Bây giờ các chị gái đi lính đều tự nhiên thành thục như vậy hay sao?
Đây là phản ứng đầu tiên của Đàm Hi.
Không có lý nào vừa mới đến đã tự giới thiệu bản thân như vậy chứ?
Chẳng lẽ bộ đội vốn có quy tắc đó à?
Dù sao thì cô cũng không mấy hứng thú.
Cho nên, Đàm Hi chỉ gần đầu theo phép lịch sự, chứ không có dự định giới thiệu bản thân lại.
Cô gái cười lơ đễnh, nghiêng người ra ngoài, đi lướt qua vai Đàm Hi.
Ha, chẳng qua chỉ là một cô gái được chiều chuộng nên thành hư thôi, ông Cát đúng là chuyện bé xé ra to…
Khi Đàm Hi đi vào, ông Cát đang mỉm cười, không hề thấy có vẻ gì uy nghiêm cả.
“Đến rồi à, ngồi đi” Chỉ vào chiếc ghế gỗ đối diện.
“Cảm ơn” Đàm Hi ngồi xuống, “Ngài tìm tôi đến đây có chuyện gì không?”
“Nghe nói cô đã được nhận giải thưởng Luciano, chúc mừng cô”
Đàm Hi cũng không hề xấu hổ, hào phóng đón nhận, sau đó cảm ơn.
Vẽ hài lòng trong đôi mắt ống Cát càng rõ rệt hơn.
Mỗi khi ông ta dùng ánh mắt đó nhìn mình, Đàm Hi đều cảm thấy dường như có chuyện gì đó sắp xảy ra, quả y như rằng….
“Chuyện tôi đề nghị cô gia nhập bộ đội đặc công lần trước có suy nghĩ thế nào rồi?”
Lại nói đến đề tài này.
Đàm Hi thực sự thấy mệt mỏi trong lòng.
Cô đã nói vô số lần rồi, nhưng ông già này vẫn không nghe ra, không khỏi trầm giọng xuống, ngữ khí cường ngạnh, “Tôi sẽ không thay đổi chủ ý”
Ông Cát ở một tiếng, dường như không hề lấy làm lạ cô sẽ phản ứng thế này.
Cho đến khi lấy một tập tài liệu trong ngăn kéo tủ ra, đặt lên trước mặt cô, “Cô không ngại thì xem qua cái này trước đã”
Đàm Hi liếc nhìn ông Cát, bán tín bán nghi lật xem trang đầu tiên.
“Hồ sơ cá nhân? Ngô Sở Điền?” Đàm Hi nháy mắt, “Ông bảo tôi xem cái này à?”
“Đồng chí Tiểu Ngô là một nữ binh cực kỳ xuất sắc”
“Vậy thì sao?” Cô không mấy hợp tác.
“Trước kia, cô ấy đã từng kề vai tác chiến với Lục Chinh…”
Đàm Hi bất giác ngồi thẳng người lên, ánh mắt đột nhiên tối đi.
Bên kia, sau khi rời khỏi văn phòng, Ngô Sở Điểm đi men theo hành lang, chuẩn bị đi xuống tầng dưới, đột nhiên bước chân khựng lại, cả người cứng đờ.
Bóng hình quen thuộc đập vào mắt, cô ta không khỏi đỏ bừng khóe mắt.
Ba năm rồi, cô vẫn có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hay nói cách khác, tất cả những thứ có liên quan đến người này đều khắc sâu trong tâm trí cổ ta.
Đã từng cầu còn không được, thương tích đầy mình, cô ta tưởng rằng mấy năm nay vết thương đã được chữa lành lại rồi, nhưng không ngờ chỉ một lần gặp gỡ đã khiến bản thân mình bỗng trở nên yếu ớt như trước kia.
Vậy mới biết, cái gọi là “khỏi hẳn” chẳng qua chỉ là tự lừa mình lừa người mà thôi.
Lục Chinh kẹp điếu thuốc, lơ đãng quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng đen lẳng lặng đứng cách đó không xa, chỉ mơ hồ biết là dáng người, nhưng vì ngược sáng cho nên không nhìn rõ được mặt.
Anh không để ý lắm, lãnh đạm nhìn đi chỗ khác.
Ngô Sở Điền như bị sét đánh, cơ thể không khỏi run rẩy.
Anh đã quên cô ta rồi hay sao, cho nên mới lạnh lùng dửng dưng như vậy, không hề để ý:
Ha…
Vậy thì sự cố gắng suốt ba năm nay là gì chứ?
Bóng người đó dừng lại quá lâu, Lục Chinh không khỏi nhíu mày, tiến lên trước hai bước, muốn nhìn lại cho rõ.
Bỗng dưng, ánh mắt hơi khựng lại, “Là cô à?”
Ngô Sở Điển cố nén nỗi chua xót trong lòng xuống, nở nụ cười: “Đã lâu không gặp, Lôi Thần”
“Nghe nói cô đã đại diện cho binh đoàn phòng hóa ra nước ngoài học tập, lần này về có lẽ là sẽ được thăng quân hàm, chúc mừng
“Cảm ơn” Cô ta hơi gật đầu.
Lục Chinh không có nhiều chuyện để nói với cô ta, nhất thời rơi vào trầm mặc.
Ngổ Sở Điển: “Nghe nói anh đã xuất ngũ rồi?”
“Ừ”
Trong lòng cô ta không khỏi thấy đáng tiếc, rời khỏi bộ đội và chiến hữu của Lôi Thần, như vậy có còn là “Lôi Thần” nữa hay không?
Cảnh còn người mất.
Nhưng gương mặt đó vẫn anh tuấn như xưa, vẫn trùng hợp hoàn mỹ với dáng vẻ trong ký ức.
“Mấy năm nay, anh sống có tốt không?” Cô ta hỏi, mắt đã ngấn lệ.