Con Đường Cảm Hóa Xấu Xa Của Nữ Chính

Chương 2-2: Chén canh 1-1




"Ta... đến từ Ỷ Hương viện, nơi đó là nơi tiếp xúc giữa triều đình và giang hồ. Ta yêu một người. Chàng đã cứu ta, ta..." Tiếng nói của nữ hồn đứt quãng, nàng dùng đôi mắt vô cùng xinh đẹp nhưng đục ngầu kia nhìn Thanh Hoan, huyết lệ rơi xuống, từng giọt, từng giọt nói:

"Công tử chàng ấy... không yêu ta, người chàng yêu là một cô nương khác."

Phải rất lâu sau Thanh Hoan mới nghe xong câu chuyện do nữ hồn kia kể.

Nàng ta tên Thất Thất, vốn là con gái của một hộ nông dân bên sông Trường Giang cách Ỷ Hương viện không xa lắm, từ lúc sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, phụ thân nàng lại một lòng muốn có con trai nên bán nàng vào Ỷ Hương viện. Tú bà dạy dỗ nàng đến năm mười hai tuổi thì đem nàng đi bán đấu giá. Tối hôm đó nàng bị một lão viên ngoại giành được, lão già này có sở thích rất kỳ quái, chỉ tính riêng những cô nương trong Ỷ Hương viện không biết có bao nhiêu người đã chết trong tay lão rồi. Thất Thất rơi vào tay lão tất nhiên bị hành hạ không ít nhưng cũng may lúc tánh mạng bị đe dọa lại được người mà người người trong giang hồ tôn sùng - Vô Nhai công tử - trang chủ của Kiếm Lệ sơn trang cứu giúp. Công tử có dung mạo thoát tục như thiên tiên, vì thương xót nàng tuổi còn nhỏ, hai người lại nói chuyện rất hợp ý nên chàng nguyện ý bao nàng làm hồng nhan tri kỷ của riêng mình.

Quân tử quả thật là quân tử, ở chung với nhau tám năm nhưng chàng chưa từng chạm vào nàng dù chỉ một chút. Lúc nàng mười lăm tuổi thì nhan sắc đã đẹp đến kinh người nhưng công tử vẫn không hề động tâm. Một ngày nọ, công tử bảo sau này sẽ không bao giờ đến Ỷ Hương viện nữa vì chàng phải lập gia đình. Chàng sai người đưa ngân phiếu đến cho nàng, giúp nàng chuộc thân, hy vọng nàng thoát khỏi thân phận ti tiện này, tìm được một người phu quân tốt có thể che chở cho nàng cả đời.

Thế nhưng công tử không hề biết giây phút lúc chàng ra tay cứu giúp một hoa khôi của kỹ viện là nàng thì tâm hồn thiếu nữ mới lớn của nàng đã âm thầm mến mộ chàng rồi?

Rõ ràng yêu chàng sâu nặng lại không thể để chàng biết. Vì lúc nàng nhận ra tình cảm của mình là tình yêu nam nữ, nàng đã lên mười lăm còn khi đó trong lòng chàng cũng đã có người con gái khác.

Người kia chính là thanh mai trúc mã lớn lên cùng chàng - đại tiểu thư của Hoa gia. Nữ nhân đó xinh đẹp động lòng người, hoạt bát, yêu kiều lại có cả tính tình dịu dàng mà công tử thích nhất nữa.

Thất Thất một lòng say mê người kia nhưng chưa bao giờ dám nói ra, nàng sợ một khi nói ra công tử sẽ cự tuyệt nàng. Nàng cũng không cưỡng cầu nên đã đem tất cả ngân phiếu trả lại, vô công bất thụ lộc, số tiền này nàng không thể nhận được. Tuy chỉ là một kỹ nữ nhưng trong lòng nàng vẫn còn có mấy phần tự trọng.

Thất Thất đương nhiên biết so với đại tiểu thư Hoa gia quyền quý kia thì nàng không có một chút phần thắng nào. Vị tiểu thư ấy có ba vị ca ca, người nào trên giang hồ cũng có tiếng tăm lừng lẫy, trong nhà thì được phụ mẫu yêu thương, hơn nữa trên giang hồ nàng ta cũng có danh xưng là Khoái đao Long nữ, công tử vô cùng sủng ái nàng ta. Còn nàng chỉ là kẻ bị phụ mẫu vứt bỏ, bị bán làm kỹ nữ chỉ với một lượng bạc, so sánh với một vị đại tiểu thư quả là khác biệt một trời một vực.