“Một Đại tá, một Thiếu tướng, hơn nữa bọn họ còn mặc trang phục huấn luyện ngoại quân.”
“Ngoại quân?” Ánh mắt Phương Mãn lộ ra sự kinh ngạc.
Căn bản không thể nào!
Từ 12 giờ đêm qua, lấy bộ chỉ huy làm trung tâm, trong phạm vi 250 kilomet quanh đây đều thuộc phạm vi diễn tập quân sự.
Người không tham dự thì không thể tiến vào.
Dân cư bên trong cũng chỉ có thể ra chứ không thể vào.
Sao ngoại quan lại có thể xuất hiện vào thời gian này và ở chỗ này, còn chỉ đích danh muốn gặp anh ta được.
“Mời bọn họ vào đây.” Lữ trưởng Phương mặt mày lạnh lẽo, sẵn sàng trận địa tiếp đón quân địch.
“Vâng!”
Rất nhanh, hai bóng dáng đi từ xa tới gần, cuối cùng tới trước mặt Phương Mãn và Trình Cương mới đứng lại.
“Hai vị là?”
Lục Chinh cởi mũ giáp, để lộ ra gương mặt vốn có: “Ông bạn cũ, đã lâu không gặp, cậu chẳng thay đổi gì cả.”
Phương Mãn sững ra tại chỗ, hai mắt trợn tròn có thể so với chuông đồng, như thể đang nhìn thấy thứ gì đó không thể tưởng tượng được vậy.
Ông bạn cũ ư?
Trình Cương thầm nghĩ trong lòng, mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Giầy tiếp theo, hai người đang yên lặng nhìn nhau đột nhiên ôm chầm lấy nhau.
Phương Mãn kϊƈɦ động vỗ bả vai Lục Chinh: “Người anh em tốt, cậu cũng chẳng thay đổi gì hết! Không, càng đẹp trai hơn, không biết đã làm bao nhiêu cô gái trẻ chết mê rồi hả?”
Lục Chinh lùi lại, hai người nắm lấy tay nhau, dường như sự ăn ý khi kề vai chiến đấu đã trở lại.
“Cậu đã trở lại rồi sao?” Hai mắt Phương Mẫn tỏa sáng.
“Trở về” ở đây là chỉ quân ngũ.
Phải biết rằng, lúc trước Lôi Thần giã từ sự nghiệp khi đang đứng trêи đỉnh vinh quang đã gây ra một trận huyền náo rất lớn, ngay cả tổng quan khu cũng bị kinh động.
Đáng tiếc, vẫn chẳng có cách nào giữ người lại được.
Từ đó về sau, hai chữ “Lôi Thần” liền trở thành truyền thuyết.
Giờ đây gặp lại người anh em tốt ngày xưa, lại mặc quân phục huấn luyện của chiến đội đột kϊƈɦ, tất nhiên Phương Mãn sẽ nghĩ theo chiều hướng đó rồi.
“Không.” Lục Chinh đáp nhẹ nhàng, bâng quơ, “Tạm thời bị ông cụ bắt tới làm trang định, không thể không tới đây một chuyến.”
Lúc này Phương Mãn mới phát hiện ra điều không đúng, thử hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
“Sinh viên tham gia diễn tập hôm nay là lính của tôi.” Giọng nói hơi ngừng, lại bổ sung: “Không phải, chưa chính thức nhập ngũ, chỉ có thể miễn cưỡng coi là lính của tôi một nửa thôi.”
Phương Mãn bị câu nói này của anh làm cho giật mình, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, “Lính cậu dẫn dắt hả?”
“Ù.”
“Đám gà… sinh viên kia ấy hả?” Giữa đường vội vàng sửa miệng.
“Đúng thế.”
Phương Mãn có cảm giác cả thế giới đều trở nên huyền ảo, “Người anh em, cậu từ từ để tôi nghĩ tí đã…”
Trong mắt Lục Chinh thoáng hiện lên ý cười.
Nhiều năm thế rồi mà thật sự chẳng thay đổi chút nào…
Thật lâu sau, Phương Mãn mới nghĩ thông suốt tiền căn hậu quả, đột nhiên ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
“Lần này cậu tới tìm tôi là vì diễn tập quân sự sao?”
“Đúng thế.”
Phương Mãn lập tức tức giận đến méo cả miệng, “Cậu được lắm Lục Chinh, bao nhiêu năm không gặp, vừa gặp nhau cải là đã có âm mưu! Thôi đi, không thể làm anh em tốt của nhau được nữa.”
“Tôi đã nói gì đâu mà anh lại bảo tôi có âm mưu rồi, Lữ trưởng Phương, thế này không thỏa đáng lắm đâu?” Nửa đùa nửa thật.
Phương Mãn kéo cái ghế ra, ngồi phịch xuống, “Được, cho cậu cơ hội giải thích.
Có điều phải nói trước không sau lại loạn.
Tuy rằng tôi là người đứng đầu lữ đoàn Tia Chớp thật nhưng đám anh em của tôi đều là những gã giữ chắc tay súng lắm, đừng có nghĩ thuyết phục nhẹ tay.”
Tuy rằng anh ta nói mấy câu này bằng khẩu khí vui đùa nhưng lại hoàn toàn chẳng có ý tứ vui đùa nào.
Diễn tập là diễn tập, giao tình là giao tình.
Phương Mãn quý trọng tình chiến hữu với Lục Chinh nhưng không có nghĩa anh ta sẽ lấy vinh dự của toàn bộ Lữ đoàn ra để chơi đùa được.
Lục Chinh vỗ bả vai anh ta: “Thả lỏng đi, tôi không bảo cậu nương tay đầu mà, không cần khẩn trương như thế.”
Đầu vai cứng đờ của Đại lữ trưởng Phương lập tức rũ xuống, sự khẩn trương trong mắt bị thay thế bằng vẻ nghi hoặc, “Vậy cậu muốn làm gì?”
“Mượn địa điểm thôi.”
“Gi?”
Lục Chinh nhìn bốn xung quanh, gật đầu: “Thiết bị đầy đủ, còn có trà uống, không ngại nếu chúng tôi cùng ở lại đây để theo dõi tình hình chứ?”
“Cậu định ở lại đây ấy à?”
“Ů.”
Đôi mắt Phương Mãn hơi híp lại, dù sao cũng là chiến hữu cũ, vẫn có sự quen thuộc với nhau, anh ta lập tức nhìn ra ý đồ của đối phương, “Cậu để phòng tối ư?”
Lục Chinh cười mà không nói, nghiễm nhiên cam chịu.
Phương Mãn tức quá hóa cười, tên này sợ anh ta sẽ làm gì với đám tay mơ kia nên giết thẳng tới bộ chỉ huy này.
Tuy rằng đúng là anh ta đang có ý định động tay động chân…
Phương Mãn lập tức đưa mắt ra hiệu cho Trình Cương.
Trình Cương hiểu ý, chuẩn bị lặng lẽ lùi ra ngoài, phân phó cho người bên dưới ra tay hành sự.
Không ngờ lại bị người khác ngăn cản đường đi.
Trình Cương ngẩng đầu lên, thấy một đôi mắt mang đầy ý cười thì không khỏi sửng sốt một chút.
“Anh là tham mưu trưởng của lữ đoàn Tia Chớp nhỉ? Hân hạnh được gặp.” Thời Cảnh duỗi tay ra.
Trình Cương lễ phép bắt tay lại, “Đồng chí, chào anh.”
“Đã quên tự giới thiệu, Thời Cảnh.”
Trình Cương khựng người, cái tên này… nghe có vẻ hơi quen tại là sao nhỉ?
Trình Cương còn chưa kịp nhớ ra thì Phương Mãn vẫn luôn chú ý tới động tĩnh ở phía bên này đột nhiên đứng bật dậy, chiếc ghế bị động tác không nhẹ nhàng mấy của anh ta đẩy ra xa, phát ra âm thanh chói tai.
Anh ta nhìn về phía Thời Cảnh, lại quay đầu nhìn Lục Chinh, đột nhiên bật cười…
“Tôi cứ bảo hôm nay sao lại nghe thấy tiếng chim khách kêu, thì ra là Đội trưởng tiền nhiệm và Đội trưởng đương nhiệm của Lôi Thần đồng thời tìm tới cửa.”
“Lữ trưởng Phương.” Thời Cảnh chủ động duỗi tay ra, cười tươi như hoa nở, “Trước đó có nghe Lão Lục nhắc tới anh rất nhiều lần nhưng chưa có cơ hội được gặp, hôm nay thật vừa lúc.”
“Cậu ta nhắc tới tội á?” Sắc mặt nghiêm túc, giả bộ tức giận, “Nói bậy gì về tôi thế?”
“Nói bậy thì không có, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Vẻ mặt Phương Mãn đầy tò mò.
“Cậu ta nói anh sài.”
“Tài?” Phương Mãn trừng mắt.
Ở Tứ Xuyên, “tài” có nghĩa là “bủn xỉn“.
Thời Cảnh xua tay, đang định mở miệng giải thích.
Lục Chinh đã giành trước, buồn bã nói, “Sài trong cốt sấu như sài*.”
*Cốt sấu như sài: Gầy trơ xương.
“
…
Trình Cương hít vào một ngụm khí lạnh, còn chưa phản ứng được với bốn chữ “Đội trưởng Lôi Thần” thì đã bị sự thẳng thắn không cố kỵ của Lục Chinh làm cho toát mồ hôi lạnh.