Con Dâu Trời Phú

Chương 999






Ngón tay trắng nõn như sứ, hộp thuốc màu bạc, rốt cuộc là người đã từng chơi nhạc cụ, cho dù chỉ là hành động rút điếu thuốc cũng như mây trôi nước chảy, chẳng khác nào đang diễn tấu vậy.
“Båt läy.” Một đường cong xẹt qua trong không khí, Đàm Hi đưa tay ra chụp, điếu thuốc rơi vào lòng bàn tay.
Đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, mùi thuốc lá lẫn với một hương hoa nhài thanh mát, cô không khỏi nhướng mày: “Thuốc lá này…”
“Có phải thấy rất thần kỳ không?” Hàn Sóc dựa vào trước cửa sổ sát đất, khoanh tay trước ngực, dù bận vẫn ung dung
“Ở đâu ra thế?”
“À… Để tớ nghĩ lại xem… Hình như là cậu Ba Hoắc gia đưa cho…”
“Hoắc gia?”
“Á hử.” Đàm Hi nhíu mày.
Hàn Sóc cười lên nhưng ý cười lại không xuất hiện trong đáy mắt: “Đối tượng xem mắt mà ba tớ giới thiệu.

Đáng tiếc.”
Móc bật lửa ra chầm thuốc, nhẹ nhàng hít vào, mùi nicotin hòa lẫn với hương hoa nhài nhè nhẹ từ từ dâng lên, “Thuốc đúng là thuốc ngon, nhưng người lại chẳng phải người tốt.”
“Á Sóc…” Nhìn cô bạn như thế, bao nhiêu cảm xúc của Đàm Hi lúc này chỉ còn lại có mỗi đau lòng.
“Nào, để tớ châm thuốc giúp cậu!” Cô bạn tiến lên hai bước.

Đàm Hi ngậm điếu thuốc, thuận thế ghé sát lại.

Chỉ nghe một tiếng “tách” nhỏ, ngọn lửa bốc lên, theo sự lưu động của không khí mà không ngừng lập lòe.

Hít nhẹ một hơi, vẫn là hương vị thuốc lá quen thuộc kia nhưng nhạt hơn bình thường rất nhiều.
Cảm nhận kỹ hơn, chỉ thấy hương hoa nhài lập tức tràn ngập trong khoang miệng.
“Sao hả?” Hàn Sóc cưới hỏi, mày nhướng cao lên ẩn chứa mấy phần đắc ý.
“Thuốc ngon.”
Nhưng chỉ hợp cho phụ nữ hút.

Sau khi nghe Đàm Hi nhận xét thế, Hàn Sóc lập tức tỏ vẻ phấn chấn, xoay người, ngậm điếu thuốc trong miệng, một tay nhấc chai rượu màu đỏ lên, một tay khác với lấy dụng cụ mở chai: “Thuốc lá rất hợp với hương vị của rượu vang…”
Keng… âm thanh pha lê chạm vào nhau thanh thúy, rượu sóng sánh trong hai chiếc ly chân dài.
Hai người phụ nữ đứng đối diện nhau, trong mắt đều hiện lên ý cười, gần như mở miệng cùng một lúc…
“Cụng ly!”
“Cheers!”

Hàn Sóc: “Kính chúng ta cửu biệt trùng phùng.”
Đàm Hi: “Kính những năm tháng tuổi trẻ của chúng ta.”
“Kính Tiểu Công Trúa!”
“Kính An An!”
Rượu trong hai chiếc ly trôi xuống bụng, hơi rượu xộc lên, hai má Hàn Sóc ửng đỏ, đôi mắt ʍôиɠ lung đầy sương mù, thật sự là mặt như hoa đào… đẹp không sao tả xiết.
“Em gái, anh thực sự không muốn kết hôn chút nào…” Trêи mặt Hàn Sóc xuất hiện vẻ căm thù đến tận xương tủy,
“Như bây giờ chẳng phải rất tốt hay sao? Tự do tự tại, không có vướng bận.”
Đàm Hi lườm cô nàng: “Không có vướng bận à? Thế A Thận thì sao hả?”
“He he… Tiểu soái ca nhà tớ rất hiểu chuyện mà.

Nó không càm ràm tớ đã là tốt lắm rồi, tớ còn dám vướng bận nó à?” Nhắc tới con trai mình, đôi mắt ảm đạm của người phụ nữ đột nhiên sáng ngời.
Đàm Hi gật đầu, quả thực đứa trẻ đó rất hiểu chuyện… Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt, cô còn đang đắm chìm trong sự khϊế͙p͙ sợ không thể nào tự kiềm chế được về việc “Hàn Sóc có con trai” thì cậu nhóc ấy đã xông lên, ôm lấy cẳng chân cô không buông tay, mở miệng nói với giọng đầy non nớt: “Con biết, mẹ là mẹ nuôi!”
Đàm Hi: Nếu có nhớ không lầm thì đây mới là lần đầu tiên gặp mặt đi? Lại nghe đứa bé con nói tiếp…
“Mẹ nuôi, mẹ thơm quá, có thể bế con được không?” Sau đó, Đàm Hi liền trở thành mẹ nuôi của anh bạn nhỏ A Thận.
Sau đó, Hàn Sóc cũng trở thành mẹ nuôi của Ngô Hạ và A Lưu.
“Con trai, giỏi lắm!” Anh bạn nhỏ A Thận gặm ngón tay, vẻ mặt ngây thơ và vô tội: “Mommy…”
“Dùng một mình con mà đổi được Hạ Hạ và A Lưu, có lời rồi!”
Đàm Hi bị bỏ qua: “…”
Tớ còn ở bên cạnh đấy, OK?