong chậu, nàng thật sự không muốn để lại, nhưng lại không thể không để, bây giờ con dâu đều có một chén, huống chi là hai đứa con trai đi học.
Nàng không thể đập vỡ thiết lập nhân vật, bây giờ thay đổi lớn thì hơi quá.
Chu Thư Nhân thả chén xuống: "Chủ bàn giữ lại.
"Trúc Lan quay đầu nhìn Chu Thư Nhân, thấy hắn thả chén ăn bánh bột ngô, hắn không ăn bánh canh trong chậu hai đứa con trai cũng không dám động, trong lòng thật muốn mắng cuộc sống hỏng bét này.
Chu Thư Nhân giải vây, Trúc Lan nhìn chậu trước mặt, còn đủ hai chén nhỏ, mới vừa rồi đã chia bây giờ cho ai cũng là thiên vị, Chu Thư Nhân đã lên tiếng như vậy, nàng ấm áp trong lòng chậm rãi bưng lên tiếp tục ăn.
Ngoài cửa lớn có tiếng người kêu, "Cô, cô.
".