Đàm Hi tưởng tượng ra rất nhiều tình cảnh.
Ví dụ như, sau khi đẩy cửa ra, một thau nước lạnh sẽ tạt xuống đầu cô; lại ví dụ như, đụng trúng cơ quan, ám tiễn phóng ra, thậm chí có một con dao nhọn đâm tới, máu văng khắp nơi…
Đáng tiếc, lý tưởng như một đứa béo phì, hiện thực là cô nhìn thấy một đứa gầy trơ xương.
Nói đúng hơn là, một cô ả lẳng lơ gầy trơ xương.
Chân của ả ta rất dài, vắt chéo vào nhau, một tay chống lấy má, nằm quay lưng với cửa phòng, tư thế rất tùy ý, rất thoải mái.
Có thứ gì khiến máu nóng con người ta sôi trào hơn một “báu vật” đang lõa lồ toàn thân hay không?
Đáp án là không!
Nhìn vòng eo nhỏ nhắn vừa đủ cho một cánh tay ôm lấy, bờ lưng xinh đẹp không thừa tí thịt nào, mái tóc gợn sóng rơi nghiêng một bên, quả đúng là phong tình vạn chủng.
Đàm Hi đứng ngơ ngác tại chỗ, hai mắt nhìn đăm đăm.
Tần Thiên Lâm ôm lấy vai cô, ghé vào tai hỏi nhỏ, “Cô có đẹp bằng cô ấy không?”
“…” Cô gái im lặng, ánh mắt hơi dại ra.
“Con người của tôi, không kén chọn lắm, nhưng sao mỗi lần nhìn thấy cô là lại thấy mất hết khẩu vị nhỉ?”
Cả người Đàm Hi run nhẹ.
Hắn ta đỡ lấy cô, “Thật ra, tôi đã biết từ lâu, cô thích tôi, muốn lấy tôi.
Nhưng tôi chưa bao giờ thích cô, cũng chẳng muốn lấy cô, phải làm sao đây?”
“…”
“Tôi nói như thế, chắc cô sẽ không khóc đấy chứ? Hờ hờ…”
Tay, ở nơi không nhìn thấy được nắm thành nắm đấm, siết chặt.
Sự tức giận dần tích lũy trong lồng ngực, hơi thở không ổn định.
Ánh mắt lạnh lùng, rất nhẹ nhàng.
Cô đang tức giận, có sự điên cuồng muốn hủy diệt cả đất trời.
Nhưng, tất cả những điều này đều bị hắn nhìn thấy, khóe môi cong lên.
So với việc hành hạ về thể xác, Tần Thiên Lâm càng muốn nhìn thấy cô đau lòng, khóc lóc, hắn muốn người phụ nữ này phải khóc vì hắn, cười vì hắn, cả người đầy những vết thương… vì hắn!
Như đùa bỡn một ả gái điếm, hoặc vứt bỏ một món đồ rách nát, sự kiêu ngạo bị đánh vào trần ai, tự tôn bị giẫm đạp dưới đế giày.
So với việc kêu gào thảm thiết, hắn càng thích nghe tiếng con tim cô tan vỡ hơn.
Đây chính là nguyên nhân hắn đưa cô lên lầu, cũng là thủ đoạn trả thủ của hắn!
“Có hối hận không? Đau lòng chứ? Đau không?”
“…”
“Có người càng bị tổn thương, càng đau đớn hơn cô!”
“Cho nên, anh… hận tôi?”
Cô hỏi rất nhỏ, gần như là không thể nghe thấy.
Hàng lông mi sụp xuống, sự yếu đuối phủ lên khuôn mặt trắng bệch, cứ như vào giây tiếp theo, nó sẽ trở nên trong suốt, sau đó hóa thành tro bụi, bay theo chiều gió.
Đàm Hi biết, cơ thể của cô, thậm chí cả tư duy đều rất khác thường, nhưng cô không thể khống chế được.
Rõ ràng không thích Tần Thiên Lâm, rõ ràng không hề thấy đau lòng, rõ ràng có thể rất tiêu sái, nhưng cô lại không thở nổi, trái tim như bị khoét một lỗ lớn, cho dù có đắp lại cũng không thể trở về như trước kia được nữa.
Đây là cảm xúc của nguyên chủ, vẫn ẩn nấp ở nơi sâu nhất trong linh hồn, nó đã bùng nổ sau khi nghe chính miệng hắn nói ra những lời vô cùng nhục nhã kia.
Nó đến một cách ào ạt, không cho Đàm Hi bất kỳ cơ hội phản ứng cũng như kháng cự nào.
Cô ấy đang nói lời từ biệt, chặt đứt tơ tình, thoát khỏi quá khứ trước đây.
Từ quyến luyến, oán hận; đến nản lòng, buông xuôi; tất cả chỉ trong chớp mắt.
Đến tận giờ phút này, cơ thể này mới hoàn toàn dung hợp với linh hồn của Viêm Hề, gắn kết hòa hợp vào nhau.
Từ nay về sau, cô mới là Đàm Hi, một con người hoàn toàn mới!
“Nói đủ chưa? Bây giờ có phải đến lượt tôi nói rồi không?”
Hất tay hắn ta ra, Đàm Hi phủi vai mình, cứ như vừa bị thứ gì đó không sạch sẽ dính lên người, đôi mắt sáng trong, tất cả sương mù đều tan biết trong chớp mắt.
Tần Thiên Lâm sửng sốt.
“Đầu tiên, anh là tên có mắt như mù, xem tấm chân tình của người khác như cỏ rác, coi rẻ khinh thường.
Tiếp đến, anh là một tên cặn bã, đùa giỡn tình cảm của người khác, mà còn cho là mình đúng.
Cuối cùng, tôi cần trịnh trọng tuyên bố, Tần Thiên Lâm, anh bị bà đây cho out rồi!”
“Còn về vị tiểu thư quý giá đang tạo dáng ở trêи giường kia, xin hỏi cô bị điếc à? Hay bị trúng Quỳ hoa điểm huyệt thủ của Quách Phù Dung? Phía sau lưng cô ồn ào như thế, không hề có tí phản ứng nào thì có phải hơi phi lý rồi không? Xin hỏi, cô là diễn viên không chuyên à?”
“Đúng rồi, hôm nay tâm trạng của bà đây tốt nên nhắc nhở cô luôn, duy trì một động tác trong một thời gian dài sẽ dễ mắc bệnh về xương cổ, cẩn thận trúng số đấy.
À, sẵn tiện luôn, chúc cô và tên Tần cặn bã trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử.”
Xoay người, lơ luôn khuôn mặt đen thui của gã đàn ông, cô ngân nga hát vang, chạy xuống lầu.
“Ai đó nhỉ, thái cho tôi vài miếng da của móng giò cho vào bát…” Vừa đi vừa gọi, quơ tay múa chân.
Nói dứt lời, lại đụng phải hai vợ chồng Tần Thiên Kỳ.
“Em dâu, sao… thế này?” Sầm Vân Nhi lên tiếng, tầm mắt đang đặt trêи chiếc bàn trà ngã chỏng chơ và các mảnh vụn thủy tinh rơi đầy trêи sàn.
Đàm Hi chắt lưỡi.
Không biết khi nói chuyện thì phải nhìn vào mắt người khác à? Có biết phép lịch sự không đấy?
“Ồ, ngứa chân, nên đá lăn nó.”
“Chỉ có thế?”
“Chị dâu cả thấy còn như thế nào nữa?” Cười như không cười.
Sầm Vân Nhi đơ người.
Tần Thiên Kỳ vỗ vai vợ, ra hiệu cho cô ta đừng nói chuyện nữa.
Đàm Hi tặng cho anh ta một ánh mắt khen ngợi, nhìn đi, người này mới đúng là thông minh!
Làm tốt những việc nên làm, không hỏi những điều không nên nói, sự tò mò dù có hại chết con mèo thì cũng không thể hại chết được anh ta.
“Đứng ngơ ra đó làm gì? Nhà họ Tần không trả lương cho các người à? Lập tức dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị dọn cơm.”
Tần Tấn Huy không ở đây, Tần Thiên Kỳ chính là người lớn nhất, tất cả mọi việc đều nghe theo ý của anh ta.
Người làm đứng ngốc ở một bên nhận được chỉ thị, lý trí quay trở về, đồng loạt hành động, ai làm việc nấy.
“Em dâu lúc nãy có nói là muốn ăn móng giò…”
“Sai! Không phải móng giò, mà là lớp bì có rưới nước sốt của móng giò!”
“Kén chọn thế?”
“Dĩ nhiên! Bì là nơi hội tụ tinh hoa, cũng như, người không không biết xấu hổ – thiên hạ vô địch, cây không có vỏ – chết là cái chắc…”
Nhìn theo bóng dáng hai người kề vai đi đến bàn ăn, một cảm giác kỳ lạ thoáng hiện lên trong lòng Sầm Vân Nhi.
Nhanh đến mức không thể bắt kịp.
“Ông xã, đợi em…” Mỉm cười, đuổi theo.