10 phút sau, hai người Thời Lục gặp ông Cát xong, đi ra khỏi văn phòng.
Ánh mắt Lục Chinh âm trầm.
Thời Cảnh buồn bực lo lắng.
Giới nghiêm… Sự việc nghiêm trọng đến mức này rồi ư?
Chỉ có khởi động đề án chống khủng bố cấp 1, mới không cho phép ra vào, bao nhiêu năm rồi không gặp lại chuyện hiếm thấy như vậy, mà hôm nay lại…
“Lão Lục, sao tôi cứ cảm thấy… không được bình thường?” Trả lời anh ta chỉ có không khí.
Thời Cảnh lẩm bẩm: “Đầu đến mức như thế đâu? Vả lại thời gian kết thúc lệnh giới nghiêm cũng chưa được định đoạt…”
Câu nói đầy đủ của ông Cát là… “Trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, tạm thời phong tỏa quân khu, yêu cầu mỗi một người trong này đều phải phối hợp với công tác điều tra, đợi sự việc kết thúc mới nghĩ đến việc gỡ bỏ lệnh giới nghiêm.
Trong thời gian đó, các cậu ăn ngủ lại tại quận khu, tạm thời chặn đứng việc liên lạc với thế giới bên ngoài.
Sự việc kết thúc Ba ngày? Năm ngày? Nửa tháng? Thời Cảnh ngửi thấy một mùi vị bất thường…
Con tim Lục Chinh chùng xuống, cảm giác lo lắng bất an dâng trào.
Tại sao lại giới nghiêm vào lúc này? Rốt cuộc phía bên trêи muốn phòng bị ai? Không đi điều tra kẻ lấy cắp, mà nhốt mọi người vào trong này, rốt cuộc có mục đích gì? Một khi thấy nghi ngờ thì sẽ phát hiện ra rất nhiều chỗ không hợp lý.
“Tôi đi tìm ông Trương.
” Người duy nhất có thể sánh ngang vế với ông Cát.
“Này… cậu chạy cái gì chứ? Đợi tối đi với!” Bên kia, lại nói đến Đàm Hi, cô chạy như bay suốt một đường, cuối cùng dừng lại trước cổng quân khu, còn chưa kịp đến gần đã bị hai binh sĩ mang súng ngăn cản lại.
Nếu không phải vì muốn gặp Lục Chinh, cô cũng sẽ không xuất hiện tại đây trong lúc căng thẳng mấu chốt thế này.
Giống như Thời Cảnh nói, tuy tạm thời không có chứng cứ chỉ tội cô, nhưng suy cho cùng vẫn là đối tượng tình nghi, xuất hiện lộ liễu như thế, nhỡ để lộ ra dấu vết gì thì hậu quả…
Nhưng Đàm Hi không thể đợi thêm nữa được.
Có phải lập tức gặp được Lục Chinh, nói hết những lời trong lòng, những lời giải thích vẫn chưa được nói ra cho anh nghe.
Giống như nếu bỏ lỡ cơ hội lần này thì về sau sẽ không còn có thêm cơ hội nào nữa…
“Đồng chí, tôi tìm người, có thể cho tôi vào không?” Đàm Hi kiềm chế tính nóng nảy, nhẫn nại lên tiếng.
“Tìm người?”
“Đúng! Lục Chinh.
”
Nghe thấy tên của thần tượng, vẻ mặt của binh sĩ hơi dịu xuống, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng kiên định: “Không thể vào được.
”